Translate

Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

KHÚC BI CA ( gửi người ngàn dặm )



Đau xót  chia tay : thân hữu ngày xưa còn nghĩa nặng .

Buồn thương từ biệt : bạn bè năm cũ vẫn tình sâu .


" Nắng chiều " chưa tắt bên sông ,
Bến xưa còn đó ... người không trở về .
Từ ngày  lưu lạc xa quê ,
Trong tim vẫn vọng tiếng ve hạ buồn .
Nhớ hoài ...những buổi hoàng hôn ,
Mái chèo khuấy nước bên thôn bạn chài .
Thương chồng : cố dựng tương lai ,
Thương con : cố dệt ngày mai tươi hồng .
Đời mình ... đã lắm long đong ,
Lo cho con để tạ lòng mẹ cha .
Khép hồn trước cảnh phù hoa ,
Vui riêng chỉ có khi là vui chung .
Chẳng e mưa gió bão bùng ,
Trải bao nắng lửa giữ lòng bình an .
Ngủ ngồi ...ghế xúp xe than ,
Mong về kịp chuyến lo toan việc nhà .
Còn thương một nỗi mẹ già ,
Dâu hiền thì cũng chính là con thôi .
Ngờ đâu chẳng trọn ngày vui ,
Con vừa có cháu chưa thôi bế bồng .
Chia tay con , giã biệt chồng ,
Hắt hiu xứ lạ lạnh lùng nẻo xa .
Còn đâu nữa ... ánh trăng tà ,
Cánh chim di trú bay xa đỉnh trời .
Cung đàn lỗi nhịp thương ơi !
Để người ở lại một trời xót đau .
Còn gì ngoài nỗi nhớ sâu ,
Tiếng than xé ruột , nỗi sầu cứa tim .
Đêm dài ...đêm cứ dài thêm ,
Mái hiên ... ứa lệ ...bên thềm hoang vu .

 

Chúng tôi lặng lẽ cúi đầu ,
Tiễn đưa người với niềm đau không cùng .
Nhớ thời mòn gót lao lung ,
Ly cà phê ... chén rượu nồng ...thâm giao .
Suốt đời vẫn giữ trong nhau ,
Tình thân như tự thủa nào tóc xanh :
" Nắng chiều " bài hát ân tình ,
Bây giờ còn đọng những thanh âm buồn .
Tái sinh biển lại về  nguồn ,
Khói hương tỏa mãi trong hồn bạn xưa .


( Nắng chiều là tên bài hát mà Tình hay hát mỗi khi bạn bè có dịp ngồi lại ...xe than là loại xe Renault được tái chế chạy bằng than lúc Tình còn đi buôn bán tuyến Đà nẵng Quảng ngãi vào những năm 80 thế kỷ 20. Ghế xúp là loại ghế mà lơ xe bỏ thêm ra ngoài số ghế qui định )

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

LỜI CHÀO VĨNH BIỆT .( viếng LTTT ...chia buồn cùng BTh. )



 
                                 



                      


                             Ngờ đâu hôm ấy tiễn người ,
Lại là lần cuối trong đời ...tiễn nhau .
Đêm tan ... tắt ánh tinh cầu ,
Đường xa ...muôn dặm ... biển sâu...nghìn  trùng .
Nỗi buồn xin gởi hư không , 
Nén hương : chỉ nén hương lòng mà thôi .
Một đời tần tảo ngược xuôi ,
Bây giờ ... đất khách , quê người gởi thân .
 Đành thôi , một cuộc giáng trần ,
 Kiếp này trọn NGHĨA , tròn ÂN  TÌNH ... rồi.
 Đành thôi ...cát bụi phận người ,
 Niềm đau cố nén ...thành lời chia tay .  

  • Bài thơ hay quá .
    Xin chia sẻ cùng Cao lời tiễn biệt !
    • cao
      • cao
      • Jun 29, 2012 9:48 AM
      Cám ơn bạn đã có lời chia sẻ và cùng tiễn biệt .
    • cao
      • cao
      • Jul 2, 2012 10:08 AM
      Dẫu muốn nói muôn vạn lời chia sẻ .
      Vẫn kềm lòng vì thế sự đa đoan .
      Đời mộng ảo rồi tan như bọt bể .
      Cám ơn người ...xin chúc mãi bình an .

