Translate

Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2015

Tết Tây nghe chút nhạc Tây ,
Cũng như Tết Việt phải bày bánh chưng .
Thôi thì xin có lời mừng ,
Các bạn thêm tuổi nhưng đừng ...già thêm ....Hi hi ...

  





Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2014

TƯỞNG NIỆM



Sắp đến rằm tháng 11 , ngày giỗ của Thanh ...Không biết bạn Bạtngàn có còn nhớ Thanh đen , hồi ấy cũng phụ với tụi mình quay tập thơ " Giã từ ân phúc " ...Thanh có bút hiệu Thảo trầm ca nhưng ít khi làm thơ ... Trước khi mất Thanh đã dặn cô em gái điện báo tin cho mình vì trước đó mình cũng là người duy nhất  đến với Thanh tại bệnh viện ...trước ngày Thanh lâm chung ...Mình có làm một bài thơ nhỏ chép lại đây để các bạn đọc như một lời tưởng nhớ .:

GIÃ TỪ 1 .

Thôi nhé Thanh , mình ... vĩnh biệt thôi .
Áo cơm , nghiên bút ... trả cho đời .
Tình yêu , kỷ niệm ... chôn vào đất .
Dù nhớ, dù quên ...cũng hết rồi .

Đêm cứ dài sao ! đêm chẳng tan .
Mùa đông : một chút nắng hanh vàng .
Gửi theo khói biếc hương trầm cũ .
Vài tiếng thơ buồn trong nghĩa trang .

Có thể rồi đây lại gặp nhau .
Giữa hành tinh lạ , giữa ngàn sao .
Bâng khuâng ... nhắc chuyện ngày xưa ấy .
Có lúc rong chơi chốn địa cầu .

GIÃ TỪ 2

 Lời ca trong cỏ đã chìm ( Thảo trầm ca )
Trong ta còn lại là niềm bi thương .
Ngày xưa chung lớp , chung trường ,
Còn chung qua những cung đường chông chênh .
Trời làm cơn gió nổi lên ,
Lá rơi trên ngọn sóng bềnh bồng trôi .
Bây giờ giũ sạch nợ đời ,
Nằm nghe giun dế hát lời phù du ....

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

MỪNG SINH NHẬT BẠN ..........ĐỜI .

                                                                         

Đáng lẽ phải cử hành " đại lễ sinh nhật vợ " vào đúng tối 25 như hồi xưa , nhưng bây giờ mấy đứa trẻ đã lớn , vào mấy tối 24 , 25 bọn chúng phải dung dăng dung dẻ với bạn bè , chỉ còn 2 vợ chồng già ...không lẻ cứ ngồi nhìn nhau , vỗ tay mà hát  " hép pi bớt đây " ...vì thế tôi đành thuận theo đề nghị của lũ nhóc , chọn ngày hôm nay , cũng có vẻ là ngày lành tháng tốt để bày tỏ " lòng tri ân sâu xa " với bà xã , vốn là một chiến hữu đã từng sát cánh chiến đấu trên mặt trận " cơm áo gạo tiền " đánh lui giặc đói . Vợ tôi vốn rất " kính nể đồng tiền " nên đã gạt phắt đi ngay khi tôi vừa thông báo kế hoạch ...Bà ấy bảo : " Anh đừng bày vẽ làm gì cho tốn kém , mình còn biết bao nhiêu việc phải lo , hổm rày lại mưa gió liên tục ....Anh vừa mới chi một khoản không nhỏ hôm đám giỗ bà nội thứ bảy vừa rồi ...Em chỉ cần anh duy trì được mức sống bình thường như mọi ngày là tốt rồi ..." 
Tôi áy náy :" Nói như em cũng phải , nhưng anh đã cân đối các khoản rồi , không hề chi đâu , vả lại mình chỉ tổ chức theo kiểu mini như mọi năm , kết hợp ăn lễ Noel thôi ..."
Nghe vậy vợ tôi không phản đối nữa nhưng lại đề nghị : " Hay là thôi , anh chỉ cần làm một bài thơ tặng em như sinh nhật năm 2011 cũng được . " Tôi giật mình : " Kiểu ra đề này đúng là một kiểu ra đề mở nhưng thú thật gần đây tôi vốn đang " tu tâm dưỡng tánh " nên hạn chế phát biểu ...bây giờ làm sao gọi được hồn thơ trở về đây ...Vả lại thói thường người ta làm thơ tình để tặng mây , tặng gió , tặng nàng thơ , tặng cô hàng cà phê , cô láng giềng  thì dễ hay , chứ tặng vợ thì ....nên tôi trả lời : " Trời ơi ! Em tưởng làm thơ dễ lắm sao ...Em không thấy suốt mấy ngàn năm lịch sử ,nhà thơ thì hằng hà sa số nhưng  thơ tặng vợ  chỉ có mỗi một bài " Thương vợ " của cụ Tú Xương là được mọi người truyền tụng ...
Vợ tôi ngạc nhiên : " Ừ nhỉ , tại sao vậy anh ? 
Tôi hơi suy nghĩ : "  Có lẽ vì phần lớn người ta sợ bị chê là nịnh vợ , một phần khác nói như Nguyễn nhược Pháp khi phụ đề bài thơ Ngày xưa  của ông " Tôi tin là rồi hai người lấy được nhau , bởi vì nếu không lấy được nhau thì chắc cô bé sẽ còn viết nhiều , nhiều nữa . Lấy nhau rồi là hết chuyện " ...
Vợ tôi có vẻ buồn :" Thật vậy sao ? Hễ lấy nhau rồi là hết chuyện hả anh ? "
Đúng là tôi bị tổ trác ...Khi khổng khi không lại đẩy câu chuyện vào chỗ bế tắc ...Không khéo sẽ có những cơn bão ngầm hợp xướng với những luồng không khí lạnh của cái " đêm đông lạnh lẽo " này . Tôi vội chống chế : " Không , không hẳn vậy ...chẳng qua khi lấy nhau rồi thì cả hai đã trở thành một  vì vậy người ta phải chung sức chung lòng để lo toan những việc to tát hơn hoặc lo cho tương lai con cái chứ đâu còn lòng dạ nào mà lo làm thơ để tặng nhau ...Nhưng nói gì thì nói , muốn làm thơ cũng cần phải hội đủ nhiều yếu tố ...mà trong đó cảm xúc chân thành lại là yếu tố quan trọng nhất ...nếu không , nó chỉ là một trò chơi sắp chữ ...Vả lại bài thơ anh viết cho em năm 2011 cũng đã nói hết suy nghĩ của anh rồi  ...Những năm tiếp theo vốn không có gì thay đổi trong tình cảm anh mà chỉ có những nỗ lực để bảo vệ cái hạnh phúc mà mình đã nhận ra được đó thôi ..." 
-- Anh dẻo miệng thiệt ...Thôi ...vậy thì anh ngâm lại bài thơ đó cho em nghe đi ! 
Tôi đáp : " Cái loa của anh  bữa nay rè hết cỡ rồi , chỉ có thể đọc chứ không ngâm được nữa .
--- Vậy thì đọc cũng được ...
Đó cũng chính là lý do khiến tôi phải hắng giọng để đọc lại bài thơ sau đây : 

MỪNG SINH NHẬT  BẠN ..........ĐỜI 

 Nụ cười em khi thổi tắt ngọn đèn , 
Trên chiếc bánh các con vừa tặng mẹ . 
Anh đọc thấy một điều gì như thể .
 Nét duyên đầu : thời tuổi trẻ chưa qua .

Em vẫn là em ... tình mãi không già 
.Dù mái tóc chớm pha màu tuyết trắng . 
Từng mơ ước rụng dần trong thinh lặng . 
Hơn nửa đời cay đắng ...bước theo anh .

 Sinh nhật em  : là sinh nhật chuyện tình .
 Cũng trùng với ngày Giáng sinh của Chúa . 
Anh không biết phải nói gì thêm nữa .
 Chỉ lặng nhìn ...vì sợ giấc mơ tan .


Nhớ vô cùng : " những buổi tối lang thang .
 Con phố vắng , xa vang lời ca thánh .
 Hai đứa bước trên lề đường  giá lạnh . 
Môi tìm môi ...lính quýnh nụ hôn đầu .

Chẳng bao giờ em tự hỏi vì sao ?
Mình khốn khó ? Vì sao mình vất vả ?
.Giá buốt ngày đông , oi nồng tháng hạ. 
Vẫn nụ cười ...vì trót đã ...yêu anh ." 

Chúc mừng em ...mừng sinh nhật chuyện tình . 
Lời chúc muộn trở thành... lời duy nhất .
 Hãy quên hết  những nhọc nhằn , tủi nhục . 
Để đón chào hạnh phúc giữa yêu thương .



Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

GẶP BẠN CŨ (tiếp theo )

                                               


Như trên đã nói , trong số 3 nhân vật có ý định hợp tác để phát hành tập thơ có tên Giã từ ân phúc này thì MH là người lớn tuổi nhất ...Tôi không có thói quen tìm hiểu sâu về đời tư của người khác nên chỉ biết hình như anh đã " bỏ trường mà đi " vào đời vì thế anh có quen biết thân sơ sao đó với mấy người phụ trách ở chùa Tỉnh hội ...Anh hứa anh sẽ lo việc mượn máy quay roneo , các việc còn lại như tiền mua giấy stencil , giấy in và mực thì chúng tôi phải lo ...
Tôi tuy không phải là đồng tác giả tập thơ nhưng vào thời điểm này tôi đang ở nhà THT để tiếp sức cho bạn ấy và cả NHT môn Anh văn vì bạn ấy thích làm thơ hơn học bài ...Mẹ bạn ấy xem tôi như con nên cho đến bây giờ mỗi lần nghĩ đến căn phòng nhỏ có chiếc giường sắt và chiếc bàn gỗ ọp ẹp , những chiếc ghế được đan bằng sợi nhựa ngày ấy , tôi vẫn còn cảm thấy bùi ngùi ...Đó cũng là nỗi đau xót khi tôi viết bài thơ trong đó có câu :
 " Mẹ già tóc bạc đâu rồi , 
Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn " .
 Hình ảnh này tôi sẽ gởi đến các bạn trong phần 2 bằng cách giới thiệu vài bài thơ của các bạn tôi .
Trở lại chuyện chuẩn bị cho việc in thơ , chúng tôi phân công cụ thể cho NHT mỗi buổi tối phải phụ trách việc thồ THT và tôi xuống " xưởng thơ " vì NHT có chiếc Honda 68 ...ngoài ra nhờ có hoa tay nên bạn ấy sẽ phối hợp với HA để lo các tranh vẽ phụ bản ...Một điều đáng trân trọng là chính thầy Trần đình Quân cũng rất khuyến khích việc này , không những thế thầy còn viết lời bạt cho tập thơ . Tôi chỉ vắn tắt về quá trình thực hiện tập thơ của các bạn tôi vì những đêm chúng tôi thức trắng , gặm bánh mì chay , uống cà phê đen để khỏi buồn ngủ mà vật lộn với cái máy quay roneo lúc chạy , lúc hỏng là những giây phút vừa vất vả vừa thú vị ...nhưng có thể nó chỉ có ý nghĩa đối với những người trực tiếp tham gia vào công đoạn này  . Điều tôi muốn nói  chính là nội dung của tập thơ và sự kiện nó được bạn bè nồng nhiệt đón nhận khiến chúng tôi cảm thấy vui như đã thi đậu rồi dù chưa đến ngày thi . Giã từ ân phúc ? Quả thực tựa đề của tập thơ đã nói lên được rất nhiều điều , có thể nói đó chính là lời tiên báo cho số phận của thế hệ chúng tôi , những cậu học trò hiền lành ,  hiền lành đến ngờ nghệch ...vì đã luôn yêu thương cuộc sống bằng trái tim thánh thiện .Giã từ ân phúc ? Đó chính là trái chín đã được kết tinh từ sự vun trồng , chăm bón của những người thầy nhân hậu ...Bốn mươi ba năm đã trôi qua , tôi không nhớ mình đã đọc thêm bao nhiêu quyển sách , bao nhiêu tập thơ nhưng đối với tôi tập thơ Giã từ ân phúc vẫn là tập thơ tôi yêu mến nhất ....Có lẽ vì nó gắn liền với những kỷ niệm đẹp nhất của đời tôi , những kỷ niệm trong vắt của tuổi học trò , chỉ biết yêu thương , không biết hận thù .

                                                                                      2 .

Tiểu dẫn : Gần đây hơi bận nên tôi chỉ tạm thời trích đăng lại vài bài thơ của 2 bạn tôi , không biết có bạn nào đã đọc và còn nhớ không ...Khi có thời gian tôi sẽ đăng tiếp . 

ĐIỆU VÕNG MẸ RU   ( thơ Trần huyền Thoại )

Mẹ nằm đưa võng đầu hiên ,
Trưa xuôi nắng đổ giọng miên man sầu .
Kĩu  ca kĩu kịt ngàn câu ,
Tháng năm vay mượn dãi dầu nắng mưa .
Tre già đổi gió đong đưa ,
Nuôi con tần tảo bữa sưa bữa đầy .
Nhớ hồi còn chạy giặc Tây ,
Mòn vai mẹ gánh những ngày lao đao .
Chợ chiều mòn mõi xanh xao ,
Nuôi con núm sữa ngọt ngào bao dung .
Yêu con bằng gió nghìn trùng ....


TRĂN TRỐI  ( thơ Trần huyền Thoại )

Nếu mai gục chết trên đèo ,
 Mẹ còn ở lại đưfng khêu muộn phiền ,
Xin tạ ơn những truân chuyên , 
Bằng linh hồn nhỏ ưu phiền ngàn năm .

Nếu mai về với xa xăm ,
Thôi em đừng có hái trăm lá sầu 
Chuyện mình nào có gì đâu , 
Một dòng sông nhỏ nhịp cầu rẽ phân 

Nếu mai từ giã cõi trần ,
Xin trao lại những tình thân cuối cùng .
Bạn bè từ thuở lao lung ,
Đưa chân dốc lạ lãng vùng rong chơi .

Một mai tay trắng buông lơi , 
Choàng ôm vết đạn ngỏ lời cám ơn .  

VĨNH LY  ( thơ Nguyễn đức bạt Ngàn ) 

về buổi đó chắt chiu từng kỷ niệm 
mang theo em ru từng dấu ngựa hồng 
bài thơ nhỏ cho em làm vương miện 
đội trên đầu để che gió qua sông 

từ buổi đó chân em triền sóng vỗ 
bãi cát buồn phiền nhạt dấu chân tôi 
biển sáng loáng ôm suốt vầng trăng tỏ 
trái ngọt ngào nguyên vẹn mãi trên môi 

lòng trở lại đưa em về chốn cũ 
bụi phủ mờ vùng ký ức xa xưa 
mắt tê dại tôi ru hoài không ngủ 
niềm u sầu đan từng nhánh đong đưa 

thôi đã hết có bao giờ em nhớ 
chiều đưa em về với gió heo may 
mi thơ dại môi thơm nồng hơi thở 
tình mặn nồng thầm kín ủ trong tay 

suốt đời người tôi ôm hoài mộng ảo 
trong chiêm bao tôi thấy dáng em về 
đã xuôi ngược trong tháng ngày tần tảo 
mộng tan rồi tôi cũng vỡ cơn mê 

MUÔN TRÙNG .

ru hồn chiều nay trong vườn tĩnh mạc 
ta lặng nhìn theo vóc dáng em bay 
tà áo lộng ru hồn ta im mát 
về đường xưa từng ngọn lá thơ ngây 

suốt một đời người tay dài thức trắng 
theo gió hiện về từng buổi chiêm bao 
vỡ cơn mê em chập chờn trong nắng 
mai mùa thu rồi mốt cũng nghẹn ngào 

thôi em nhé một đời người bỏ lại 
mình ôm nhau bay đến tận chân trời 
anh hái nắng vàng soi mắt em dại 
nhớ làm gì chuyện cũ đã mù khơi 

hạnh phúc đó đã tan tành sương khói 
mai mốt rồi cũng chín rụng nghe em 
nghe chua xót từng tế bào lở lói 
đò sang ngang chừ cách trở trăm miền 

nụ hôn đó là lời kinh thú tội 
hương nhẹ nhàng đã theo gió bay đi 
anh chới với biết bao giờ cứu rỗi 
mai ra đi không biết có còn gì 


với dĩ vãng anh ôm nhiều phiền muộn 
buồn một đời chừ bỏ lại sau lưng 
em lảo đảo rồi nghiêng mình chao xuống 
sầu nhân gian anh đối diện vô cùng 

rồi ngày sau anh nằm yên dưới huyệt 
còn lại gì trong giây phút lâm chung 
chừ lỗi hẹn để ngàn sau tha thiết 
tình xưa bay thôi mất hút muôn trùng 

GẶP BẠN CŨ

                                                 


