Translate

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

TÌNH CA










( cảm đề từ

khúc tình ca )



Tiếng yêu ... nói chẳng ra lời 

Cát vàng ... biển bạc ...

 núi đồi ...ruộng nương

Những dòng sông ...

 những con đường ,

Đã thành ...

nỗi nhớ niềm thương ...


suốt đời 


.
Kiếp sau nếu  lại làm người

Vẫn xin ... sống giữa đất trời quê 


hương...






        

Thứ Ba, 20 tháng 11, 2012

VIẾT NGẮN TRONG NGÀY NHÀ GIÁO 20/10



( tặng các bạn tôi đã và đang theo " nghề thầy " )

Không biết trong hàng triệu vị phụ huynh học sinh hiện nay có vị nào sau khi " về hưu " nghĩa là đã rời khỏi cái " nghề làm cha mẹ học sinh "  mà vẫn còn thấy tiếc nhớ cái thời cầm giấy mời  đến trường mỗi năm bốn , năm lần để nghe các thầy , các cô phổ biến tình hình học tập của con mình , của trường ,của lớp hay không . Riêng tôi thì tôi không thể nào quên được ...Thấm thoát mà đã hai mươi năm kể từ ngày tôi đạp chiếc xe cà tàng chở cháu bé đầu đến giao cho " cô giáo mẫu giáo nhỏ " ...để cho cháu bắt đầu nhận biết những sắc màu cuộc sống , biết nhận mặt chữ " A " , chữ " O " ...  Hai mươi năm với biết bao nhiêu thăng trầm , dời đổi và rồi ngày hôm nay một lần nữa lại đến ngày nhà giáo . Tôi có cảm giác như tôi đã đâm ra ghiền " cái nghề làm cha mẹ học sinh " này mất rồi ...Nhìn mấy đứa con sửa soạn đi thăm thầy cô cũ mà lòng tôi bổng thấy nao nao vì thế tôi chợt nẩy ra cái ý muốn viết cái gì đó vừa như một món quà tặng các bạn tôi , những người đã , đang làm nghề gieo chữ , trồng người , vừa để nhắc nhở chính mình rằng : Dầu trải qua nhiều thử thách khắc nghiệt của cuộc sống ,những gì tôi có và còn được trong ngày hôm nay một phần lớn là nhờ công sức của thầy cô ...Tôi hiểu rằng nếu tôi đã có thể sống cho ra con người thì không phải vì tôi giỏi , tôi tài , tôi mạnh ...mà chính nhờ tôi đã được un đúc từ những bài học thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành ...Làm sao tôi quên được cái giọng thiết tha của thầy tôi năm lớp ba khi đọc và giảng những đoạn  trích trong " Tâm hồn cao thượng " của Edmond De Amici ...Làm sao tôi quên được lời lẽ đanh thép trong " Hịch tướng sỉ " , những âm điệu trầm hùng trong " Bình ngô đại cáo " mà các vị thầy khả kính của tôi đã dạy trong môn học về " Lịch sử Việt Nam " ...rồi đến những bài thơ , những áng văn và cả  những bài học về đạo làm người ...Hầu hết những thầy cô của tôi thuở ấy nay đã trở về với cát bụi nhưng cái thần khí của họ vẫn còn được lưu giữ trong những ngăn ký ức sâu kín nhất của tâm hồn tôi .Và có lẽ tôi sẽ tiếp tục giữ gìn trân trọng trong những ngày tôi còn hiện diện trên cõi đời này ...
Con gái tôi cũng đã rời trường phổ thông đã bảy tám năm rồi nhưng vì trước đây  làm lớp trưởng nên có vẻ lăng xăng dữ lắm ... Vừa đi làm về , mới ngày 17 là cháu đã lo hỏi tôi : "Ba ơi ! ngày mai chủ nhật nhưng mới ngày 18 thôi , con điện thoại cho mấy đứa bạn trong lớp tập trung để đi thăm thầy cô giáo cũ được không ba ? Chủ nhật mấy đứa nó có thời gian chứ ngày thường  có nhiều đứa đi làm ca sợ không xin phép được ...Với lại thầy cô cũng nghỉ nên dễ gặp hơn ..."Tôi đáp : " Được chứ sao lại không , mấy con đi thăm thầy cô chứ đâu phải đi đám cưới ,đám hỏi gì mà phải chọn đúng ngày giờ ...Qui định ngày chẳng qua chỉ để duy trì cái truyền thống tốt đẹp và nhắc nhở cho các con nhớ đến thầy cô thôi ...Nếu xã hội không có qui định này thì bất cứ khi nào các  con nhớ thầy cô thì vẫn có thể đi thăm được kia mà . .." Vừa nghe tôi nói xong là nó móc điện thoại gọi tíu tít ...xong nó quay sang mấy đứa em ...Nhìn thấy đứa em út đang ngồi có vẻ suy nghĩ bèn hỏi : " Có cần chị hỗ trợ gì không ? " Tôi cười : " Con rà trúng đài rồi ,ba mới chi viện cho nó một chút nhưng chắc chẳng bõ bèn gì ...Sinh viên nào mà chả nghèo ...Gần đây em con có nhiều khoản phải chi nào là giáo trình , nào là linh kiện điện tử để thực hành nên chắc cu cậu rỗng túi rồi ..." Nó đáp : " Được rồi , ba với em đừng lo ...Em cần gì cứ nói , chị ủng hộ cho ...Chị mới lãnh lương hiệu quả mà ..."     Cuộc họp nội bộ chẳng mấy chốc đã được thông qua và ngày hôm sau các con tôi đã cùng nhau đến thăm viếng các thầy cô chúng . Có một điều may là trong ngày hôm ấy trời chỉ mưa nhỏ nên không khí cũng khá dễ chịu . Khi tất cả đã quay về tề tựu trong bữa ăn tối , câu chuyện của chúng tôi quay quanh việc hỏi thăm sức khỏe các thầy cô mà các con tôi đã đi thăm ...Câu nói của đứa con khiến tôi chợt thấy buồn : " Thầy cô con năm nay trông có vẻ già hơn trước nhiều , có người  ngày càng gầy thêm ..."Nhận xét đơn giản ấy cũng đã mô tả được phần nào tình cảnh của nhiều thầy cô mà tôi được biết , nhất là đối với những thầy cô dạy các môn không phải là mũi nhọn để thi cử ... Tôi còn nhớ ở một buổi họp cuối năm ở trường con tôi dạo ấy ...tôi và một số phụ huynh trong BCH đã vô cùng bứt rứt khi quyết định trích quỹ hội để tặng các giáo viên mỗi người một món quà Tết mà giá trị chỉ tương đương với nửa ký hạt dưa ... bởi vì  quỹ trường cũng đã cạn ...Không biết bây giờ với những tiến bộ vượt bực của công nghệ và sự phát triển của kinh tế , mức sống của các giáo viên có được cải thiện thêm phần nào chưa ...Đó có lẽ là nỗi ước mong thầm lặng của tôi ...bên cạnh những lời chúc an lành dành cho họ..Tôi biết rằng khi chọn lựa "nghề thầy " quả thực là một chọn lựa không dễ dàng...Nhưng , nếu không có ai chịu chọn lựa thì...cuộc sống rồi sẽ ra sao ?