  • ng khac phuoc
    "Một đời tần tảo ngược xuôi ,
    Bây giờ ... đất khách, quê người gởi thân."
    Câu thơ của bạn diễn tả được tâm trạng của biết bao người cùng cảnh ngộ.

    • cao
      • cao
      • Jun 29, 2012 9:42 AM
      Cám ơn bạn . Xin lỗi vì trả lời hơi muộn ...Vì mình phải chờ thông tin chính thức và chi tiết mấy hôm nay . Tâm trạng cũng hơi nặng nề .
  • NgânPCT
    Cùng bạn CT xin hợp lời tiễn biệt.
    N2

    • cao
      • cao
      • Jun 29, 2012 9:38 AM
      Cám ơn bạn đã cùng chia xẻ . Theo thông tin mình mới nhận được thì đám tang sẽ bắt đầu vào lúc 15 giờ 30 ngày thứ bảy tại Mỹ . Gia đình ở VN sẽ tổ chức lễ truy điệu lúc 05 giờ 30 sáng chủ nhật . Thông báo cho bạn biết .
  • ThanhThúy.1976
    cát bụi rồi cũng trở về với bụi ....

    • cao
      • cao
      • Jun 29, 2012 9:32 AM
      Dẫu biết thời gian chẳng đợi ai .
      Phù sinh một kiếp : giọt sương mai .
      Vẫn nghe lòng nặng như đeo đá ,
      Dòng lệ dù ngăn ...cứ chảy dài ... Cám ơn bạn .
   

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

CƠN MƯA BUỔI SÁNG

                   
                                       