Kể từ hôm tôi tái ngộ với ông bạn NĐBN trên FB đến nay đã hơn một tuần mà tôi vẫn chưa có bài nào để bày tỏ " cái sự vô cùng mừng rỡ " thì kể cũng thật thiếu sót , vì thế hôm nay nhân dịp cuối tuần , con tôi được nghỉ và lo việc bếp núc nên tranh thủ viết đôi chút để trước là rủ rê ông bạn tôi lên đường vào cuộc hành trình về quá khứ , cùng ôn lại những kỷ niệm của " cái thuở ban đầu lưu luyến ấy  " sau là để các bạn khác có cái gì để đọc cho vui khi vui chân ghé lại " nhà " tôi .
 Có lẽ cũng cần phải giải trình cái lý do về sự chậm trễ này là vì như các bạn đã biết , tôi vốn đang kiêm nhiệm quá nhiều chức vụ trong gia đình ...Nói theo kiểu ông cha ta ngày xưa : " bá nghệ bá tri vị chi bá láp " thì  có lẽ tôi cũng đáng được xếp vào hạng " đại bá láp " bởi vì tôi đã ôm tất tần tật các khâu từ quản lý , tổ chức , điều hành đến trực tiếp thi công mọi lĩnh vực từ văn chưng đến khoa học trong cái " mái gia đình " không lấy gì làm ấm lắm nhằm đối phó với mùa đông khắc nghiệt đang ngự trị . .. May mắn là năm nay chưa có cơn bão nào ghé chơi , chứ nếu không thì chắc giờ này tôi cũng không có diễm phúc ngồi gõ lốc cốc trên máy tính như thế này . Thôi thì cũng nên cố tìm một chút bình yên để bồi bổ nguyên khí sau những giờ phút " cày như trâu " ...Túi tiền của tôi vốn kỵ các loại thực phẩm chức năng đang được quảng cáo rầm rộ trên báo chí mỗi ngày nên để nuôi dưỡng phần xác thì theo tôi , cơm nguội vẫn là loại thuốc bổ rẻ và tốt nhất , còn để nuôi dưỡng phần hồn thì không gì bằng được gặp gỡ , tán dóc hoặc tào lao thiên địa với bạn bè ...Chính vì thế khi nhìn thấy " lời mời kết bạn " trên FB của ông bạn NĐBN tôi đã click cái rẹt ngay khi trái tim và khối óc còn chưa kịp bắt nhịp với niềm mong đợi gần như đã mõi mòn trong tôi ....
Có thể nói chỉ khoảng 10 giây sau khi ra lệnh cho máy tính , tôi đã vô cùng xúc động khi được nhìn lại cái nhan sắc của bạn tôi bây giờ và so sánh với cái hình ảnh " gã học trò làm thơ tình rất ngọt " trong ký ức tôi . Bốn mươi ba năm , nếu không kể đến lần cuối tôi gặp NĐBN chừng vài ba năm sau đó khi chúng tôi cùng lang thang trên vài con phố ở thành phố Huế ...Không hiểu vì sao lần gặp này tôi chỉ còn nhớ hơi mơ hồ rằng hôm ấy NĐBN mặc chiếc sơ mi màu đen , và vẫn nét phong trần như trước đó ...có lẽ vì thời gian quá ngắn , mỗi người chúng tôi lại một tâm trạng , chỉ có một điểm chung là chúng tôi đều đang hoang mang khi nhìn về phía trước ...Rồi sẽ ra sao ? Câu trả lời chỉ là tiếng thở dài ngao ngán ...Từ đó tôi không còn gặp lại bạn ấy nữa ...Bốn mươi ba năm ...? Trong khoảng thời gian dài dằng dặc ấy , thỉnh thoảng tôi chỉ nghe tin rằng bạn ấy chuyển qua học sư phạm , rồi ra trường , rồi đi dạy , rồi lập gia đình , rồi đang ở nước ngoài ...nơi bạn ấy ở là xứ của giá băng , của tuyết ...Đôi lúc tôi tự nhủ : " Phải chăng chính cái bút hiệu mà bạn ấy tự chọn khi làm thơ đã trở thành một định mệnh ? Bạt ngàn ...Nguyễn đức bạt ngàn , sau này bạn ấy đã chỉnh sửa lại bằng cách viết dính liền 2 chữ bạt ngàn chứ không viết rời như trước nữa nhưng cuộc đời bạn ấy vẫn phải tuân theo cái dòng chảy đã được lập trình từ trước ... Bạt ngàn ? Chỉ 2 từ ngắn  nhưng nó luôn gợi cho tôi cái ý nghĩ về cụm từ " bạt ngàn sương gió " ...Tôi không biết sau ngần ấy năm bạn tôi có bao giờ nghĩ đến điều này ? Các bạn khác như THT , như NHT vẫn thường trêu đùa : " Thằng Cẩm hắn không thích xài tiền lẻ , hắn chỉ xài bạc ngàn thôi ... bởi vậy hắn mới lấy bút hiệu bạt ngàn ...( hồi ấy một ly cà phê chỉ vài ba đồng )"  Những lúc ấy tôi thường cười hưởng ứng vì không biết nói gì , lại sợ bạn ấy bị quê vì 2 lỗ tai bắt đầu đỏ lên rồi . Nhưng thôi , nói dông dài về điều này cũng chẳng hay , tôi đang nôn nóng muốn kể lại để bạn tôi , các bạn và cả với chính tôi nghe về ' mối tình " của chúng tôi với " nàng Thơ kiều diễm và đỏng đảnh " bởi vì nói gì thì nói cuộc đời chúng tôi đã gắn liền với nàng ấy rồi ...
                                                  
                                                                                 1

Tôi không biết có một mối liên quan nào giữa những con số và thi ca hay không nhưng rất nhiều  người bạn tôi theo học ban B mà lại làm thơ rất hay , có bạn sau này lại còn dạy môn Văn nữa như bạn HD ...NĐBN cũng vậy . Trong lớp C tôi tuy được tiếng là ban Văn chương sinh ngữ nhưng cũng không thiếu những " cõi hồn khô như ngói " hoặc những trái tim bằng đá . Mỗi lớp có khoảng 50 học sinh thì chỉ có chừng mươi người là thực sự " chọn đúng ngành nghề " , số còn lại  hình như chỉ chọn ban theo kiểu " chầm chày may rủi "  một số khác  vì " không còn con đường nào để đi " vì thế muốn gặp được những " tâm hồn đồng điệu " thì bắt buộc phải mở rộng quan hệ với các lớp khác .

Mặc dù cách dạy và học ở thời của chúng tôi có khác rất nhiều với thời nay nhưng cái không khí và tâm trạng của học trò khi chuẩn bị cho  kỳ thi sắp đến có lẽ muôn đời vẫn thế , những nỗi băn khoăn , lo lắng , những suy tư về số phận , về xã hội , về thời cuộc , về con đường tương lai đan xen với những tình cảm của tuổi mới lớn , đang lớn đã khiến nhiều bạn trở thành những con ngựa chứng trong sân trường , nhiều bạn khác lại có thái độ chán nản , buông xuôi trước những nan đề của kiếp sống ...Tôi cũng không phải là ngoại lệ ... Gia đình tôi vốn thuộc họ " nghèo " nên việc cố gắng nuôi tôi ăn học đã là một cố gắng phi thường của ba má tôi vì thế tôi không có quyền đòi hỏi gì hơn " cơm ngày hai ba bữa " và một ít chi phí cho chuyện học tập ...Hồi ấy phần lớn chúng tôi rất ít người biết đến 2 chữ học thêm vì các thầy dạy chúng tôi đều không dạy thêm , có nhiều thầy còn tìm tòi , nghiên cứu về môn mà mình giảng dạy rồi quay roneo đem đến phát không cho học trò với mục đích giúp học trò có đủ kiến thức mà bước vào đấu trường bởi vì các thầy biết rằng nếu không vượt nổi vũ môn để hóa thành rồng thì lũ cá chép nhãi ranh chúng tôi sẽ rơi vào chợ cá để trở thành những món chiên , nướng , hấp ...đáng thương .
Hơi lạc đề một chút nhưng tôi nghĩ cũng cần phải nói đến tầm quan trọng của kỳ thi Tú Tài 2 mà chúng tôi sắp tham gia ...chắc các bạn cũng đã từng nghe Nguyễn tất Nhiên than thở : 

" Ta - thằng ôm hận tú tài đôi 

Không biết tìm ai mà kể lể 

Chim lớn thôi đành cam rớt lê. 

Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh! ...."

Ấy thế mà không hiểu sao mấy đứa chúng tôi vẫn nhởn nhơ hái hoa , bắt bướm , thả hồn đi lạc ra ngoài cửa sổ ...Mấy đứa chúng tôi ở đây là THT , NHT ( đã mất năm 2011 ) và tôi ...Đỉnh cao của sự 

điên rồ này có lẽ là lúc nhóm chúng tôi gặp NĐBN và có ý định in một tập thơ cho THT , NĐBN và MH , một người bạn lớn hơn chúng tôi mấy tuổi , không cùng học khóa chúng tôi ...
Chuyện in ấn , phát hành ngày nay nhờ sự hỗ trợ của công nghệ thông tin và điện tử thật quá dễ dàng và đơn giản nhưng vào thời điểm ấy vẫn còn là một chuyện kinh thiên động địa ...Đã thế với túi tiền có nguồn gốc từ nhà tài trợ phụ mẫu như túi tiền của chúng tôi thì việc này quả có sức nặng như việc thám hiểm mặt trăng ....

                                                

Như trên đã nói , trong số 3 nhân vật có ý định hợp tác để phát hành tập thơ có tên Giã từ ân phúc này thì MH là người lớn tuổi nhất ...Tôi không có thói quen tìm hiểu sâu về đời tư của người khác nên chỉ biết hình như anh đã " bỏ trường mà đi " vào đời vì thế anh có quen biết thân sơ sao đó với mấy người phụ trách ở chùa Tỉnh hội ...Anh hứa anh sẽ lo việc mượn máy quay roneo , các việc còn lại như tiền mua giấy stencil , giấy in và mực thì chúng tôi phải lo ...
Tôi tuy không phải là đồng tác giả tập thơ nhưng vào thời điểm này tôi đang ở nhà THT để tiếp sức cho bạn ấy và cả NHT môn Anh văn vì bạn ấy thích làm thơ hơn học bài ...Mẹ bạn ấy xem tôi như con nên cho đến bây giờ mỗi lần nghĩ đến căn phòng nhỏ có chiếc giường sắt và chiếc bàn gỗ ọp ẹp , những chiếc ghế được đan bằng sợi nhựa ngày ấy , tôi vẫn còn cảm thấy bùi ngùi ...Đó cũng là nỗi đau xót khi tôi viết bài thơ trong đó có câu :
 " Mẹ già tóc bạc đâu rồi , 
Một vầng trăng lạnh lùng soi góc vườn " .
 Hình ảnh này tôi sẽ gởi đến các bạn trong phần 2 bằng cách giới thiệu vài bài thơ của các bạn tôi .
Trở lại chuyện chuẩn bị cho việc in thơ , chúng tôi phân công cụ thể cho NHT mỗi buổi tối phải phụ trách việc thồ THT và tôi xuống " xưởng thơ " vì NHT có chiếc Honda 68 ...ngoài ra nhờ có hoa tay nên bạn ấy sẽ phối hợp với HA để lo các tranh vẽ phụ bản ...Một điều đáng trân trọng là chính thầy Trần đình Quân cũng rất khuyến khích việc này , không những thế thầy còn viết lời bạt cho tập thơ . Tôi chỉ vắn tắt về quá trình thực hiện tập thơ của các bạn tôi vì những đêm chúng tôi thức trắng , gặm bánh mì chay , uống cà phê đen để khỏi buồn ngủ mà vật lộn với cái máy quay roneo lúc chạy , lúc hỏng là những giây phút vừa vất vả vừa thú vị ...nhưng có thể nó chỉ có ý nghĩa đối với những người trực tiếp tham gia vào công đoạn này  . Điều tôi muốn nói  chính là nội dung của tập thơ và sự kiện nó được bạn bè nồng nhiệt đón nhận khiến chúng tôi cảm thấy vui như đã thi đậu rồi dù chưa đến ngày thi . Giã từ ân phúc ? Quả thực tựa đề của tập thơ đã nói lên được rất nhiều điều , có thể nói đó chính là lời tiên báo cho số phận của thế hệ chúng tôi , những cậu học trò hiền lành ,  hiền lành đến ngờ nghệch ...vì đã luôn yêu thương cuộc sống bằng trái tim thánh thiện .Giã từ ân phúc ? Đó chính là trái chín đã được kết tinh từ sự vun trồng , chăm bón của những người thầy nhân hậu ...Bốn mươi ba năm đã trôi qua , tôi không nhớ mình đã đọc thêm bao nhiêu quyển sách , bao nhiêu tập thơ nhưng đối với tôi tập thơ Giã từ ân phúc vẫn là tập thơ tôi yêu mến nhất ....Có lẽ vì nó gắn liền với những kỷ niệm đẹp nhất của đời tôi , những kỷ niệm trong vắt của tuổi học trò , chỉ biết yêu thương , không biết hận thù .

