Translate

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2014

CÂY BẰNG LĂNG TÍM

                                                     




Hôm nay ở làng Facebook có một bạn đã đăng tấm ảnh chụp một cây bằng lăng đang trổ hoa rất đẹp , thoạt mới nhìn tôi cũng không để ý vì ảnh chụp từ khoảng cách khá xa ...nhưng sau khi nhìn kỹ tôi đã nhận ra đó là cây bằng lăng bên cạnh quầy báo của tôi ...Màu tím của hoa bằng lăng đẹp dịu dàng và tàng cây bằng lăng ôm trọn mái quầy báo của tôi đã như một sự che chở cho vợ chồng tôi trước cái nắng thiêu người của mùa hạ năm nay ...Có thể nói cây bằng lăng này là ' hoa hậu " trong số những cây bằng lăng đang được trồng dọc trên đường này ...Cách đây mấy hôm tôi cũng đã chụp mấy tấm ảnh hoa bằng lăng dưới nắng chiều nhưng chưa kịp post lên vì thế hôm nay tôi đăng kèm với ảnh chụp của bạn FB -ĐN ...Có vài cậu sinh viên đã ghé quầy hỏi xin vợ chồng tôi mấy nhánh bông để gói tặng người yêu khiến tôi thấy cảm động nhưng có một điều chẳng ai biết được rằng : Từ hơn 10 năm trước cây bằng lăng này chỉ là một cây còi cọc , thân nhỏ và cong queo như một gốc hoa giấy kiểng ...Được trồng bởi công ty môi trường đô thị nhưng dạo ấy đường HN chưa đông đúc như bây giờ nên sự chăm sóc khá hạn chế vì thế xen với cây bằng lăng là một cây trứng cá mọc hoang ...Thoạt đầu 2 cây đều nhỏ và quấn lấy nhau nên chúng tôi cũng không để ý ...Một thời gian sau cây trứng cá phát triển nhanh nên càng lúc càng lớn đến nỗi đè bẹp cây bằng lăng khiến cây bằng lăng càng lúc càng èo uột ...Tôi cho rằng nó sẽ chết khi thân cây trứng cá đã to bằng một thân người lớn trung bình , tàng lá ôm trọn một góc đường  và phủ kín mái quầy tôi ...Tuy được hưởng bóng mát của cây trứng cá nhưng chúng tôi cũng khốn khổ vì trái trứng cá rụng đầy trên mặt báo rồi đến kiến và sau đó là chuột ...Cơn bão Chanchu rất mạnh đã làm gãy đổ hàng trăm cây lớn trên các ngả đường thành phố nhưng cũng  chỉ làm cho nó hơi nghiêng và đè lên mái quầy ...Chúng tôi không biết làm gì ngoài việc rong bớt các nhánh đâm ra ngoài đường để đề phòng tai nạn xe cộ cho người lái xe qua lại ...Mãi cho đến khoảng tháng 6 năm 2012 , một cơn lốc xoáy bất ngờ đã giúp chúng tôi quật ngã cây trứng cá ra ngoài mặt đường ... thì ra tuy to xác nhưng rễ cây trứng cá ăn ngang chứ không sâu ...lúc ấy công ty môi trường đã đem xe lớn đến để thu dọn ...Và thế là cây bằng lăng đã được giải cứu ...Nhìn thân cây bằng lăng tong teo , một số công nhân bảo với chúng tôi rằng có lẽ mai mốt họ sẽ thay cây này bằng cây khác thế nhưng sau đó họ vẫn giữ nguyên ...Cây bằng lăng tuy nhỏ nhưng đã không hề gì sau cơn bão Nari  năm ngoái và ngày một lớn dần cho đến nay đã trổ hoa thật đẹp ...không những thế nó còn được nhiều người quan tâm và bằng chứng là có người bạn trên FB cũng như một số người khác khen ngợi như một " kỳ quan " ...Hình ảnh cây bằng lăng này đã dạy cho tôi một bài học về sức sống mãnh liệt ...Nó đã vượt qua số phận khắc nghiệt để vươn lên và dâng tặng cho chúng tôi và chúng ta những đóa hoa tuyệt đẹp ...Thế nhưng trong tôi vẫn còn đọng lại một câu hỏi : Nếu như cây trứng cá khổng lồ ấy không bị gió lốc quật ngã cách đây 2 năm thì phải chăng cây bằng lăng của chúng ta vĩnh viễn cũng chỉ còi cọc và quấn vào thân cây trứng cá như một thứ dây leo tội nghiệp ...?

                                              


 



Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

THƠ VUI 3




1.-- Sen hồng sen trắng .
Quà tặng của trời .
Tham lam hung hãn .
Uổng kiếp làm người .
Hỡi ai lầm lỗi ,
Quay đầu đi thôi ...


2.--Thêm đôi câu , nói đôi lời ,
Chi bằng ngửa mặt mà cười ...lũ ngu .
Tham lam ... gây oán nghìn thu ,
Hung hăng ... tạo nghiệt sinh thù khắp nơi .
Dân lành đâu phải đồ chơi ,
Chiến tranh là chuyện của thời man di .
Giương oai diễu võ làm chi  
" Văn minh " có nghĩa là gì !!! ??? người ơi :
Văn là vẻ đẹp rạng ngời ,
Minh là ánh sáng ...khiến người khôn ngoan .
Luật trời : " Thiên bất dung gian "
Mưu sâu thì họa sẽ càng thêm sâu .
Biết bao đất nước mạnh , giàu ...
An vui ... đâu chỉ nhờ dầu hay xăng ...Hi hi ...


Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

TRỞ VỀ VƯỜN CŨ .


Vườn xưa hoa nắng rơi đầy ,
Lá xanh ...như vẫn đang ngày tuổi xanh .
Người mòn gót với phiêu linh ,
Ta oằn vai với nhục vinh nỗi đời .
Gặp nhau ...chia nửa nụ cười ,
Chìa đôi tay ... bắt một trời yêu thương .
Lặng nghe một thoáng Thiên Đường ,
Trong đôi mắt dại ...quê hương chợt nhòa ...






 






Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

NGÀY CỦA MẸ

                                                         



Có rất nhiều bài hát về Mẹ nhưng tôi chỉ thích 2 bài hát : Lòng mẹ của Y Vân và Bông hồng cài áo , thơ Nhất Hạnh , nhạc Phạm thế Mỹ ....Những nhạc sĩ khác như Trịnh công Sơn hoặc Phạm Duy cũng có những sáng tác rất hay về Mẹ nhưng tiếc một điều là phần lớn những bài hát này lại có ít nhiều dính dáng đến chiến tranh , mà chiến tranh thì mẹ tôi không thích ...Chiến tranh luôn xuất phát từ tham vọng  của con người và luôn là cỗi nguồn của nhiều bi kịch ...Mẹ tôi thì không hề có tham vọng , mẹ tôi chỉ là một phụ nữ bình thường như hàng triệu người phụ nữ Việt bình thường khác , nghĩa là phần lớn cuộc đời gắn liền với ruộng nương hoặc quang gánh ...
Năm nay mẹ tôi đã tám mươi ba tuổi và tôi có thể hãnh diện mà nói như Nhất Hạnh rằng : " Đóa hoa màu hồng còn cài lên áo đó anh , đóa hoa màu hồng còn cài lên áo đó em , thì xin anh , thì xin em hãy cùng tôi vui sướng đi . " 
Cảm tạ Thượng Đế đã cho tôi vẫn còn có mẹ ở vào cái tuổi mà chính mái tóc mình cũng chẳng còn một sơi đen nào ...Thế nhưng có hề gì ...Có lẽ trong mắt mẹ tôi , tôi không bao giờ là một ông già mà chỉ là một đứa con của mẹ ... 
Có một điều tôi lấy làm xấu hổ đó là từ khi tôi khôn lớn tôi chưa bao giờ nói được với mẹ tôi một câu : " Mẹ ơi ...mẹ có biết là ...con yêu mẹ không ? " Tôi cũng chưa bao giờ làm một bài thơ tặng mẹ mặc dù tôi làm thơ tình hoặc thơ tán gái thì nhiều ...Phải chăng do tôi sợ rằng những lời thơ bóng bẩy sẽ khiến mẹ tôi không hiểu 
được vì thế  mỗi lần gặp mẹ , tôi thường chỉ tìm cách pha trò hoặc chọc cho mẹ cười ...và thấy vui mừng vì nụ cười của mẹ vẫn còn tươi ...
Dĩ nhiên không phải lúc nào tôi cũng có thể được vui mừng như vậy , bằng chứng gần đây nhất là hôm trước Tết , vào ngày giỗ ông nội tôi , trong lúc cả gia đình đang quây quần bên bàn ăn , tôi chợt nhìn thấy mẹ tôi tay chân run lẩy bẩy , không cầm được chén đũa ...trời bên ngoài hôm ấy cũng không lạnh lắm ...Khuôn mặt 
mẹ chợt  trắng bệch khiến tôi hoảng hốt ...Cũng may là sau một lúc nghỉ ngơi mẹ tôi có vẻ hồi phục lại ...Những ngày sau cũng bình thường nhưng các cơn run tay chân thỉnh thoảng cũng tái phát dù không kéo dài lắm ...
Tôi bắt đầu suy nghĩ và có phần lo sợ điều không hay nên dặn em trai tôi , hiện đang sống chung với ba mẹ tôi , khi có bất cứ biểu hiện gì thì phải điện thoại báo tin cho tôi gấp . Một tuần sau , sau khi ngồi giặt mấy chiếc khăn lau , lúc đứng dậy mẹ tôi đã bị choáng nên lảo đảo , đúng lúc ấy em tôi bước vào nên đã đỡ mẹ tôi vào giường nghỉ rồi điện thoại cho tôi .
Chính đây là thời điểm bắt đầu cho một chu trình điều trị kéo dài gần ba tháng do  tôi phụ trách và đến hôm nay tôi mới có thể thở phào vì mẹ tôi đã gần như khỏi hẳn các triệu chứng chóng mặt , mất ngủ , áp huyết thấp và run tay chân ...không những thế ba tôi còn bảo : " Má mi bữa ni thấy có vẻ mập và khỏe hẳn ra , buổi sáng còn dậy sớm tập thể dục nữa ..."  
Tôi không có ý định khoe khoang cá nhân mình  mà chỉ muốn ghi lại đây một số kinh nghiệm để bất cứ ai đang còn chăm sóc mẹ hoặc ba gặp phải tình trạng này thì có thể tham khảo xem thử có giúp ích được gì chăng .
Phương pháp này cũng thật đơn giản , chỉ đòi hỏi một chút kiến thức về tâm sinh lý và y học nghĩa là cũng chỉ cần mấy bước : Vọng , văn , vấn , thiết ...
