Translate

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

MỘT CHUYẾN DU LỊCH

 



Có những việc đôi khi tự đến một cách tình cờ không ngờ lại giúp người ta thực hiện được những điều mà lúc cố tình sắp xếp lại không thực hiện được . Lời hứa của tôi đối với bà xã tôi trước đây là một ví dụ . Có lần tôi đã hứa sẽ thực hiện một chuyến du lịch Sài gòn để đưa bà ấy đi tìm trường xưa lớp cũ ...Chuyện này e hơi lâu vì còn phải đợi cho cậu Út nhà tôi ra trường rồi hẳn tính , lời hứa thứ hai là bà ấy ao ước được cùng tôi đi qua hầm số 1 Hải Vân để bà ấy biết về cái nơi chốn đã có thời cưu mang tôi để tôi có dịp thuyết minh về vùng đất này ...thế nhưng cứ nghĩ đến việc tự nhiên đóng cửa quầy cái rụp rồi hai vợ chồng dung dăng dung dẻ đi du sơn ngoạn thuỷ tôi lại thấy lòng mình xốn xang thế nào ấy ...Dường như trong máu của chúng tôi vẫn còn rất nhiều chất nông dân nên không thể tránh khỏi cái bệnh tham công tiếc việc ...Chúng tôi cứ tự biện hộ rằng đất nước còn khó khăn , việc nhà còn bề bộn thôi thì cứ gác lại ba cái chuyện ăn chơi ...để khi nào thong thả đã ...Nhưng thật tình thì tôi chẳng biết lúc nào là thong thả nữa ...không chừng đợi đến kiếp sau cũng nên .
Vậy mà bổng nhiên đùng một cái ,cô em gái tôi hớt hơ hớt hải chạy ra quầy báo cáo ...: " Ngày mốt anh chị phải cùng em đi Quảng Trị một chuyến ...Tôi giật mình : " Thế là thế nào ? " Không lẻ đi thu tiền nợ ...Hiện nay có rất nhiều công ty đòi nợ thuê ...Vợ chồng anh trói gà không chặt làm sao đương đầu với những hảo hán giang hồ ...Em không nghe mấy cái vụ án gần đây trên báo chí ...nào là vợ bí thư xã ở Bà rịa Vũng Tàu đã chẳng hề nương tay với chủ nợ , rồi đến mấy vụ mấy cô con gái tuổi teen dám bắt cóc tình địch đem đi hành hạ đến thân tàn ma dại hay sao ? Thôi đi cô ơi , vợ chồng chúng tôi già rồi ...chẳng muốn dính líu tới những chuyện thị phi ...gì nữa ..."
-- " Không phải đâu anh Hai ơi ! Em nhờ anh chị đi hỏi vợ cho thằng Rin ...Cháu anh nó muốn cưới vợ ở Cam Lộ , em coi ngày giờ xong hết rồi nên ra mời anh chị đại diện bên ngoại , vợ chồng chú T. đại diện bên nội ...Mọi thứ em đã lo liệu xong ...Anh xem thử thế nào ?
Tôi thở phào : " Còn tính thế nào nữa , con cháu đặt đâu thì cha mẹ ngồi đó thôi . Ba nó mất rồi chỉ còn cô , chú thím , cậu mợ ... Đằng nào thì cũng phải lo thôi ..." Câu trả lời của tôi đối với cô em gái cũng xem như là quyết định chuẩn y cho một cuộc hành trình dài hơn mười hai tiếng đồng hồ cả đi và về vào ngày hôm nay ...Đó cũng là dịp để tôi ghé thăm thị trấn Cam Lộ ở đường 9 , thành phố Đông Hà , thị xã Quảng Trị , thành phố Huế ...và còn là cơ hội để tôi trả nợ một lời hứa với bà xã tôi về cái vụ hầm xe lửa Hải Vân ...Tôi chỉ vừa về đến nhà nên không kịp suy nghĩ gì nhiều đã vội post những hình ảnh tôi vừa chụp được trên đường đi bằng điện thoại Nokia 300 để các bạn xem cho vui :





















Cầu Tràng Tiền ( nhìn từ cầu mới )                                                           ( Sông Thạch Hãn )

                                                               Chợ Cam Lộ


                                            Sông  Mỹ Chánh ( chụp từ trên cầu Mỹ Chánh )



                                                   Nắng chiều trên phố Huế

                                                Nắng chiều trên sông Hương


                                                        Chợ An Cựu


                                              Nắng chiều trên sông Hương 2




Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

THƠ TÌNH CỦA THẦY

 



Tình yêu luôn là một dấu hỏi lớn trong cuộc đời con người . Không ai dám tự nhận là mình đã thực sự biết yêu và biết rõ bản chất của tình yêu . Chính vì thế Tình yêu vừa là con đường dẫn đến đỉnh cao nhưng cũng vừa là lối về vực thẳm . Có không ít bi kịch và thảm kịch nhân danh tình yêu hoặc liên quan đến tình yêu ...Đó là một đề tài đủ lớn để mọi người cùng suy gẫm ...Có thể tôi sẽ trở lại với chủ đề này trong một bài viết khác còn bây giờ tôi chỉ xin được giới thiệu đến các bạn một bài thơ của thầy . Tựa đề bài thơ là " Một thoáng ngậm ngùi " nhưng theo tôi đó không phải là một nỗi ngậm ngùi mà là một giây phút phản tỉnh để tác giả nhận ra Tình yêu thật sự ... từ những điều tưởng chừng đơn giản nhất . 


MỘT THOÁNG NGẬM NGÙI
Sáng hôm nay khi thức dậy làm thơ
Anh thấy em trong chăn mơ màng hiền hậu
Trong giấc ngủ vẫn môi cười rất nhẹ
Tóc xoã đen bờ gối trắng dịu dàng
Có giấc mơ nào đưa em lang thang
Đến một Thiên Đường kỳ hoa dị thảo
Anh chợt nhận thấy lòng mình run khẽ
Mấy mươi năm anh cho em được những gì
Ngoài long đong vất vả hàn vi
Những giận hờn ghen tuông vô lý
Anh đã cho em những gì
Ngoài tình yêu mình có ...
Sáng hôm nay khi thức dậy làm thơ
Ngoài vườn cây hoàng lan đưa hương ngào ngạt
Có con chim nào trên cành cao
Bắt đầu tiếng hót
Anh muốn cùng em chắp cánh bay đi
Tìm một góc trời
Nằm ngắm sao khuya
Đợi ánh bình minh chân mây le lói
Nghe trong gió lòng thanh xuân rất khẽ
Bước ban mai theo nắng ngập ngừng
Nghe ngọt ngào hương vị môi hôn
Nghe thanh bình trong từng hơi thở nhẹ
Lòng thanh thản như một thời xa trẻ
 Và bình yên trong sương khói trong lành
Có hương thơm của triệu triệu đoá hồng ...