Cơn mưa bất chợt đã làm dịu hẳn bầu không khí nóng bức của mấy ngày qua...Thông tin từ các báo cho biết có một vùng áp thấp có khả năng mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới ...Có lẽ một phần nhờ nhiệt độ hạ xuống mức có thể chấp nhận được nên tôi định vào mạng ,viết lách một chút để giải toả cái tâm trạng khá nặng nề mấy ngày qua ...
Buổi sáng ngồi ở quầy lướt qua mấy tờ báo để tìm cảm hứng nhưng thấy cũng chẳng có gì mới mẻ hoặc đáng quan tâm ...Ngoài những chuyện xe cán chó , chó cán xe thì chỉ còn chuyện EURO , chuyện thi cử , chuyện  mua dâm , bán độ ...Hình như phần lớn chuyện đời nay chỉ là những chuyện tào lao vô bổ ...Hiếm khi đọc được một bài viết nghiêm chỉnh ...Nhưng biết trách ai bây giờ ...Mọi người đang ra sức kiếm tiền ...Người lớn kiếm tiền kiểu người lớn , người nhỏ kiếm tiền kiểu người nhỏ ...Nói theo kiểu bình dân thì :“ Đồng tiền là Tiên , là Phật ...cơ mà “ Trong xã hội hiện đại  chẳng ai cho không ai cái gì nên ai có thứ gì thì bán thứ ấy ...Học hành vốn đã khổ sở mới kiếm được cái chữ ...đến khi ra trường thì cũng phải đem cái chữ ra mà bán mắc bán rẻ gì để nuôi vợ nuôi con chứ ...Viết nghiêm chỉnh về những chủ đề nghiêm chỉnh thì không ai thèm đọc ...Mà biết chủ đề nào là nghiêm chỉnh đây ... 
 Nói chuyện kinh tế ư ? Chuyện ấy thì to tát quá nếu hiểu kinh tế là kinh bang tế thế ...Lại còn quá khô khan nếu hiểu rằng kinh tế nghĩa là kê ra rồi tính ...Nhìn lướt sơ toàn cảnh xã hội  chỉ thấy bốn năm thứ hàng bán chạy nhất : cà phê , quán nhậu , quán ăn , shop áo quần và nhất là vé số ...Thời buổi kinh tế thị trường này mọi thứ đều được sản xuất theo kiểu “mì ăn liền “ nên văn chương cũng phải vậy thôi ...
Đọc chỉ là nhìn , nhìn chỉ để thấy ...khỏi mất công suy nghĩ ...Suy nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu , tăng huyết áp ...Đời sống có là bao đâu mà cứ phải đắn đo cân nhắc ...Thiếu gì kẻ làm giàu nhờ mạnh miệng , lanh tay , lẹ mắt ...
 Nói chuyện đạo đức ư ? Thời Xuân Thu Chiến Quốc vốn chưa có nhiều hàng hoá như bây giờ vậy mà Khổng Tử cũng phải “  bó tay .com “ sau năm lần bảy lượt đánh xe đến nhà các vương công để rao giảng vương đạo , đế đạo ...Cuối cùng đành phải  “back to sorriento “ để mở trường dạy học ...Kể cũng còn may là thời ấy giấy phép mở trường cũng “dễ chạy !” và các trường Đại học , Cao Đẳng , Trung cấp liên kết với nước ngoài chưa có bao nhiêu nên sự cạnh tranh cũng  không đến nỗi khốc liệt ...nhờ vậy người đời sau mới còn được biết đến những “ truyền thuyết “ về  “ chính danh “ như : quân quân , thần thần , phụ phụ , tử tử ..
  Nói chuyện khoa học à ? Xét cho cùng thì khoa học là cái gì nếu những thành tựu của nó cũng chỉ đem lại những nguy cơ ngang bằng với những tiện ích đạt được ...Khoa học chế tạo được robot , tàu thuỷ , máy bay . bom nguyên tử... nhưng khoa học không giáo dục được một cách hành xử văn minh cho con người nên con người lại đem những sản phẩm ấy ra hù doạ nhau , trấn áp nhau , giết chóc nhau chẳng khác nào những đứa trẻ con ...ỷ mạnh hiếp yếu , cậy lớn hiếp nhỏ ...
 Hay là nói chuyện âm nhạc , nghệ thuật cho nó nhẹ nhàng ...? Văn chương vốn gắn liền với nghệ thuật và âm  nhạc kia mà ...Mới nghĩ đến đây thì một cơn gió mạnh thổi ngang qua ,làm bay một tờ báo xuống đất ...Tôi uể oải đứng dậy nhặt lên và trong khi duỗi tờ báo lại cho thẳng để xếp vào chỗ cũ thì mắt tôi lại lướt vào mấy cái tít lớn : “ Các diễn viên , ca sỉ ...cương quyết theo đuổi vụ kiện các tờ báo đã tung tin....”  Thì ra ở ngay trong cái lĩnh vực văn hoá nghệ thuật này cũng đang xảy ra một cuộc chiến không ngừng nghỉ giữa cậu này và cô kia , ông ấy và bà nọ ....Vì thế cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết viết về cái gì để cho các bạn tôi đọc cho vui mà không hề bận tâm suy nghĩ ...
Trong một thoáng tôi chợt nhớ đến đoạn kết của Thuỷ Hử , hình như chỉ đến khi nằm mơ thì nhân vật Lư Tuấn Nghĩa  mới thấy được tấm bia đề 4 chữ Thiên hạ thái bình ...Thôi thì tôi cũng đi nằm mơ mà tìm chủ đề vậy 

TẢN MẠN BUỔI TRƯA HÈ

                                                                          
   



Mấy hôm nay trời ĐN nóng kinh khủng , buổi trưa ở trong 

nhà mà nhiệt kế đã chỉ 38 độ ...Ngoài đường thì nắng gắt 

...Từ hồi Tết đến nay mới chỉ có vài đợt mưa rào ,mỗi lần 

chỉ khoảng 15 phút ...Hạn hán khiến cảnh và người đều khô 

và dòn như bắp rang ...chả trách các blog đều vắng tanh 

...Hình như chủ nhà bận đi biển cả rồi ...Nhưng cũng có thể 

là do các trận bóng đá của mùa giải EURO đã thu hút hết 

hồn vía của các thi sỉ , văn sỉ rồi cũng nên ...Hàng loạt quán 

cà phê mới mọc lên ngay trên những con đường vốn đã dày 

đặc quán xá vậy mà quán nào cũng có khách ...Dường như 

việc mở quán cà phê là giải pháp cuối cùng chonhiều doanh 

nghiệp làm ăn thua lỗ , cho những công nhân viên chức về 

hưu , cho những người tìm không ra việc làm ...vì thế tầm 

vóc và qui mô của các quán cà phê cũng ngày càng đa dạng 

...Kẻ có vốn thì chọn những vị trí đắc địa là ngã ba , ngã tư 

...trang bị tivi màn hình cỡ lớn , bàn ghế thì màu mè kiểu 

cách , người ít vốn thì chọn những vị trí khiêm tốn hơn , bàn 

ghế  phần lớn bằng nhựa ... Có những quán cóc chỉ cần vài 

bộ bàn , năm mười chiếc ghế  và mỗi ngày chỉ bán được 

chừng vài ba chục ly ...