Ba mẹ tôi đều được mua bảo hiểm y tế ...đối với ba tôi thì việc này giúp ích rất nhiều vì ông bị tiểu đường đã hơn mười năm nay ...Ông thường xuyên phải uống thuốc để giảm lượng đường trong máu và phải đi khám để đo đường huyết hàng tuần , chế độ ăn kiêng cũng giúp ông tránh được các biến chứng tuy nhiên đôi chân thì yếu phải dùng gậy mỗi khi đi lại . Năm nay ba tôi đã tám mươi bảy tuổi . 
Riêng đối với mẹ tôi thì lại khác ...Tuy ốm yếu nhỏ con lại là dân gốc thành phố thế nhưng phân nửa cuộc đời mẹ tôi lại gắn liền với quang gánh ... Khoảng đời cơ cực ấy nhiều khi nhớ lại tôi vẫn còn cảm giác rùng mình ...nhưng dù sao cũng chính nhờ đôi quang gánh tảo tần ấy mà anh em chúng tôi khôn lớn ...Tôi không định nói nhiều về chuyện này bởi vì chắc rằng rất nhiều người trong chúng ta cũng đã trải qua một quãng đời như vậy ...Tôi chỉ muốn nói rằng chính quãng thời gian sống kham khổ ấy đã khiến mẹ tôi luôn có thói quen nhường phần cho chồng con ...Ngày qua ngày thói quen ấy đã trở thành nếp quá sâu khiến bà khó lòng dung nạp được những món ăn mà đối với chúng ta thì rất cần thiết vì có nhiều chất bổ dưỡng ...mặc dù điều kiện kinh tế sau này có phần khấm khá hơn . 
Một lý do khác cũng khiến mẹ tôi trở nên yếu đi nhiều thời gian gần đây đó là việc bà thường xuyên cùng với mấy bà hàng xóm cùng lứa tuổi đi khám bảo hiểm y tế để nhận thuốc về uống ...Tâm lý chung của các cụ cứ nghĩ rằng mình đã đóng tiền mua bảo hiểm mà  không khám thì uổng vì thế cứ mỗi lần đau lưng nhức mõi là cứ đến gặp bác sĩ khai bệnh ...Không thể trách bác sĩ vì đối với những triệu chứng đau nhức không rõ ràng như vậy bác sĩ chỉ còn biết kê toa cho thuốc giảm đau , thuốc nhức đầu , chóng mặt và  cả thuốc ngủ cho dễ ngủ ...
Tôi phát hiện điều này khi em trai tôi lôi từ hộc tủ của mẹ tôi ra vô số loại thuốc giảm đau , thuốc an thần nhẹ ...đưa cho tôi để tôi xác định tên thuốc và liều dùng ...Chính nhờ phát hiện mới này  đã giúp tôi suy đoán được một phần nguyên nhân gây ra các bệnh mãn tính cho mẹ tôi ...Phần lớn các loại thuốc điều trị bệnh đau nhức mà bác sĩ cấp vốn chỉ có tác dụng nhất thời là tạo cảm giác giả vờ , chỉ có tác dụng đối với các cơn đau cấp tính , gây ức chế thần kinh để người bệnh dễ chịu hơn thôi và nếu dùng nhiều ngày thì lại có hại cho sức khỏe ...Tôi đã thuyết phục mẹ tôi ngừng hẳn việc sử dụng các loại thuốc này bằng cách chứng minh cho mẹ tôi thấy rằng dù bị gãy đến 4 cái xương sườn nhưng tôi không hề uống một viên thuốc nào mà chỉ dùng thuốc khi bất đắc dĩ 
Tôi cũng tìm đọc một số tài liệu liên quan đến những triệu chứng tôi đã nhận thấy ở mẹ tôi sau đó lọc được vài thông tin bổ ích và bắt đầu tiến hành điều trị ....
Thời gian đầu tôi mua mỗi ngày một lạng thịt bò tươi . bảo em tôi nấu canh cho mẹ tôi ăn , mỗi ngày uống thêm một ly sữa trộn bột lúa mạch cùng ca cao và uống thêm 2 viên thuốc 3 B ( B1, B6 , B12 ) loại tốt do Pháp sản xuất ....
Sau đó tôi theo dõi áp huyết và nhận thấy từ chỉ số 6 và 9 thì áp huyết đã tăng đến 8 và 12 ....da dẻ bắt đầu hồng hào hơn ...
Sang đến tuần lễ thứ nhì tôi đề nghị mẹ tôi tăng thếm khẩu phần ăn mỗi ngày với các thức ăn bình thường với các loại rau trái màu xanh , vẫn uống thêm 3 B và sữa lúa mạch để bổ sung vi chất và magiê ...Hiện tượng run tay chân không còn nữa ....
Tuần thứ 3 tôi giảm lượng 3 B mỗi ngày còn một viên và vẫn tiếp tục bổ sung ăn uống  để cân bằng dinh dưỡng ...Kể từ tuần thứ tư tôi không dùng 3B nữa mà chỉ cung cấp các thức ăn , thức uống có nhiều sinh tố và magiê ...Các bạn cần nhớ rằng bệnh run tay chân do thiếu chất của người già và bệnh Parkinson là 2 bệnh khác nhau .
Cho đến nay sau gần ba tháng điều trị , sức khỏe mẹ tôi đã rất tốt như ba tôi và các em tôi nhận xét . Khi tôi chở mẹ tôi đi dự lễ thăm nhà của một đứa cháu , mẹ tôi đã cười rất tươi và trò chuyện rất vui vẻ với bà cụ nhà thông gia ...Mẹ tôi cũng có thể nâng cốc và " gánh " cả lon bia mà họ nhà trai đã mời tôi vì mẹ tôi biết tôi không thích uống bia .  Nụ cười của mẹ tôi đã là một phần thưởng cho tôi mặc dù cho đến bây giờ tôi vẫn lúng túng không thể nói được câu : " Mẹ ơi ! mẹ có biết là ...là con yêu mẹ ,,,hay không ? " 