        TRẦN HOAN TRINH ( Tóc trắng sân trường 12 /1997 )

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

TỰ KHÚC ( Thơ của Thầy )

Như đã hứa với các bạn , hôm nay tôi tạm gác những bài viết cá nhân  để tiếp tục giới thiệu đến các bạn yêu thơ một số bài thơ của Thầy .  Trước khi đăng các bài thơ của Thầy tôi xin minh định  một điều , tôi chỉ là người yêu thơ chứ không phải người phê bình thơ vì thế khi đọc thơ tôi đã đọc bằng chính trái tim mình để cảm nhận những điều Thầy muốn nói ... . Những bài thơ Thầy đã viết trong nhiều giai đoạn của cuộc đời Thầy cũng diễn tả những tình cảm quen thuộc của chính chúng ta trong từng chặng đời mình . Những rung động , những xao xuyến , những lưu luyến , những tiếc nhớ , những thoáng ngậm ngùi ...trong thơ Thầy cũng chính là những cảm xúc chúng ta từng nếm trải ...Và tất cả đều có chung một mẫu số đó chính là Tình yêu thương ...Hình như phần lớn các bạn cũng như tôi đã từng được nuôi dưỡng và dạy dỗ bằng chính tình yêu thương này , chúng ta không hề được học những oán thù nên nhiều người trong chúng ta đã từng đối diện với cuộc sống một cách ngây thơ , khờ khạo ...Thế nhưng đến tuổi này tôi lại thấy tự hào về điều đó bởi chỉ có tình yêu thương mới có thể chắp cho chúng ta đôi cánh chứ không phải những oán thù , tị hiềm hay đố kỵ ...Tình yêu thương nâng chúng ta lên và giúp cuộc sống chúng ta thăng hoa ....Bàng bạc trong tất cả những tập thơ tôi được Thầy ưu ái tặng cho là một Tình yêu thương sâu nặng ..." Thầy đã trải qua 40 năm làm nghề dạy học bắt đầu từ năm 1958 và chính thức nghỉ hưu năm 1998 ...Trường Trung học Phan châu Trinh chính là nơi mà Thầy đã thuộc lòng từng chiếc lá khô hay từng viên sỏi nhỏ ..."
Bài thơ đầu tiên tôi đăng trong loạt này được trích từ tập " Tiếng chim ngoài cửa lớp " ấn phẩm của nhà xuất bản Trẻ năm 2002  như tôi đã giới thiệu ở bài viết trước . Tựa đề là : Tự khúc .


TỰ KHÚC

Ta đến hai tay không .

Ta về hai tay trắng
Chẳng có gì mang theo
Ngoài chút tình nghĩa nặng

Ta một đời chôn chân
Sân trường và lớp học
Như một gã si tình
Quên cả ngày bạc tóc !

Tiếng giảng bài tan đi
Vào hư vô tĩnh lặng
Ta nghe cuối đáy lòng
Nỗi cô đơn cay đắng .

Nghĩ lại chẳng còn gì
Ngoài học trò dăm đứa
Gặp thầy cũ hỏi chào
Dăm ba câu khách khứa

Kìa ngôi trường ta yêu
Bốn mươi năm gắn bó
Về thăm lại một chiều
Như người dưng đứng đó !

Ơi hành lang ta đi
Ơi bậc thềm ta ngồi
Ta như bài học cũ
Đã xoá đi mất rồi !

Một mình bên lớp vắng
Thương thời gian đổi thay
Ta như viên phấn vụn
Bỏ quên dưới bục thầy !


Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

MỘT KỶ NIỆM KHÓ QUÊN

Đã định không viết chuyện này ra vì dù rằng có uốn lưỡi bảy lần đi nữa thì cũng chưa chắc đã nói được một câu không vấp váp ...Thôi thì trước hết  mình cứ phải đi đúng trình tự là gởi lời trân trọng cám ơn ông bạn NHK của mình vì ông đã tạo cơ hội để mình thực hiện được một tâm nguyện mà mình hoàn toàn không có cách nào để " tự thân vận động " được ...Chuyện là thế này :
Từ khi được thầy tặng tập thơ " Cháy bỏng như lửa mặt trời " cách đây mấy hôm , mình đã nghĩ mãi mà không biết làm sao tìm ra một cách cám ơn thầy cho đúng phép tắc . Hôm mình mang tập thơ Thầy tặng NVGia lên cho bạn ấy , Gia có nhờ mình hỏi HD số điện thoại của Thầy để Gia điện thoại cám ơn . Mình ngồi nghe hai thầy trò nói chuyện nhưng không tiện chen vào vì mình nghĩ Gia và Thầy đã có liên hệ từ trước lúc thầy trò còn chưa nghỉ hưu , còn mình thì khác , mình chưa lần nào gặp Thầy nếu cũng gọi khơi khơi như vậy thì có vẻ thiếu lễ độ ...Mình gởi mail theo địa chỉ trên blog PCT và cả mấy bài viết trên blog này cũng thế thì không biết Thầy có đọc được không ...Vì vậy theo mình cách tốt nhất vẫn là nên trực tiếp gặp Thầy thì tốt hơn ...Nhưng làm sao mà gặp ? Địa chỉ thì đã có nhưng hình như cái chất học trò vẫn chưa tiêu hết trong cái tâm hồn già nua và cái thân thể cũ kỹ của mình vì thế mình cứ thấy ngài ngại ...Thế rồi bổng dưng sáng nay NHK điện thoại cho mình ..." Mình đang chờ cậu ở hẻm số 33 Cao Thắng ? " Mình giật mình nghĩ thầm : " Ủa , sao lại chờ ở đó nhỉ ! " Nhưng rồi chợt nhớ ra đó chính là số nhà của Thầy : 33/18 Cao Thắng . Không để mình suy nghĩ lâu , NHK nói tiếp : " Mình định đến cám ơn Thầy vì mới vừa nhận được tập thơ của Thầy do Ân đưa " Mình trả lời : " À ra thế , mình đến ngay đây ..." Trên đường đi mình nghĩ thầm : " Quả đúng là một dịp may hiếm có ...Cái lão Kiện này trước đây là học trò cưng của Thầy , nghe nói lão còn học với cô ở Ngoại Ô trước khi xuống PCT nữa ...Được tháp tùng với lão thì còn gì bằng ..."
Cuộc hội ngộ giữa chúng tôi và Thầy có lẽ là một kỷ niệm đẹp nhất trong đoạn đời này , tôi không dám dài giòng kể lể vì sợ rằng nhiều anh em khác sẽ thèm và ganh tị giống như ông bạn Kiện đã " kiện " khi tôi được điểm 10 vì đã có chữ ký đề tặng của thầy còn bạn ấy thì chưa ...
Trong câu chuyện Thầy kể cho chúng tôi nghe một chuyện vui nhỏ : Có lần Thầy ghé một quán cà phê ở Sài Gòn   , trong lúc ngồi chờ tiếp viên đem cà phê đến Thầy nghe mấy người ngồi bàn bên cạnh nói chuyện với nhau , một người bảo : " Tau mới đọc một bài thơ rất hay tựa đề là : " Ai dư nước mắt " như sau :
Ngày xưa có một Thuý Kiều
Bây giờ có vạn Thuý Kiều đó em
Tố Như ơi ! Dậy mà xem
Bao nhiêu nước mắt ướt mèm Lâm Truy !
Những tiếng nói chuyện tiếp tục vang lên với chủ đề thời sự xã hội có liên quan đến bài thơ nhưng tất cả những người ngồi bàn ấy không ai biết rằng tác giả của bài thơ đang ngồi cạnh mình ...Thầy kết thúc câu chuyện với nụ cười từ tốn : " Có thể họ cũng là học sinh PCT vào một giai đoạn nào đó ...không biết họ có học môn của Thầy không ...nhưng dù sao cũng là một chuyện thú vị ..."
Bài thơ này nằm trong số 131 bài thơ trong tập Tiếng chim ngoài cửa lớp của Thầy do Nhà xuất bản Trẻ phát hành tháng 1 năm 2002 mà Thầy đã ký tặng tôi vào sáng nay cùng với một tập Tóc trắng sân trường của riêng Thầy nữa ...Tôi đã xin phép được chụp mấy tấm hình lưu niệm với Thầy và không thể không khoe với các bạn .Trong thời gian tới tôi sẽ sắp xếp để giới thiệu đến các bạn một mảng thơ mà tôi cho rằng đó là mảng thơ tuyệt vời trong đời Thầy : những bài thơ Tình lãng mạn Thầy viết tặng Đời , tặng Người , tặng Học trò ...và  tặng cho một người quan trọng nhất trong cuộc đời Thầy : Đó chính là Cô , phải không Thầy ? Tôi xin phép được nói thêm rằng tập thơ Cháy bỏng như lửa mặt trời chính là món quà do các con Thầy dành tặng Thầy Cô nhân kỷ niệm 50 năm ngày ới ...Một món quà vô giá các bạn nhỉ ?


