Translate

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

CUỘC GẶP BẤT NGỜ 2 ...

                                               

Tôi không ngờ rằng cuộc gặp không hề được lập trình trước đối với đôi bạn nhỏ người SG lại có tập 2  ...Kể ra thì một câu chuyện chỉ có 2 tập cũng chẳng có chi là dài ...Cứ xem nhà đài truyền hình thì biết , ngày nào cũng chiếu phim Tàu , phim Hàn ...mỗi phim dài cả trăm tập mà có sao đâu ...Chuyện của tôi chỉ có 2 tập thì cũng đỡ chán hơn nhiều ...À mà thôi , cứ  bắt đầu một cách tự nhiên chứ rào đón mà làm gì ...
Tôi vốn đã định làm một bài thơ để ghi nhận cái thời tiết đang có nhiều chuyển biến dễ chịu hơn nhiều trong mấy ngày gần đây với câu mở đầu như sau : " Dường như trời sắp vào thu ..." nhưng rồi lại thôi vì cho rằng thơ tả cảnh bây giờ không cạnh tranh nổi với hình chụp ...Phần lớn người ta thích xem hình hơn đọc chữ ...Đó cũng là lý do khiến giới trẻ ngày nay lười đọc sách ...Đọc sách đòi hỏi trí tưởng tượng và khả năng suy nghĩ trong khi truyện tranh chẳng hạn , đã được họa sĩ vẽ sẵn từng động tác , cử chỉ nên chỉ cần nhìn thôi là đã hiểu nội dung rồi ...Tôi đã từng xem thấy nhiều trang truyện tranh hoàn toàn không có chữ , họa hoằn lắm mới thấy vài chữ phụ đề như : " Ầm ...ù ...vút ...soạt ..." rồi thôi .
Nhưng nói đến chuyện này cũng dài giòng lắm ...sở dĩ tôi đề cập đến việc này là vì khi nhân vật thứ 6 trong buổi tiệc trà thân mật ở vỉa hè sáng nay xuất hiện thì câu nói đầu tiên của bạn ấy là : " Thấy trời hôm nay có mây mù nên buồn buồn muốn ghé thăm ông ..." 
Chắc chắn trong 5 nhân vật đã có mặt trước đó gồm vợ chồng tôi , vợ chồng Hùng và bạn HD chỉ có mình tôi là hiểu được BT muốn nói điều gì ...
Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua ... rất nhiều người trong số cha , mẹ , anh chị em , vợ chồng và cả bạn bè chúng tôi đã không còn trên cõi đời này nữa nhưng những kỷ niệm về họ và những kỷ niệm riêng của chúng tôi vẫn còn đó trong tâm trí những người còn lại ...BT muốn nhắc đến những sáng những chiều mây giăng trên bầu trời thành phố , chúng tôi đã cùng với nhau say sưa kể cho nhau nghe về  mối tình đầu của mỗi người : 
" Lội mòn thành phố chiều nay ,
Bâng khuâng tình trẻ như ngày vừa quen .
Thắp trong nhau một ngọn đèn ,
Giữ trong nhau chút niềm tin cuối cùng ..." 
Những hình ảnh ấy tuy không được ghi lại bằng những máy ảnh hiện đại và không được lưu giữ trong những thẻ nhớ như thời đại ngày nay nhưng chúng vẫn còn đó nguyên vẹn trong ký ức chúng tôi . Tôi cho rằng những tấm ảnh dù có phô diễn đường nét và màu sắc trung thực đến đâu đi nữa thì vẫn không thể nào chứa đựng được cái hồn của sự vật và tình cảm như vài câu chữ mà ta có thể gặp được trong nhiều thời đại khác nhau ...Hơn bảy mươi năm trước Vũ hoàng Chương đã viết : 
" Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa 
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh .
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa .
Thuyền ơi thuyền , theo gió hãy lênh đênh " 
Tâm trạng ấy vài chục năm sau lại được Nguyên Sa trải nghiệm :
" Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt ,
Dăm bảy nụ cười không xóa hết ưu tư .
Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát ,
Lúc xòe ra chẳng có một âm thừa 
Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực ,
Phải vác theo trăm tuổi đường dài .
Nên có gởi cho ai vài giọng nói .
Cũng nghe buồn da diếc chạy trên môi .
Năm ngón tay có bốn mùa trái đất .
Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân .
Có cất tiếng đòi to , tiếng đòi rơi rụng . 
Những âm thanh làm sẹo ở trong hồn ....