                                              
 

  




Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

KHÔNG ĐỀ

                                       


1.-- Muốn vui nên nhếch môi cười ,
Sao nghe nước mắt ... trong lời thu phai .
Cát vàng in dấu chân ai ,
Biển xanh bủa sóng ...rồi mai cũng mờ ...
Ép hồn nhỏ giọt tình thơ ,
Thấy mình giữa thực và mơ ...chập chờn .


(tặng cháu H.và T.)
2.-- Cũng chỉ còn một chút gì để nhớ ,
Dù nửa hồn đã vỡ ,,, giữa tin yêu .
Cũng phải quen ...dù sóng gió từng chiều .
Nhặt dư ảnh ...nâng niu ...rồi bật khóc .

Nhưng hãy cứ tin mặt trời còn mọc .
Thì cỏ cây vẫn nẩy lộc đâm chồi ...


 









Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

CHUYỆN KỂ CỦA THẦY ( tiếp theo và hết )

                                                 


2.-- Câu chuyện tôi được nghe thầy Viên kể bắt đầu một cách đột ngột khi tôi nhắc lại với thầy rằng tôi đã học lớp 12 C ...còn bạn H,Dục học 12 B 
Thầy hỏi tôi : " Em học 12 C vậy là em có học môn Triết thầy Hiền chứ ? 
Tôi đáp : " Dạ có ..."
Thầy tiếp : " Vậy em thấy thầy Hiền thế nào ? "
Tôi hơi bối rối một chút vì câu hỏi bất ngờ ...nhưng rồi cũng trả lời thành thật : " Dạ , em thấy thầy Hiền đúng là rất hiền nhưng có vẻ hơi lạnh lùng . Suốt thời gian học với thầy em chưa bao giờ thấy thầy cười thế nhưng em lại bị thu hút bởi cách giảng bài đầy nhiệt tình của thầy ...Trong chương trình Triết  học lớp 12 em được học 3 chủ đề chính : Tâm lý học , Luận lý học và Đạo đức học ...Có thể nói em chịu ảnh hưởng của thầy Hiền rất nhiều khi sau này quyết định chọn ngành Triết học tại Đại học Văn Khoa  mặc dù em biết với ngành này sau khi ra trường rất khó  tìm được việc làm phù hợp ...Tuổi trẻ thường hay mơ mộng , dường như những vấn đề mà thầy Hiền đã nêu ra trong môn Tâm lý học như : Hạnh phúc , Đau khổ , Cảm xúc , Đam mê ...cũng chính là những điều mà em quan tâm nhiều nhất ...Em muốn tìm ra lời giải cho những vấn nạn của kiếp sống ..."  Tôi dừng lại vì chợt nhận thấy mình đã trả lời hơi dài và có lẽ cũng vì nhìn thấy  ánh mắt thầy Viên long lanh như có ngấn lệ ...
Thầy nói , mà như không phải nói với chúng tôi : " Hồi còn ở trường thầy và thầy Hiền chưa thân nhau vì thầy làm việc bên Ban Giám hiệu , tính thầy Hiền vốn thẳng thắn nên các thầy trong Ban Giám Hiệu không thích lắm ...Mối giao tiếp giữa thầy với thầy Hiền vào lúc này phần lớn chỉ là qua công việc ...Mãi đến sau này khi cả hai thầy không còn dạy ở trường nữa thầy mới có cơ hội hiểu thầy Hiền sâu hơn ...
Chắc các em còn nhớ những năm cuối thập niên bảy mươi của thế kỷ trước ...Đối với một nhà giáo thì việc phải đột ngột rời bỏ nhà trường , lớp học và học trò quả là một cực hình ...Thế nhưng đối với các thầy lúc ấy thì còn hơn thế nữa vì chẳng biết phải làm gì để kiếm sống ...Những kiến thức mà các thầy được trang bị để truyền đạt cho học trò bổng dưng trở thành một thứ gánh nặng và hoàn toàn  vô ích , vô nghĩa trước thực tế cuộc sống ...Sự chao đảo là một điều tất nhiên bởi vì hoàn cảnh kinh tế chung của xã hội lúc ấy cũng vô cùng khó khăn ...
Một thời gian sau thầy được người quen giới thiệu nên nhận sách của NXB Đà nẵng về gia công khâu thành tập rồi sau đó nhận luôn việc đóng bìa ... Riêng thầy Hiền , đến khi tình cờ gặp lại thì thầy mới biết thầy Hiền đã trở thành một thợ hàn rất giỏi ...Các em cứ hình dung một ông thầy giáo dáng người gầy , dong dỏng cao  với bàn tay mềm như tay con gái mà bây giờ cầm chiếc mỏ hàn một cách thuần thục các em mới biết thầy Hiền đã cố gắng dường nào ...Cũng cần phải nói thêm rằng những mối hàn của thầy Hiền rất chuẩn đến độ sau khi hàn chỉ cần chà sơ giấy nhám là mình không thể tìm thấy mối hàn .
Chính nhờ nghề này mà thầy Hiền đã vượt qua khó khăn và đảm bảo cuộc sống gia đình, nhất là khi thầy phát triển thêm nghề hàn khung xe đạp ...Nếu các em có dịp đi ngang bến xe liên tỉnh hồi ấy chắc các em đã thấy trên mui những chuyến xe ca Nam Bắc ngày nào cũng có hàng trăm , hằng ngàn chiếc khung xe được bọc giấy báo cẩn thận ..."
