Translate

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

BÒ KOBE ...BÊ CẦU MÓNG


 Hình ảnh 


Thịt bò Kobe là loại thịt bò đắt nhất thế giới. Một cân Anh
(0,454kg) có giá khoảng 100USD, ( hơn 3 triệu đồng/kg) !


10/26/2011 10:09 am

Không biết có phải vì mình vô tình nhắc tới món thịt chim cò bị hụt trong bài " Đại yến thịt chim cò
!!!"mà bác Ân đã động lòng trắc ẩn dọn ra mấy món rất ư là cao cấp như bít tết Kobe , phở bò Kobe ...Mới bước vào nhà hàng của bác ấy , nhìn vào bảng giá là mình tái mặt ...nhưng đã lỡ rồi đành kéo ghế ngồi xuống .
 Cậu nhóc mới khoe : Ba ơi ! con mới được học bổng ...
Mình reo lên : " Ồ , giỏi quá , được bao nhiêu hở con ? "
 Nó lễ phép trả lời với chất giọng pha đầy vẻ tự hào : " Dạ , một triệu rưỡi lận ..."
 Mình ậm ừ : " Ủa , kể cũng nhiều đó chứ ..." Thì ra trang Tử vi tuần này của báo Thanh niên tuần san nói vậy mà đúng , tuần này mình có nhiều tin vui nào là quà sinh nhật , nào là con bé được cơ quan cho đi du lịch , bây giờ cậu ấm lại được học bổng ...nhưng mà chết rồi còn cái vụ tuần này bạn có người đẹp để ý , hãy dang rộng vòng tay ...Không được , mong là cái vụ này nó không ứng nghiệm chứ nếu nó thành sự thật thì mình chết với bà xã ...lo lắng quá nên mình hơi thiếu nhiệt tình khiến cậu nhóc nhận ra ngay ...
 Nó có vẻ thắc mắc : " Sao ba nói yếu xìu vậy ? "
 Mình trả lời : " Ừ tại ba đang suy nghĩ , không biết nên thưởng con cái gì ...à ...hay là một chầu bít tết Kobe con nhỉ . "
 Nó tưởng thiệt : " Thôi ba ơi ! Để dành đóng học phí ...Thưởng thiếc mà làm gì ..."
 Tội nghiệp , cậu bé mới tí tuổi đầu đã biết lo ...Mình còn nhớ hồi nó mới vào học lớp 6 mình nhận thấy xã hội ngày càng tiến bộ , không muốn cho con mình lạc hậu không theo kịp người ta nên mình quy định cho phép nó mỗi tuần được vào quán internet một lần với thời gian qui định là hai tiếng để  chơi các trò chơi điện tử với mục đích thư giãn và cũng để học cách tiếp cận với công nghệ mới ...Đơn giản chỉ là vì hồi đó máy vi tính cực kỳ đắt , sơ sơ loại máy đời 386 cũng đã gần một cây vàng . Đó là chưa kể có lần bà xã từ tiệm thu băng đĩa vào bảo với mình :" Anh biết không , có ông khách vào mua đĩa đem theo chiếc laptop , em hỏi bao nhiêu ông bảo 3000USD ..." Nghe qua mình lắc đầu , có  nằm mơ mình cũng không thèm mơ tới mấy món cung đình đó ...Mình trả lời bà ấy : " Thôi em ơi , anh thuộc lòng câu nói của người xưa : Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu , hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc cho nên cứ đợi đến khi nào mấy thứ đó rẻ cái đã , thiên hạ sắm hết rồi thì mình hẳn mua ... " Nói dóc với bà ấy chứ thực ra mình đang ở vào cái giai đoạn : " Chạy ăn từng bữa toát mồ hôi ..." chứ đâu có thới lai như bây giờ ...Cha một cái , con một cái tha hồ mà lướt web , viết blog  , hoặc lập trình tùy theo nhu cầu của mỗi người ...Bây giờ nhớ lại cái cảnh nó từ quán internet lon ton chạy về khi vừa hết giờ quy định là mình lại thấy vừa vui vừa buồn ...Vui là vì nó ngoan , biết vâng lời mình , biết chăm chỉ , cố gắng để đạt được những kết quả khả quan trong học tập mà buồn vì những điều kiện mình tạo ra cho nó cũng còn nhiều hạn chế nên nó mới có những biểu hiện lo lắng như vậy ...