Và rồi đến thế hệ chúng tôi ...những thế hệ hậu sinh so với các bậc tiền bối ấy chúng tôi cũng đã phải trải qua những khắc khoải và những nỗi băn khoăn khi nhìn về tương lai đất nước ...Nhưng chưa phải là đã hết ...
Chỉ cần nghe cháu Hùng nói một câu nho nhỏ , tôi biết rằng những niềm ưu tư ấy rồi sẽ còn đọng lại chẳng biết đến bao giờ : " Không hiểu sao càng ngày càng có nhiều vụ án kinh tởm : con giết cha , cha giết con , cháu giết ông bà ....Lúc đầu cháu cũng rất phẫn nộ nhưng khi thấy các sự việc ấy tái diễn hàng ngày , khi  ở nơi này , lúc ở nơi kia thì cháu mới thấy rằng nền tảng đạo đức và mối quan hệ giữa người và người bây giờ đang có vấn đề nghiêm trọng ... Tại sao như vậy chú ? "
Câu hỏi được cháu Hùng đặt ra không phải cho riêng tôi mà với cả các bạn tôi , BT và HD nhưng thật đáng tiếc là chúng tôi đều không thể  trả lời ... Chúng tôi cũng đã nhìn thấy như cháu Hùng , cũng đã từng đặt câu hỏi tại sao và rồi đã không thể tự trả lời cho chính chúng tôi thì làm sao có thể trả lời cho cháu Hùng hay cho con cháu của chúng tôi ...
Chiều nay vợ chồng cháu Hùng sẽ trở lại SG ...Câu chuyện của chúng tôi dù đã kéo dài  từ sáng đến tận 12 giờ nhưng rồi cũng phải kết thúc ...Tôi vẫn mong rằng cháu Hùng sẽ tìm được câu trả lời cho mình vì nếu không ai trả lời được thì thực tế quả  đáng buồn .
Có lẽ đành phải mượn lời của Phật mà tự an ủi mình chăng ? : " Hãy tự mình đốt đuốc lên mà đi ..." 


Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

CUỘC GẶP BẤT NGỜ ...

                                                     