                                            
                                              


Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

HỒN TRƯỜNG ( Chùm thơ viết về trường của thầy Trần đại Tăng )

Tiểu dẫn : Đối với nhiều  người trong chúng ta , quê hương là tiếng lòng muôn thuở ...Dù quê hương đôi khi chỉ là một bụi chuối sau hè , một mái tranh rách nát , một khúc sông ngầu đục . Ai đã từng xa quê mới thấy thấm thía nỗi nhớ vô bờ ...Tôi đã đọc tập thơ của thầy nhiều lần và thấy lẩn khuất trong đó ngoài tình yêu quê hương , tình yêu nam nữ , tình bằng hữu còn có một mối tình sâu đậm thầy đã dành cho ngôi trường ...Có thể nói ngôi trường đối với một người thầy giáo tận tuỵ và yêu nghề như thầy đã trở thành một quê hương thứ hai trong tâm trí thầy . Tôi xin phép tạm khép phần đăng thơ của thầy  sau bài này bằng cách đăng mấy bài thơ nói về ngôi trường của thầy và  lời nhắn nhủ của thầy trong một bài thơ ở phần  cuối tuyển tập .



   

VỀ TRƯỜNG CŨ

Ngôi trường thân thiết một đời
Về thăm lòng ngỡ người người vẫy tay
Chỉ nghe hiu hắt heo may
Sỏi lăn theo bước chân giày lão niên .

HỒN TRƯỜNG

Tôi đứng lại giữa sân trường hoang vắng
Nhìn ngôi trường mái ngói lở tường rêu
Phải đây trường tôi một thuở thương yêu ?
Phải đây trường em một thời theo học ?!

Lớp học trống ghế bàn nằm lăn lóc
Hành lang hoang bục giảng vắng bóng thầy
Thiên cổ buồn như lây lất đâu đây
Đang thao thức nhớ một thời áo trắng

Sân trường đó hàng cây sao toả bóng
Sáng thứ hai chiều thứ bảy chào cờ
Che nắng  chiều sương sớm mưa trưa
Chỉ còn lại dăm cành tơi tả lá !

Cây phượng đỏ hoa lung linh nắng hạ
Đã úa tàn từ thuở trở đông phong
Bức tượng đồng buồn không có tri âm
Đứng cúi mặt âm thầm nhìn dâu bể ! 



    
Ôi mai mỉa tình đá vàng nhân thế
Nghĩa mặn nồng lúc nắng lụn tà huy
Lũ hậu sinh lo phù thịnh quên suy
Quên tổ ấm quên cội nguồn thần thánh

Bổng mơ ước thành cây sao trăm nhánh
Toả trăm cành che nắng cả trăm phương
Bóng cao vút gọi bầy chim trở lại
Cho sân trường lại thấm đẫm yêu thương !

TRỞ LẠI SÂN TRƯỜNG NGHE CHIM HÓT
 
Đã xa lăng lắc thời hoa phượng
Cũng đã tàn phai áo học trò
Sao vẫn thấy lòng buồn rưng rức
Khi trở về lớp cũ trường xưa
          THT
Trở lại sân trường nghe tiếng chim
Hàng cây động lá chạy quanh thềm
Thấy trong màu phượng lung linh nắng
Có mắt ai cười dưới nón nghiêng

Thoang thoảng trong hồn hoa bướm xưa
Tiếng chim bỗng thánh thót như mơ
Áo ai trắng quá khung trời nhớ
Khép nép tay ôm vở học trò 




 

Nắng bỗng vàng hoe trải cổng trường
Hình như tiếng hót động ngàn phương
Có người vào lớp ngồi buông tóc
Giận lẫy chi mà mặt dỗi hờn !

Còn nhớ một hôm tiếng giảng thầy
Làm chim ngơ ngác giật mình bay
Bên ngoài cửa lớp trời xanh biếc
Chim vút chìm theo một bóng mây

Chim đã bay xa khuất biển rừng
Chỉ còn tiếng hót vọng không trung
Mình anh đứng lại trên thềm cỏ
Nhặt chút dư âm rớt cuối lòng .

BÊN SÂN TRƯỜNG CŨ

Bỗng thấy con đường ta đang đi
Lạ xa như trong chuyện thần kỳ
Bỗng thấy ngôi trường ta đã ở
Như cả một đời đó biệt ly !

Ta đã in muôn ngàn dấu chân
Trên từng viên sỏi nhỏ trên sân
Chiều nay sao thấy mình ngơ ngác
Giữa một không gian quá lạ lùng !