Thế nhưng họ vẫn cầm cự được ngày này qua ngày khác , 

năm này qua năm khác ...Quán cà phê của con bé sau quầy 

tôi là một minh chứng cho điều này ...Tôi thường cho rằng 

bán cà phê không phải là một cái nghề nhưng rốt lại chính 

nó lại là một cái nghề nuôi sống  cho vô số người không có 

nghề nghiệp gì cả  ...Họ không cần phải đỗ Đại học , Cao 

đẳng bởi vì không thiếu những cháu đỗ Đại học , Cao đẳng 

lại phải đến xin việc bưng cà phê , rửa ly , chạy bàn cho họ 

với mức lương rất thấp ...Đời sống quả thực khó hiểu 

...Miếng cơm , manh áo đã hành hạ con người một cách tàn 

nhẫn ...Mùa hè , mùa của thi cử , mùa của chia tay , của 

hoa phượng , của ve sầu ..." Mỗi năm đến hè lòng man mác 

buồn ..." Nhưng nỗi buồn bây giờ không còn là nỗi buồn man 

mác nữa khi nhìn những cháu bé mới vừa buông chiếc cặp 

nặng trĩu là đã phải cầm xấp vé số chạy ngược chạy xuôi 

trong cái nắng chói chang của mùa hạ ...Hơi nóng của nhựa 

đường , của bê tông , của mặt trời đổ xuống những cái bóng 

nhỏ thó , phả vào mặt , vào vai ...khiến chúng đã gầy càng 

trở nên gầy hơn ...

Tôi hỏi một cháu bé khi cháu mời tôi mua vé số : " Cháu học 

lớp mấy ? "
Cháu rụt rè trả lời : " Dạ , lớp năm ..." 

Tôi tiếp : " Cháu đi bán lâu chưa ? 

-- " Dạ , mới có năm ngày ..." 

..." Ba cháu đâu ? 

-- " Ba đi xe thồ ...

-- " còn mẹ ? "

-- " Mẹ cũng đi bán vé số ...nhưng mùa hè người ta đi bán 

nhiều quá nên ế lắm ...Bác mua dùm con ít tờ ? "Tôi đáp : " 

Được rồi , từ từ đã ..." Khuôn mặt trắng trẻo và chiếc áo sơ 

mi trắng cụt tay đẫm mồ hôi với nhãn tên trường của cháu 

bé chính là lời tự giới thiệu và cũng là sự bảo chứng cho 

những lời cháu nói không phải là những lời nói dối của 

những cậu bé bán vé số chuyên nghiệp ...Tôi hỏi đùa khi 

cầm xấp vé số rút mấy tờ , vừa để ủng hộ cháu bé vừa để 

cầu may cho chính mình ...: " Lớn lên cháu muốn làm gì ? 

Cậu bé trả lời : " Cháu không biết nữa ...nhưng chỉ cần làm 

việc nào có nhiều tiền là được ..." Rồi cháu chỉ về phía toà 

nhà của một đại gia ở đàng xa : " Cháu nghe nói ông chủ 

nhà đó giàu lắm bác hả ...Sướng thiệt ...Ước chi cháu được 

vô trong đó một lần ...Cháu nghe nói trong đó đẹp lắm , sang 

lắm hả bác ..."

Tôi mỉm cười ...Không lẻ lại trả lời với nó rằng chính bác 

cũng chưa vô trong đó ...chỉ vì giá một ly cà phê trong đó 

bằng với giá một tháng uống cà phê ở quán con bé quầy bên 

cạnh ...Chắc chắn rằng chất lượng của hai ly cà phê chẳng 

hơn kém gì nhau bao nhiêu , thái độ phục vụ cũng chưa chắc

hơn nhau ...nhưng chính cái chỗ ngồi đã tạo nên khoảng 

cách rất xa về giá trị ...Đó là một thế giới khác ,có thể đó là 

cái thế giới mà cậu bé này ao ước sẽ được hòa nhập khi lớn 

lên ...Một ước mơ chính đáng nhưng cũng có thể là không 

bởi vì ngay trong cái vế mà cậu bé buột miệng nói ra : " chỉ 

cần làm việc nào có nhiều tiền là được " tôi nhận thấy đã có 

gì đó không ổn ...Nó không hề mang tính chọn lựa và ......