Những ngày vừa qua tôi đã vô cùng bận rộn vì những đám hỏi , đám cưới , đám giỗ diễn ra liên tục , thêm vào đó là những cuộc gặp với các nhóm bạn cũ khác nhau ...nên chẳng còn thời gian để vào bờ lốc ...Cũng may là mấy ông bạn CHSPCT quên tôi trong lần họp mặt thứ  45 ngày rời trường chứ nếu không thì tôi cũng không thể từ chối ...Chuyện đời thường vẫn vậy , nhiều khi chuyện rủi hóa may và ngược lại ...Tôi chỉ hơi tiếc là chính vì thế nên không có tư liệu mà viết bài tường thuật để các bạn ở xa đọc cho vui ...Thôi thì tôi tạm thay thế bằng một  bài viết khác để nói về một cuộc gặp cũng không kém phần thú vị giữa vợ chồng tôi với một đôi vợ chồng trẻ người Sài gòn ...
Chúng tôi vốn chỉ là những người xa lạ chưa hề gặp nhau trước đó ...Lần đầu tiên vợ chồng H. ghé vào quầy tôi chỉ là để mua một tấm bản đồ ĐN vì các cháu không biết đường ...Tất nhiên là việc hướng dẫn thêm vài chi tiết để các cháu hiểu rõ hơn một số đặc sản hay địa điểm du lịch ở địa phương mình cũng chỉ là việc bình thường bởi vì đó cũng là niềm tự hào muôn thuở của mỗi người khi có cơ hội nói về quê hương bản quán của mình ...Ấy thế mà không hiểu do sự tận tình hướng dẫn  hay do cái giọng rất chi là thân thiện của tôi cùng với cái giọng SG của bà xã mà ngày hôm sau hai cháu lại ghé quầy vào buổi sáng định mời tôi đi uống cà phê ...Tôi không gặp hai cháu vào sáng hôm ấy vì buổi sáng tôi thường có nhiều việc thế rồi đến buổi chiều khi tôi lên quầy để chuẩn bị dọn hàng thì hai cháu đã chờ tôi ở đó ...
Trong cuộc trò chuyện vô cùng cởi mở kéo dài gần hai tiếng đồng hồ ngay tại quầy , tôi nói chuyện với người chồng , vợ tôi nói chuyện với cô vợ ...chúng tôi mới biết rằng H. là giám đốc một công ty tư nhân chuyên may túi xách máy tính các loại và cả balo cùng nhiều loại khác nữa , vợ H . là nhân viên ngành hàng không ...H. đến ĐN lần đầu để làm việc với một số đối tác tại ĐN kết hợp đưa vợ đi thăm ĐN cho biết ....Điều khiến tôi thích thú là dù chỉ mới gặp nhau giây lát mà chúng tôi gần như đã biết và hiểu khá đầy đủ về nhau ...Câu chuyện của chúng tôi không đơn thuần là chuyện xã giao mà còn đi sâu vào những tâm tình và cả trao đổi kiến thức trong nhiều lĩnh vực ...Mặc dù tuổi đời còn rất trẻ , chỉ bằng tuổi đứa con đầu của tôi nhưng H. cũng khiến tôi rất tôn trọng vì cậu ấy tỏ ra am hiểu và nhất là có những nhận thức khá sâu sắc ...không giống như nhiều thanh niên khác thường tự hào về " tài năng uống được nhiều bia rượu " , quen biết nhiều bạn gái ...hoặc những " tài năng " và thành tích khó hiểu khác ...
Sự sôi nổi nồng nhiệt và nhất là sự thành thật của vợ chồng H. khiến vợ chồng tôi gần như quên bẵng việc dọn hàng về nghỉ , mãi cho đến khi có vài người khách ghé mua card điện thoại rồi hỏi giờ chúng tôi mới giật mình ...Chúng tôi đã tạm cắt câu chuyện dang dở với ít nhiều luyến tiếc và đành phải từ chối dù vợ chồng H. khẩn khoản mời chúng tôi dùng cơm tối ...
Ngày hôm sau , sau khi tranh thủ ghé thăm vài điểm du lịch nổi tiếng tại ĐN và cả phố cổ Hội An vợ chồng H. lại tiếp tục gọi điện mời vợ chồng tôi đến nhà hàng Phì Lũ để dùng cơm tối ...Rất tiếc là chúng tôi không thể nhận lời mặc dù vẫn mong tiếp tục câu chuyện với đôi bạn trẻ dễ thương ấy ...Tôi biết rằng nét đặc thù của người dân Nam Bộ , nhất là người SG thì việc mời một bữa cơm thân mật để tỏ lòng quí trọng không phải là điều gì cần phải suy nghĩ nhưng chúng tôi lại là người còn đậm chất miền Trung ...Và dường như cái thói quen cố hữu của người miền Trung chúng tôi là nếu được mời thì ít nhất cũng phải có dịp mời lại mới thỏa lòng ...Đó có phải là một thói quen tốt hay không ? Có lẽ cũng còn tùy vào tình huống và tình cảm .... 
Nhưng dù sao , sau những ngày bận rộn vì đình đám rồi đến  những nỗi trăn trở suy tư về cuộc đời , về  con người ...chúng tôi cũng đã có những khoảnh khắc thật thú vị , thật thanh thản vì còn chút niềm tin ...Xin cám ơn hai cháu Hùng và Hương .

                                                 
 

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

HỌA THƠ N.A

                                      


Bài xướng của Nguyệt Anh .

Trống vắng chiều nay thấy nhớ ai .
Ngày em cất bước bến sông dài ,
Bằng lăng sắc tím bên bờ vắng .
Gác nhỏ đìu hiu thiếu nắng mai .
Tiếng cuốc kêu than buồn khóc bạn .
Anh ngồi luyến tiếc những ngày phai 
Sao người cất bước quên thề ước .
Chạy trốn yêu thương chẳng đoái hoài .


Bài họa của Cao Thông .

Thoáng bóng mây chiều , tưởng bóng ai .
Thì ra nằm mộng ... suốt đêm dài .
Một đời thương mãi thời xa vắng .
Muôn kiếp mơ hoài thuở trúc mai .
Vẳng tiếng quyên ca sầu lẻ bạn .
Thoảng lời nhạn hát khúc vàng phai .
Cuối hồn vẫn giữ ...niềm mong ước .
Người cuối chân mây ...hạnh phúc hoài ...

 

( cây đa 800 tuổi ở Đà nẵng )




Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

VẾT TÌNH SÂU



Người đi ...
vọng một phương về ,
Thương người ở lại ...
giấc mê chưa tàn .
Tình mênh mang ,
 mộng miên man .
Dấu xưa ...
ủ bóng Thiên Đàng trong tim .
Chẳng còn gì nữa đâu em ,
Đêm dài ...
đêm lại dài thêm ...
nỗi niềm .


Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

MỘT LẦN GẶP BẠN .