Đồng ý là cũng không nên để cho nó có quá nhiều ảo tưởng về cuộc sống hay ỷ lại vào sự bảo bọc của cha mẹ nhưng cũng không nên để nó bận tâm nhiều đến vấn đề kinh tế mà sao nhãng việc học ...Nó đã từng xin mình đi làm việc bán thời gian nhưng mình không đồng ý ...Mình biết rõ cái hai mặt của cuộc sống , có thể qua công việc nó có thể học được một số điều nhưng đổi lại nó cũng sẽ bị chi phối rất nhiều ...Không thể vì muốn hái trái non mà quên rằng muốn thành công trong học tập thì bắt buộc phải đầu tư đúng mức ...Mỗi xã hội có những nét đặc thù , đành rằng trong xã hội phương Tây có những nhân vật kiệt xuất như Steve Job , như Bill Gate đã thành công không phải do bằng cấp mà do có thực tài nhưng những trường hợp đó không nhiều ...Mình biết nó thương cha mẹ , muốn giảm thiểu gánh nặng cho cha mẹ nhưng theo mình việc đúng nhất cho nó là học tập trước đã ...Dĩ nhiên điều này cũng phải do nó nhận thức chứ không nên mang tính áp đặt ...vì tương lai nó là của nó , cuộc đời nó là của nó ...Mình không được phép quên điều đó ...Và mọi gợi ý nhằm nâng cao nhận thức cho các đứa con tùy theo tuổi , theo lớp học , theo tính cách , theo phái tính và nhất là theo từng điều kiện thủ đắc được trong từng thời kỳ là cả một quá trình kiên trì , bền bỉ ...Điều an ủi nhất cho mình là cho đến bây giờ tất cả các con mình đều tìm thấy ở mình những lời chỉ dẫn cần thiết khi gặp khó khăn , trở ngại ...Chúng không chỉ xem mình là một người cha mà còn là một người bạn vì thế khi thấy mình có vẻ trầm ngâm , cậu nhóc bèn lên tiếng :
 _ " Ba định thưởng con thiệt hả ? "
 Mình giật mình , rồi phá lên cười : " Không , ba nói đùa thôi , con biết cái món bít tết Kobe này giá bao nhiêu không ?
 Nó hỏi : " Bao nhiêu hả ba ?
Mình đáp : " Toàn bộ số tiền học bổng của con chỉ mua được một đĩa nhỏ , chắc là hai cha con mình vào quán rồi thì một người ăn , một người xem , con chọn vai nào ?
Nó cười : " Ghê quá hả , con cũng muốn thử ...nếu mình giàu ...Thôi nói giỡn thôi ba ơi ...nói vậy chứ chưa chắc ngon bằng cơm ba nấu đâu ?
-- " Ủa , con học bài nịnh đó hồi nào vậy ?
--" Đâu có , con nói thiệt đó ...Thôi , thưa ba con đi học ."
Nói xong , nó đeo cặp lên vai rồi dắt xe , nổ máy ...Mình nhìn theo nó mà lòng thấy vui vui ...Nhìn lại nhà hàng của bác Ân , đèn vẫn sáng , đĩa thịt bò bít tết Kobe vẫn đầy sắc màu hấp dẫn nhưng mình tự nhủ : " Bò nào thì cũng là bò thôi , cũng 4 chân ...Để bữa nào về quê ghé ngang cầu Móng mua nửa ký thịt bê thui là cả nhà tha hồ mà tận hưởng ...Thịt bê cầu Móng có lẽ hạp khẩu vị với mình hơn ...Nghĩ vậy nên mình lợi dụng lúc bác Ân ra phía sau để sửa soạn tiếp món phở bò Kobe , mình lặng lẽ đứng dậy , rời khỏi quán , bỏ chạy như bị ma đuổi ..trong trí nhớ vang lên câu nói của thi sỉ Tản Đà : " Đồ ăn ngon , chỗ ngồi ăn ngon , không được người cùng ăn cho ngon , không ngon ..". Hì hì ..