  • Bác Thông có nghĩ rằng: Trong cái thời buổi hiện tại, đã có nhiều thầy cô giáo đã tự đánh mất nghề cao quý, danh vọng của mình?
    • cao
      • cao
      • Nov 27, 2012 8:10 AM
      Đúng là có chuyện ấy , không những thế mà còn rất nhiều nữa ...Thế nhưng theo tôi nghĩ dù chúng ta có bị mất lòng tin thì chúng ta cũng không nên để cho thế hệ con em của chúng ta đánh mất niềm tin vào những điều tốt đẹp . Nếu không cuộc sống sẽ trở thành thảm họa . Bạn nghĩ sao ?
  • trangmuadong
    Đêm đầu tuần, ghé thăm sư huynh.
    Chúc đêm an lành.
    • cao
      • cao
      • Nov 27, 2012 8:05 AM
      Cám ơn sư muội . Chúc muội mãi vui . Nhưng có một điều lạ , sao hôm nay muội cất hết bài vào tủ rồi vậy ?
    • trangmuadong
      Sư muội đưa bài vào diện chỉ bạn bè và gia đình mới xem được. Em có add blog của sư huynh mà. Anh add blog em trangmuadong vào nhé!
      Đêm an vui anh nhé!

  • Doan Pham
    xin trả lời thêm với Thông: các tên mà bạn nhắc đều là thân quen hết. N.C.Trình là cậu mình. N.B.Trước rất thân, mỗi lần về ĐN đều có gặp. Còn Nhạn, hồi từ Điện Bàn ra học PCT ở chung với Thanh tại ngã ba Huế; sau đó ở chung với mình và N.C.Trình trên đường Tông Đản bây giờ; hắn cũng như mình, trước là B2 sau là B4 và cũng đang sống tại SG. Nếu lần dò một hồi sẽ gặp quen hết nhỉ.
    Đoàn.

    • cao
      • cao
      • Nov 22, 2012 12:28 PM
      Thú vị thật . Thì ra cả bạn với mình đều rất thân với Trước và Thanh .Nhưng mãi đến bây giờ nhờ internet mới quen nhau ...Lại là lúc tuổi của tụi mình đều đã sang đông ...Nhưng dù sao , muộn còn hơn không ,phải không bạn ?
  • Kim Trọng.
    Tình cờ sang thăm anh, không biết nói gì bởi lẽ anh viết bài nghiêm túc quá, còn tánh KT lại hay giỡn.

    • cao
      • cao
      • Nov 21, 2012 2:01 PM
      Cám ơn bạn đã ghé thăm . Thật ra cũng tùy lúc và tùy tâm trạng thôi bạn ạ . Có những lúc tôi cũng đùa giỡn dữ lắm... . Để trẻ ra ít tuổi chứ . Chúc bạn vui khỏe .
    • Kim Trọng.
      Sáng suốt đó anh ạ. Hôm nào anh đùa thử xem sao?

  • trangmuadong
    Sư muội này đã rời: " nghề làm cha mẹ học sinh " nhưng bù lại bây giờ tới cháu, sư huynh ơi!
    Thăm sư huynh.
    Chúc anh đêm nay ngon giấc và ngày mai vui thật vui.

    • cao
      • cao
      • Nov 21, 2012 1:46 PM
      Cám ơn sư muội . Mấy lần ghé nhà nhưng hình như sư muội ăn mừng sinh nhật kỹ quá nên không thấy mở cửa . Hôm nay gặp lại rất vui . Chúc sư muội ngày càng cười tươi hơn .
  • VanSon051960
    Bài viết thật hay thật sâu sắc với nội dung hàm ý nhớ ơn thầy cô đeo đuổi cái nghiệp ...
    Đồng tiền chẳng có được bao
    Gieo con chữ để đi vào lớn khôn
    Mai kia lớp trẻ được dồn
    Tài năng khôn khéo...hồn thầy yên vui
    Giờ đây ngày giáo ngậm ngùi
    Tiếc thương thầy đã bước lùi tuổi xưa.
    Vân sơn ev
    Cám ơn anh đã có một bài viết mà tâm trạng của bao nhiêu người muốn viết lên mà chẳng viết được. trong đó có mình. chúc anh luôn dồi dào sức khỏe.