Phấn trắng bay hoài giấc ngủ mê
Ngỡ muôn năm một cõi đi về
Ô hay ! sao thấy lòng se lạnh
Phố thị mà chừng như sơn khê !

Bỗng thấy một thời áo trắng bay
Xa vời như muôn kiếp chia tay
Một đời cửa lớp sân trường ấy
Cũng bọt bèo như phận cỏ cây !

Bỗng thấy lòng mình nặng trĩu buồn
Nửa chừng cay đắng nửa giận hờn
Ta về thương tháng năm còn lại
Nh một tình yêu đã mõi mòn .





 

TRAO LẠI CHO EM

Thôi nhé ! Thời mình như đã qua
Nhường đời cho lớp trẻ tài ba
Này em ! Đất nước này hoa gấm
Hãy dệt cho thành gấm vạn hoa .


              TRẦN HOAN TRINH 
 


 

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

BẰNG HỮU ( thơ của Thầy

Tiểu dẫn : Bằng hữu ? Đó là một đề tài không mới nhưng không bao giờ cũ .  Một trong những điều khiến tôi luôn cảm thấy tự hào và hạnh phúc khi có mặt trên cõi đời này là tôi đã có một số bằng hữu với đúng nghĩa của từ này . Tôi không định phân tích  vấn đề này ở đây nhưng có thể nói rằng cùng với Tình yêu , Tình bằng hữu đã giúp cho tôi : " giữ mãi đóm sáng lương tri không tắt dưới hằng mưa bão dập vùi ..."
Trong một bài viết cách đây khá lâu tôi nhớ có một bạn trẻ ghi nhận xét cho thấy rằng bạn ấy đã băn khoăn không biết  thế hệ của bạn ấy rồi có gìn giữ được những giá trị quí giá của tình bạn như các thế hệ trước không . Tôi hiểu và cảm thông với bạn ấy vì dường như hiện trạng xã hội với quá nhiều vấn đề và tệ nạn phát sinh đã khiến bạn ấy đâm ra hoài nghi mọi sự . Thế nhưng tôi tin rằng nếu xuất phát từ một nền tảng đạo đức chuẩn mực , một tinh thần tự nguyện , một động lực trong sáng , một ý hướng tốt đẹp thì thời đại nào , thế hệ nào cũng vẫn có thể có những tình bạn tuyệt vời ...Đó là lý do tôi chọn đăng bài thơ BẰNG HỮU của thầy hôm nay . Một bài thơ về Tình bằng hữu của thế hệ người thầy dĩ nhiên là để nói về những người bạn của Thầy nhưng đứa học trò như tôi đọc mà vẫn nghe lòng rưng rức ...


BẰNG HỮU .

Ngươi về cùng ta trong đêm nay
Nghiêng bên hồ rượu rót tràn đầy
Ôm vai bè bạn cười ha hả
Kể chuyện một đời cát bụi bay

Ngươi đi thuở tướng chạy binh tan
Ta với ngươi hai đứa hai đường
Ngươi bước lên thuyền ta không tiễn
Chưa gì đã thấy cách quan san .

Ngươi đi từ thuở tàn binh lửa
Không mảnh hàn y che tấm thân
Ta gọi ngươi hoài trong giấc ngủ
Thao thức nhớ ngươi đến cháy lòng

Ngươi đi ta vẫn ngày như đêm
Thuốc vàng tay , rượu uống say mèm
Cứ giận trời kia không có mắt
Nên để ta ngươi phải nổi chìm

Ngươi về ta ngỡ như đang mộng
Cứ mở mắt nhìn ngươi ngẩn ngơ
Lâu rồi không có ai tâm sự
Ngươi về ta cũng đỡ bơ vơ

Ngươi về tóc đã thành tiêu muối
Vai lệch lưng còng ốm xác xơ
Mệt mõi trông ngươi già hơn tuổi
Ta giờ tóc cũng trắng phơ phơ

Ngươi về ta dẫn ngươi qua sông
Nhìn con nước kia đã đổi dòng
Tìm bến đò xưa không còn nữa
Bạn cũ bao nhiêu đứa đổi lòng !

Ngươi về thôi cứ làm khách lạ
Ta sẽ cùng ngươi thức trắng đêm
Ngươi hát ta nghe bài Tư Mã
Để áo xanh đầy giấc ngủ quên .


Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

TRONG MỘNG ( Thơ của Thầy Trần đại Tăng )

Tiểu dẫn : Đây là bài thơ tiêu biểu nói lên tình cảm của thầy đối với quê hương , với tất cả học trò của thầy thuộc nhiều thế hệ  và cũng với cả ngôi trường Trung học Phan châu Trinh mà thầy đã một thời gắn bó và trọn đời yêu dấu . Tôi tạm thời đăng trước một bài này để các bạn đọc và hiểu được tình cảm cao quý của thầy . Bài này được trích từ tập Quê hương Em và Tôi trong tuyển tập " Cháy bỏng như lửa mặt trời " do nhà xuất bản Văn Học phát hành năm 2013 với số lượng khá hạn chế : chỉ có 300 cuốn . 


      
  
Bổng nằm mơ một cuộc hành trình
Cùng anh em về thăm đất nước
Thăm thầy cô , thăm phố phường thuở trước
Thăm ngôi trường thời xoã tóc thơ ngây

Bạn bè bốn phương : nam , bắc , đông ,tây
Mỹ , Canada ,Pháp , Anh , Đức , Úc ...
Lưu lạc nổi trôi cùng trời cuối đất
Hẹn hò nhau cùng hội ngộ một phen .

Paris , Lon don , Washington , Brussels
Toronto , Ontario , Cali ,Texas ...
Ba lô khoác vai ôm đàn ca hát
Vui vô cùng nên quên hết đường xa .

Thành phố Sài Gòn nắng ấm chan hoà
Một lần ra đi ngỡ không trở lại !
Ôi đất Mẹ ! Đêm ngày khắc khoải
Thương phù sa sông nước Cửu Long !

Theo con tàu về thăm miền Trung
Phan Thiết , Nha Trang , Quy Nhơn , Đà Nẵng .
Núi tiếp tiếp , biển ôm bờ vỗ sóng
Đẹp vô cùng một dải đất quê hương !

Đón sân ga tay bắt mặt mừng
Bằng hữu một thời anh em một thuở
Mắt lệ chảy nhưng lòng hội mở
Những vòng tay thắm thiết một đời .

Nắm tay nhau ca hát vang trời
Đến ngôi trường thuở học trò bé bỏng
Phan châu Trinh ơi ! Chúng con về núp bóng
Từ muôn phương xin trở lại bên Người!

 Lớp cũ thềm xưa bàn ghế ngậm ngùi
Áo trắng quần xanh bảng tên sách vở !
Bức tượng đồng , cây sao già hớn hở
Nhìn đàn con luân lạc trở về ...