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

KHÓC BẠN

Mới vui vì gặp lại NĐBN trên FB hôm qua , hôm nay lại buồn vì một người bạn khác đã ra đi ...Tin này tôi không thấy bạn Ân đăng trên FB nên tôi copy lại từ blog CHSPCT để báo tin đến các bạn vì có nhiều bạn không vào blog ...Tôi mới gặp Mới năm ngoái khi bạn ấy về ĐN đám tang người thân ...Vậy mà bây giờ lại đến lượt bạn ấy .
" KHÓC BẠN : sáng nay chúng tôi vừa nhận được hung tin NGUYỄN MỚI ( THÀNH ) B3 của khóa 1964-1971 PCT ĐN , đã qua đời sang nay tại nhà riêng ở Tp.Hcm sau thời gian lâm bệnh nặng - ung thư gan .
Thông tin chi tiết của Tang lễ sẽ được cập nhật ngay sau khi chúng tôi có được thông tin từ nhóm bạn ở Sài gòn ."

                                                   

                                                      
Biết rằng bước ấy ,
Ai rồi cũng qua .
Mà sao không thể 
Ngăn niềm xót xa .
Nụ cười còn đó . 
Như vừa hôm qua .
Tiễn người ... chỉ có ...
Nén hương lệ nhòa .

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

VÀO FB GẶP BẠN CŨ ...NĐBN



FACEBOOK, 
Nụ Cười Thân Hữu,
mấy bữa trước nói chuyện với thi sĩ Luân Hoán
chỉ là tán dốc tầm phào
rồi bỗng dưng anh cù rủ chơi facebook,
tôi ậm ừ...
sáng hôm qua tôi gọi một người bạn thơ khác
là thi sĩ Lâm Hảo Dũng,
sau khi ba hoa chích chòe,
hai đứa cũng lại tào lao facebook....
tôi bèn quyết định đi vào cuộc chơi, 
tôi còn gọi thêm một người bạn thân khác
là kỷ sư Đỗ Văn Tùng,
hỏi trợ giúp về kỷ thuật,
và trang facebook của tôi thành hình
vừa click vô find friends
một danh sách hiện ra,
điều bất ngờ trong những tên tuổi này
là nhiều cố cựu,
trước tiên là Hoàng Dục,
anh là một trong những người bạn thân nhất của tôi thuở thiếu thời,
liền theo là Hoàng Lộc, Linh Phương, Võ Quê, Luân Hoán, Song Thao,
Nguyễn Văn Gia, Phạm Ngọc Lư, Nguyễn Miên Thảo, Từ Hoài Tấn...
Họ là những tác giả mà tôi đã từng thân & quen & biết & đọc một thời.
,
click click click
từng tên từng tên từng tên
với sự kỳ diệu của khoa học không gian liên mạng toàn cầu,
chúng tôi đã gặp nhau,
chung nối vòng tay.
xin chân thành cám ơn tất cả,
cũng như rất hân hoan đón chào những người bạn mới...
Nguyễn Đức Bạtngàn,
Dec 3, 2014

FACEBOOK,
ngày thứ ba,
trong một thời gian dài,
hầu như tôi ít liên lạc với bên ngoài,
chỉ chú tâm vào trách nhiệm đời thường
để hoàn thiện bổn phận làm chồng làm cha,
bây giờ đời sống riêng đã tương đối thong thả,
cho nên mới phóng tâm đi tìm lại những thân tình cũ,
và facebook...
xin tri ân quí bạn đã đến
cũng như đã nhận tôi là bằng hữu trong 3 ngày qua.
xin được bắt tay tất cả 
với 
lòng 
kính trọng.
hôm nay tôi chào các bạn bằng 2 bài thơ
sáng tác từ thời mà tác giả "chưa ráo mà đầu"
khờ khạo ngây ngô,
(chưa phổ phiến,còn nằm im trong mớ bản thảo đã bao nhiêu năm)
đó là thời tôi bắt đầu chơi với chữ nghĩa cho đến lúc tôi 20 tuổi,
(mà tôi còn có cách gọi khác thơ mộng hơn cho mình là "thời nhỏ dại")
tiếp theo đó là "thời thanh niên"
với tôi, mình chỉ có 2 thời để sống,
cho dù tuổi tôi là 20, 30, 40, 50, 60, 70,..
cho đến tận cùng hơi thớ,
thì đó vẫn là thời thanh niên của tôi
mà tôi
đã sống 
đang sông 
sẽ sống...
chúc tất cả hưởng một ngày vui:-))
------------------------
Thơ Nguyễn Đức Bạtngàn
HẠ
anh ngẩng mặt nhìn tháng ngày của hạ
nắng hanh vàng cùng phượng đỏ rơi đầy
vào ngày đó em xuôi về bên ấy
biết bao giờ em mới trở lại đây
anh mơ đến một thiên đường cỏ lạ
có nắng vàng để soi sáng mắt em
chuyện thần tiên với tóc dài của hạ
gió reo vui đùa rối tóc em mềm
nhưng tất cả chỉ toàn là tưởng tượng
vì làm sao cảnh thực biến thiên đường
anh ôm ấp những dáng gầy của phượng
với hạ buồn với chuyện cũ yêu đương
KIM DIỆP
bây giờ em đã úa vàng
bâng khuâng lá gọi sương ngàn hoang vu
bây giờ trời đã sang thu
còn anh đếm bước phiêu du miệt mài
bây giờ chốn cũ lạc loài
em nhìn lá rụng cho dài tóc mây
lá vàng vướng tóc thơ ngây
nhớ thương hồn ngợp phủ ngày đi hoang
em bây giờ đã úa vàng
cùng dòng sông đó ngỡ ngàng yêu thương
Nguyễn Đức Bạtngàn

Dec 4, 2014


Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

DIỄN TỪ CỦA WILLIAM FAULKNER KHI NHẬN GIẢI NOBEL 1950

                                                                               

Tiểu dẫn : Rất vui vì mới tìm được lại quyển Eng lish for today 6 ...Tám năm trước mình có mấy quyển nhưng lại bán theo bộ cho khách , cứ nghĩ mình chuyên sưu tầm thì thế nào cũng tìm được quyển khác , không ngờ suốt mấy năm để ý săn tìm mà không ra . Có người bạn cũng nhờ mình tìm nhưng không được , mình đành giải thích rằng có lẽ vì số lượng phát hành của quyển 6 ít hơn các quyển khác ...chỉ có lớp 12 C Anh văn sinh ngữ I mới học quyển này thôi . Trong quyển này có một chi tiết mình rất thích ở truyện The sculptor 's funeral ... Đó là chi tiết nào ? Có bạn nào đọc bài này rồi xin trả lời giúp . Hi hi ...

Sau khi mình khoe trên FB có vài bạn học ban B cũng quan tâm và tiếc rằng hồi ấy chưa học được nên mình đăng một bài ngắn và tạm dịch theo cách hiểu của mình để các bạn đọc cho vui . Bài này tác giả viết đã hơn 60 năm rồi mà đọc lại vẫn thấy hay . ( trích từ ELFTD Book six ....Văn của ông rất khó đọc , nhiều quyển đã được dịch sang tiếng Việt nhưng đọc vẫn khó hiểu ...chẳng hạn như The Sound and the Furry :Âm thanh và Cuồng Nộ . ...