    • cao
      • cao
      • Nov 21, 2012 1:50 PM
      Ồ thì ra cũng là " người cùng trời ,cùng đất " cả thôi . Ngũ hải giai huynh đệ mà .Cám ơn TH đã chịu khó làm MC giới thiệu ...
  • Doan Pham
    Bài của Thông nói hộ cho rất nhiều người, trong đó có mình.
    Mình, Nguyễn Hữu Thanh và một số bạn khác học ở Điện Bàn, năm 1968 mới ra PCT.
    Riêng Ban C mình biết có Thanh, Lê Đình Thụy, Trần Mãn...riêng Bảy Thoại thì tụi mình có gặp nhau tại Sài Gòn trước 1975.
    Hỏi thăm một chút, Từ khi đưa bà xã về, Bảy vẫn còn ở lại đến bây giờ à. Gửi lời thăm Bảy giùm mình.
    Trước đây mình vẫn liên hệ đều với Thanh. Khi Thanh mất mình biết. Khi về quê mình cũng vào nhà thắp cho Thanh một nén hương và chúc sức khỏe mẹ Thanh.
    Đoàn.

    • cao
      • cao
      • Nov 20, 2012 12:33 PM
      Vậy là đúng rồi ...Có lẽ mình đã từng gặp nhau nhưng chưa có dịp trò chuyện .Hồi ấy mình và Thanh thường đi chung . Thanh hay đi theo Đinh thị Vân Liên bên trường Nữ . Vào SG Thanh ở 39 Nguyễn duy Dương còn mình ở Phú Nhuận ...nhưng vẫn gặp nhau thường xuyên ...Mấy ngày cuối đời Thanh chỉ có mình bên cạnh sau đó em gái Thanh ở SG về mình đã đưa Thanh ra xe taxi về quê ...Mấy ngày sau Thanh mất Thuỳ đã theo lời dặn của Thanh gọi ngay cho mình vào để cùng lo hậu sự cho Thanh ...Mà thôi ...nhắc chuyện cũ lại thêm buồn .Kỷ niệm vui cũng lắm mà buồn cũng nhiều ...Mình nhớ còn cậu Nhạn nữa , không biết bây giờ Nhạn ra sao ? Đoàn có biết Trước và Mẫn ( Trình ) không ?
      Mình sẽ chuyển lời bạn đến Bảy . Có lẽ Bảy còn ở đây vài tuần nữa vì còn một số việc phải làm .Hy vọng có một ngày nào đó mình sẽ gặp nhau ...Thân

CHUYỆN TÌNH NGHÈO


                                                                        http://themxua.net/wp-content/uploads/2012/06/0sin11.jpg

Những ngày gần đây tôi đã cảm thấy hơi ngán đọc báo vì nội dung các báo hầu như  chẳng có gì đáng chú ý  ngoài những chuyện vụ án ... Chỉ lướt sơ qua các hàng tít đã  thấy lạnh người vì những chuyện đâm chém ,chuyện dị đoan mê tín ,  chuyện lấy nhau  bỏ nhau ...mà phần lớn nguyên nhân đều lảng xẹt .và đều do " tiền , tình , rượu "  ...chẳng trách nhiều người đã bi quan tới mức cho rằng đạo đức đang suy thoái một   
 cách kinh khủng ...Tôi không lạc quan đến độ tin rằng  cuộc sống là Thiên Đường  nhưng vẫn nghĩ rằng xen lẫn  trong những sắc màu ảm đạm thì bức tranh đời vẫn có  những mảng sáng kỳ ảo ...
Một buổi trưa sau khi  ghé đại lý sách báo để lấy mấy tờ tạp chí do khách hàng đặt , tôi  bèn rẽ sang đường PĐP để trở về quầy ...Và đột nhiên tôi bắt gặp một hình ảnh thật  cảm động . 
Tôi đã dừng xe lại và xin phép được chụp một tấm hình bằng chiếc điện thoại của mình . Người đàn ông lúc đầu nhìn tôi ngạc nhiên và có vẻ ngượng nghịu trước đề nghị khá đường đột của tôi nhưng rồi cũng đồng ý ...Sau khi đứng yên cho tôi chụp ảnh , người đàn ông để yên cho người đàn bà đứng phía ngoài , bên cạnh tôi và chiếc xe máy , còn 
ông thì cầm xấp vé số bước vào mời những người khách đang ăn trưa tại tiệm ăn gần  đó .Tranh thủ giờ phút hiếm hoi ấy ,tôi hỏi người đàn bà : " Xin lỗi , chú kia là gì của thím vậy "  Bà ta trả lời có vẻ hơi khó nhọc với khuôn mặt hơi biến dạng mà chỉ thoạt  nhin tôi cũng biết đó là do di chứng của tai biến mạch  máu não :  Dạ là chồng ..." Tôi tiếp : " 
Thím bị như thế này bao lâu rồi ? " Bà ta trả lời : " Bảy năm ..." rồi im lặng . đôi tay bà huơ huơ chiếc gậy có 4 chân bằng bánh xe để giữ thăng bằng . Nhìn thấy tình cảnh ấy tôi cảm thấy không tiện hỏi thêm . Đúng vào lúc này thì người đàn ông đã bước đến bên cạnh , người vợ một tay níu lấy  vai chồng , một tay kéo lê chiếc gậy ...Họ chầm 
chậm rời khỏi chỗ chúng tôi đang đứng sau khi khẽ gật đầu chào tôi . Tôi đứng lặng nhìn theo họ mà thấy lòng mình nặng trĩu ... 
Điều duy nhất tôi đã có thể bày tỏ sự cảm thông và ủng hộ họ chỉ là mấy tấm vé số tôi mua giúp họ ...nhưng phải chăng đó cũng chỉ là để mua niềm hy  vọng cho chính mình 
...Tôi đã định viết một câu chuyện về họ nhưng những thông tin  tôi biết được về họ quá ít nên tôi đành bỏ dở ý định ...Tôi không có quyền hư cấu từ  một câu chuyện có thật dù chỉ để ngợi ca ....



