Translate

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

LƯỢC SỬ VỀ TRƯỜNG PHAN CHÂU TRINH ĐÀ NẴNG

                              


                                           
03/31/2012 07:35 pm
Cách đây mấy hôm , bạn NHK có ghé quầy tôi vào lúc sáng sớm để rủ tôi đi uống cà phê ...Trong cuộc trò chuyện bên ly cà phê buổi sáng , chúng tôi không nói những chuyện nhi nhô ...mà là câu chuyện nghiêm chỉnh về việc kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường sắp tới ...Tất nhiên việc này là do Ban giám hiệu và các thế hệ học sinh PCT hiện nay hoặc gần đây lo liệu tổ chức và điều hành ...Nếu chúng ta có được tham dự thì cũng chỉ với tư cách là những " kỳ cựu học sinh "
                         
Thế nhưng niềm tự hào về ngôi trường ấy và những kỷ niệm , tình yêu thương đối với ngôi trường của chúng ta thì lại chẳng hề cũ chút nào ...Băng chứng là trong năm vừa qua chsPCT6471 đã tổ chức kỷ niệm 40 năm ngày rời trường rất thành công ...Tôi không nói thành công ở mức độ hoành tráng hay long trọng trong khâu tổ chức vì phải thừa nhận rằng kinh phí chúng ta vô cùng hạn chế , điều kiện sinh hoạt đa dạng , hoàn cảnh riêng của mỗi người mỗi khác ...Tôi nói thành công vì buổi họp mặt đã diễn ra rất cảm động ...hình ảnh những cậu bé quần xanh áo trắng của mấy chục năm về trước đã được thay vào bằng hình ảnh của những bác học sinh tóc bạc , da nhăn , mắt thâm quầng , má hóp ...của những vị thầy cô bước đi run rẩy , những giọng hát , bài thơ khàn đục vì tuổi đời chồng chất và gánh nặng mưu sinh ...Buổi họp mặt đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng những người tham dự và còn khêu gợi được những tình cảm tốt đẹp ở những người bạn do nhiều điều kiện không đến được ...Chính vì thế sau đó có nhiều bạn đã tìm cách liên hệ , tìm về hoặc nhiều blog mới đã được lập ra chỉ để nói về ngôi trường Phan châu Trinh và tình bạn của chúng ta ...
 Mỗi chúng ta chỉ đến cuộc đời có một lần và thật may mắn là chúng ta đã có cái duyên gặp gỡ nhau trong một đoạn đời đẹp nhất vì thế tôi tin rằng dù chúng ta chẳng làm được gì cho nhau như có một vài bạn đã từng nhận xét nhưng đối với riêng tôi chỉ cần một nụ cười chào thân mật , một cái siết tay ấm áp trong cuộc đời thực hay ngay cả trên thế giới mạng này cũng đã đủ đem lại nhiều niềm vui cho cuộc sống ....
Nhắc lại điều này vì tôi nhận thấy rằng có một điều trùng hợp thú vị là trường chúng ta cũng có cùng độ tuổi với chúng ta ...vì thế trường cũng hứng chịu những nắng mưa , thay đổi , thăng trầm như chính chúng ta ...Tôi có quen một người bạn trẻ vốn là một khách hàng thường nhờ tôi tìm các sách cũ viết về thành phố Đà Nẵng ... Khi tôi hỏi lý do vì tôi nghe cậu ấy nói giọng Hà Nội thì cậu ấy trả lời rằng : " Cháu ở Hà Nội nhưng hiện nay đang công tác tại trường Đại học Kinh Tế Đà Nẵng nên cháu muốn định cư tại Đà Nẵng , có vài người khuyên cháu rằng muốn ở đây lâu dài thì nên tìm hiểu kỹ về thành phố này ..." Câu chuyện nhỏ ấy khiến tôi suy nghĩ , tôi tự đánh giá mình và nhận thấy rằng : " Dù đã ở ĐN lâu năm , cuộc sống , tình yêu , những kỷ niệm vui buồn trong suốt cuộc đời mình luôn gắn liền với thành phố này nhưng những hiểu biết của tôi về thành phố ĐN cũng thật vô cùng hạn chế ..." Từ suy nghĩ này tôi lại liên tưởng đến ngôi trường PCT của chúng ta và thấy rằng những hiểu biết về trường , lịch sử của trường mình cũng rất ít ỏi . Tôi không đổ lỗi cho mình vì những xô đẩy liên tục của dòng đời đã khiến cho tôi chưa có được một khoảng thời gian đủ bình tâm tỉnh trí để đi sâu vào cội nguồn để tìm hiểu ...Có lẽ đó cũng là lý do chính khiến tôi mạo muội viết bài này vì tôi biết rằng không riêng gì tôi mà có rất nhiều bạn cũng không có cơ hội để tiếp cận những thông tin về trường chúng ta ...
                                      