William Faulkner: Nobel Prize Speech
Stockholm, Sweden
December 10, 1950

I feel that this award was not made to me as a man, but to my work--a life's work in the agony and sweat of human spirit, not for glory and least of all for profit, but to create out of the materials of the human spirit something which did not exist before. So this award is only mine in trust. It will not be difficult to find a dedication for the money part of it commensurate with the purpose and significance of its origin. But I would like to do the same with the acclaim too, by using this moment as a pinnacle from which I might be listened to by the young men and women already dedicated to the same anguish and travail, among whom is already that one who will some day stand where I am standing.
Our tragedy today is a general and universal physical fear so long sustained by now that we can even bear it. There are no longer problems of the spirit. There is only one question: When will I be blown up? Because of this, the young man or woman writing today has forgotten the problems of the human heart in conflict with itself which alone can make good writing because only that is worth writing about, worth the agony and the sweat. He must learn them again. He must teach himself that the basest of all things is to be afraid: and, teaching himself that, forget it forever, leaving no room in his workshop for anything but the old verities and truths of the heart, the universal truths lacking which any story is ephemeral and doomed--love and honor and pity and pride and compassion and sacrifice. Until he does so, he labors under a curse. He writes not of love but of lust, of defeats in which nobody loses anything of value, and victories without hope and worst of all, without pity or compassion. His griefs grieve on no universal bones, leaving no scars. He writes not of the heart but of the glands.
Until he learns these things, he will write as though he stood among and watched the end of man. I decline to accept the end of man. It is easy enough to say that man is immortal because he will endure: that when the last ding-dong of doom has clanged and faded from the last worthless rock hanging tideless in the last red and dying evening, that even then there will still be one more sound: that of his puny inexhaustible voice, still talking. I refuse to accept this. I believe that man will not merely endure: he will prevail. He is immortal, not because he alone among creatures has an inexhaustible voice, but because he has a soul, a spirit capable of compassion and sacrifice and endurance. The poet's, the writer's, duty is to write about these things. It is his privilege to help man endure by lifting his heart, by reminding him of the courage and honor and hope and pride and compassion and pity and sacrifice which have been the glory of his past. The poet's voice need not merely be the record of man, it can be one of the props, the pillars to help him endure and prevail.

Diễn từ  của William Faulkner đọc khi nhận giải Nobel Văn chương 1950( 1897 - 1962)

Tôi cảm thấy rằng giải thưởng này không phải dành cho cá nhân tôi mà dành cho tác phẩm của tôi , một công trình cả đời , kết tinh từ những đớn đau , mồ hôi , nước mắt và những nỗi dằn vặt trong tâm hồn ... không phải để mưu cầu vinh quang , cũng không hề vì lợi lộc, mà chỉ để sáng tạo ra một cái gì trước đây chưa từng có bằng thứ nguyên liệu chính là tinh thần và trí óc con người . Nói như thế có nghĩa là phần thưởng này chỉ là sự ủy thác dành cho tôi . Chẳng có gì khó khăn trong việc sử dụng phần tiền của giải thưởng này một cách phù hợp với mục đích và ý nghĩa nguyên thủy của nó. Nhưng tôi cũng muốn đền đáp lại thịnh tình của quý vị qua những lời hoan hô , cổ vũ bằng cách tận dụng khoảnh khắc cực kỳ quý báu này để có thể nói với các bạn nam nữ thanh niên đã từng kinh qua nỗi băn khoăn , trăn trở như tôi rằng , rồi đây chắc chắn sẽ có người sẽ đứng tại nơi này , nơi tôi đang đứng.
Bi kịch của chúng ta thời nay là nỗi sợ hãi vật chất rộng khắp và phổ biến mà chúng ta đã phải chịu đựng dai dẳng đến nổi chúng ta không biết mình còn có thể chịu đựng được đến bao giờ. Không còn những vấn đề của tinh thần nữa. Chỉ còn một câu hỏi : Bao giờ chúng ta sẽ bị nổ tung ? Vì lẽ đó, các bạn trẻ viết văn nam , nữ hôm nay dường như đã quên những nan đề trong tâm hồn con người luôn xung đột với chính nó, lại chính là điều duy nhất có thể tạo ra tác phẩm hay, chính là điều duy nhất đáng để viết, đáng để lao tâm và khổ trí .
Người viết phải luôn luôn tâm tâm niệm niệm điều này . Anh ta phải tự nhận thức được rằng , điều tệ hại nhất trong mọi điều là sự sợ hãi, và hãy tự bảo với mình rằng, hãy quên hẳn điều đó đi , đừng dành bất cứ chỗ nào trong tác phẩm của mình cho những điều gì khác ngoài những chân lý cổ sơ, sự trung thực của trái tim... những chân lý muôn thuở mà nếu thiếu vắng chúng, câu chuyện nào cũng sẽ phù du và què quặt ... đó là tình yêu, danh dự, lòng thương, niềm tự hào, lòng trắc ẩn và sự hy sinh. Anh ta sẽ đáng bị nguyền rủa cho đến khi nào anh ta làm được như thế. Người viết sẽ không viết về tình yêu mà chỉ viết về dục vọng, về những thất bại mà trong đó không có ai mất mát điều gì đáng giá, về những chiến thắng vô vọng và điều tồi tệ nhất là không có cả tình thương và lòng trắc ẩn. Những nỗi đau khổ của anh ta không phải là những nỗi đau khổ vô biên nên chẳng để lại một vết sẹo nào. Anh ta không viết bằng trái tim mà bằng các tuyến nội tiết.
Khi người viết chưa học lại được những điều đã nói ở trên , thì anh ta sẽ còn viết như kẻ bàng quan trước sự hủy diệt của loài người .    Tôi không chấp nhận sự cáo chung của loài ngưòi. Thật quá dễ khi nói rằng loài người không thể bị hủy diệt chỉ vì loài người có sức chịu đựng ; rằng khi tiếng chuông cuối cùng báo hiệu Ngày Tận Thế vang lên và tắt dần đi trên tảng đá cheo leo cuối cùng  từ từ chìm vào cơn đại hồng thủy của buổi chiều tận thế đang dâng lên thì ngay trong khoảnh khắc ấy vẫn còn một âm thanh; đó là tiếng nói yếu ớt của con người nhưng chẳng bao giờ dứt vẫn còn vang vọng .
  Tôi phủ nhận điều này. Tôi tin rằng, con người không phải chỉ giỏi chịu đựng mà còn sẽ chiến thắng nữa . Loài người bất tử không phải vì loài người là loại sinh vật duy nhất có một tiếng nói triền miên bất tận mà chính vì loài người có linh hồn, có lương tri , biết trắc ẩn,biết hy sinh và nhẫn nại. Bổn phận của nhà thơ và nhà văn là viết về những điều ấy. Đặc quyền của người cầm bút là giúp con ngưòi chịu đựng bằng cách nâng cao tâm hồn mình, bằng cách nhắc nhở họ về lòng can đảm, danh dự , niềm hy vọng, sự tự hào, lòng trắc ẩn, tình yêu thương và sự hy sinh, những gì đã từng mang đến vinh quang trong quá khứ cho loài người. Tiếng nói của nhà thơ cần phải : không chỉ là sự ghi chép về cuộc sống của con người, mà còn có thể là những giá đỡ, những bệ nâng giúp con người chịu đựng và chiến thắng.

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN ...

.

Đường về cực lạc còn xa ,
Hãy vui với cõi ta bà này thôi ...
Chỉ cần có khách lên ngồi ,
Xòe ra ít chục ...đủ mồi lẫn bia ....
Nhân sinh một cõi đi dzìa ,
Sao anh vội chán ...đòi chia tay đời !?
Tây phương đã chật chỗ rồi , 
Kiếp sau mua vé khứ hồi ...khỏi lo .... 

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

MỪNG SINH NHẬT MUỘN MỘT NGƯỜI BẠN 2


Hôm qua sinh nhật bạn già ,
Bữa nay mới nhớ ...thiệt là vô tâm .
Nghĩ rằng trong cuộc trăm năm ,
Có duyên mới có tình thâm kim bằng .
Chẳng hay ông bạn ra răng ,
Đã lâu không gặp ...vẫn ăn chơi thường .?
Tiếc vì mỗi đứa một phương ,
Đất trời chỉ một mà đường lại hai .
Trách chi biển rộng sông dài ,
Lo chi ngày tháng tương lai còn nhiều .
Chúc cho ông bạn thân yêu ,
Ngày qua ngày ...lại " mỹ miều " hơn xưa .
Hôm nay phố cũ ...trời mưa ,
Quê mình xóa đói ...nhưng chưa ...hết nghèo .
Dân tình còn lắm gieo neo ,
Nên lời chúc muộn ...đành treo ... quà mừng ....

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

ĐÁM CƯỚI CON TRAI MỘT BẠN CHSPCT 6471

                                                   