Giữa sân trường hồn nửa tỉnh nửa mê
Đi từng bước nhặt lên từng kỷ niệm
Mỗi viên sỏi cũng bao nhiêu trìu mến .
Mỗi gốc cây là cả một trời tình ! 




Thầy cô ơi ! Bầy trò đó lênh đênh
Nay trở lại ôm thầy cô nức nở
Bên thầy cô lại thấy mình bé nhỏ
Lòng bình yên như đang được chở che !

Tiếng trống nào bổng vọng lê thê
Như ve vuốt trăm con tim thổn thức
Phan châu Trinh ơi ! Gục vai Người mà khóc
Chúng con về ! Chúng con đã về đây !!!...

Mộng đã tàn sao hồn vẫn còn say
Vẫn văng vẳng tiếng đồng ca cao ngất
Lòng vẫn ấm tay vẫn còn nắm chặt
Bạn bè ơi ! Nghe lưu luyến chẳng rời ...

Một chuyến đi trong mộng tuyệt vời !

                              ( TRẦN HOAN TRINH )



MÓN QUÀ BẤT NGỜ .

Chiều hôm qua lúc tôi đang chuẩn bị dọn hàng về nghỉ thì bạn Phạm Hoàn xuất hiện ...Tôi hơi ngạc nhiên vì dù đã gặp Hoàn trước đây nhiều lần nhưng chưa lần nào bạn ấy ghé đến quầy tôi ...Nhìn khuôn mặt bạn ấy đẫm đầy mồ hôi ,tôi định mời bạn ấy vào ngồi  uống nước một tí nhưng Hoàn xua tay bảo phải đi gấp ...Sau vài câu chào hỏi thăm bạn ấy rút từ trong xách ra hai quyển sách ...Tôi chợt nhớ sáng nay khi uống cà phê bạn Hoàng Dục có đề cập đến việc thầy mới xuất bản một tuyển tập thơ và có ý định tặng cho các học trò của thầy thuộc khối 6471 Phan châu Trinh 10 quyển nhưng chưa biết nên phân chia như thế nào cho hợp tình hợp lý . HD bàn với tôi có lẽ nên chia đều cho các lớp và các nhóm trưởng sẽ đại diện nhận . Thú thật ngay khi nghe bạn ấy nói tôi cũng thấy rất thèm có được một quyển vì trước đây tôi đã có dịp đọc một số bài thơ của thầy và rất trân trọng tình cảm mà thầy gởi gấm trong thơ ...nhưng nghĩ đến số lượng rất hạn chế nên cũng không dám đòi hỏi gì . Tôi tự an ủi rằng : "Dù gì thì mình cũng sẽ có cơ hội đọc được tập thơ ấy và sau đó sẽ chuyển đến các bạn trong lớp C cùng đọc " Vì thế tôi đã đồng ý với cách phân phối như bạn HD đề nghị .
Lúc còn học ở trường Phan châu Trinh tôi không được may mắn học môn thầy dạy nhưng từ khi tình cờ đọc được tập " Tóc trắng sân trường " của thầy trong số sách cũ tôi sưu tầm được , sau đó khi tham gia blog 6471PCT tôi cũng được đọc thêm một số bài thơ khác của thầy và nhất là thông qua bạn bè , qua những bài viết về thầy ... tôi đã rất ngưỡng mộ ...Chính vì thế trong dịp kỷ niệm 40 năm ngày rời trường được tổ chức vào ngày 17 tháng 7 năm 2011 tôi đã làm một bài thơ có tựa đề " Ngập ngừng " trong đó tôi đã tổng hợp hình ảnh các vị thầy của chúng ta mà chính hình ảnh thầy ( mặc dù tôi không hề được gặp hôm đó ) là hình ảnh nền của những cảm xúc chân thành trào dâng trong tôi lúc ấy :

 Thương thầy, tuổi đã tàn đông ,
Vẫn nâng niu... mối tình nồng xa xưa .
Kiếp người :sớm nắng ,chiều mưa ,
Cố quên ...lại nhớ như chưa bao giờ .
(Thôi đừng níu nữa giấc mơ ,
Dòng sông , nước lớn...lời thơ.. ngập ngừng )........


cùng với hình ảnh thầy Sơn , thầy Nguyên , cô Ngân ....Chắc các bạn đã đọc bài thơ này nên ở đây tôi không nhắc lại nữa .Tôi chỉ muốn khoe với các bạn rằng : Cuối cùng tôi đã nhận được một món quà tuyệt diệu ...Đó chính là tập thơ : " Cháy bỏng như lửa mặt trời " do thầy đề tặng ... Thầy chúng ta : thầy Trần đại Tăng với bút danh Trần hoan Trinh đã hào phóng tặng cho tôi một tác phẩm của thầy . Tôi không biết nói lời gì để bày tỏ sự cảm kích đối với món quà kỳ diệu và bất ngờ này . Tất nhiên tôi đã gấp rút gởi mail cho thầy để cám ơn và chúc sức khoẻ thầy cô và gia đình nhưng tôi thấy thế vẫn còn chưa đủ nên hôm nay tôi ghi thêm những dòng này để tạ ơn thầy . Hiện nay chưa có thời gian nên tôi chỉ chụp lại vài hình ảnh về tập thơ của thầy , trong thời gian tới tôi sẽ chọn đăng những bài tôi thích nhất để các bạn cùng đọc .

                                                            
  


 


  



Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

GIỖ TỔ HÙNG VƯƠNG


 
( Nguồn Wikipedia Việt )

Ngày Giỗ tổ Hùng Vương hay Lễ hội Đền Hùng là một ngày lễ lớn của Việt Nam. Đây là ngày hội truyền thống của dân tộc  tưởng nhớ công lao dựng nước của Hùng Vương. Lễ được tổ chức hàng năm vào mồng 10 tháng 3 âm lịch tại Đền Hùng, thành phố Việt Trì, tỉnh Phú Thọ.
Ngày giỗ Hùng Vương từ lâu đã được công nhận là một trong những ngày quốc lễ của Việt Nam. Từ thời xưa, các triều đại phong kiến đã quản lý Đền Hùng theo cách giao thẳng cho dân sở tại trông nom, sửa chữa, cúng bái, làm Giỗ Tổ vào ngày 10 tháng 3 âm lịch, đổi lại những người này được triều đình miễn nộp thuế ruộng, miễn đóng sưu, miễn đi phu đi lính. Ngày này cũng được chính phủ Việt Nam quy định là ngày nghỉ lễ kể từ năm 2007 UNESCO đã công nhận "Tín ngưỡng thờ cúng vua Hùng" là "di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại"
Trong dân gian Việt Nam có câu lục bát lưu truyền từ xa xưa:

Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày giỗ tổ mùng mười tháng ba.