   
Lược sử về ngôi trường Phan châu Trinh .
1952 : Tiền thân của trường Trung học Phan châu Trinh ngày nay là lớp Đệ Thất đàu tiên khai giảng ngày 15 tháng 9 năm 1952 học tại trường Tiểu học Đà nẵng ...Hiện nay là trường Phù Đổng .
1953 : Niên khóa 1953 - 1954 trường tuyển vào hai lớp Đệ Thất , cộng với lớp Đệ Thất cũ nay lên Đệ lục , vẫn học tại trường Tiểu học . Hiệu trưởng đầu tiên là ông Lê khắc Giai ,đến thầy Lê cảnh Ngôn rồi thầy Bùi Tấn . Chính thầy Bùi Tấn đã đề nghị Hội đồng giáo sư lúc ấy chọn lựa 3 danh nhân Phan châu Trnh , Trần cao Vân và Thái Phiên để đặt tên cho trường ...cuối cùng các thầy đã chọn tên trường là Phan châu Trinh . Sau khi được giáo sư Phạm đình Ái lúc bấy giờ là giám đốc Nha học Chánh trình về Bộ Giáo Dục ở Sài Gòn . Trường được chính thức đặt tên là trường Phan châu Trinh kể từ niên khóa 1954 - 1955 .
 Dãy phòng giữa của trường bắt đầu được xây dựng trong thời gian này trong khu tứ giác Thống Nhất ,Lê Lợi, Nguyễn Hoàng , Duy Tân, chưa có tầng lầu .Và cũng kể từ niên khóa 1954 - 1955 trường bắt đầu dọn về cơ sở mới .Giáo sư Huỳnh đăng Gi thay thế thầy Bùi Tấn làm hiệu trưởng .
1955 - 1956 : Giáo sư Nguyễn đăng Ngọc làm hiệu trưởng niên khóa 1956 - 1957 khi giáo sư Gi nghỉ hưu ..
Đây cũng là thời điểm bắt đầu san mặt bằng , trồng các cây kiền kiền , phượng và xây dựng dãy phòng gồm 4 phòng trên lầu và 4 phòng trệt dọc theo đường Thống Nhất , hiện nay là đường Lê Duẩn ...
1958 - 1959 lớp đệ Tam đầu tiên được mở và dãy phòng mới này cũng bắt đầu được sử dụng gồm đủ 3 ban A , B , C ...mỗi ban một lớp .
1959 -1960 : Niên khóa này bắt đầu có thêm lớp Đệ nhị cũng gồm 3 ban . Tuy nhiên sau khi đỗ Tú Tài Bán phần , học sinh phải ra Huế để học lớp Đệ Nhất rồi mới thi Tú Tài Toàn phần ...Khoảng thời gian này bắt đầu xây dựng dãy nhà bên cánh phải trường , phòng thí nghiệm và sân bóng rổ . Việc xây dựng đến năm 1961 mới hoàn tất .
1961 - 1962 trường được hợp thức hóa thành trường trung học Đệ nhất cấp Phan châu Trinh rồi sau đó chính thức cải biến thành trường Trung học Đệ nị cấp ...Sau hiệu trưởng Nguyễn đăng Ngọc là hiệu trưởng Ngô văn Chương rồi đến hiệu trưởng Châu trọng Ngô ..
1965 thầy Châu trọng Ngô trở về trường Quốc Học Huế nên thày Đặng ngọc Tuấn tạm thời đảm nhiệm công việc nhưng không chính thức là Hiệu Trưởng , sau đó thầy Tổng giám thị Trần hữu Duận tạm thời xử lý công việc của Hiệu trưởng đến tháng 9/ 1966 .
Pho tượng cụ Phan châu Trinh do giáo sư Đoàn văn Toàn thực hiện được chính thức dựng lên tại cột cờ sân trường nhân kỷ niệm ngày mất của cụ Phan lần thứ 40 tức vào ngày 24 tháng 3 năm 1966 .
                                        
Thầy Trần vinh Anh nhận nhiệm vụ từ tháng 9 năm 1966 và đến tháng 6 /1967 thì bị tử nạn khi đi chấm thi tại Nha Trang ...Giám học lúc bấy giờ là ông Thái doãn Ngà lên thay .Trong thời gian này dãy văn phòng sát đường Lê lợi được xây xong ...Và từ đó khối hành chính văn phòng nhà trường chuyển đến làm việc tại đây .
Từ niên khóa 1971 - 1972 trường Phan châu Trinh mở rộng cơ sở ...Dãy  chính giừa được tăng lầu từ niên khóa 1972 - 1973 ...Thời gian này thầy Huỳnh mai Trác lên làm Hiệu Trưởng đến 1975 .
Sau năm 1975 trường đã có nhiều thay đổi và lúc này tất cả chúng ta đã rời trường nên tôi không nắm được chi tiết ...Nhưng có một điều đáng tự hào là trong khối chúng ta có một bạn đã giữ chức vụ cao nhất của trường đó là bạn Lê phú Kỳ , Hiệu trưởng của trường hơn 15 năm qua ...
 Với những tư liệu ít ỏi mà tôi ghi nhận được , chắc chắn sẽ còn rất nhiều thiếu sót vì thế tôi hy vọng các bạn sẽ bổ sung thêm để chúng ta có thể có được một bức tranh toàn cảnh về ngôi trường yêu quý của chúng ta ...Tôi nghĩ điều ấy cũng rất cần thiết chẳng khác nào thành phố Đà Nẵng , chẳng khác nào huyện đảo Hoàng Sa của Việt Nam ...Như một bài viết của bạn HD mới đây đã đề cập đến sau khi đọc bài của báo Thanh niên ...Chính những kiến thức về lịch sử sẽ góp phần hun đúc cho tình yêu đối với ngôi trường , với thành phố quê hương  và với đất nước  ...
                                     

Khi về quê vào dịp Thanh minh ngày hôm qua , nhìn cánh cò trắng vụt bay trên những đồng ruộng đang xanh rờn sóng lúa , nhìn những hàng  tre , những bụi chuối sau hè nhà người em con chú trong tộc tôi đã nghe bồi hồi nhớ đến tuổi ấu thơ xưa ...Có những điều chúng ta chẳng bao giờ tìm lại được nhưng sâu rất sâu trong tiềm thức hình như vẫn còn những cơn sóng vọng về ....những cơn sóng ngầm trong tâm hồn chúng ta .
                         
Bài viết rất cảm xúc. Cho dù vật đổi sao dời thì trong lòng chúng ta vẫn có một ngôi trường như thế.
cao at 04/01/2012 09:13 pm reply
Cám ơn bạn ...Chiều nay chở bà cụ về quê đi đám tang người bà con ...mình bị cái ác xi đân nhỏ ...cũng may hai mẹ con không sao ...nhưng mình bị va chạm nên có khả năng đau dây thần kinh lên sườn nên hiện giờ vẫn còn rất đau. Không viết nhiều được .Mong bạn thông cảm ...Thân ...