Vốn là dân làm ăn bán chuyên nghiệp cho nên lịch sinh hoạt hội hè của tôi luôn khác với công nhân viên chức , nghĩa là vào những ngày lễ lạc hàng năm , trong khi thiên hạ ăn chơi thì chúng tôi vẫn phải " chí thú làm ăn ..." Điều này có cái lợi là do được nghỉ ngơi nên tâm lý khách hàng thường có vẻ thoải mái , việc mua bán cũng vui vẻ thêm vào đó mình cũng có cơ hội được ngắm giai nhân tài tử diễu hành qua phố mà không cần mở tivi ...Thế nên cách đây mấy hôm khi nghe vợ tôi bảo : " Anh lo chuẩn bị phong bì mừng cưới con bạn anh kìa ..."  thì ngay tức khắc tôi đã lên kế hoạch  để vợ tôi được nghỉ theo chế độ ...Bà ấy bảo : " Thôi , anh đi một mình cũng được , mình nghỉ hoài mất khách hết ..." Tôi cương quyết : " Không được , mình chỉ nghỉ một buổi chiều thôi , đâu có ảnh hưởng gì , khách quen và các điểm nhận báo tháng thì mình đã lo xong buổi sáng rồi ...vả lại anh cũng muốn cho em " nhận diện và nhận dạng " một số " bạn hàng " mua báo vì có nhiều ông bạn anh bảo rằng họ ghé mua báo quầy mình nhưng em không biết họ là bạn anh , không khéo thất lễ hoặc " chém " lầm thì mang tiếng thị phi . Vợ tôi gật đầu khen phải và trả lời theo đúng tiêu chí " phu xướng phụ tùy  :" :Thôi được , tùy anh thôi ." 
Có lẽ đó cũng là câu trả lời khá đầy đủ về cái lý do trưa hôm nay : "  một buổi trưa đầy sương thu và gió lạnh  vợ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi và dẫn đi ra xe HD hướng về nhà hàng Hải Phố ở số 85 Trần cao Vân "  Câu này  tôi mượn của nhà văn Thanh Tịnh chỉ đổi vài chữ để diễn ý bởi vì tôi không kịp nghĩ ra câu nào hay hơn . 
Tọa lạc tại một khu dân cư đông đúc nên diện tích nhà hàng khá khiêm tốn vì thế nhà hàng phải thuê thêm một khoảnh đất trống gần ga cách địa điểm tổ chức tiệc cưới hơn 50 mét để làm nơi gửi xe ...Khi chúng tôi đến thì hôn trường đã đông khách mặc dù chỉ mới 11 giờ 40 .
Vợ chồng Phước và vợ chồng thông gia vẫn đang đứng ngay cửa để đón khách ...Phước vồn vã : " Rất vui vì cả hai vợ chồng bạn Cao Thông cùng đến ...Bạn bè mình đã đến nhiều rồi , đang ngồi bên trong ..." Tôi giới thiệu với vợ tôi : " Đây là anh Phước , một trong những người bạn học khối 6471 PCT của anh ...Mặc dù chỉ mới gặp lại từ hồi sinh hoạt cựu học sinh mấy năm gần đây nhưng anh rất thích tính anh ấy vì anh ấy luôn vui vẻ và nhiệt tình ..."  Vừa nói chúng tôi vừa di chuyển vào phía trong để nhừơng đường cho các vị khách khác đang bước vào ...Cảm nhận đầu tiên của tôi là không khí bên trong nhà hàng ...Có một điều gì thật ấm áp thân mật ở đây mặc dù tôi chỉ mới đến nhà hàng này lần đầu tiên và điều này khiến tôi ngạc nhiên ...nhưng sau đó tôi đã nhận ra ngay rằng không phải vì hầu hết các bàn đều đã đủ người mà chính là vì sự hiện diện của khoảng 30 bạn thuộc khối 6471 PCT tai đây . Nói như bạn Ân cũng đúng , do sức chứa của hôn trường có hạn nên kế hoạch giới thiệu " khách hàng thân thiết " của tôi đã bị phá sản vì tôi không thể di chuyển và bắt tay từng người ...Chúng tôi đành chỉ chào hỏi sơ rồi lướt đi tìm " chỗ đậu " vì nếu không , e rằng chúng tôi sẽ phải ngồi ghế " súp " ...
Sau khi đã chiếm được một " địa vị "  tại một bàn gần sát vị trí hành lễ để khỏi phải xớ rớ , tôi mới yên tâm đi chào hỏi mấy ông bạn già ...Nhân đây tôi xin được nói lời cám ơn bạn Phước vì đã " tạo điều kiện " để tôi có dịp nhìn thấy  lại những khuôn mặt thân quen cũ ...Nhìn chung thì " nhan sắc " của các bạn tôi đều có phần " mặn mà " hơn thuở còn  học sinh nghĩa là  " mỗi người mỗi vẻ " tuy rằng về kích thước và trọng lượng có chênh lệch nhau nhưng những nụ cười và ánh mắt thì vẫn đầy ắp thân tình ...Điểm sáng chói nhất trong tiệc cưới hôm nay đối với tôi không phải ở chỗ  cỗ cưới khá ngon , có thể nói là hơn hẳn nếu so sánh với nhiều nhà hàng nổi tiếng và bề thế hiện nay ...mà ở chỗ phần biểu diễn văn nghệ giúp vui tiệc cưới ...Tuy tôi không tham gia tiết mục nào nhưng cũng có phần hãnh diện vì lực lượng NCT ( người cao tuổi ) đã ghi các bàn thắng áp đảo so với giới trẻ theo tỉ lệ 7/3 ...Dĩ nhiên cũng không thể không kể đến một bài hát rất thành công và rất chi là phù hợp với không khí tưng bừng của đám cưới do một " cựu ca sĩ " thuộc ban nhạc " Tiếng hát mãi xanh trong vòng chung kết cuộc thi trên truyền hình năm 2014 " vừa qua ...Đó chính là tiếng hát của Trần văn Nghiêm  lớp tôi ...
Để kết thúc bài tường thuật  về đám cưới của con trai bạn Phước hôm nay , tôi xin thành thật xin lỗi các bạn vì rằng với một bộ nhớ trong chỉ vỏn vẹn có 2 megabyte trong đó đã dành hết 1 MB rưỡi để ghi hình "  người chồng đáng yêu " nên vợ tôi đã không kịp ghi nhận hết hình ảnh " những khách hàng tiềm năng " vì thế nếu sau này bạn nào đó bị " lỡ tay chém đẹp " thì xin vui lòng liên hệ trực tiếp với tôi để tôi có thể băng bó và tri ân . Nhân tiện tôi cũng xin đính kèm danh sách các bạn có mặt trong đám cưới hôm nay để các bạn ở xa có thể nhận ra ...Phần điểm danh và ghi hình do bạn Ân thực hiện ...Tôi chỉ chụp một tấm duy nhất khi bạn Phước " tuyên bố khai mạc " vì máy hết pin .


( trích từ FB của bạn Ân )
Trưa nay 15-10 một số bạn thuộc các lớp :
Tứ 1 + B1 : Bửu Hay , Hồ Thái Thạch , Trương Quang Thọ , Trần Phước Thọ , Trần Gia Trung , Lê văn Mỹ , Tạ Rớt , Trần Tiến Sĩ
A1 : Trần Duy Thứ , Nguyễn Quang Hiệu , Lê Trung Chính , Trần Xuân Thu , Trần Đình Khang , Hà Công Nhiệm , Võ Đại Quảng
A2 : Tràn Văn Điểu
B2 : Nguyễn Ngọc Ân , Nguyễn Hữu Châu , Hoàng Dục , Nguyễn Doãn Minh , Trần Kim Thỏa , Nguyễn Văn Tư , Nguyễn Đức Thứ , Nguyễn Chí
B3 ; Phạm Hoàn , Nguyễn Anh Tú
C : Trần Văn Nghiêm , V/ch Trương văn Thông

đã đến dự tiệc cưới cuả con trai Võ Thế Phước , do hôn trường hơi chật chỗ nên tôi không tiện di chuyển được , một số bạn không có đầy đủ trong các ảnh kèm theo . Phần hình ảnh xin các bạn vui lòng xem ở blog PCT hoặc FB của Nguyễn ngọc Ân .

NHỮNG QUẢ NHO ...DỮ DỘI

Tiểu dẫn : Gần đây bận nhiều việc nên tôi không viết gì , sáng nay trong lúc ngồi làm mấy việc linh tinh , tôi táy máy vào FB và đọc được một bài viết của Nancy Nguyễn trên trang của người bạn NDN ...Đã lâu lắm tôi không còn được cảm xúc đến ứa nước mắt khi đọc một bài viết như thế này ...Tôi không có ý kiến gì về giá trị văn chương và ngôn ngữ được dùng trong bài nhưng những tình cảm đơn giản , chân thực và cảm động của môt người trẻ tuổi thuộc thế hệ các con tôi đã khiến tôi xúc động vì thế tôi chép đăng ở đây để các bạn đọc cho vui . Xin lỗi tác giả nếu có gì không phải , ngoài ra tôi cũng xin được chỉnh sửa một vài lỗi chính tả nhỏ , có lẽ do thao tác sai khi đánh máy vi tính ...Cám ơn bạn .

                                                                             

Đất nước tôi, một rẻo đất tẻo teo khốn khó nép mình bên rìa Thái Bình Dương quanh năm giông bão, của cả trời đất lẫn nhân sinh, trong suốt gần một thế kỷ, chưa có một ngày đứng gió.

Mỗi một mười năm, là một cơn dâu bể đầy kinh ngạc của kiếp người, của dân tộc. Không cơn dâu bể nào giống cơn dâu bể nào, ngoài một điểm chung duy nhất: niềm đau.

Những người sinh ra vào khoảng năm 20 phải chứng kiến đất nước bị xâm lăng và đô hộ. Một đất nước không chùn bước trước vó ngựa Nguyên Mông, bỗng một ngày trở thành thuộc địa, đó, chẳng phải là một biến cố lớn?

Nhưng chỉ 10 năm sau đó, những người sinh ra thời 30, phải chứng kiến cảnh đau thương hơn nhiều lần: đất nước chia đôi, nồi da nấu thịt. Súng của ngoại bang chỉa vào da thịt người mình. "Xương chất đầy đồng, máu chảy thành sông". "Niềm đau" có là một từ quá nhẹ?

Mười năm sau, hơn hai triệu con người người sinh vào những năm 40 phải gồng gánh nhau, dắt díu nhau bỏ lại nhà cửa ruộng vườn, bỏ lại phần mộ tổ tiên để chạy loạn. Dân tộc tôi chứng kiến một cuộc di cư lớn chưa từng có trong lịch sử. Và nếu không phải do bị cấm cản, cuộc thiên di ấy có lẽ sẽ còn vĩ đại hơn nhiều. Và như thế, dân tộc tôi đã bắt đầu rách bào, chia đôi, bắt đầu viết những trang sử sau đó bằng nước mắt và bằng máu.