...Tôi không trách cậu bé vì cháu còn quá nhỏ để hiểu và nói 

cho đúng một điều nên nói . Nhưng sự lo ngại của tôi

chính là vì tôi đã thấy rất nhiều người lớn thực hiện câu nói 

của cậu bé ấy mà không một chút băn khoăn .

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

LỜI CÂY ĐÀN CŨ ( viếng bạn P.T)



                                    



                            





Trong chiều , nhìn chiếc lá rơi 
Bổng thương người bỏ cuộc chơi nửa chừng :

" Cây đàn nhớ chủ rưng rưng ,

Nhờ cơn gió tới gợi từng âm đau .
Mai này ...chẳng biết về đâu ,
Cuộc đời : những vết thương sâu khó lành .
Tình tang... tang tính... tang tình ,
Sáu dây không đủ dệt thành khúc ca ."
Trường xưa : phượng thắm màu hoa ,
Sao ngày hội ngộ lại là vĩnh ly !

GHI CHÚ : một thoáng xúc động khi nhìn bức ảnh của bạn PT trên blog PCT vì mới chưa đầy một tháng trước bạn ấy về ĐN để chuẩn bị dự lễ kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường ,bạn ấy đã cùng vài người bạn xúc tiến in tập nhạc cho thầy Hoàng bích Sơn , để tạ ơn thầy ...Vậy mà ...Tôi chưa gặp bạn ấy trước đây nhưng gần đây mới biết bạn ấy là bạn thân của một người bạn rất thân của tôi : NBT. 


  • Bài thơ xinh xắn và dễ thương lạ lùng !


    • cao
      • cao
      • Jun 16, 2012 4:16 PM
      Cám ơn bạn  đã ghé thăm và chia sẻ .
  • NgânPCT
    ...Trường xưa: phượng thắm màu hoa
    Sao ngày hội ngộ lại là vĩnh ly!
    ...
    Lời cuối cho người đã đi
    Những người ở lại từ ly chạnh buồn!
    Những vần thơ thay nốt nhạc tiễn đưa nghe ra buồn quá___N2

  • ThanhThúy.1976
    Hiiiii.... bóc được tem rồi
    "Hôm xưa tôi đến nhà em
    Ra về mới nhớ rằng quên cây đàn
    Tình tang tính tính tình tang "

    • cao
      • cao
      • Jun 16, 2012 2:41 AM
      Cám ơn bạn .Nhưng có lẽ lần này bạn hiểu sai ý mình rồi . Mấy dòng thơ trên là cảm xúc khi nhìn tấm hình của một người bạn nhạc sỉ vừa mới mất ...Trước đó chừng một tháng bạn ấy đã cùng với vài người bạn khác tổ chức buổi ra mắt tập nhạc của một người thầy cũ dạy ở PCT do các bạn ấy in ấn để tạ ơn thầy ...Mình cảm động vì cái nghĩa tình của bạn ấy đối với thầy và nhận thấy kiếp người sao mong manh quá ... những cái đẹp sao chóng tàn như vậy nhỉ !
    • ThanhThúy.1976
      hiii.... khi đọc entry của chủ blog thì tình cờ TH đang nghe bài nhạc này nên ngẫu hứng viết ra thôi .
      bài thơ của CT thì TH cảm nhận được , giờ được CT giải thêm tí nghĩa thì cáng cảm nhận sâu hơn .Thanks nhiều nha
    cao's photo

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

KHÚC LY CA





1.-- Bụi vàng vương gót chân chim ,
Mồ hoang ký ức im lìm dấu xưa .
Em đừng hát nữa âm thừa ,
Tình đầu ...chừ đã đến mùa đổi thay .
Cho ta cam phận lưu đày ,
Mặt trời đã tắt bên này dòng sông .

2.--Rêu xanh đã lấp nguồn đời ,
Nên ta bạc tóc giữ lời thề xưa .
Em còn mong gió gọi mưa ,
Đã quên ... mà vẫn không ngờ ... đã quên .
Một lời thôi giã biệt em ,
Giã từ một thuở  êm đềm nào xưa.