 CHUYỆN TÌNH NGHÈO


Ráng vài bước nữa ...em ơi !
 
Đằng kia bóng mát , mình ngồi nghỉ chân .
 
Bây giờ : dẫu cạn tuổi xuân ,
 
Vẫn còn dấu vết ái ân ban đầu .
 
Đường dài ... mình dắt dìu nhau ,
 
Về đâu .? rồi cũng trước sau ... chung đường .
 
Ngày qua ...bao nẻo phố phường ,
 
Ngày qua ...bao nỗi đoạn trường cùng em .
 
Nắng chiều rồi lại mưa đêm ,
 
Dăm tờ vé số ...và em ...đồng hành .
 
Sá gì nhục , nghĩa  gì vinh ,
 
Sá gì một cuộc tồn sinh vô thường .
 
Kiếp này trót đã yêu thương ,
 
Kiếp sau chắc cũng còn vương nợ trần .

 
Phố chiều : vài bóng tình nhân ,
 
Tay anh ...còn đó ...vẫn gần ...tay em .




( Sau khi tôi đăng bài viết này ở yahoo có một số bạn đã đồng cảm vì  đã từng gặp đôi vợ 

chồng này trước đó , có bạn đã chép về blog của bạn ấy với suy nghĩ rằng đó là lời động 

viên mỗi khi bạn  ấy ngã lòng ...vì thế hôm nay tôi đăng lại ở đây để các bạn  

đọc thêm ...)


Từ dòng thời gian facebook của Nguyễn văn Tư

Sáng nay lại chơt gặp lại hai vợ chồng già đi bán vé số dạo,hình ảnh nầy đã được Cao Thông post lên blog của hắn ta với bài viết rất xúc động,hôm nay mình gặp lại hình ảnh nầy, người chồng một tay ôm tập vé số,một tay dìu vợ mình đi từng bước đi chậm chạp vì bà phải lê từng bước đi nhờ cây nạng 4 chân và cánh tay của chồng mình.Không biết cánh tay nầy sẽ giúp đở bà đến lúc nào? Tôi đã nhìn thấy một cụ Bà vừa đưa tang chồng chạy vội đến gởi tặng 1 xách trái cây nhưng họ từ chối.Tôi thật sự bối rối và lòng đầy cảm xúc,vôi vã chạy theo để xin mua giúp ít tờ vé số,mặc dầu tôi chưa bao gờ trông vào kết qủa của những tờ số nầy.Để có thêm thông tin cho Cao Thông,tôi chợt hỏi hai bác ở ĐN hả,nhưng bà đã trã lời ngay chúng tôi ở Darlark xuống ĐN thuê nhà ở và đi bán vé số để kiếm tiền chữa bệnh cho tôi.Tôi bồi hồi và hỏi tiếp hai bác có con không,hai người đều im lặng.Tôi vội quay mặt để dấu đi những cảm xúc của mình.Và hiểu ra được những ý nghĩa của những người lớn tuổi đã ghi lại."Đồng tiền ,nhà cửa của cha mẹ vẫn mãi là của con cái.Nhưng tiền của ,nhà cửa của con cái không phải là của cha mẹ.Chỉ còn lại tình nghĩa vợ chồng,tình bạn thân và số tiền có được của chính mình".
Đời người cứ vậy mà xoay vần theo thuyết luân hồi của Đạo Phật.
Mình post lên đây vài cảm nghĩ để nối tiếp bài viết trên blog của bạn Cao Thông và cho các bạn thân của mình.
Và những suy nghĩ miên man về Ba Mẹ của mình.
Cao Thông upload hình của ông bà nầy cho mình với nhé.
18-4-2013




Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

VÀI SUY NGHĨ VỀ NGÀY 20 /11


Lại đến ngày nhà giáo hằng năm ...Nhìn mấy đứa con lo sửa soạn quà cáp để đi thăm thầy cô giáo cũ mình thấy cũng vui vui ...Cái vui bây giờ khác hẳn cái vui khi chúng còn đi học ở những lớp mà thầy cô chúng phụ trách ...Chúng đã qua khỏi cái tuổi học sinh cấp 1, 2, 3 nên không còn do các thầy cô trực tiếp quản lý nữa nhưng chúng vẫn còn biết nghĩ đến thầy cô , còn nhớ đến thầy cô ...Vậy là tốt lắm rồi ... Việc của mình là phải hỗ trợ chúng , khuyến khích chúng , tạo điều kiện cho chúng để chúng có thể nuôi dưỡng được một thói quen , một suy nghĩ , một tình cảm ...mà những thói quen , suy nghĩ , tình cảm này lại thuộc về tinh thần ...Điều quan trọng  không phải ở những món quà , lại càng không phải ở những gì chúng sẽ nhận được khi đến thăm và tặng hoa , tặng quà cho thầy cô mà chính là ở những gì đã có , đang có trong chính bản thân chúng ...có thể điều này rất mơ hồ , rất mong manh nhưng lại có giá trị định hình nhân cách chúng khi bước vào đời ...Và mình rất mừng vì chúng còn giữ được những tình cảm quý báu ấy ...Thế hệ chúng có những kỷ niệm về đời học sinh , về thầy cô khác hẳn thế hệ của mình lúc trước nhưng vẫn có một điểm chung : Đó là một quãng đời đã qua , một quãng đời đã quá , không bao giờ có thể gặp lại được ..Xã hội ngày một phát triển thì  quan hệ giữa người và người lại ngày càng bị thu hẹp trong hai chữ đầu tư và lợi nhuận , những giá trị truyền thống ngày càng bị xói mòn bởi dòng thác của những giá trị thực dụng , có cả những mưu cầu thuần túy vật chất lại núp bóng dưới những giá trị tinh thần vì thế nếu có thể gìn giữ được một chút gì đó của  "giá trị tinh thần thực sự " thì mình cũng nên cố gắng để giữ gìn ...Giữ cho chính mình , giữ cho con mình , hay giữ cho chính cuộc đời này ? Điều đó có cần thiết không khi con người thời đại luôn muốn khẳng định mình bằng quyền lực , bằng của cải , bằng sức mạnh của trí thông minh ...Câu trả lời của mình đối với chính mình vẫn là : cần thiết , cực kỳ cần thiết ... Trong xã hội hiện đại , có những cái hiếu của thời phong kiến đã trở thành ngu hiếu , có những kiểu trung trở thành ngu trung ...có những cái nghĩa thật sự vô nghĩa và ngược lại cũng có những tập quán lạc hậu ,mê tín , dốt nát  đang lên ngôi ...song hành cùng sự tiến bộ ...bằng chứng là cái  "công nghệ vàng mã " và một số các sản phẩm giả ,dỏm và độc hại cho sức khỏe người tiêu dùng 
  Thế nhưng đạo thầy trò  vẫn là một cái đạo cơ bản nhất trong đạo làm người ...Có thể sẽ có nhiều người không đồng ý với mình nhưng điều đó chẳng sao ...Mọi đứa trẻ sinh ra đều có một bộ óc nhưng bộ óc ấy sẽ chẳng dùng để làm gì nếu không  được khai sáng , không được tiếp thu kiến thức , không được mài dũa để trở nên sáng sủa hơn , thông tuệ hơn , để biết phân biệt chính tà , thiện ác ..Thầy cô chính là những người phải nhận lãnh cái nhiệm vụ khó khăn này và vì thế vai trò của thầy cô là vai trò không thể thiếu trong đời sống tinh thần của một con người ...Có thể đây là một chủ đề để người ta viết một quyển sách hoặc hàng ngàn quyển sách nhưng mình lại không có thời gian và cũng không đủ tài năng để viết nên mình chỉ có thể gián tiếp thông qua một việc làm nhỏ , rất nhỏ là giúp đỡ các con mình khi chúng còn biết nghĩ đến thầy cô ...Không phải chúng có đủ thời gian và điều kiện để đi thăm tất cả những thầy cô mà chúng đã từng học từ thuở bé đến giờ thế nhưng việc chúng lo lắng , vui mừng tụ họp nhau để đi thăm thầy cô đối với mình là một việc đáng quý , đáng trân trọng ...Chính hành động ấy mới là điều quan trọng ...mọi cái khác chỉ là phụ ...
Hiện nay mình không còn làm cái chức Chủ tịch Hội Phụ huynh học sinh như nhiều năm trước nhưng tự nhiên mình cũng muốn viết một vài điều về cái ngày hội rộn ràng này như để nhớ rằng mình đã từng là học sinh , đã từng là thầy giáo nghiệp dư  , đã từng là cha mẹ học sinh vì có lẽ người viết về ngày này thì nhiều nhưng ít có vị cựu cha mẹ học sinh nào lại thích viết về đề tài này ...Lời phát biểu cuối cùng của bài viết này nhân danh một " cựu cha mẹ học sinh "  cũng là một "cựu học sinh "  chính là lời chúc quí thầy cô của mình , của con mình , và kể cả những người bạn đã , đang là thầy cô :
 Một sức khỏe dồi dào và dẻo dai bởi vì đây là cái nghề mệt nhất trong tất cả các nghề (theo mình ).Một tinh thần mạnh mẽ và sáng suốt để truyền đạt những kiến thức đúng nhất cho học trò bởi vì không có gì đáng sợ hơn là những lời giải sai , những đáp số sai trong bài toán ở trường học lẫn ở cuộc đời ...Một niềm hạnh phúc và tình thương yêu luôn đầy ắp để dành cho gia đình và cho cả các học trò , các thế hệ học trò 


                
Bài viết bạn thật giản đơn
 Nhưng mà nói được cái phần căn cơ 
Giúp con biết quý thầy cô 
Ấy là đạo lí hồ đồ được sao
 Bắt tay bạn một cái nào 
Làm cha mẹ thế là cao cả rồi!

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

LẬP ĐÔNG




  



Lại mưa ... mưa cả đời mình .