Những người sinh khoảng năm 50, ngắn gọn là: một dân tộc, hai định mệnh! Tôi không còn chữ nghĩa nào hơn để diễn tả nỗi bất hạnh cùng cực ấy.

Những người sinh khoảng năm 60, chứng kiến sự sụp đổ của một thể chế, sự tái thống nhất một đất nước, và sự chia đôi vĩnh viễn của lòng người. 40 năm qua đi mà vết cứa vẫn rịn máu tươi. Vết thương lòng chưa thấy ngày se mặt.

Những người sinh khoảng năm 70 có cơ hội chứng kiến cuộc thiên di thứ 2 trong lịch sử. Hàng triệu triệu con người phải mạo hiểm tính mạng bản thân, gia đình, để tháo chạy khỏi quê hương. Đất nước tôi đó, những năm tháng lầm than, kêu trời không thấu, kêu đất chẳng nghe. Dân tộc tôi lạc lõng, bơ vơ như những con thuyền lênh đênh trên biển.

Và những người sinh vào những năm 80, là tôi đây, 10 năm sau "giải phóng", những-tháng-năm-cấm-vận.

Có lẽ ký ức tuổi ấu thơ là những ký ức hằn dấu nhất, ám ảnh nhất của một đời người. Tôi nhớ hoài mẹ tôi, bà đáng ra còn trẻ lắm, mà dáng đã còm cõi, bà bòn từng đồng, lo chạy bữa cho con. Có những ngày trời mưa, mẹ tôi ngồi co ro bên vệ đường, gánh hàng quạnh hiu. Bà chẳng lo mình sẽ nhiễm phong hàn, chỉ lo làm sao cho đủ sống! Có đất nước nào khốn nạn như đất nước tôi? Có bà mẹ nào khốn khổ như mẹ tôi, người mẹ Việt Nam? Tôi lớn lên, mang theo trong tiềm thức vóc dáng mẹ tôi, còm cõi như đòn gánh, co ro như một dấu chấm hỏi. Một dấu chấm hỏi xiêu vẹo trong những ngày mưa.

Tuổi thơ tôi gắn với những ngày mưa Sài Gòn, xoong chảo nồi niêu, có gì ... hứng nấy bởi cái mái tôn nhà tôi ... "đưa ánh nắng vào nhà" (mẹ tôi bảo thế), đêm nằm có thể nhìn thấy trăng sao. Những khi trời trở bão, gió giật từng cơn, tôi sợ sấm sét chui qua lỗ đinh vào nhà.

Tôi nhớ đôi dép cọc cạch, bên trái con trai, bên phải con gái, mẹ tôi bảo dép "uyên ương". Chiếc bên trái là của anh Hai để lại, chiếc bên phải mới là của tôi. Và cả hai chiếc đều vá chằng vá đụp, bằng chỉ bố, mẹ để dành từ quân phục của ba. Quần áo mới chỉ được bận 3 ngày tết, và cũng là của anh hai tôi để lại. Mẹ luôn mua rộng ra mấy tuổi, anh Hai bận chật rồi đến phiên tôi. Quần áo của con trai đấy, nhưng chỉ cần mới, chỉ cần không ... vá đít là đủ hấp dẫn rồi!

Và quả nho, những quả nho ... dữ dội nhất của tuổi thơ tôi. Tết năm đó, chỉ duy nhất tết năm đó, mẹ tôi mua nho Mĩ về biếu nội. Những quả nho mẹ chắt chiu từ gió sương của cả năm trời, gom góp lại để biếu mẹ chồng dịp tết đến. Những quả nho mập ú, căng tròn, hệt như trong phim Mĩ, giống y chang mấy chùm nho ... giả, loại những quán sinh tố trong xóm hay treo làm cảnh. Trời ơi! Dòn! Mọng! Ngọt! Mẹ đã dặn đi dặn lại không được ăn, mẹ còn cất tuốt lên nóc tủ. Vậy mà mấy trái nho như có ma lực, cái đứa tôi như bị thôi miên! Tôi lén trộm một trái. Trời ơi! Ngon! Rồi 1 trái nữa, rồi trái nữa! Từng trái, từng trái một, như một kẻ đã hoàng toàn mộng mị, không còn có thể cưỡng lại được sự quyến rũ phát ra từ mấy trái nho. Mẹ sẽ đánh nát tay tội ăn vụng, tôi nghĩ, tay ... vẫn tiếp tục công cuộc ... mưu cầu hạnh phúc. Cảm giác tôi lúc đó vừa hoảng loạn, vừa lo sợ, vừa ... sung sướng.  Vừa sung sướng, vừa hoảng loạn sợ hãi. Tột cùng của sự hoảng loạn sợ hãi là khi chùm nho của mẹ chỉ con trơ lại ... cọng. Khốn nạn thân tôi! Rồi tôi sẽ phải sống tiếp phần ... ngày còn lại ra sao đây? Vậy mà mẹ không đánh tôi. Bà chỉ ôm tôi vào lòng ... và khóc, khóc nấc nghẹn lên, khóc trào ra. Khóc như một đứa trẻ. Mẹ tôi đó. Ôm con vào lòng, gào khóc lên như trút hết hơi sinh vào từng tiếng nấc. 

Năm tháng qua đi, cuộc đời mang lại cho tôi thừa mứa. Giờ tôi muốn ăn gì thì ăn, muốn đi đâu thì đi, muốn mua gì thì mua. Tôi ngán đủ thứ, chả muốn ăn gì, chỉ còn ăn được mỗi nho. Bởi với nho, tôi không ăn bằng trực giác, mà thưởng thức bằng mùi vị của ký ức. Và vì với nho, tôi mua được một vé đi tuổi thơ. Hai mươi mấy năm trôi qua, ký ức vẫn chưa ráo mực. Mỗi lần ăn nho, tôi thấy mình bé lại, và được một bàn tay vô hình kéo tuột về thủa ấy, những-năm-tháng-cấm-vận.  

Tôi chỉ là một cá nhân, một cá thể, trong một tập thể những con người thế thệ 8x. Và chỉ là 1 thế hệ, trong nhiều thế hệ con người. Nhưng nói như một nhà văn Nga: "Cây đời có hàng triệu chiếc lá, và nói về một chiếc lá, là cũng đang nói về hàng triệu chiếc lá khác".

Cứ mỗi mươi năm, con Tạo quái ác xoay vần, là dân tộc tôi lại được gán cho một định mệnh mới. Tôi đã nghe rất nhiều người bảo tôi "thời em sướng rồi, thời của anh khổ lắm", còn tôi, tôi chỉ thấy thời nào cũng khổ. Và chẳng cái khổ nào giống cái khổ nào. Cái nào cũng "đặc thù" và cái nào cũng "nhất"!  

Người mình khổ quá, đất nước mình đau thương quá. Phải không mẹ? Phải không anh?

Ps: Viết gần 2 tháng rồi, mình đem vào note để nó được ... đoàn tụ thôi, ai đọc rồi xin bỏ qua cho :)

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

ĐÁM CƯỚI NHÀ QUÊ 2 ( tiếp theo )

                                                   