1977

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

ĐỌC BÁO ĐÀ NẴNG CUỐI TUẦN

Người đàn ông và căn nhà sách
Cập nhật lúc10:49, Thứ Bảy, 18/12/2010 (GMT+7)
Thuận đường, tôi dừng lại một sạp báo nhỏ bên bờ hồ đường Hàm Nghi. Sạp báo này cũng bình thường như nhiều chỗ khác, có một số đầu báo, tạp chí và kệ sách cũ nằm khuất bên trong. Tôi buột miệng hỏi mua cuốn tiểu thuyết Nerô. Thực tình, vì đã lâu không cầm đến sách nên tôi không biết mình muốn đọc loại gì, chỉ bất chợt nói lên cái tên vừa lóe trong đầu. Ông chủ sạp ngẩn người một giây rồi nói: Nerô - Nhà thơ bạo chúa, đúng không? Ở đây không có, nhưng ở nhà thì có.

Tôi không ngờ một câu hỏi vu vơ lại dẫn dắt mình gặp “ông trùm” sách cũ Đà Nẵng.

Căn nhà “xây” bằng sách cũ


Mô tả ảnh.
Ông Thông với pho sách “gối đầu giường”.
Con hẻm dẫn vào nhà ông cực nhỏ (187/2 Hùng Vương). Nó chỉ đủ rộng cho một người đi bộ. Đầu hẻm có chiếc bảng con với dòng chữ được ghi bằng màu sơn nhợt nhạt: “Mua bán sách báo cũ+mới”. Tôi đoán nếu không vì mục đích tìm sách, hẳn không một người khách nào nhìn ra tấm bảng, bởi quanh đó không thiếu những biển hiệu muôn màu, lấp lánh.

Ngôi nhà ông cũng nhỏ và thấp, lọt thỏm giữa bao nhiêu bê- tông, tầng lầu của trung tâm thành phố. Thế nhưng, bước qua cánh cửa cũ kỹ của ngôi nhà 40 mét vuông này là “thánh đường” của sách, sách và sách.
Sách áp kín các bức tường, sách đội tận mái tôn, sách choán giường ngủ, sách la liệt dưới sàn nhà. Mỗi cen-ti-met đều dành chỗ để sách. Tông chủ đạo của căn nhà này là màu ngà ngà, nâu nâu của sách cũ. Không gian rộng nhất là nơi để chiếc bàn đa năng. Nó đủ cho 4 người vừa để ăn cơm, tiếp chuyện và vừa là chỗ cho khách đến mua sách có thể ngồi lại ghi chép.

Không tính các sách “linh tinh”, và những chồng chưa được phân loại, sắp xếp, sẽ yên vị trên kệ ước chừng là 10 ngàn cuốn. Sách ngoại văn nguyên tác chiếm kha khá, vì người đang sở hữu số sách ấy có thể đọc được nhiều thứ tiếng. “Anh, dư sức. Pháp, tàm tạm. Hoa, bập bẹ”, ông tóm tắt vốn ngoại ngữ của mình như thế.

Bán sách để được đọc sách

Chủ nhân của căn nhà đặc biệt này là ông Trương Văn Thông, sinh năm 1952. Ông Thông chưa bao giờ có ý định đi tìm hiểu tại thành phố có ai sở hữu nhiều sách cũ hơn mình. Cái tên “ông trùm” chẳng qua do khách tự trầm trồ rồi đặt cho ông.

Thoạt nhìn, ông chẳng có dáng của một ông trùm thứ thiệt. Người gầy, hiền, có chút gì khắc khổ của người bôn ba kiếm sống. Cách nói chuyện chậm rãi, kiệm lời. Chỉ đến khi ông ngồi trước kệ sách, chạm tay nhẹ nhàng lên từng trang sách, mới thấy ở ông một chân dung khác.

Đã từng học văn khoa, luật khoa sau đó là ngoại ngữ, nhưng ông lại trở thành người bán sách cũ vỉa hè. Căn cớ cũng tại mê đọc sách. Thời trai trẻ, ham sách, có bao nhiêu tiền cũng dồn cho sách. Ông đọc và để lại như một tài sản riêng. Kinh tế gia đình khó khăn, không thể chỉ mãi đeo đuổi đam mê, có lúc túng tiền mua sách, ông nghĩ hay bán bớt vài cuốn lấy tiền mua cái mới đọc. Thế rồi đã 20 năm, ông bén duyên với nghề bán sách cũ từ dạo đó.