( Bánh chưng , bánh dày theo tích Lang Liêu đời vua Hùng ...)


 ( Nguồn : Báo Thanh niên ngày 19 tháng 04 năm 2013 )
Giỗ tổ Hùng Vương: Hệ ý thức đầu tiên của quốc gia dân tộc

Nhờ đôi cánh của huyền thoại, truyền thuyết, hệ ý thức đầu tiên của quốc gia dân tộc Việt Nam xuất hiện từ thời Hùng Vương đã thấm tới mọi con dân Việt.

Các nhà nghiên cứu Việt Nam đều cho rằng thời đại các vua Hùng và kế tiếp là An Dương Vương (khoảng giữa thiên niên kỷ thứ 2 đến thiên niên kỷ thứ 1 trước CN), mà cái nền vật chất của nó là văn minh Đông Sơn, là thời kỳ hình thành tộc người Việt cổ, những nền tảng của văn hóa truyền thống và hình thành quốc gia dân tộc đầu tiên: Văn Lang - Âu Lạc.
Mỗi cộng đồng người từ xã hội nguyên thủy bước vào xã hội văn minh đều có xu hướng tập hợp, thống nhất lại từ các bộ lạc nhỏ bé và biệt lập. Mười lăm bộ thời Văn Lang đã thống nhất dưới quyền của Lạc tướng bộ Vũ Minh là Hùng Vương, người chỉ huy quân sự và chủ trì các nghi lễ tôn giáo. Truyền thuyết về sự tích 99 ngọn núi Hồng là hình tượng 99 con voi quy về chầu Vua Tổ Hùng Vương, còn con voi duy nhất không chịu quy thuận đã bị tội chém đầu. Xu hướng thống nhất ấy là một đòi hỏi của lịch sử, được thực hiện thông qua các hành động liên kết mang tính tôn giáo và cũng không loại trừ các hành động chiến tranh. Đó là thời đại anh hùng, thời đại dân chủ - quân sự, thời đại của những thủ lĩnh quân sự, mà về nhiều phương diện nó được phản ánh trong các sử thi anh hùng ca cổ của nước ta.


 
Giỗ tổ Hùng Vương tại đền Hùng, Phú Thọ - Ảnh: Ngọc Thắng
 
Cộng đồng người trong quá trình từ tiền sử bước vào lịch sử ấy có đòi hỏi nhận thức thế giới tự nhiên, xã hội và bản thân. Từ đó, họ bước đầu xây dựng cho mình những biểu tượng, hệ giá trị. Càng ngày cùng với sự phát triển của xã hội phong kiến, giai cấp thống trị có ý thức trong việc phát triển và củng cố những biểu tượng, hệ giá trị ấy thành hệ ý thức xã hội. Tuy về mặt này hay mặt khác nó còn quyện chặt với những yếu tố hoang đường, tín ngưỡng, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó là bức tranh phản ánh hiện thực buổi đầu lịch sử của đất nước và dân tộc.
Vậy hệ ý thức quốc gia dân tộc sớm nhất của Việt Nam bao gồm những gì?


Ngay từ thời các vua Hùng, cha ông chúng ta đã hun đúc nên ý thức chống ngoại xâm, vun đắp tình yêu đất nước, sáng tạo nên huyền thoại Thánh Gióng, một cậu bé mới lên 3 tuổi mà câu nói đầu tiên chào đời là xin nhà vua cho đi đánh giặc



Ý thức sớm nhất và bao trùm đó là ý thức về cội nguồn giống nòi của người Việt Nam. Huyền thoại bố Lạc Long Quân và mẹ Âu Cơ sinh một bọc trứng, nở thành 100 người con, 50 con theo cha xuống biển, 50 con theo mẹ lên núi. Các vua Hùng sau đó thống nhất con cháu trở thành vị vua thủy tổ của đất nước, dân tộc, được tôn xưng là Quốc tổ. Người Việt Nam, dù già hay trẻ, trai hay gái đều ghi nhớ trong lòng mình là con Rồng, cháu Tiên, cùng máu đỏ, da vàng, cùng sinh ra từ “một bọc” (đồng bào), cùng quê hương, đất tổ, do vậy đời nào cũng thế, lúc hòa bình cũng như khi đất nước lâm nguy do giặc ngoại xâm thì con cháu đều quần tụ, đoàn kết để tồn tại, tạo nên sức mạnh đoàn kết, mấy nghìn năm đã được thử thách, tôi luyện trở thành sức mạnh chiến thắng mọi kẻ thù.
Con người, cộng đồng cần phải có một không gian để sinh tồn, phát triển, đó là ý thức về Đất Nước - Tổ quốc trong đó hai yếu tố quan trọng tạo nên là “đất” và “nước”. Để có Đất Nước, con người phải lao động, có lúc phải đấu tranh quyết liệt với những lực lượng tự nhiên mà huyền thoại Sơn Tinh - Thủy Tinh đã mô tả “nước dâng đến đâu thì núi lại dâng cao đến đấy”, phản ánh thực tế lịch sử hàng nghìn năm của dân tộc ta đã chế ngự lũ lụt của sông Hồng.
Có Đất Nước rồi thì người dân phải giữ gìn, bảo vệ Đất Nước chống lại những kẻ ngoại xâm. Ngay từ thời các vua Hùng, cha ông chúng ta đã hun đúc nên ý thức chống ngoại xâm, vun đắp tình yêu đất nước. Hiếm có một dân tộc nào ngay từ thời sơ khai của lịch sử đã sáng tạo nên huyền thoại Thánh Gióng, một cậu bé mới lên 3 tuổi mà câu nói đầu tiên chào đời là xin nhà vua cho đi đánh giặc và trở thành anh hùng cứu nước, khiến hơn 2.000 năm sau, vào thế kỷ 19, nhà thơ Cao Bá Quát đã phải thốt lên: Đánh giặc, lên ba hiềm đã muộn! hay câu nói cửa miệng dân gian: Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh! Thử hỏi một dân tộc như vậy làm sao lại có thể chịu khuất phục trước bất cứ kẻ thù nào.
Có đất nước, dân tộc rồi thì người dân chỉ còn mưu cầu có cuộc sống no ấm, tình yêu, hạnh phúc, xây dựng một xã hội hài hòa, bình đẳng. Ước mong muôn đời ấy người Việt cổ thời các vua Hùng đã ký thác vào huyền thoại Chử Đồng Tử - Tiên Dung, một thiên tình sử muôn đời.
Hệ ý thức này có giá trị vô cùng to lớn tạo nên sức mạnh của dân tộc, đất nước vượt qua mọi trở ngại, chông gai của lịch sử, xứng đáng là những minh triết của dân tộc. Mà kỳ diệu thay một hệ ý thức mang tính minh triết, chứa đựng những nội dung vô cùng rộng lớn, trọng yếu như vậy mà cha ông, tổ tiên ta lại gói gọn nó trong những huyền thoại, truyền thuyết mang đầy thi hứng, nhờ vào đôi cánh của huyền thoại, truyền thuyết, những chân lý cực kỳ bình dị đó đã bay tới, thấm tới mọi con dân Việt Nam từ xa xưa tới tận ngày nay.  