Sau chiến tranh , nhu cầu đi lại của người dân tăng vọt nhưng các phương tiện cơ giới thì rất hạn chế , lại thêm xăng dầu đắt đỏ vì thế mọi người đã tận dụng tất cả các loại phế liệu để chế biến thành những phương tiện phục vụ đời sống ...Thầy Hiền đã nhanh nhạy hơn thầy rất nhiều nên đã chọn đúng một nghề có thu nhập tương đối khá ...Những lúc rảnh rỗi thầy thường ghé xem thầy Hiền làm việc , nhìn thầy Hiền đập đập , gõ gõ rồi ngấm ngắm , nghía nghía trước khi đặt vào khung hàn mới thấy thầy đúng là một ông thợ lành nghề ... Thầy Hiền vừa làm vừa trò chuyện với thầy về cuộc sống , về trường học với nhiều luyến tiếc ...chẳng bao lâu hai thầy trở nên thân nhau ....Thầy Hiền vốn không hề uống rượu nhưng lại luôn mua sẵn rượu để trong nhà như chỉ để dành riêng cho thầy ...Mỗi lần thầy đến , thầy Hiền lại dặn vợ chuẩn bị đồ nhắm thật ngon ...
Có một lần , hồi ấy con thầy thi đỗ Đại Học Tổng hợp Hà Nội ...nhưng thầy chẳng biết lấy tiền đâu để cho nó đi làm thủ tục nhập học ...Túng thế thầy đến hỏi thầy Hiền mượn đỡ bốn trăm ...Thầy Hiền bảo : " Mượn ít quá làm sao mà đủ ..." nên thầy Hiền đưa luôn thầy một ngàn .và nói rằng : " Thói thường bạn bè với nhau khi vay mượn của nhau người ta  dễ xa nhau lắm nên mình phải nói trước với bạn rằng đối với tụi mình thì không có chuyện đó đâu nhé ...Chuyện bạn mượn tiền hay không mượn , trả hay không trả không liên quan gì đến tình bạn của tụi mình ...Cứ cầm lấy mà lo cho cháu , khi nào có thì bạn trả , đừng ngại gì hết ...nếu thiếu thì bạn cứ nói , mình sẽ đưa thêm ...." 
Thú thật với các em thầy đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này và luôn tâm niệm rằng phải cố gắng hoàn trả cho thầy Hiền càng sớm càng tốt thế nhưng trong lúc thầy dành dụm chưa đủ thì có một hôm thầy Hiền mang đến cho thầy mấy chồng sách và nói rằng : "  Mình mới sửa lại cái kệ sách nhưng số sách này nhiều quyền hư bìa hoặc cong góc , nhờ bạn đóng giúp mình lại cho đẹp " 
Tất  nhiên thầy đã cố gắng làm đẹp số sách ấy với tất cả khả năng của mình ...Hôm thầy mang sách đến giao cho thầy Hiền thì thầy nhận sách và nói : " Cám ơn bạn , như vậy là bạn đã trả xong số tiền bạn mượn của mình , bây giờ tụi mình  không ai nợ ai ....Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó nữa ..." Các em chắc cũng hiểu rằng thầy Hiền muốn giúp đỡ thầy nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của thầy nên đã chọn cách đó chứ khoản tiền công đóng sách có đáng là bao .
Nghĩa cử ấy của thầy Hiền khiến thầy chẳng biết nói sao ...Vậy mà ...
Mấy năm sau thầy Hiền mất ...thầy đã ngồi với thầy Hiền suốt buổi chiều với một nỗi đau khó tả .. Trạng thái của thầy Hiền trước khi mất rất lạ ...thầy chưa từng thấy ai như vậy trước đó  ...Không hiểu vì khối u trong não chèn ép khiến các  sóng não mất tín hiệu  hay sao  mà giống như tình trạng bị mất điện ...có lúc thầy Hiền chợt tỉnh , nói vài ba câu với thầy rồi lại lịm người đi , một lúc sau lại tỉnh ...Cứ chập chờn như vậy rất lâu ...cuối cùng mới mất ..."
Giọng thầy Viên có vẻ như nghẹn lại khi kể đến đây ...Tôi hiểu rằng có những niềm ưu uất  đã được nén lại trong tâm hồn thầy và  có thể đã lâu lắm rồi thầy không có dịp kể lại với ai ...Những người chung quanh thầy tuy quen mà rất lạ chắc chẳng còn ai nhớ đến ông thầy giáo thợ hàn và nếu có nhớ đến thì cũng chỉ nghĩ rằng đó là một người đã mất như muôn triệu con người đã mất khác vì cõi đời này không thể giữ mãi một ai ...Chỉ riêng với thầy và có lẽ với cả chúng tôi , những cậu học trò  đang lạc lõng giữa dòng đời bận rộn vẫn đang cố tìm và giữ trong ký ức , trong trái tim mình những hoài niệm thân yêu về một cuộc đời , một hình bóng không thể lẫn lộn với bất cứ một hình bóng nào trong một thế giới điệp trùng ảo ảnh ....