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012

CHUYỆN VUI RÉT NÀNG BÂN ( tiếp theo và hết )



Việc gì hễ đã có khởi đầu thì đều phải có kết thúc ...Nhưng chính cái quy luật muôn đời này thì lại không kết thúc bởi vì nếu nó kết thúc thì thật là hỏng bét ...Cứ thử tưởng tượng cái rét nàng Bân này mà nó kéo dài chừng ba tháng thì còn gì là mấy ông bà cụ ...Sơ sơ mới chỉ có mấy ngày mà ông bà ta đã có câu : " Rét tháng ba bà già chết cóng " hoặc giả mấy nhân vật cỡ như Napoleon , Hitler , Tần thủy Hoàng mà không chết thì thế gian này còn biết bao chuyện phiền hà ...
Nhưng câu chuyện của chúng tôi không liên quan tới những anh hùng đại hiệp hay những ma đầu ma nữ ...câu chuyện vốn chỉ là một chuyện tào lao trong vô số những chuyện tào lao thường thấy trên cõi đời này ...Câu chuyện cũng phải kết thúc mặc dù cái sự tào lao trên đời vẫn luôn tồn tại , luôn xảy ra ở nơi này hay nơi khác , với người này hoặc người kia ...nghĩa là nói như cụ Tản Đà : " Cô vọng ngôn chi , cô thính chi . Kim bằng qua giá vũ như ty ... Nói láo mà chơi , nghe láo chơi ...Giàn dưa lún phún hạt mưa rơi."
Ông bạn tôi ,  sau khi đã xin thêm mấy ly nước trà mùi lá dứa của con bé bán cà phê , có vẻ như cũng cảm thấy mình còn nợ vợ chồng tôi một lời giải đáp về cái phát minh vô bổ của lão khi bảo rằng Ngọc Hoàng là người Việt cho nên khi thấy vợ tôi vừa quay lại ghế ngồi là lão liền trở lại vấn đề : 
-- " Những chi tiết sau đây chứng tỏ nàng Bân vốn là người Việt , nhưng là người miền Bắc ...Chữ " rét " trong cụm từ đã chứng tỏ điều này , mi chỉ nghe người ta nói " rét nàng Bân " chứ có nghe thấy ai nói " lạnh nàng Bân " không ? 
Tôi thấy buồn cười và cảm thấy vớ vẩn thực nhưng cũng phải thừa nhận rằng đúng là không hề có cụm từ " lạnh nàng Bân " ...nhưng tôi chưa kịp trả lời thì hắn đã tiếp : " Về cái tên Bân thì tau phải nói rằng đây là môt từ thuần Việt , nó không có nghĩa nên không hề có trong từ điển ...cách đặt tên theo kiểu này là tùy hứng và do cha mẹ đặt cho ...Thói quen này chỉ có người Việt mình mới có ...cái kiểu đặt tên cho dễ nuôi ...thí dụ cái Hĩm , cu Đù .....tên hay sợ ông bà quở ...Như vậy đã đủ chứng tỏ cái cô nàng Bân này đích thị là người Việt rồi ...Ngọc Hoàng vốn rất yêu thương nàng chứng tỏ nàng không phải là con nuôi hay con ghẻ ...mà là con ruột ...Điều này nói lên cái gì ? Con ruột người Việt thì tất nhiên cha phải là người Việt , đúng không ? Chưa hết ...tau mới chỉ chứng minh vế thứ nhất theo tập quán , phong tục truyền thống ...còn cái bằng chứng thứ hai nữa ...
 Tôi bực dọc vì cảm thấy mình bị lừa ...nên cười không nổi : " Thôi còn gì nói tiếp luôn đi cha nội ...không có chầu cà phê thứ hai nữa đâu ...Kể xong rồi làm ơn " thăng " dùm cho vợ chồng con làm ăn ..." Hắn cười hăng hắc : " Sao dễ nổi nóng vậy ...Tau chỉ  đùa tí thôi mà ...nhưng mi có công nhận rằng nếu xét về phẩm chất , đạo đức và tính nết thì cái chi tiết nàng Bân chịu khó đan áo cho chồng này cũng là chi tiết chứng tỏ rằng nàng là người phụ nữ Việt Nam bởi vì chỉ có người phụ nữ Việt Nam mới chịu thương , chịu khó và một lòng một dạ với chồng như vậy thôi ...Phụ nữ nước khác thì còn lâu ...Làm gì có chuyện như vợ ông Tú Xương người Việt mình : Quanh năm buôn bán ở mom sông , Nuôi đủ năm con với một chồng .Lặn lội thân cò trên quãng vắng .Eo sèo mặt nước buổi đò đông ..." trong khi chồng thì : " Cao lâu thường ăn quỵt , Thổ đĩ lại chơi lường ...Ha ha ...Thôi tau đi đây ..." rồi bỏ đi hối hả ...
Tiếng cười của hắn còn vang lên một đoạn khá xa ...Tôi nhìn vợ tôi , chép miệng : " Hắn bị khùng rồi ..." nhưng vợ tôi lại nói : " Không chừng vợ chồng ảnh lại có chuyện gì ...mai mốt anh rảnh ghé hỏi thăm chị ấy thử ..." Tôi đáp : " Ờ há ..."
Nói láo mà chơi, nói láo chơi, 
Tản Đà nói thế Cao Thông ơi 
Cớ chi lí lẽ phân bua  vậy 
Hư cấu văn chương ấy cái tài.                                   
 Ha ha....

cao at 03/29/2012 12:20 pm 
Mừng bác hôm nay mới tới chơi  
Bác kêu thì dạ , dám nào ơi . 
Đã đành nói láo cho vui vậy . 
" Xỉu " đã không ra , lại đặt " tài "... ha ha ...

Xin cám ơn các bạn đã đọc tới đoạn cuối này ...Có thể sẽ có bạn nghĩ rắng tôi đã nói về một ông bạn nào đó của tôi một cách thiếu nhã nhặn ...nhưng nếu có thế thì tôi thành thật xin lỗi vì đây là một câu chuyện bịa từ đầu đến cuối . Hoàn toàn không có nhân vật nói trên . Nếu nói rằng nhân vật đó hơi bị khùng thì chắc đó là tôi...nhưng hình như điều đó chẳng sao bởi vì có vô khối người trên đời này còn khùng hơn tôi nữa  ...Ha ha ...