 GS-TS Ngô Đức Thịnh

                                                                          

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

HỘI AN ...MỘT THOÁNG NHÌN

                                                     

Hơn một tuần nay giá vàng biến động theo chiều ngược chiều kim đồng hồ  , từ giá bốn triệu tám rớt dần xuống có lúc còn chưa đầy bốn triệu một chỉ ...Như vậy thì cứ có một cây là đã lỗ gần tám triệu , cứ thế mà tính đến kí lô rồi tấn thì sẽ biết con số lỗ khủng tới cỡ nào ...Cũng may tôi biết trước tình thế nên không trữ vàng bởi vậy không cảm thấy buồn  khi nhìn  " lá vàng rơi " ...Nhìn sang lĩnh vực địa ốc , bất động sản ...lâu nay tôi cứ đợi cho giá bất động sản nó hạ tới mức thấp nhất để mua chừng vài mét mà xây một cái nhà siêu mỏng nhưng nghe nói  sắp có một cuộc giải cứu bất động sản thì biết rằng giấc mơ có nhà ở của mình sắp trở thành chuyện thần thoại vì thế nên thôi không thèm nghĩ nữa ...Từ cái chỗ không buồn , không nghĩ này tôi lại nhớ ra rằng đã đến tháng ba âm lịch rồi ...Vậy là đã đến kỳ chạp mả hàng năm , thôi thì hãy tạm xếp lại mấy cái chuyện trời ơi đất hỡi ấy lại đã .

                                                    

 Cụ Nguyễn Du có viết : "
" Thanh minh trong tiết tháng ba ,
Lễ là tảo mộ , hội là đạp thanh ..."
Gia đình tôi cũng vậy , hằng năm cứ vào dịp lễ giỗ tổ Hùng Vương thì cũng là dịp gia đình tôi phải chuẩn bị về quê  chạp mả tộc ...Giỗ tổ ngày mồng 10 thì chạp mả tộc tôi ngày mồng 9 tháng 3 âm lịch ...Đối với tôi ngày giỗ chạp hàng năm là một trong những nét văn hoá truyền thống tốt đẹp cần duy trì . Ngoài việc tu bổ phần mộ để tỏ lòng nhớ ơn ông bà , cha mẹ , chú bác , cô dì , anh chị ...đã khuất , đó còn là dịp để bà con , họ hàng thân thích gặp gỡ nhau  , hoặc có những thông tin mới nhất về nhau chẳng hạn các việc cưới gả , sinh con sinh cháu ...Từ nhỏ tôi đã nghe ông nội tôi nói  : " Có những dịp như ri thì bà con anh em mới biết nhau , chứ không ra đường đánh lộn hoặc lấy lầm nhau thì tội chết ..." Càng lớn tôi lại càng nghe nhiều người lặp lại cũng nội dung đó nhưng tôi vẫn không thấy nó lỗi thời ...Đó là một suy nghĩ lành mạnh và phản ảnh được đời sống tinh thần cao quý của người Việt , một ý thức tôn trọng trật tự và giá trị cổ truyền ...Cuộc sống luôn là một sân chơi khắc nghiệt vì thế mỗi người đều phải vận dụng toàn bộ trí lực , thể lực của mình ...để thắng hoặc chỉ để tồn tại ...nhưng từ sâu thẳm trong tâm hồn của mỗi người đều có một nhu cầu hướng về nguồn cội ...Chính vì thế có rất nhiều người sau biết bao năm lưu lạc tha phương và may mắn thành đạt cuối cùng cũng tìm về chỉ để xin được nhận lại là người trong tông tộc ...Nhiều người đã sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền của mà họ gầy dựng được bằng mồ hôi nước mắt để tôn tạo mồ mả hoặc nhà thờ cho dòng họ mình ...Tất nhiên cũng có nhiều người vì những lý do riêng tư nào đó nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói hay định nói ...Tôi chỉ đề cập đến những nét đẹp của một mỹ tục này thôi ...
Năm ngoái tôi đã bị tai nạn xe cũng vào dịp này , may thay đến nay tôi đã hoàn toàn bình phục để lại có mặt ...Đồng hành với tôi năm nay là vợ tôi ...Vì thế tôi đã lên kế hoạch " nhất cử tam tứ tiện " để ghé thăm phố cổ Hội An ...Những hình ảnh dưới đây được ghi lại bằng điện thoại trong cuộc hành trình này mô tả phần nào nhịp sống khá chậm rãi và bình yên nơi đây .







 

                                                            



 





Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

NGƯỜI CAO TUỔI ...

                                        
1.-- Nhìn ba tôi có vẻ rất " hồ hỡi , phấn khởi " khi chìa tấm giấy mời khám sức khoẻ miễn phí đề tên tôi , tôi không nỡ làm ông cụt hứng dù vẫn tự nhủ thầm : "  mình đâu có bệnh tật quái gì đâu mà phải khám cho nó mất thì giờ ..."  nên tôi vẫn cầm lấy 2 tờ giấy trên tay ông , cẩn thận chọn đúng tờ ghi tên mình rồi đưa tờ kia cho ông . Mới thoạt nhìn vào dòng đầu tiên tôi đã cảm thấy lòng mình " tê tái " ...Ra là thế ...Từ bao lâu nay tôi vẫn cứ yên trí rằng mình chỉ mới ngấp nghé cái tuổi già , nói như LQT thì " sáu mươi là tuổi mới qua dậy thì " chứ còn già thiệt thì chưa ...nhiều lúc đùa cợt với bạn bè , chọc mấy lão nên gọi là " bạn già " cho nó oai chứ chắc chắn mình vẫn còn : " trẻ trung , tráng kiện kẻ thèm người ưa " Câu này là tôi mượn của lão Phan văn để diễn ý thôi .Trong suy nghĩ  tôi , để được gọi là già thì phải có vẻ " tiên phong đạo cốt " nghĩa là tóc râu bạc trắng như cước , bước đi phải khoan thai , nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy chứ không thể nào vẫn có cái vẻ lấc xấc bụi đời , vọt lên xe máy là phóng ào ào như tôi được ...Vậy mà rốt lại trong mắt mấy cô nhân viên văn phòng phường thì tôi đã chính thức gia nhập vào cái hội Người cao tuổi ...bằng chứng là nội dung giấy mời này dành cho người cao tuổi ..." Thôi rồi ....thôi rồi còn chi đâu em ơi ..." Dù sao cái gì  cũng có mặt tốt mặt xấu của nó vì như thế này nếu có " việc làng " thì tôi đã được ngồi cùng mâm với ba tôi mà không sợ thiên hạ dị nghị ...thế nhưng " việc làng " đâu có phải ngày nào cũng có nên cái quyền lợi được hưởng này chắc chắn không thể bù đắp vào những " tổn thất " tôi phải gánh chịu khi chấp nhận " danh hiệu " này ...Đầu tiên là cái chuyện liếc ngang liếc dọc tôi cũng phải " cai nghiện " để cho nó xứng với phẩm hàm của một vị trưởng lão ...không thể đổ thừa cho cái máu thi sỉ lãng mạn mà không kiểm soát những cái liếc ...Khoảng cách giữa một cái nhìn chiêm ngưỡng những nét đẹp trong kho tàng báu vật của tạo hoá và một ánh nhìn trần tục rất ư là mong manh ...Cách tốt nhất để không bị dán cho cái mác " già mất nết " là mình phải hạn chế nhìn ...nghĩa là phải hạn chế cả tầm nhìn ...Việc này nói thì dễ nhưng làm thì có lẽ cũng còn rất khó ...có điều không thể không làm ...Con cái càng ngày càng lớn , tri thức ngày càng cao nếu mình không " tự cập nhật và nâng cấp kiến thức lẫn đạo đức " thì không khéo những điều mình răn dạy chúng từ thuở nhỏ sẽ càng lúc càng mất đi trọng lượng ...nhất là trong một thời đại nhiễu nhương , điên đảo như thời đại này .
   