Lại buồn ...như thuở cuộc tình đầu tan 

.
Phố sâu ngập xác lá vàng 

,
Trên vai nặng trĩu hành trang ân tình .


Sông đời ...vẫn những phân tranh


Hiếm hoi sao ! một thoáng bình yên xưa


Cuối hồn mộng gặp ngày thơ


Tỉnh rồi lại tiếc giấc mơ chưa tròn


Đường dài muôn lối chon von


Bước chân đã mõi lòng còn phân vân .



Đông về ...cứ ngóng mùa xuân 

,
Gót xuân còn ngại đường trần nhiêu khê ...            



Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

CHUYỆN BẠN BÈ 2

                                          
                                                                  

 Vậy là cuối cùng tôi cũng đã làm tròn cái phận sự mai mối để cho " đôi đứa"  gặp nhau ...Cụ Phan Khôi ngày xưa chia tay người tình mới chỉ có hai mươi bốn năm ...Vậy mà : " Hai mươi bốn năm sau .Tình cờ đất khách gặp nhau .Đôi mái đầu đều bạc ,Nếu chẳng quen lung ,Đố có nhìn ra được ..." ( Cứ giả  dụ chuyện trong thơ là chuyện của bác ấy đi .)Không biết có phải vì vào thời của cụ thời gian dài hơn bây giờ hay là vì công nghệ tân trang nhan sắc lúc ấy chưa tiến bộ như bây giờ nên khi ngồi nhìn những giọt cà phê tí tách rơi , tôi đã len lén liếc nhìn " hai đứa " và nhận thấy rằng " Đôi mái đầu của họ chưa hề bạc tí ti nào " mặc dù thời gian họ xa cách nhau dài hơn nhiều : gần bốn mươi mốt năm ...( Nói một cách chính xác thì trong bàn lúc bấy giờ chỉ có đầu của tôi là bạc thôi ...Sau này tôi mới biết thì ra là họ có nhuộm ...hi hi ) Bốn mươi mốt năm ? Một khoảng thời gian quả thật kinh
khủng...Kinh khủng không chỉ ở độ dài của thời gian mà còn ở biết bao thay đổi biến thiên trong cuộc đời chung và cuộc đời riêng của mỗi người ...Thuý Kiều mới chỉ lưu lạc mười lăm năm vậy mà cụ Nguyễn Du đã than thở : " Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình " Huống hồ hai nhân vật chính của chúng ta trong câu chuyện nhỏ này đã : " Người lên ngựa , kẻ chia bào " gần gấp ba lần khoảng thời gian ấy ...Vậy thì ta cứ thử đem cái vế " biết bao nhiêu tình " ấy mà nhân ba lên thì sẽ biết ...Tôi nhớ có một câu dạo đầu trong phim Tàu thường chiếu trên Tivi trước đây như sau : " Hỏi thế gian , tình là gì ? " Đó cũng chính là thắc mắc của tôi vì thế tôi đã " Hơn nửa đời hư " đi tìm , đứng tìm , ngồi nghĩ , nằm nghỉ để giải đáp mà vẫn chẳng thể tìm ra đáp án . Tình phải chăng là những cảm giác khi tôi ngồi sau chiếc xe Honda dame của người bạn ( Hồ văn Kiện , bây giờ đã mất trí vĩnh viễn ) chạy chầm chậm giữa trưa trời nắng bám đuôi một cô áo trắng  tóc dài dọc theo đường Thống Nhất và rồi đến khi cô bé phát hiện bổng ù té chạy vào con đường hẻm ...để mặc chúng tôi buồn bã quay về ? Tình phải chăng là cảm giác run rẩy khi tôi đắm đuối nhìn cô Kiều Loan điên loạn trên sân khấu hội trường PCT , một vai kịch do Tâm Nguyên thủ diễn ? Có thể đó là Tình mà cũng có thể hơn là Tình nữa ...Thế nhưng chữ Tình tôi nói ở đây không phải là cái Tình ấy ...Tôi chỉ muốn dẫn nhập từ từ để các bạn dần đoán ra tôi đang nói về chuyện gì và đang nói đến ai thôi ...                                                                                                                                                       +       +      +
 