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

RÉT NÀNG BÂN 3



Hình như ly cà phê đã khiến ông bạn tôi tỉnh người và bắt đầu nhận ra rằng mình đang đứng ở đâu trên cái cõi hồng trần " Ngựa xe như  nước áo quần như nêm " vì thế hắn bắt đầu hỏi tôi : " Sao , công việc làm ăn của mi thế nào ? Tôi ậm ừ : " Thì cũng đắp đổi qua ngày , không giàu được ...hì hì " Hắn chép miệng : " Cần gì giàu , đủ sống như vậy là nhất rồi ...Tau thấy mi làm loại hình công việc này như vậy mà sướng ...tự do ...khỏi bị các sếp lớn sếp nhỏ xài xể ... Tôi không đồng tình nhưng cũng không  phản đối : " Mọi sự đều có hai mặt , làm công nhân ,viên chức thì cuộc sống ổn định hơn , đến tháng lĩnh lương chia dần mà xài , còn tụi tau phải tự trả lương cho mình ...Tháng nào mưa gió hoặc như hổm rày bị kẹt cái vụ làm cống thì vợ chồng con cái phải chịu khó húp cháo loãng ..." Hắn gật đầu : " Ừ ,cũng ngặt hỉ ...rồi mi tính làm sao ...? Tôi cười : " Nói chơi thôi chứ tau cũng đã có chuẩn bị nên không đến nỗi điêu đứng lắm ...cứ " liệu cơm gắp mắm " là được thôi ...Chuyện gì rồi cũng qua ...còn mi thì thế nào ? 
 Một thoáng mơ màng hiện rõ trên ánh mắt hắn khiến tôi xao xuyến ...Ánh mắt ấy khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp hắn hơn bốn mươi năm về trước trên sân trường Đại học Văn Khoa ...Trong một khoảnh khắc dĩ vãng như đội mồ sống dậy ...Hắn là một trong hai người bạn mà tôi quen thân khi còn là sinh viên ...Hiếu thì không còn nữa ...Kỷ niệm duy nhất tôi còn lưu giữ về Hiếu là giọng hát thật truyền cảm của anh trong bài hát " Nghìn trùng xa cách " vào cái đêm mà anh chia tay tất cả chúng tôi để ra đi ...vào một chuyến viễn du dài nhất đời người ...Có rất nhiều người như Hiếu cũng đã " Trả lại em yêu khung trời Đại học , con đường Duy Tân cây dài bóng mát ..." nhưng chỉ có Hiếu để lại trong tôi những niềm vui và nỗi đau sâu nhất ... Cảm giác bàng hoàng và sự tập trung cao độ của mọi người khi nghe anh hát đã khiến cả hội trường đang ồn ào bổng im phăng phắc và trở nên lạnh lẽo một cách kỳ lạ ...Hôm ấy ,ngồi bên cạnh tôi lắng nghe Hiếu hát ...đột nhiên hắn nắm lấy tay tôi và siết nhẹ : " Tau bổng có một linh cảm không hay ...mà thôi ...đừng nói nữa ..." Tôi im lặng ...Đã nhiều lần tôi nghe Thái Thanh hát bài hát này , cũng rất xúc động khi nghĩ tới những thân tình vừa rời bỏ ở mái trường Trung học ,đến gia đình , nghĩ tới cuộc tình đầu vừa chớm nở ,nghĩ tới tương lai còn quá bấp bênh ...nhưng chưa lần nào tôi có cái cảm xúc mãnh liệt đến thế ...
Còn hắn ? Câu chuyện về hắn là một câu chuyện rất dài ...Chúng tôi đã cùng trải qua nhiều vui buồn và cả khốn khó khi góp từng đồng rủ nhau vào những " quán cơm xã hội " ...Hắn đã nói với tôi rất nhiều về những ước mơ ...bằng một sự say mê cuồng nhiệt như muốn truyền cả sang tôi ...Trong hắn luôn tồn tại hai thái cực ...khi thì bi quan tột độ , lúc lại lạc quan tuyệt đối ...
 Vợ tôi lúc này đang bận bán hàng nên không tham gia câu chuyện vì thế tôi cũng chưa vội buộc hắn trả lời câu hỏi lúc nãy ...Trong khi chờ đợi tôi hỏi hắn : " Dạo này mi có viết lách gì không ? Hắn cười: " Không ...hinh như đầu óc tau ngày càng đặc lại ...có lẽ tau không có duyên với cái nghề cầm bút ...Càng sống càng thấy mình giả dối với chính mình ...Mà không giả dối cũng không được ...vì thế ...
Tôi châm chọc : " Như vậy là giấc mơ đoạt giải Nobel văn học của mi đành xếp lại thật sao ?
Hắn nhăn nhó : " Nobel cái con khỉ ...muốn đạt được một giá trị nào đó ...chưa nói đến những giải thưởng lớn như giải Nobel... người viết phải sống cho ra hồn cái đã ...nếu mi muốn viết thì hãy viết bằng trái tim , đừng viết bằng khối óc ...và nhất là đừng viết vì cái miệng ...Phần lớn các tác giả đạt giải đều không phải viết để đạt giải này giải nọ mà họ viết theo cảm xúc ...Đã bao nhiêu lần tau ngâm nga bài thơ :" Vài hàng trên tờ giấy bạc ..." trong tác phẩm " Cuốn theo chiều gió " nhưng vẫn cứ thấy rợn người ...Bài thơ hay đến từng chữ ...còn tau thì ...Tau còn nhớ có lần tau bí quá , muốn tìm ít đồng nhuận bút nên lục tìm mấy bài thơ cũ viết hồi còn sinh viên gởi cho một tạp chí văn học ...Nửa tháng sau ...tau nhận được một phong bì dày cộm ...tau mừng quá ...tưởng chắc đỡ đói ít bữa ...ai ngờ ...khi xé ra xem mới biết đó là quà tặng của tòa soạn gồm một tờ tạp chí có đăng bài của tau và một lá thư cám ơn ...Thật tình tau cũng rất thông cảm với tòa soạn vì họ cũng " đoi " chẳng khác gì tau ...Những tờ báo ăn nên làm ra thì lại nhờ họ khai thác những mảng khác của cuộc sống ...Tau không hạp khẩu vị ...và chắc họ cũng không hạp khẩu vị với tau ...Bởi vậy tau bắt đầu chuyển hướng  sang kinh doanh ...và cũng nhờ vậy tau mới gặp bà xã hiện giờ ...(còn tiếp )