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

CHUYỆN KỂ CỦA THẦY

                                                  



1.-- Rất may là trong chuyến viếng thăm thầy  Viên lần thứ hai này có bạn H. Dục tháp tùng ...
.Lý do thứ nhất khiến tôi phải nói như vậy là vì sự có mặt của bạn HD chắc chắn sẽ đủ để làm chứng cho tôi rằng tôi hoàn toàn không phải tìm cách tiếp cận thầy để " chạy điểm " cho tôi hoặc các con tôi ....Các thầy  cô chúng tôi ngày xưa không hề dạy thêm ngoài giờ để " tăng thu ngân sách " vì thế muốn được thầy cô ưu ái một chút thì bắt buộc phải học cho giỏi hoặc phải có một điều gì đó nổi trội .Bạn nào tự xét thấy mình thiếu nội lực thì cứ chịu khó đến các trung tâm luyện thi hoặc các " course " do các nhóm giáo sư dạy tư mà luyện thêm để khỏi rơi vào cảnh " lảo đảo trường ốc " ...Những bạn được thầy cô nhớ tên và có nhiều cơ hội để tiếp xúc với thầy cô thường là những  lớp trưởng hoặc lớp phó ...Tôi không phải là thành viên các bang bệ kiểu này mặc dù có một vài môn tôi cũng khá xuất sắc như Sinh ngữ và Triết học ...vì thế tôi thường " nhường " các Bảng danh dự cho các bạn khác học đều các môn ....Chính vì chỗ " biết thân biết phận " như vậy nên đối với các thầy cô tôi thường áp dụng đối sách : " kính nhi viễn chi " và luôn theo đuổi " đường lối nhất quán " này từ lúc vào trường cho đến lúc ra trường ....Chỉ có một ngoại lệ là trong năm lớp 11 tôi có tham gia đội văn nghệ của trường do thầy Trần đình Quân dẫn dắt và tập dượt nên mới có nhiều dịp gặp thầy hơn nhưng dù có " quen biết " thầy thì tôi cũng không có quyền nộp những " áng văn ngô nghê  " mà mong được điểm cao ...Chúng tôi quan niệm càng được thầy dánh cho " biệt nhỡn " thì càng phải cố gắng hơn nữa để khỏi phụ lòng thầy ...
Lý do thứ hai cũng có phần xuất phát từ lý do thứ nhất ...Đó là vì khi luôn giữ " khoảng cách an toàn " đối với thầy cô nghĩa là chúng tôi chưa bao giờ có dịp ngồi để nâng ly 100 phần trăm mà dzô dzô như nhiều bạn trẻ sau này với các giáo viên phụ trách huống chi được chụp chung với các thầy các cô một tấm ảnh lưu niệm ...Tôi cho rằng muốn được chụp chung với người mẫu thì còn dễ hơn vì có rất nhiều trường hợp mình chỉ cần sùy tiền ra là được chứ đối với thầy cô thì ai mà dám . Thời tuổi trẻ đã qua đi , tôi  không còn được cái nhan sắc chim sa cá lặn nên cũng không mong mõi được tham gia thi ảnh hậu hoặc ảnh đế thế nhưng cái cơ hội được chụp chung với thầy một tấm hình làm kỷ niệm cho phần đời còn lại  thì đang gần kề ...Tôi biết máy ảnh của bạn HD chụp rất sắc nét nên hy vọng nó sẽ che bớt những khuyết điểm về ngoại hình của mình để giúp tôi có thể khoe với các con tôi và cả mấy đứa cháu nội ngoại sau này mà không chút ngượng nghịu .
Thế nhưng lý do thứ ba mới chính là lý do quan trọng nhất : Sự có mặt của bạn H Dục đã giúp cho câu chuyện của ba thầy trò chúng tôi thêm sinh động , phong phú  bởi vì bạn H Dục cũng là một nhà giáo ...ngoài ra , một trong những người con của thầy có khoảng thời gian dạy cùng trường với vợ bạn H Dục ...Nhờ thế tôi có đủ thời gian để lắng nghe , nhìn và cảm nhận một niềm vui nhẹ nhàng trong lúc trò chuyện với thầy .
Tôi không nhớ hết thầy trò chúng tôi đã nói những gì , chỉ biết xen giữa câu chuyện là những tiếng cười , những lời bày tỏ sự ngạc nhiên hoặc thú vị về những kỷ niệm , những hình ảnh ở lớp xưa , trường cũ ...Mà trong đó có một chuyện kể của thầy về thầy Nguyễn lương Hiền ...trước đây là giáo sư môn Triết học lớp 12 C chúng tôi ...Câu chuyện khiến tôi rất xúc động vì thầy Hiền đã mất khi chưa đầy năm mươi tuổi ...vị thầy mà trước đây tôi rất khâm phuc  về kiến thức uyên bác và cách dạy rất dễ hiểu đối với một môn học thuộc vào loại " khó nhá " ...Tôi còn nhớ  thầy Hiền đã sưu tầm các tài liệu liên quan đến môn học rồi bỏ tiền túi quay roneo đem đến phát không cho chúng tôi để chúng tôi dễ hiểu bài hơn ....