2.-- Trong số những người ủng hộ các chương trình khuyến mãi và miễn phí  các mặt hàng tại siêu thị , cửa hàng trong gia đình tôi thì vợ tôi luôn có thể chiếm và giữ ngôi đầu bảng ...chuyện đó thì cũng nên thông cảm vì phần lớn phụ nữ vẫn thường thế ...Giới kinh doanh đã vốn rất sành tâm lý phụ nữ nên " đánh đâu trúng đó " nhiều khi bằng cả  những chiêu lừa hết sức lộ liễu ...Chính vì thế mà sáng nay sau nhiều lần thoái thác không được tôi đành phải tuân lệnh vợ tôi đến chìa " đôi cánh thiên thần " cho mấy cô y tá tại trạm xá buộc lại mà đo áp huyết . Kết quả thật đáng tự hào  ..." Phía Tay không có gì lạ " ( Erich Maria Remarque ) ...Thế nhưng tôi vẫn có chút hồi hộp khi nghĩ đến những cửa ải còn lại giống như hồi  vượt qua mười tám cuộc sát hạch võ nghệ tại chùa Thiếu Lâm trước khi hạ sơn ...Vậy mà sự tình lại diễn ra hoàn toàn ngoài tiên liệu của tôi bởi vì " cuộc hạnh ngộ " với vị bác sỉ sau đó chỉ diễn ra không đầy 1 phút với 5 câu đối thoại như sau : "
-- " Trước đây có vấn đề gì về áp huyết không ? "
-- " Cách đây 2 năm có bị tai biến nhẹ ...dây thần kinh số 7 "
-- " Có uống thuốc hạ áp huyết không ?
-- " Không ạ ! "
-- " Vậy thì phải theo dõi , nếu cao thì phải uống thuốc ."
Sau đó tôi được nhận 10 viên " Tục mệnh hoàn hồn đơn " mà thú thật với các bạn là cho đến giờ này tôi vẫn chưa dám uống vì đó là một loại thuốc bổ tổng hợp của một xí nghiệp dược phẩm trong nước mà tôi thì không biết hiện mình đang thừa thứ gì và thiếu thứ gì trong cơ thể . Một phần khác vì hình thức của viên thuốc vốn cũng không hạp nhãn với tôi cho lắm . Nhưng dù sao qua đợt kiểm tra sức khoẻ này tôi lại càng thấy chắc được một điều đó là nói gì thì nói :
 " Tuổi cao chưa chắc là già ,
Hai mươi ...mới chỉ nhân ba sợ gì .
Vẫn còn tiếp tục cười khì ,
Ai già thì mặc , lão ni không già ..." Ha ha ...
                                                 

ĐỀ TRÊN CHIẾC VỎ ỐC .

Giấu thân trong vỏ ...đoạn trường ,
Nghe cơn sóng vỗ mà thương ...phận mình .
Bập bềnh ...với cuộc tử sinh ,
Nổi trôi ...cũng ớc ...linh đinh ...theo dòng .
Sông còn có lúc đục trong ,
Chỉ riêng  ốc vẫn rêu rong ...một đời .
Trôi hoài với nhánh sông trôi ,
Mà bùn cứ đọng trên môi ...chực trào .

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

HOẠ THƠ ...THƠ HOẠ



Bài xướng của Nguyệt Anh 
Độc thân một bóng tuổi chưa già
Xuân đến lại đi dáng thướt tha
Nhà vắng hắt hiu không kẻ lạ
Thếm hoang lặng lẽ chỉ mình ta
Thời gian đếm khắc hoài như vậy
Hiện tại tính giờ cũng giống
Sống kiếp chuân chuyên đời bạc thếch
Chờ đêm thức giấc ngắm hằng nga.

 



Bài họa của Cao Thông
Mới nửa đời thôi , chớ bảo già .
Tình trần , nợ thế vẫn chưa tha .
Cảm xúc đôi dòng đâu phải lạ
Sinh tình dăm chữ chẳng riêng ta .
Chắc cũng nòi tình ?...nên mới vậy .
Phải chăng đồng điệu ?... có chi ...
Dẫu đã lôi thôi còn lếch thếch .
Vẫn thèm đời Cuội ...sáng gương nga .

                                    Thông Trương16:20 Ngày 07 tháng 1 năm 2013

  

TÌM ĐÂU 2 

 Bài xướng của Nguyệt Anh 





Ngoéo tay kết ngãi anh em bạn

Được mấy mùa trăng duyên sớm rạn

Xót nghiệp má hồng nghĩa nặng mang

Trách người quân tử tình nhanh nản

Như nhành lan huệ giữa đồng hoang

Tựa đóa phù dung trên vách cạn

Tri kỷ còn ai xẻ nỗi niềm

Thẫn thờ nhiều lúc buông lời thán. 

Bài hoạ của Cao Thông .
Cớ sao buồn vậy hỡi cô bạn .?
Tài sắc ...lo chi duyên nứt rạn .
Sầu não buông xuống chẳng nên mang .
Hạnh phúc nâng lên chớ vội nản .
Hồn thơ vài phút ...thả đi hoang .
Tâm ý mỗi ngày ...giữ kẻo cạn .
Ghé thăm chia sớt chút nỗi niềm .
Chúc bạn tươi trẻ đừng ta thán !

                                                                               
.