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

RÉT NÀNG BÂN 2

                                    
                 
-- " Thì anh cứ để cho ảnh kể , anh cứ đâm ngang như vậy làm sao mà ảnh kể được ..." Một giọng nói vang lên sau lưng tôi khiến tôi giật mình ...Tôi quay lại ...Thì ra là vợ tôi , sau khi bày biện xong mấy dãy tạp chí trông thật bắt mắt , bà ấy có vẻ muốn tranh thủ những phút rảnh rỗi hiếm hoi để tham gia câu chuyện ...Lão bạn tôi có vẻ mừng rỡ như vừa gặp được cứu tinh , ánh mắt lộ rõ vẻ biết ơn ...còn tôi thì hơi ganh tị , thầm nhủ : " Hắn đã đánh trúng vào cái tật tò mò nguyên thủy của phụ nữ chả trách đã già rồi mà còn bồ bịch tùm lum ...Nhiều kẻ xấu miệng còn đồn đãi rằng hắn có con riêng đâu đó nhưng tôi thì không tin ...bởi tôi biết vợ hắn không phải là tay vừa ...
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì hắn đã cất giọng kể tiếp : "
 -- Ngọc Hoàng có ba cô con gái , hai cô đầu đều rất giỏi giang và đều có chồng chức sắc hẳn hoi bởi vậy đều được ở thành phố ,riêng cô thứ ba thì mặc dù có nhan sắc nhưng lại cực kỳ vụng về ...Hai cô đầu thì tớ không nhớ tên riêng cô thứ ba tên là Bân ...
Nàng Bân được Ngọc Hoàng rất mực thương yêu nên cả ngày cứ đi vào đi ra , chẳng làm được việc gì cho ra hồn ...Đến khi lấy chồng rủi thay chồng nàng lại phải đi công tác liên miên ...Mùa nóng thì chẳng nói làm gì , nhưng đến mùa lạnh thì thật là tội nghiệp ...Hồi ấy không có đồ bành như bây giờ nên muốn chống rét thì chỉ biết nhờ vợ ...Thấy chồng mấy cô chị được vợ đan đủ thứ áo len , áo kép mà chồng mình thì " nhất y nhất quởn " nên nàng cũng thương tình ...ấy thế nhưng cứ đụng tới kim là kim gãy đụng tới chỉ là chỉ đứt ...nàng cứ loay hoay hết ngày này qua ngày khác , tháng này qua tháng khác mà chiếc áo len vẫn cứ nhưmột mớ bòng bong ...Tôi lợi dụng lúc hắn nghỉ hơi một chút bèn cất tiếng châm chọc : " Nếu cô ấy hư quá thì ly dị quách , việc ấy có gì là khó đâu ..."
Hắn nổi nóng : " Nói bậy , tình nghĩa vợ chồng đâu phải là chuyện đùa ...thời xưa người ta đối xử với nhau có tình nghĩa hơn bây giờ , vợ chồng thường rất chung thủy bởi vậy mới có mấy cái cụm từ " răng long đầu bạc " mà bây giờ người ta hay chúc nhau khi đi dự đám cưới đó chứ ..." Trẻ thương nhan sắc ,già thương lụm cụm mà " vả lại nàng Bân chỉ có cái tội là vụng về thôi chứ đâu có lăng loàn , trắc nết ...nàng cũng không hề cờ bạc hay số đề gì ...Có thể do nàng xuất thân chốn cung đình quyền quí nên không quen lao động ...
Tôi làm ra vẻ hối lỗi : " Nếu hồi ấy mà có mấy chương trình như thi người mẫu , giọng hát hay , ca sỉ không chừng nàng đã đoạt giải cũng nên ...Chắc Ngọc Hoàng cũng có ý muốn rèn luyện nàng ấy nên mới có qui định khắt khe như vậy chứ như mình thì mình bỏ tiền thuê người đan giúp là xong ngay chứ có gì đâu . Thiếu gì việc bây giờ chỉ cần có tiền là mua được tất ...Mà thôi ,mi kể tiếp đi ..."
--- " À ...kể ra thì tau cũng phải thầm phục cái tính kiên nhẫn của nàng ...và thêm vào đó là một đức tính khác : chung thủy ...Nếu  ở trường hợp người khác thì không chừng họ đã chia tay nhau , đường ai nấy đi từ lâu rồi ...Nhưng nàng Bân thì không , nàng vừa làm vừa học , vừa học vừa làm ...cuối cùng thì chiếc áo cũng hoàn thành ...Vậy mà thật không may cho nàng ...khi cầm tácphẩm trên tay thì cũng là lúc nàng nhận ra rằng mùa đông đã đi qua từ lâu rồi ...Mùa xuân cũng sắp nói lời chia tay bởi vì trời đã bắt đầu có những ngày nắng đổ lửa ...Chồng nàng có vẻ như phát sốt mỗi khi đi làm về với mồ hôi nhễ nhại ...Nếu tau nhớ không lầm thì hôm ấy là ngày mồng một tháng ba âm lịch ...Ngọc Hoàng sau khi đi tuần du bổng có ý định ghé thăm cô con 
gái yêu ...và đã không cầm lòng được khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên vẻ mặt u sầu của nàng ...vì thế ngài lập tức ra lệnh cho các thần đi theo gấp rút triển khai một đợt " không khí lạnh " trái mùa để làm vui lòng con ...Kể từ đó hằng năm cứ đến khoảng cuối tháng hai , đầu tháng ba âm lịch là thời tiết tự nhiên thay đổi ...Trời đang nắng bổng trở nên u ám , rồi khí lạnh tràn về ...Bởi vậy nhân dân ta , nhất là ở các tỉnh miền Bắc đã gọi cái lạnh đột ngột này là " rét nàng Bân "...
Tôi phá lên cười : " Chuyện nhảm nhí ...nhưng cho dù chuyện đó là có thực đi nữa thì tau thấy cũng chẳng có chi tiết nào chứng  tỏ Ngọc Hoàng là người  Việt hay người Trời gốc Việt như mi nói ..."
Hắn làm ra bộ bí hiểm : " Khát nước quá ...Bây giờ giá mà có một ly cà phê đá thì tau mới có sức chứng minh cho mi thấy ..."
Tôi mỉm cười : " Tưởng gì ...cà phê thì dễ thôi ..." Vợ tôi cũng lên tiếng : " Thôi được rồi ...để đó cho em ..." Nói xong bà ấy quày quả bước ra phía sau , goi con bé bán cà phê vỉa hè : " Thảo ơi ...cho cô mấy ly cà phê đá ..." rồi vào chỗ nghe tiếp ...