Câu chuyện về thầy Hiền qua lời kể của thầy Viên đã nói lên cách sống đầy tình nghĩa của thầy Hiền đối với bạn bè vào cái giai đoạn cực kỳ khó khăn của xã hội sau ngày các thầy giã từ trường học vì không còn hội đủ điều kiện để giảng dạy ...Câu chuyện cũng giúp tôi nhận thấy sự thông minh , tinh tế và nhạy bén của thầy Hiền khi vừa bỏ viên phấn trên bục giảng đã xắn tay áo lao động nặng nhọc để mưu sinh và để nuôi sống gia đình ...
2.-- Câu chuyện tôi được nghe thầy Viên kể bắt đầu một cách đột ngột khi tôi nhắc lại với thầy rằng tôi đã học lớp 12 C ...còn bạn H,Dục học 12 B 
Thầy hỏi tôi : " Em học 12 C vậy là em có học môn Triết thầy Hiền chứ ? 
Tôi đáp : " Dạ có ..."
Thầy tiếp : " Vậy em thấy thầy Hiền thế nào ? "
Tôi hơi bối rối một chút vì câu hỏi bất ngờ ...nhưng rồi cũng trả lời thành thật : " Dạ , em thấy thầy Hiền đúng là rất hiền nhưng có vẻ hơi lạnh lùng . Suốt thời gian học với thầy em chưa bao giờ thấy thầy cười thế nhưng em lại bị thu hút bởi cách giảng bài đầy nhiệt tình của thầy ...Trong chương trình Triết  học lớp 12 em được học 3 chủ đề chính : Tâm lý học , Luận lý học và Đạo đức học ...Có thể nói em chịu ảnh hưởng của thầy Hiền rất nhiều khi sau này quyết định chọn ngành Triết học tại Đại học Văn Khoa  mặc dù em biết với ngành này sau khi ra trường rất khó  tìm được việc làm phù hợp ...Tuổi trẻ thường hay mơ mộng , dường như những vấn đề mà thầy Hiền đã nêu ra trong môn Tâm lý học như : Hạnh phúc , Đau khổ , Cảm xúc , Đam mê ...cũng chính là những điều mà em quan tâm nhiều nhất ...Em muốn tìm ra lời giải cho những vấn nạn của kiếp sống ..."  Tôi dừng lại vì chợt nhận thấy mình đã trả lời hơi dài và có lẽ cũng vì nhìn thấy  ánh mắt thầy Viên long lanh như có ngấn lệ ...
Thầy nói , mà như không phải nói với chúng tôi : " Hồi còn ở trường thầy và thầy Hiền chưa thân nhau vì thầy làm việc bên Ban Giám hiệu , tính thầy Hiền vốn thẳng thắn nên các thầy trong Ban Giám Hiệu không thích lắm ...Mối giao tiếp giữa thầy với thầy Hiền vào lúc này phần lớn chỉ là qua công việc ...Mãi đến sau này khi cả hai thầy không còn dạy ở trường nữa thầy mới có cơ hội hiểu thầy Hiền sâu hơn ...
Chắc các em còn nhớ những năm cuối thập niên bảy mươi của thế kỷ trước ...Đối với một nhà giáo thì việc phải đột ngột rời bỏ nhà trường , lớp học và học trò quả là một cực hình ...Thế nhưng đối với các thầy lúc ấy thì còn hơn thế nữa vì chẳng biết phải làm gì để kiếm sống ...Những kiến thức mà các thầy được trang bị để truyền đạt cho học trò bổng dưng trở thành một thứ gánh nặng và hoàn toàn  vô ích , vô nghĩa trước thực tế cuộc sống ...Sự chao đảo là một điều tất nhiên bởi vì hoàn cảnh kinh tế chung của xã hội lúc ấy cũng vô cùng khó khăn ...
Một thời gian sau thầy được người quen giới thiệu nên nhận sách của NXB Đà nẵng về gia công khâu thành tập rồi sau đó nhận luôn việc đóng bìa ... Riêng thầy Hiền , đến khi tình cờ gặp lại thì thầy mới biết thầy Hiền đã trở thành một thợ hàn rất giỏi ...Các em cứ hình dung một ông thầy giáo dáng người gầy , dong dỏng cao  với bàn tay mềm như tay con gái mà bây giờ cầm chiếc mỏ hàn một cách thuần thục các em mới biết thầy Hiền đã cố gắng dường nào ...Cũng cần phải nói thêm rằng những mối hàn của thầy Hiền rất chuẩn đến độ sau khi hàn chỉ cần chà sơ giấy nhám là mình không thể tìm thấy mối hàn .
Chính nhờ nghề này mà thầy Hiền đã vượt qua khó khăn và đảm bảo cuộc sống gia đình, nhất là khi thầy phát triển thêm nghề hàn khung xe đạp ...Nếu các em có dịp đi ngang bến xe liên tỉnh hồi ấy chắc các em đã thấy trên mui những chuyến xe ca Nam Bắc ngày nào cũng có hàng trăm , hằng ngàn chiếc khung xe được bọc giấy báo cẩn thận ..."
