Translate

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

HỒI ỨC


Tình không xanh như lá mới mùa xuân 
Nắng không ấm như vùng trời nước cũ 
Và em nữa ...Khi lòng em chuyển gió .
Xua tan ngày vàng mộng thủa xưa đi .

Anh trở về trên cõi sống suy vi .
Nghe nỗi chết trổ những mầm rất lạ .
Nghe hoang phế cứ hằn lên kiếp đá :
Đôi bàn tay... run rẩy níu Thiên Đàng .

Xác thân này ai ấp ủ cưu mang ,
Hay chỉ chút đất trời hư ảo ấy .
Em từ đó , theo mùa đời điên dại ,,,
Cũng như sông ,đành chảy mãi không về .
                    
                   1980

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

TRỞ LẠI THĂM TRƯỜNG



                                                                                
         
                      Sông kia rày đã nên đồng ,
              Chỗ làm nhà cửa chỗ trồng ngô khoai   
                      Vẳng nghe tiếng ếch bên tai ,
               Giật mình lại tưởng tiếng ai gọi đò .
                                       Tú Xương                  
06/01/2011 03:02 pm

  “ Thương hải biến vi tang điền ...” những thay đổi hằng hằng trong kiếp sống từ bao đời nay đã khiến con người tốn không biết bao nhiêu giấy mực ...Có những thay đổi khiến con người trở nên tốt đẹp hơn , cũng có những thay đổi khiến con người trở nên lụn bại ...Thay đổi nghĩa là biến dịch , Đông cũng có mà Tây cũng có những triết gia nói về sự biến dịch này , những Héraclite, Lão tử và cả đến Phật đều có nói đến ...Khoa học cũng thế ...chuyển động , thay đổi , biến hóa ... Tôi không có tham vọng trở thành triết gia ,cũng  không còn đủ thời gian để trở thành nhà khoa học bởi chẳng còn bao nhiêu năm nữa tôi cũng phải chấp nhận “thay đổi “từ một loài động vật hữu hình ,hữu nhũ , hữu vân vân và vân vân ...để trở thành một hạt bụi trong thiên hà cát bụi ...Điều thay đổi mà tôi muốn nói đến hôm nay và ở đây ,trên trang blog này là về hình ảnh ngôi trường chúng ta ...ngôi trường thân yêu của một thời ,của một đời ...Ngôi trường ký ức với những kỷ niệm, những vui buồn của thuở bước vào đời ,thuở bước vào yêu ...Nhiều thế hệ đã đến ,đã đi ...và ngôi trường vẫn ở lại ...như một thực thể bất tử trong tâm hồn của chúng ta .Làm sao tôi quên được những buổi : “ Em tan trường về ,đường mưa nho nhỏ ,ôm nghiêng tập vở , tóc dài tà áo vờn bay ...”(Ngày xưa Hoàng thị ...nhạc Phạm Duy ) Điều khiến tôi luôn thấy tự hào là mình đã từng là học sinh của ngôi trường ấy . Tôi , một cậu bé loắt choắt ,học ở một trường tiểu học nhà quê đã được vinh dự vào học ở một ngôi trường mà mấy” ông anh cô cậu thành phố” đã phải “lảo đảo trường ốc “ đến ba bốn lần rồi cuối cùng cũng phải vào trường tư vì không còn điều kiện tuổi ...Phan châu Trinh ...Phan châu Trinh . Ngôi trường mà hồi còn đi học có người bạn đã viết “ Bổng nhiên nghe nhớ ta về , Thăm ngôi trường cũ thấy lê thê buồn ...” ( thơ  Trần huyền Thoại ) ...Ừ nhỉ , sao lại buồn , nhớ thì về thăm ...thăm rồi lại đi  ...Tôi biết ông bạn tôi chỉ nói thế thôi , và buồn không phải buồn cho trường mà buồn cho mình ... đã đi xa , đã già , đã lưu lạc , đã “...về với xa xăm “, “ đã gõ chân dốc lạ lng vùng rong chơi “ hoặc đã “ choàng ôm vết đạn ngỏ lời cám ơn “...Thế nhưng ai mà ngờ được cái nỗi buồn lê thê ấy lại chính là tâm trạng của tôi khi đi ngang trường cũ bây giờ ...Ngôi trường bằng tuổi tôi lại cũng phải gánh chịu cái thăng trầm muôn thuở của kiếp người , của kiếp trường ...là thay đổi . Ngày xưa khi tôi muốn xuống phòng 21 thì tôi phải vào cổng , rẽ trái rồi băng qua sân bóng rổ , nghịch ngợm một mớ cát trắng trước khi bước vào phòng  còn bây giờ tôi chỉ việc phóng xe máy chạy thẳng đường Hải Phòng ( Nguyễn Hoàng cũ ) xuyên qua trường là đến đường Nguyễn chí Thanh , ( đường Duy Tân cũ ), chỉ có điều không còn phòng 21 cho tôi vào nên chẳng biết vào đâu ...”Không lẻ lại vào mấy cái quán cà phê đèn mờ ... Thôi thì “ rằng xưa có gã từ quan , lên non tìm động hoa vàng ngủ say ... “ (thơ Phạm thiên Thư ...Phạm Duy phổ nhạc ) ...Tôi cũng phải như vậy thôi ...Mà thôi ...xét cho cùng thì tôi chẳng phải là quan ,và nếu có là quan thì cũng đã tới lúc nghỉ hưu rồi ...Tôi chỉ buồn và tiếc là vì tới một lúc nào đó tôi không còn đủ chất liệu để minh họa cho đám cháu nội ,ngoại của tôi biết cái hình ảnh ngôi trường thân yêu mà ông chúng đã thiết tha yêu quí ...   Thôi thì thôi ...thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi ..
GHI THÊM
( Tặng 1 khách hàng )
 Tôi ,bác ...xem ra giống cái nghèo 
Tôi ... nhờ sách báo có tiền tiêu .
 Sáng mở hàng ra chờ khách gọi 
Chiều thu ít chục đợi con kêu .
 Thế sự ?... nói ngàn năm vẫn ít ,
 Nhân tâm ?... nghe cả kiếp , không nhiều .
 Báo tháng ,báo tuần thêm báo quí , 
Bác mà đọc hết chắc tiêu diêu ...