                                                                                                                              ( còn tiếp )

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

CHUYỆN VUI :RÉT NÀNG BÂN

                                         
05 giờ sáng chủ nhật ... Trước khi dắt xe ra cửa ,vợ tôi liếc nhìn tôi để kiểm tra trang phục .Tôi hoàn toàn yên tâm bởi lẻ đã cẩn thận ăn mặc như một phi hành gia như thế này thì dù có đi Bắc cực tôi cũng không ngán chứ cái rét nàng Bân này mà ăn thua gì .Không giấu gì các bạn , lão Thuận nhà mình nói như vậy mà đúng hễ gặp chuyện không vui thì cứ nghĩ tới Tái ông thất mã là sẽ thấy bình tâm ngay ...Trong cái phúc có cái họa , trong cái họa có cái phúc . Hồi tôi mới bị tai biến nhẹ cứ thấy lo lo nhưng không ngờ kể từ ngày đó tôi lại luôn được vợ con cưng hơn trước , ý nói là " cưng như trứng mỏng "...chỉ cần thấy gió chuyển mùa là hết vợ đến con tha hồ nhắc nhở :"Mặc áo lạnh , đội mũ len , bịt khẩu trang vào ..." Đó là chưa kể đôi khi bà xã còn giành cả những việc đáng lẽ phải để cho cái kẻ" vai u thịt bắp " nghĩa là đàn ông như tôi phải làm ...Lúc đầu được săn sóc kỹ quá tôi cũng hơi đổ bực nhưng nghĩ kỹ thì thấy cũng phải ...Gì thì gì chứ đã mang trọng trách là rường cột của nhà như tôi thì cái việc " có kiêng có lành " cũng chẳng thừa chút nào ...
Chẳng nên để xảy ra cái cảnh " đầu bạc hơn tiễn người đầu bạc " chút nào ...Song thân còn đó, đám "  hài nhi còn chờ bữa nấu cơm " kia mà ...Chỉ nội cái chuyện cháu bé đầu , vốn đã từng đi Đông , đi Tây ,trong tỉnh ngoài tỉnh ,Sài gòn , Hà Nội và cả 17 tỉnh miền Tây rồi còn đi nước ngoài nữa mà cũng hùng hồn tuyên bố rằng : " Con chưa thấy chỗ nào nấu mì Quảng ngon bằng ba ..." cũng đã khiến tôi cảm động muốn rơi nước mắt , không muốn phụ lòng thực khách ái mộ rồi ...huống chi ..." Cuộc đời vốn đẹp sao ..." Mỗi thời đại lại sản sinh ra lắm "vưu vật trần gian " nhìn không chán mắt ...nhưng thôi ...cứ dài giòng quảng cáo tài nghệ thế này không khéo lão N2 ném tiếp cà chua thì cũng khó đỡ ...
Tôi vốn cũng không định mở tiệm ăn hay nhà hàng ...Cái chuyện sáng nay tôi định nói vốn chỉ là câu chuyện liên quan tới cái "rét nàng Bân " mới bắt đầu đổ xuống ĐN hai ba ngày nay ...
Chuyện là thế này : Ngày hôm qua tôi mới tranh cãi với một ông bạn cũ về câu hỏi : " Ngọc Hoàng người nước nào ? " Chắc các bạn cũng như tôi đều chẳng chút do dự mà trả lời rằng : " Ngọc Hoàng người nước Trời ..." Thế mà ông bạn tôi không chịu , ông ta nằng nặc bảo tôi rằng : " Ngọc Hoàng người Việt hoặc ít ra cũng là người nước Trời nhưng gốc Việt " Tôi vô cùng ngạc nhiên :" Lão có chứng cớ gì không ? Thời đại này là thời đại công nghệ , việc gì cũng phải có bằng chứng ...đó là chưa kể phương pháp kiểm tra ADN rất chính xác ...Lão không tuyên bố lung tung được đâu ..." Mới nghe tới đây mặt lão bạn tôi đã đỏ lên : " Hừ ,ai dám bảo là tớ tuyên bố lung tung ..Tớ nói có sách , mách có chứng hẳn hoi ...cậu thì biết gì mà nói ..." Đến đây thì tới phiên tôi tức ..nhưng tôi cũng cố kiềm chế , không lẽ đã gọi là bạn mà chỉ vì mấy cái  " chuyện nhỏ như con Thỏ " như vậy mà lại trở mặt thì còn gì là đạo bằng hữu ...vì vậy tôi mới hỏi : " Đâu cậu nói tớ nghe thử coi và phải chứng minh nghe cho có tình có lý một chút thì tớ mới chịu ..." 
Hình như lão bạn tôi cũng có vẻ không hề muốn đánh lộn với tôi chút nào bởi vì một phần do cả hai đều đã tuổi cao sức yếu ,một phần khác có lẽ nhờ cách giáo dục của các vị thầy chúng tôi ngày xưa quá chuẩn nên chúng tôi chẳng khi nào gây gổ một cách lãng xẹt như nhiều người trong giới trẻ ngày nay ...Chúng tôi học đạo của người quân tử ( ! )có nghĩa là :" chỉ động khẩu chứ không động thủ " và nếu phải động thủ thì cũng trong những tình thế bất khả kháng ...Mà " thủ " ở đây cũng chỉ có nghĩa là tay chân thôi nếu mồm miệng , lý sự không giải quyết được ...Hiếm có trường hợp chúng tôi dùng đến dao , búa vì chúng tôi đều biết rằng " chơi dao có ngày đứt tay " ...
Bạn tôi cười và đột nhiên đổi cách xưng hô cho nó thân mật hơn : " Mi có thấy hôm qua đến nay trời tự nhiên trở lạnh không ? 
Tôi đáp : " Ừ , lạnh thiệt ...mi không thấy tau nai nịt như thé này sao  . Sắp đến mùa hè rồi mà sao lạnh vậy hổng biết nữa ...Nhưng cũng không bằng tháng 3 năm 1988 năm ấy lạnh dễ sợ ...Năm ấy thằng em tau đi bộ đội ở Lào về ...Cả nhà phải đốt lửa sưởi ấm ...Nhưng chuyện trời lạnh thì có liên quan gì ?
---" Sao lại không liên quan , mi có nghe người ta nói rét tháng ba tức là rét nàng Bân không ?
--- " Ừ , thì cũng có ...nhưng tại sao gọi là rét nàng Bân thì tau cũng không rõ lắm ...
Bạn tôi lên giọng : " Bởi vậy tau mới nói mi không biết gì là đúng rồi ...Vậy thì hãy dỏng tai lên mà nghe ông anh mi kể chuyện ...
Tôi cười trừ , thầm nghĩ : " Bây giờ mình cũng đang rảnh , để nghe thử hắn kể cũng chẳng mất gì ..." vì thế tôi hất hàm bảo hắn :
" Rồi ..được rồi ... mi kể đi .."
Lão bạn tôi khoái chí ra mặt nên lập tức hắng giọng : " ...Ngày xưa ... chuyện này xảy ra lâu lắm rồi nên tau mới rút gọn bằng hai tiếng ngày xưa chứ không phải chuyện đời xưa đâu ..."
Tôi hơi bực : " Mi dài giòng quá ...ngắn gọn một chút đi ... 
          