Sau chiến tranh , nhu cầu đi lại của người dân tăng vọt nhưng các phương tiện cơ giới thì rất hạn chế , lại thêm xăng dầu đắt đỏ vì thế mọi người đã tận dụng tất cả các loại phế liệu để chế biến thành những phương tiện phục vụ đời sống ...Thầy Hiền đã nhanh nhạy hơn thầy rất nhiều nên đã chọn đúng một nghề có thu nhập tương đối khá ...Những lúc rảnh rỗi thầy thường ghé xem thầy Hiền làm việc , nhìn thầy Hiền đập đập , gõ gõ rồi ngấm ngắm , nghía nghía trước khi đặt vào khung hàn mới thấy thầy đúng là một ông thợ lành nghề ... Thầy Hiền vừa làm vừa trò chuyện với thầy về cuộc sống , về trường học với nhiều luyến tiếc ...chẳng bao lâu hai thầy trở nên thân nhau ....Thầy Hiền vốn không hề uống rượu nhưng lại luôn mua sẵn rượu để trong nhà như chỉ để dành riêng cho thầy ...Mỗi lần thầy đến , thầy Hiền lại dặn vợ chuẩn bị đồ nhắm thật ngon ...
Có một lần , hồi ấy con thầy thi đỗ Đại Học Tổng hợp Hà Nội ...nhưng thầy chẳng biết lấy tiền đâu để cho nó đi làm thủ tục nhập học ...Túng thế thầy đến hỏi thầy Hiền mượn đỡ bốn trăm ...Thầy Hiền bảo : " Mượn ít quá làm sao mà đủ ..." nên thầy Hiền đưa luôn thầy một ngàn .và nói rằng : " Thói thường bạn bè với nhau khi vay mượn của nhau người ta  dễ xa nhau lắm nên mình phải nói trước với bạn rằng đối với tụi mình thì không có chuyện đó đâu nhé ...Chuyện bạn mượn tiền hay không mượn , trả hay không trả không liên quan gì đến tình bạn của tụi mình ...Cứ cầm lấy mà lo cho cháu , khi nào có thì bạn trả , đừng ngại gì hết ...nếu thiếu thì bạn cứ nói , mình sẽ đưa thêm ...." 
Thú thật với các em thầy đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này và luôn tâm niệm rằng phải cố gắng hoàn trả cho thầy Hiền càng sớm càng tốt thế nhưng trong lúc thầy dành dụm chưa đủ thì có một hôm thầy Hiền mang đến cho thầy mấy chồng sách và nói rằng : "  Mình mới sửa lại cái kệ sách nhưng số sách này nhiều quyền hư bìa hoặc cong góc , nhờ bạn đóng giúp mình lại cho đẹp " 
Tất  nhiên thầy đã cố gắng làm đẹp số sách ấy với tất cả khả năng của mình ...Hôm thầy mang sách đến giao cho thầy Hiền thì thầy nhận sách và nói : " Cám ơn bạn , như vậy là bạn đã trả xong số tiền bạn mượn của mình , bây giờ tụi mình  không ai nợ ai ....Đừng bao giờ nghĩ đến điều đó nữa ..." Các em chắc cũng hiểu rằng thầy Hiền muốn giúp đỡ thầy nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của thầy nên đã chọn cách đó chứ khoản tiền công đóng sách có đáng là bao .
Nghĩa cử ấy của thầy Hiền khiến thầy chẳng biết nói sao ...Vậy mà ...
Mấy năm sau thầy Hiền mất ...thầy đã ngồi với thầy Hiền suốt buổi chiều với một nỗi đau khó tả .. Trạng thái của thầy Hiền trước khi mất rất lạ ...thầy chưa từng thấy ai như vậy trước đó  ...Không hiểu vì khối u trong não chèn ép khiến các  sóng não mất tín hiệu  hay sao  mà giống như tình trạng bị mất điện ...có lúc thầy Hiền chợt tỉnh , nói vài ba câu với thầy rồi lại lịm người đi , một lúc sau lại tỉnh ...Cứ chập chờn như vậy rất lâu ...cuối cùng mới mất ..."
Giọng thầy Viên có vẻ như nghẹn lại khi kể đến đây ...Tôi hiểu rằng có những niềm ưu uất  đã được nén lại trong tâm hồn thầy và  có thể đã lâu lắm rồi thầy không có dịp kể lại với ai ...Những người chung quanh thầy tuy quen mà rất lạ chắc chẳng còn ai nhớ đến ông thầy giáo thợ hàn và nếu có nhớ đến thì cũng chỉ nghĩ rằng đó là một người đã mất như muôn triệu con người đã mất khác vì cõi đời này không thể giữ mãi một ai ...Chỉ riêng với thầy và có lẽ với cả chúng tôi , những cậu học trò  đang lạc lõng giữa dòng đời bận rộn vẫn đang cố tìm và giữ trong ký ức , trong trái tim mình những hoài niệm thân yêu về một cuộc đời , một hình bóng không thể lẫn lộn với bất cứ một hình bóng nào trong một thế giới điệp trùng ảo ảnh ....