Để có nguồn sách phong phú, ông phải đi mua lại từ nhiều điểm bán sách nhỏ hơn. Nhiều người cần nhường tủ sách, biết tiếng ông cũng ưu tiên gọi tới bán. Có người tin cậy nhờ ông tìm quyển này, cuốn nọ nên dần dà ông rành rẽ chuyện lùng sách, mua sách. Ông không bán sách cũ theo kiểu… đồ cũ. Ông cũng không coi sách cũ như món đồ cổ, quý hiếm đến nỗi người ít tiền không thể chạm vào. Sách của ông có giá đủ cho người cần nó có thể mua được, bởi lý do: Sách để bám bụi là kiến thức chết.

Chưa bao giờ ông chán nghề dù không ít người nhìn “ông già bán sách cũ” với ánh mắt thiếu tôn trọng. Ông hóm hỉnh: “Sách cũ, không phải vàng nên người ta không quý”. Ông chỉ cảm thấy rõ nhất ở công việc này là sự hài lòng. Hài lòng vì nhờ đó ông mới duy trì được tình yêu với sách. “Giờ thì thỏa sức đọc mà không lo hết cái để đọc. Không tìm đâu cho xa, nội trong nhà mình thôi cũng đọc đã đời”, ông Thông nói. Trong căn nhà mình, ông đã đón nhiều bạn sách từ các tỉnh, thành khác đến. Họ chịu khó đi khắp nơi để tìm được cuốn sách yêu quý. Tại Đà Nẵng có những bạn trẻ 21, 22 tuổi lại say mê Nam Hoa Kinh, Hàn Phi Tử, Đạo Đức Kinh, Kinh Thi, Kinh Dịch khiến ông “khiếp”.

Thấy mình là cậu học trò nhỏ

Hiện tại loại sách ông đang quan tâm là… công nghệ thông tin. Ông là cậu học trò nhỏ học mãi bài vỡ lòng từ người thầy lớn ẩn trong từng trang sách. Nếu bài giảng về thời cuộc, về những mối tình vượt thời gian làm say lòng cậu thanh niên tuổi đôi mươi, thì vào độ tuổi này, khi mọi được mất, hơn thua gần như đã thấu tận, ông lại thấy mình ngây ngô trước chân trời tri thức mới. Ông không lãng tránh thực tế mình còn thua xa những đứa trẻ mới lớn về kiến thức hiện đại. Thế nên, ông lại miệt mài với sách để không chỉ đọc mà còn học.

Một chút hoài niệm, vấn vương mơ hồ sẽ không thể có trên những trang sách mới thơm nức. Ông Thông yêu sách cũ cũng vì thế. Mà còn hơn thế, sách cũ với ông như người thầy tỉ mẩn truyền đạt từng lời, từng con chữ với tất cả tâm tình. “Ông thầy” ấy không quen nói tắt, rút gọn, không bị thợ dịch-máy tính chuyển ngữ một cách vô hồn. Và dường như sách cũ không quen a dua. Theo thời gian, nó càng được sáng thêm chân giá trị.

Gọi ông là người bán sách cũng đúng, mà người sưu tầm sách cũ cũng chẳng sai. Có cái ông để bán, có cái ông chỉ để đọc. Ông đã đọc một phần lớn trong pho sách của mình. Ông bảo, “Con người ta có sống trọn 100 năm cũng không thể đọc hết sách trong thiên hạ. Vì thế, số tôi đã đọc chưa ăn thua gì”.
Một ngày của ông cũng bộn bề như bao người bình thường khác. Chỉ sau 10 giờ đêm, ông mới thực sự thảnh thơi trầm mình với sách. Sách, lại là sách cũ có thể bị lãng quên với ai đó, nhưng sẽ luôn luôn có chỗ đứng với số người nhất định, ông Thông nói.