                                    ( còn tiếp )

Chủ Nhật, 18 tháng 3, 2012

Lược kể về buổi họp mặt hằng năm của liên lớp




03/18/2012 08:51 pm
Buổi họp mặt hằng năm hôm nay đã thiếu nhiều bóng dáng quen thuộc , một phần vì nó trùng vào dịp đám cưới của nhiều người ...cũng may là cuối cùng bác Ân đã thu xếp được để có mặt chứ nếu không thì chắc là không xong ...Mới sáng PVB đã điện thoại cho tôi : " Nguy rồi Thông ơi ! ..." 
Tôi hoảng hồn : " Lại có chuyện gì mà lão này cầu cứu mình đây ...hay là lão ăn vụng bị bắt quả tang ...ai chứ lão thì không chừng lão định nhờ mình làm chứng rằng tối thứ bảy đi uống cà phê với mình để bà xã lão dằn cơn thịnh nộ ...Không được... có thương lão thì cũng đành chịu thôi chứ cái nghề làm chứng gian thì mình nhất quyết không làm ...Đứa nào có sức chơi thì có sức chịu , chẳng mắc mớ chi tới mình ...Ai biểu lão thèm ngọt , thèm chua mà làm gì ..." Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tình nhân loại vẫn còn sôi trong huyết quản mình , mình không nỡ nhìn thấy cảnh ông bạn đồng môn mặt mũi sưng phù , mặt mày thâm tím vừa đi vừa chống gậy đến dự buổi họp mặt ...không khéo lại bị mấy ông bạn lớp B , lớp A chê cười là lớp C không đoàn kết ... Vì thế mình vội bấm vào nút " nghe " trên điện thoại và cất tiếng : " A lô... chuyện gì vậy Bình ? Cái gì mà nguy to rồi ...Không lẻ  mi đang gặp phải một cây cổ thụ cưa hoài không đổ ..." 
Lão cười sằng sặc , cũng với cái giọng cười dễ thương cố hữu : " Hì hì .. đâu có , bữa ni tau cấn cái đám cưới của đứa cháu trong quê ...không biết làm răng đi dự họp mặt đây ..." 
Tôi làm ra vẻ hiểu biết : " Đám cưới buổi trưa thì sớm nhất cũng mười một rưỡi mười hai giờ mới bắt đầu , tau cũng kẹt cái đám cưới con lão Khoa lớp mình nên có lẽ tau sẽ tới đó với anh em một lúc rồi về ...có sao đâu ..."  
-- " Không phải , kẹt một nỗi là tau phải đi họ , bây giờ mới chuẩn bị lên đường về quê ...nếu ở đây thì dễ rồi ...
Tôi thất vọng : " Ừ cũng khó thật nhỉ , thôi thì mi liệu sắp xếp thời gian lạng tới gặp anh em một chút rồi đi cũng được ...
-- Ừ ...thôi để tau coi thử , nếu được ...Nói xong Bình gác điện thoại . Tôi cảm thấy hơi cụt hứng ...nhưng chưa phải đã hết ...Mấy phút sau điện thoại lại reo , tới phiên NHK báo lão ấy đang ở Hội An không về kịp được , lão nhờ tôi đóng phí sinh hoạt hằng năm  giúp lão ...Vậy là thêm một chiếc ghế nữa bỏ trống ...Tôi cảm thấy hơi buồn vì sự thiếu vắng của hai lão bạn mà dạo này đã trở nên rất gần gũi với tôi nên khi Dược đến tôi vội cùng Dược chạy thẳng đến Thủy hoa Viên vì đồng hồ đã chỉ 9 giờ ...Thoạt đầu Dược cũng có vẻ băn khoăn vì sợ sẽ không gặp ai quen ...Dược vốn gốc trường Ngoại Ô chuyển xuống năm lớp 10 và chỉ học ở PCT đến hết năm lớp 10 C là rời trường .Trước đây khi anh em tổ chức ở Hướng Dương và Thùy Dương thì Dược có tham dự một vài năm  rồi sau đó không đến nữa , không biết vì sao ...