Trong lúc tôi đang lo sốt vó vì mới vừa đọc được bài báo nói rằng đến năm 2050  đàn ông Việt sẽ bị thừa hàng chục triệu người ...thì hắn đến ...Bấm đốt tay tính thử tôi nhận thấy đến năm ấy tôi mới chỉ vừa tròn đôi chín (99) ...quả là một con số đẹp . Nhưng có lẽ cũng không đẹp bằng cái mặt cau có của hắn  : " Mi làm cái con khỉ gì mà gần cả tháng nay chẳng chịu viết tiếp bài Đám cưới nhà quê 2 , báo hại tau chờ sái cổ ...Sáng nay ra quán uống cà phê tau vớ đại một tờ báo , đọc xong mà tức anh ách ..." 
Tôi cười hòa : " Ừ thì cũng hơi bận một số việc ...Tau cũng vừa đọc báo nhưng đọc rồi lại lo chứ không có gì phải tức ... Mi nói thử chuyện của mi xem có giống chuyện của tau không ? 
Hắn hậm hực ...: " Hai ngày hai vụ em giết anh ruột vì tranh giành đất đai ...Vụ thứ nhất thì hai vợ chồng đứa em giết hai vợ chồng người anh , vụ thứ nhì thì thằng em đâm ông anh ...Thời đại này sao lắm chuyện kinh khủng như vậy không biết nữa ...Con người ngày càng mất đi tính người ...
Tôi an ủi : " Đúng là những chuyện đáng phẫn nộ nhưng dường như ngày nào cũng có , không ở nơi này thì nơi khác ...Có lẽ do dân số ngày càng tăng nên nhu cầu vật chất cũng tăng theo trong khi các hệ thống giáo dục và kinh tế trên thế giới không phát triển kịp để đáp ứng ...Đó là chưa kể đến những khác biệt trong cách suy nghĩ  , nhận thức  và nhiều lý do khác nữa ...Ủa ...nhưng mà mi bắt đầu quan tâm đến chuyện thế sự từ hồi nào vậy .?
Hắn cười : " Quan tâm gì đâu , chẳng qua gần đây có người nhờ tau giữ nhà để họ đi du lịch nên khỏi phải đi xe thồ ...Tiền công họ ứng trước một tháng bởi vậy khỏi phải lo cái cảnh chạy ăn từng bữa nhưng chính vì thế mà tau hơi bị rảnh ...Hôm trước có ghé quầy mi mượn mấy quyển sách về đọc nhưng chữ nhiều mà giấy xấu nên đọc hoài mỏi mắt ...cũng may thằng cháu cho cái điện thoại có wifi để tau nghe nhạc online nên tau hay vào đọc bờ lốc của mi ...Sao gần đây mi ít viết vậy ?
Tôi đáp : " Ừ thì cũng phải lo " dĩ thực vi tiên " chứ ...Tau chỉ viết cho vui chứ việc viết lách có văng ra đồng nào đâu ...Nghề nào nghiệp nấy ...Vả lại cũng tại cái ông wifi của mi đó ...Điện thoại bữa nay rẻ như bèo , nhất là điện thoại tàu ...chỉ chừng hơn một triệu là đã có màn hình cảm ứng , hai sim hai sóng tha hồ mà lướt web , xem phim ...nhiều người còn mua điện thoại cũ chừng mấy trăm cũng đầy đủ chức năng như vậy ...Vì thế tau phải " động cái não " nhiều hơn để giải quyết cái sở hụi chứ cứ ngồi than mây khóc gió thì má nó rầy ..." 
Hắn tỏ vẻ thông cảm : " Đúng rồi ...Tau cũng chỉ nói cho vui vậy thôi chứ đâu có trách gì  ...Tau không vợ không con vậy mà nhiều lúc thấy bơi trong cuộc sống này cũng oải huống hồ là mi ...À mà mi đang lo cái giống chi rứa ? 
Tôi cười : " Nói giỡn thôi chứ có chi mà lo ...Mấy cái thống kê tào lao trên báo ấy mà ...Tau thấy đau đầu với mấy cái thống kê lao động và chuyện cải cách giáo dục hoặc đổi mới sách giáo khoa nên khi đọc báo thấy chuyện dự báo đến năm 2050 thì sẽ thừa  hàng chục triệu đàn ông nếu đem so sánh với số lượng phụ nữ ...tau mới đùa chơi thôi .
Hắn cũng cười : " Tưởng gì chứ chuyện đó thì tau cũng có đọc nhưng không để ý ...Đến chừng đó thì trong danh sách đàn ông làm gì còn tên tụi mình ...Mà nếu có còn thì cũng đã nghỉ hưu toàn diện rồi ...Hi hi ...Tau chỉ thắc mắc là đối với chuyện cải cách giáo dục sao năm nào cũng cứ phải bàn chuyện thi cử ...Tại sao người ta không tổ chức một kỳ thi đơn giản như thi Tú Tài rồi sau đó lấy kết quả xét tuyển vào Đại học , cao đẳng , trung cấp .... Cắt hết các kiểu miễn giảm , ưu tiên ...Chuyện đền ơn trả nghĩa hay hỗ trợ này nọ chỉ nên dành cho lĩnh vực khác hoặc là việc của ban ngành khác chứ đừng lồng vào giáo dục ...Các kỳ thi là chuẩn chung để đánh giá trình độ và khả năng nên phải công bằng và khách quan ...Người học cũng sẽ thấy được thực lực của mình từ đó họ sẽ tự chọn lấy ngành nghề thích hợp trước khi vào đời ... Anh học trường nào ... công , tư , quê , phố gì cũng được kể cả trường hợp anh không đến trường mà chỉ tự học cũng có thể tham gia thi tuyển với tư cách thí sinh tự do ...Tất nhiên cũng sẽ có nhiều anh " lọt vào chung kết " nhờ quay cóp nhưng tỉ lệ ấy không đáng kể ...À mà thôi , chuyện này hình như cũng không ảnh hưởng gì đến tau ...Bản thân tau thì già rồi , con cái lại không có ...Cũng may là còn biết chữ để đọc báo mạng và bờ lốc vậy là cũng quí quá rồi ...Ngừng một chút , hắn tiếp : " Nói tới chuyện bờ lốc mới nhớ ...Mi ráng sắp xếp thời gian để viết tiếp cho tau đọc ...Tau thích cái giọng tưng tửng của mi ...Từng tuổi này rồi nên tau chỉ thích đọc những chuyện vui vui ...Những bài viết khô khan kinh điển và đầy chất hàn lâm tau ngán quá ...Ngày xưa khoái đọc kiếm hiệp còn bây giờ thì mệt rồi ....
Tôi tỏ vẻ cảm kích : " Cám ơn bạn già ...Thật ra mấy chuyện đám cưới thì cũng chẳng có gì để viết cho nhiều ...Tau chỉ muốn trình bày vài nét về sự thay đổi trong văn hóa và đời sống của dân quê ...Mi thấy đó đâu phải chỉ bây giờ mới có mà từ  thời xưa Nguyễn Bính cũng đã từng viết : 
"...Hôm qua em đi tỉnh về 
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều ." 
Thời thế thay đổi , hoàn cảnh kinh tế thay đổi thì cách sống , cách xử sự của con người cũng thay đổi , tau rất thông cảm và thương cho những đứa cháu ở quê ...quanh năm vất vả với đồng ruộng , dành dụm được chút đỉnh nên trong ngày trọng đại nhất của đời mình  cũng muốn chứng tỏ rằng mình chẳng hề thua chị kém em ...Chẳng có ai cấm điều đó ...nhưng điều tau mong mõi nhất chính là cuộc sống chung của đôi vợ chồng sau cái đám cưới ấy sẽ  được hạnh phúc như những lời chúc tụng của bà con bạn bè...Đã có nhiều trường hợp mà chỉ sau khi đám cưới mấy tháng , cô dâu mang cái bụng bầu trở về nhà cha mẹ chờ ngày sinh nở ...Vòng vàng nhẫn cưới đã bị chú rể lột sạch để trả nợ cá độ bóng đá , nợ rượu bia , nợ số đề và cả những món nợ do chính cái đám cưới không kém gì thành phố gây ra ...Trường hợp ngược  lại cũng có nhưng ít bi thảm hơn vì các chú rể nạn nhân chỉ mất vợ và mất của mà thôi còn đối với các cô dâu thì những hệ lụy của các cuộc hôn nhân ấy không dừng lại ở đó mà còn kéo dài đến đời sau vì những đứa trẻ ngay từ lúc sinh ra đã thiếu đi cái điều cần thiết nhất  là tình thương  và sự quan tâm của người cha ...
Hắn đồng tình : " Đúng thế , nhưng có phải vì mi suy nghĩ quá nhiều nên hơi bi quan ...những chuyện ấy đâu phải lúc nào cũng xảy ra đâu ...
-- Không hẳn thế ... trong số những bà con , họ hàng , bạn bè và những người tau biết hiện đã có đến cả chục trường hợp như vậy ...Tôi ngừng lời khi một bà cụ bán vé số đi ngang chìa xấp vé số trên tay mời hai chúng tôi : " Bữa nay ế quá , hai cậu mua dùm tui ít vé ..." 
Hắn vọt miệng : " Dạ không bác ơi , tụi cháu không có số trúng số ..." Rồi quay sang tôi và tiếp khi bà cụ đã thất vọng bỏ đi : " Nhiều lúc thấy cũng phục mấy bà cụ này ...già như vậy rồi mà đi bộ mỗi ngày cả mấy chục  cây số chứ đâu có phải ít ...Tụi mình tới tuổi đó chưa chắc được vậy ...Nhưng cũng chưa đáng nể bằng mấy bà già gánh hàng rong ...
Tôi gật đầu : " Ừ ...Cũng có thể nhờ cách tập thể dục bất đắc dĩ ấy mà họ dẻo dai hơn mình ...có điều tau vẫn lấy làm lạ khi nghĩ đến chuyện bốn năm mươi năm về trước , lúc tụi mình còn nhỏ , nhìn  mẹ mình quang gánh tảo tần để nuôi mình tau vẫn tưởng rằng khi mình lớn lên thì cái hình ảnh đôi quang gánh ấy sẽ chỉ còn trong trí nhớ bởi vì xã hội tiến bộ , xe cộ các loại được  sản xuất ngày càng nhiều ...Vậy mà không hiểu sao mỗi ngày vẫn có thêm vô số người tiếp nối cái truyền thống gánh gồng xưa như trái đất ấy ...có rất nhiều cô bán trái cây , bánh bèo , bột lọc , xôi chè rất trẻ gia nhập đội ngũ buôn gánh bán bưng diễu qua trên phố mỗi ngày ...
Tau nhớ hồi tau viết bài Dáng xưa trong đó có câu : 
" Đôi quang gánh đã oằn vai thiếu phụ .
Buồn chi em ...cùng một kiếp long đong ...."  mới đó mà đã hơn ba chục năm rồi ... Thiếu phụ ấy bây giờ đã trở thành lão phụ và đã sang vai cho những thiếu phụ khác ...Rất tiếc là tau không còn được cái cảm xúc như hồi ấy để viết tiếp bài Dáng xưa 2 ...
Hắn cười : " Thiếu phụ ấy đã trở thành lão phụ thì chàng thanh niên ấy cũng trở thành ông cụ rồi ...còn đâu nữa ...Ha ha ...Thôi tau phải về trông nhà đã ...Thường thường tau chỉ dành nửa tiếng uống cà phê thôi , gặp mi nên kéo dài cả tiếng rồi ...Dù gì cũng phải có trách nhiệm mới được ...
Tôi nói vói theo : " Vậy là xem như tau trả nợ mi bài Đám cưới nhà quê 2 rồi nghe chưa ...Lúc nào rảnh tau sẽ viết tiếp về một đề tài khác ...Đón đọc và cười ủng hộ để " ven sĩ " có hứng mà múa bút ...Hì hì ...