Cách đây khoảng nửa năm , sau chuyến về thăm quê hương , người bạn tôi đã trở lại nơi cư ngụ ...Trong chuyến về ấy mặc dù cũng có dự định tìm gặp lại một số bạn bè thời trung học nhưng vì một số lý do khách quan nên bạn ấy đã không thực hiện được ...Riêng tôi thì có gặp mấy lần và trong lần đưa tiễn bạn ấy ra phi trường , bạn ấy đã nhờ tôi chuyển tặng bạn HD một bài thơ ... Chỉ một bài thơ thôi ...Viết trên một tờ giấy manh cũ ...Nội dung bài thơ ấy thì bạn HD đã đăng trên blog cá nhân và có kèm theo một bài bình ...Tôi không nói gì thêm về bài thơ và bài bình , nếu các bạn muốn xem thì có thể vào blog bạn HD để xem ...tôi chỉ đọc thấy trong cử chỉ của bạn ấy hàm chứa một lời xin lỗi về một lời hứa chưa thực hiện được và một nỗi luyến tiếc ...Sau đó đã có một biến cố xảy đến cho bạn ấy khiến bạn ấy lại về quê một lần nữa ... Thu xếp xong mọi chuyện bạn ấy có bảo tôi giúp bạn ấy gặp HD để nói lời cám ơn và cũng để : " Xem dung nhan ấy bây giờ ra sao ..."  Đó là lý do khiến chúng tôi cùng có mặt tại quán cà phê Da vàng vào buổi chiều thứ bảy tuần vừa rồi ...Tôi không vội viết về cuộc hội ngộ này vì muốn đợi vai chính trong câu chuyện lên tiếng trước ...Sáng nay vào blog PCT tôi đã đọc thấy bản tin ngắn của bạn HD ...Có lẽ  bạn ấy đang rất bận rộn tại trường vì hình như đang có cuộc tiếp xúc giữa trường đại học DT nơi bạn ấy làm việc với một số vị quan chức đầu ngành giáo dục ...Nên tôi tạm thời ghi lại mẩu chuyện nhỏ rất cảm động giữa hai người bạn để các bạn chúng ta giải buồn .," Tình là tình nhiều khi không mà có , tình là tình nhiều lúc có như không .Tôi lại lẩn thẩn rồi ...Nhưng dường như chính sự lẩn thẩn này mới có thể giải thích được cho những gì mỗi chúng ta nếm trải , chứng kiến trong cuộc đời này ...
Bốn mươi mốt năm trước , hai người bạn chúng ta là những gương mặt quen thuộc trong cái "làng văn nghệ , văn gừng " của trường trung học Phan châu Trinh ...Mỗi người sở trường một bộ môn , kẻ làm thơ , người viết truyện ngắn , tuỳ bút ...Tôi cũng võ vẽ đôi ba bài thơ đăng trong đặc san của lớp nên chính vì thế chúng tôi đã có cơ hội gặp nhau ...Tất nhiên là không có cái đoạn sau của câu hát : " Ngày nào gặp nhau , quen nhau , yêu nhau rồi sống bên nhau ..." Chúng tôi đã :gặp nhau , quen nhau rồi uống whiskey bà quẹo với nhau ...hoặc có thể nói thêm là cùng gặm bánh mì , thức đêm ...
Ấy thế rồi , nói như HD mới đây khi bình bài " Tống biệt hành " của Thâm Tâm : " Đưa người ta không đưa qua sông , Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng " Hai người bạn chúng ta không " đưa nhau " mà đều cùng bị cuộc đời đưa đẩy cho đến nỗi họ đã thất lạc nhau trong cái biển người trùng trùng suốt bốn mươi mốt năm qua ...Tôi xin lỗi không nói đến các bạn khác ở đây mặc dù thực sự rằng chính chúng ta cũng vậy ... Cá nhân tôi cũng chỉ mới gặp lại một số lão " bồ già " gần đây thôi ...Sở dĩ tôi viết về hai người bạn của chúng ta là vì họ đã gặp nhau không chỉ bằng xương bằng thịt mà còn bằng cả tâm hồn ..." Có những nụ cười , những cái bắt tay , những câu chuyện , những lời nói đùa vui vẻ nhưng cũng có cả những nụ cười mà : " Cười là tiếng khóc khô không lệ " Tôi tin là nhiều bạn chúng ta cũng đã từng trải qua tâm trạng này rồi bởi vì cuộc sống thật kỳ lạ ...Cuộc sống đôi khi buộc chúng ta phải trơ lì , phải chai sạn nhưng cuộc sống cũng không thể cướp đi phần sâu thẳm linh thiêng trong tâm hồn chúng ta ...dù thế nào đi nữa . Tôi đã im lặng lắng nghe hai người bạn chúng ta nói chuyện để hiểu rằng rốt cuộc vẫn phải có một cái gì đó tồn tại sau muôn nghìn dời đổi , mong manh và bất trắc ...Trong cùng một lúc chúng tôi đều nhận ra rằng thời gian cũng chẳng có nghĩa lý gì ... Chỉ một lần gặp gỡ , rồi thôi ...nhưng vẫn đủ cho mỗi người nhận ra nhau , nhìn thấy nhau và nhìn lại chính mình . Mai mốt đây một người bạn của tôi sẽ lại ra đi , một người bạn khác sẽ lại quay về ...Những con đường vừa đếm những bước chân hội ngộ lại cũng sẽ âm thầm đếm những bước chân của một cuộc chia xa khác ...Có lẽ đúng như Albert Camus nói : " Ly biệt là quy luật ? Còn ngoài ra  là ngẫu nhĩ ...nhưng cũng có những ngẫu nhiên kéo dài suốt kiếp hoặc hơn ..năm trăm năm... ".


Câu chuyện về cuộc gặp gỡ của hai người bạn rồi cũng kết thúc nhưng sẽ có một điều chẳng bao giờ kết thúc . Đó chính là tình bạn của họ và của tôi ...của cả chính tôi . Có thể rằng rồi sẽ có một ai đó chẳng hề tin vào tình bạn ...nhưng thây kệ ...Riêng tôi thì tôi tin ...tôi vẫn là bạn của bạn tôi .