Khi chúng tôi đến nơi thì đã có một số anh em hiện diện ở nhà hàng , Biền đang phụ trách ghi chép và thu phí sinh hoạt , Hoàn đang đi đi lại lại với những xấp báo cáo như thể đang học bài , Ngọc Ân đang loay hoay với chiếc máy quay phim và chiếc laptop ...Một số bạn khác như Đức Thứ , Điểu , Dục , Trung . Thọ ....thì đang trò chuyện với nhau rôm rả ...Tôi cảm thấy vui vui khi nhìn thấy Lê công Thừa , người bạn lớp B3 mà tôi đã tình cớ gặp và lấy giúp bộ đĩa kỷ niệm cuối cùng ở Ân sau đợt kỷ niệm 40 năm ...Hôm tôi điện thoại báo tin về buổi họp mặt bạn ấy đã bảo ngày ấy bạn bận đi đám giỗ ông bác trong quê nhưng sẽ cố gắng đến gặp lại anh em một chút vì mấy chục năm qua chẳng hề gặp lại bạn cũ ...Một biểu hiện đáng trân trọng trong tình cảm bạn ấy dành cho lớp xưa ...những thôi thúc lặng thầm để tìm về với trường xưa , bạn cũ ...
Dược thì đã hòa nhập vào câu chuyện với Thọ và một số bạn khác gốc Ngoại  Ô nên tôi cũng khỏi phải mất công giới thiệu ...
Khi Hoàn tuyên bố khai mạc và báo tin Kỳ sẽ đến trễ một chút thì số lượng anh em đến tham dự mới chỉ vào khoảng 20 người ...Những nhân vật nổi bật như Tư , Nghiêm , Thỏa , Hồ Hả ...thì chẳng cần phải giới thiệu nhưng còn một vài bạn tôi không biết tên ...Số vắng mặt thì khá đông kể cả những bạn thường dự họp mặt các năm trước như : Kim Anh , Việt , Đăng Hòa , Đinh Thương , Trương Thêm ...cũng không thấy ...Vì thế tiết mục sôi nổi nhất có thể nói là tiết mục Skype do Sơn Lai và N2 biểu diễn trên màn hình chiếc lap top mà Ngọc Ân mang đi lướt trên bàn đến từng chỗ ngồi để anh em có thể nghe được cái giọng oanh vàng thỏ thẻ của N2 ...Nếu có thời gian chắc tôi đã bảo N2 hát một bài để xem thử lão có đủ điểm để vào vòng trong của chương trình VN got talent tối nay không nhưng rất tiếc tôi phải cáo từ để về đưa tiện nội đi dự đám cưới . Nội dung phần trình diễn sau đó thì tôi không ghi hình và tiếng được ...Xin mời các bạn quan tâm thì hãy theo dõi video clip ở blog PCT do đạo diễn Ngọc Ân phụ trách . 




Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

TIỄN ĐƯA


                                              

03/16/2012 06:29 pm
Buổi chiều , đúng hẹn tôi đã đem bài thơ THT viết tặng HD đem lên quầy ...HD mới vừa ở trường ra ...Sau khi trao bài thơ ,tôi đã cùng với HD đọc qua bài thơ ấy . HD nói sẽ về đăng ngay lên blog của bạn ấy . HD vừa đi khỏi thì Thoại từ SG gọi cho tôi để nói rằng : " Tối hôm qua ở phi trường vì bận bịu Thoại đã quên không vẫy tay với tôi khi bạn ấy bước vào cửa để lên máy bay , chuyến bay khởi hành lúc 23 giờ 45 ..." Chi tiết này khiến tôi xúc động nên đã viết bài thơ nhỏ này gởi tặng Thoại và những bạn ở xa  quê ...

Lại ném thân vào cuộc viễn du...
Tình xưa , mộng cũ  ...chợt xa  mù .
Khi về , trăm nỗi niềm chưa nói .
Ngày  ấy ... sang đò ...buổi tiễn thu .

Người vẫn  từng ngày vọng cố hương .
Còn ta thầm lặng ...ngóng con đường .
Người : thân ly khách ...đời trôi mãi ,
 Bỏ một mùa  đau ...giữa phố phường .

Người lại  đi rồi ... ta  tiễn nhau .
Trời xuân sao vội đổ mưa ngâu .
Tay đưa mà bổng ... quên ... không vẫy .
Mắt  đã mờ  trong ánh ... mắt ... sao .

Có thể về sau ...có thể không ...
Hẹn  nhau ...rồi lại  ...sẽ tương phùng .?
Lần sau ...hay sẽ ...bao giờ nhỉ ?
Biển rộng  , sông dài  ... trời mênh mông .
"Người lại đi rồi... ta tiến nhau"
 Bài thơ gởi lại thuở ban đầu
 Tình xưa là vẫn tình sau nữa 
Ai vọng giang đầu giữa đêm sâu.     HD

cao 
 at 03/17/2012 09:03 am
Một chút tình thôi ...tiễn biệt nhau .
 Vầng trăng hờ hững...xế trên đầu .
 Bổng dưng thèm được chiêm bao nữa 
 Đêm vẫn dài ... nên ...nỗi nhớ sâu ...