Ký sự của Toàn Vân

Phim chiếu ở rạp Trưng Vương mấy năm về trước, nay lại mang về rạp Chợ cồn, còn gọi là Tân Thanh chiếu lại, bắt mọi người phải xem, thiệt tình! Hehe
  • cao
    • cao
    • Mar 21, 2012 10:38 AM
    Mấy ngày nay không bán báo được nên mới định quảng cáo sách cũ một xíu mà ông bạn nhà mình đã ném cà chua rồi . Thôi thì đại xá dùm ...Có thể bạn N2 xem phim này rồi nhưng nhiều khi có bạn khác chưa xem ...Đành chiếu lại phim cũ trong khi chờ quay phim mới vậy .Hì hì ...
NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU
Chúc mừng người nổi tiếng.
 Sách báo làm vốn liếng 
vốn văn hóa con người 
Sống đúng giữa cuộc đời....Ha ha...
cao
 Mar 21, 2012 10:54 AM
 Cám ơn lời chúc mừng .
 Mệt quá nên lừng khừng .
 Viết bài không ra chữ . 
Nên quảng cáo tưng bừng . 
Mong các bạn miễn chấp . 
Chắc mình đang tưng tưng ...Hì hì ...

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

TÂM CA ...


  
                   


Say hoài một điệu cuồng ca , 

Tuổi xanh đã cạn , tuổi già dần trôi .

Sao không buông bỏ sự đời ,

Hát câu tiếu ngạo bên trời hạo nhiên .

Trần gian : kẻ tỉnh người điên ,

Ngàn năm vẫn thế ...vô biên vô thường .

Lòng trong giữ lấy màu gương ,

Đoạn trường ...đâu chỉ  " đoạn trường tân thanh "

Nhớ xưa  ... sâu ý , nặng  tình ,

Nét son chính khí , cũng đành phôi pha .

Tặng người hay để tặng ta ...?

Ngoài sân  : một giọt trăng ngà vừa rơi ...




  • phanvan910
    Thì..." Thoắt sinh ra ta đà khóc chóe !
    Trần có vui sao chẳng ..cười khì ! " (NG C TRỨ)
    Xem gương Phật Chúa đó nì
    Học tập chút ít...để đi với đời
    Ngộ Không công trạng tuyệt vời
    Đường Tăng lẩm cẩm ...lắm lời nhiếc khan !
    Sự thật như rứa rõ ràng
    Răng người yêu ghét nhiều đàng ...biết ai !?

    • cao
      • cao
      • Jun 6, 2012 9:25 AM

      Mới nhìn đã thấy bạn cười ,
      Chắc là vui lắm ... thấy đời đáng yêu .
      Xưa , nay vốn khác nhau nhiều ,
      Kẻ thương Thị Kính ,người yêu Thị Màu .
      Thiên Đường thì ở trên cao ,
      Chúng sinh ngụp lặn sông sâu Nại Hà .
      Trồng hoa thì mới nở hoa ,
      Trồng cây chỉ gỗ ...hoặc là trái cây ...Hì hì ...

  • ng khac phuoc
    Tiếc công tiếc của mẹ cha
    nuôi mình khôn lớn để mà làm chi?
    Trần gian đâu có vui gì?

    • cao
      • cao
      • Jun 5, 2012 11:44 AM

      Làm chi cũng thế bạn ơi ,
      Chỉ cần làm một CON NGƯỜI mà thôi .
      Trần gian chẳng có gì vui ,
      Thì ta cứ việc cả cười cho vui .
      Biết bao hệ lụy trên đời ,
      Hãy vui vì được làm người VĂN MINH ,
      Suy thấu lý , nghĩ đạt tình ,
      Sống không dối trá , gian manh , gạt lường .
      BIỂN đời rộng khắp mười phương ,
      Sá chi lũ cướp  hay phường DU CÔN ....Ha ha ...

    • NO NAME
      • NO NAME

      • Jun 5, 2012 3:00 PM
      Thì cũng như NBính đã thở....
      Mẹ cha thì nhớ thương mình
      Mình đi thương nhớ người tình xa xôi
      hay NTNhiên cùng than....
      Cha mẹ sinh tôi thằng con..
      bất hiếu
      Thề thốt thương nguời hơn cả song thân
      ..
      những giòng đời là thế, vẫn trôi và trôi mãi kia mà.__N2
  • cuồngtừ
    Tuyệt vời !

    • cao
      • cao
      • Jul 28, 2012 3:42 PM

      Cám ơn bạn . Chúc bạn an vui