Đẹp quá , đẹp như thơ anh nhỉ ? chúc anh luôn có được những " Mối Tình " tuyệt vời , anh nhé

ẢNH ĐỘC ĐÁO




Ghé vào blog của một người bạn tôi bắt gặp hình ảnh này . Hình ảnh thật độc đáo khiến tôi nhớ đến mấy câu thơ của Vũ hoàng Chương nên chép ra đây để các bạn mình xem cho vui 
Hai xác thịt quyện vào nhau mê mải .
Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn .
Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi ha giới .
Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Hội ngộ 2


p.z5BthDUO0lTG5yLLig7Q  
                                         
04/11/2012 04:35 pm
Càng nghĩ càng thấy phục lão HD nhà mình ...Lâu nay thấy lão im im như vậy ai ngờ lão nhanh  như " thuế vụ " ...Đáng lẽ tôi đã viết bài phát biểu cảm tưởng về cuộc hội ngộ lần đầu tiên giữa tôi với " anh (nờ)hai " sau hơn bốn mươi năm " chia tay mùa hạ " ...Vậy mà HD đã vội vàng đăng ký thương hiệu và giữ bản quyền ...Thôi thì đành phải trình làng một " hàng nhái chính hiệu " để gọi là góp thêm chút củi " nấu cơm chung "...Thật ra thì tôi đã có bài thơ nhỏ tặng " chú em lưu lạc mà tôi  phải gọi bằng anh hai " này rồi nhưng không khí của lúc " Thoáng hiện em về trong đáy cốc " hôm ấy là một không khí u buồn ...Lâu rất lâu rồi , vào cái thủa " Trời đất nổi cơn gió bụi ấy "  cũng đã có nhiều lần thoáng thấy lão N2 trên đường phố , nhưng thấy là né cho đỡ bị quê ...Vì sao mà quê thì chắc các bạn cũng biết rồi : hồi ấy tôi thuộc loại ba gai còn lão thuộc loại trị ba gai ...Vậy mà chỉ từ một cuộc điện thoại, một bài viết ngắn trên blog ," mối tình " của chúng tôi đã đơm hoa kết trái để trở thành " tình nồng say " đến nỗi có những lúc tôi đã la lên rằng " Thèm được nhắp tách cà phê buổi sáng , Giữa quán nghèo cùng bạn nói nhi nhô ..." 
Cám ơn Thượng đế chí công vô tư , cuối cùng Ngài cũng đã thương cho đôi mái " đầu bạc tuổi chưa già " của hai đứa chúng tôi nên đã tạo điều kiện cho hai đứa chúng tôi " cuối đời còn được nhìn nhau " chứ không phải " chỉ nghe trên sóng tiếng tau tiếng mày " như tôi đã từng nghĩ nữa .Nhưng ...cuộc đời vốn luôn rắc rối do những chữ " nhưng và nếu " ...Tôi không thể tưởng tượng nổi cái cơ hội để chúng tôi gặp nhau lại hy hữu như thế này : N2 phải về phục tang cho mẹ , còn tôi lại mới vừa gãy mấy chiếc xương sườn ...Vì thế khi cùng với anh em đến viếng tang mẹ N 2 rồi ngồi chờ " hắn ta " bay từ Sài gòn về cho đến khi gặp nhau ...tôi đã ở trong cái trạng thái " Tình trong như đã mặt ngoài còn e " ...hay nói như Nguyễn đức bạtngàn thì " Buổi hẹn đầu lòng tràn đầy bỡ ngỡ..." Thoáng đầu tiên  khi nhìn thấy lão , tôi nhận thấy lão có vẻ " dễ ghét " hơn trong ảnh trên bờ lốc nhiều ...Chính cái vẻ " dễ ghét "ấy đã khiến tôi xúc động nhưng tôi không muốn bộc lộ , kể cả khi chúng tôi cáo từ ...Tôi đã nhận gói thuốc trị bệnh xương sườn mua từ Mỹ mà lão gói ghém cẩn thận và mang ra xe khi tôi đã yên vị trên yên xe sau của Đức Thứ ...Thật không ngờ trong hoàn cảnh ấy mà lão vẫn nhớ đến việc tôi mới vừa bị tai nạn ..
Một cử chỉ chứa đựng sự quan tâm của một tình bằng hữu sâu đậm ...Tôi không hề nói tiếng cám ơn vì hai tiếng ấy có vẻ vô hồn làm sao nếu nói không đúng lúc ...nhưng suốt cả đoạn đường về tôi vẫn suy nghĩ đến điều này .
 Chầu cà phê của chúng tôi đã được HD tường thuật khá chi tiết vì thế tôi không muốn lấn sân để nói thêm , e sẽ làm nhàm tai các bạn nên chiều nay khi
phải đóng phim " Ở nhà một mình " tôi đành mượn bài viết này để nói lên những điều chưa nói ...Mai mốt đây , sau khi đã làm tròn bổn phận của người  con , bạn tôi sẽ lại ra đi nhưng kỷ niệm đẹp về lần gặp gỡ này có lẽ sẽ còn in mãi trong tôi  suốt quãng đời còn lại ...Nói như Xuân Diệu : " Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt " ...Chúng ta không thể làm gì để thay đổi điều đó mà chỉ có thể gìn giữ , trân trọng những : " Khoảnh khắc buồn vui " ấy trong đời vì đó chính là những tặng vật quí nhất từ cuộc sống .





Lão ông rất đẹp lão 
Ngồi ở quán cà phê 
Như bốn chàng tuổi trẻ 
Thời gian sợ gì nào. Ha... Ha...

cao at 04/12/2012 09:25 pm
Anh hai( N2 ) ngồi với Hát Dê ,
 Thiền Đăng dựa ngửa gần kề Cao Thông 
. Một mèo ở cạnh ba rồng ,
 Ô hay , sao giống cảnh Bồng lai ghê .
 " Hàn huyên chưa kịp dã dề ," 
Đã nghe bà xã hát dê gọi rồi . 
Anh ơi , nói chuyện ít thôi , 
Cơm trưa đã dọn , xin mời về ăn .
 Bắt tay mà vẫn dùng dằng ,
 Muốn ngồi chút nữa ...sợ rằng hết cơm ...Ha ha ...