                                             
     


Tiếc một điều là cái địa điểm do ông bạn NDN chọn ngày hôm qua không có được cái phong cảnh hữu tình và không khí nên thơ nên tôi đã không ghi lại tấm hình nào ...Nhưng dù sao thì tôi cũng cảm thấy hài lòng vì đã " thành công tốt đẹp " khi lần đầu tiên " tổ chức sự kện " cho những ông bạn cố tri gặp nhau sau mười mấy , hai mươi năm các vị ấy không có dịp ngồi cụng ly với nhau ...
Điều đáng vui mừng nhất không phải ở chỗ " cùng cạn ly đầy rồi rót đầy ly cạn " hoặc những món đưa cay có tên gọi vô cùng hấp dẫn như " ngọc kê  hay kê noãn phù bình " ...mà chính vì đây là cái cơ hội để mấy em U60 + được tận mắt nhìn nhau sau một thời gian khá dài " thấy nhàn luống tưởng thư phong " ...Cuộc sống có quá nhiều dời đổi nên mỗi em đều đã có những " trưởng thành " nhất định , có em thì tối ngày tắm tưới cho phong lan và các loài hoa lạ khác  , có em giờ đã biết lái xe hơi để vi vu vào những chiều thứ bảy hay chủ nhật ...có em lại ngồi nghiền ngẫm nhân tướng thiên tượng để xem tướng mấy cô phục vụ viên ....thế nhưng dường như trong cuộc hành trình " trăm năm cô đơn " của mỗi em đều vẫn còn giữ chỗ cho một thứ tình cảm thật trong sáng , thật quý báu ...Đó chính là tình bạn ...Trong kho sách cũ kỹ kể từ đời cụ kỵ cho đến đời hiện đại của tôi , ngoài bộ sưu tập những danh tác thế giới bằng nguyên tác lẫn bản dịch , bộ sưu tập từ điển từ đại ca đến mi ni ...thì còn có vô số sách danh ngôn về tình yêu , tình bạn ...Tôi không trích dẫn câu nào ở đây mà chỉ muốn nói rằng trong suốt cả tiến trình lịch sử nhân loại đã có hàng vạn thậm chí hàng triệu văn nhân thi sĩ lẫn vĩ nhân phát biểu nhiều câu hay ho , thâm thúy về tình bạn ...Dĩ nhiên tình bạn của họ và  tình bạn tôi đang đề cập đến ở đây là những tình bạn đích thực chứ không phải " tình bè " hay một thứ " hữu nghị viển vông " ,  lại càng không phải là mối tình si đối với những mụ hàng xóm  bởi vì như tôi đã từng nói " mối quan hệ giữa chúng ta với một anh láng giềng và với một người bạn là hai mối quan hệ hoàn toàn khác nhau " ...
Do hoàn cảnh và điều kiện kinh tế nên mỗi người trong chúng ta khi tậu đất mua nhà hoặc thuê nhà chúng ta thường có dịp ở gần những ông láng giềng đủ kiểu , đủ cỡ , có láng giềng già , láng giềng trẻ , láng giềng nam , láng giềng nữ ...nhưng nếu nói rằng : " bán anh em xa , mua láng giềng gần " thì quả thật chuyện này chỉ có thể xảy ra ở vùng thôn quê thời xa xưa chứ ở thành phố và trong thời buổi kim tiền này chuyện đó rất khó xảy ra ...Câu trả lời cho vấn đề này đòi hỏi một bài viết khá dài và công phu theo nghiên cứu và cảm nhận của tôi nên tôi không nêu ra ở đây ...Tôi chỉ khẳng định rằng bạn nào có được một láng giềng hiểu biết và ít nhiều chuyện là bạn ấy diễm phúc nhất trần đời rồi ...Vì thế trong phạm vi một bài tường thuật nho nhỏ về cuộc " tái ngộ tái nị " của đám bạn già chúng tôi hôm qua tôi chỉ xin ghi chép dăm ba điều vui vẻ , thú vị để cười một chút cho vui mà quên bớt nỗi " sầu nhân thế " ...
Nói chính xác thì trong buổi nhàn đàm của chúng tôi , không có em nào tỏ ra tư lự về những lận đận trên đường tình duyên , lận đận công danh hay lần đân tư lợi ...mà chỉ có những nụ cười rất thật lòng vì " Hôm nay đây còn vui trông thấy nhau "  Có nhiều em tuy chộ nhau hàng ngày trên FB nhưng mãi đến giờ này mới được nhìn ngắm cái nhan sắc mùa đông của nhau sau nhiều năm dài " xa mặt cách lòng "  ...Bắt đầu từ một  tin nhắn của bạn NDN trên FB gởi đến tôi , tôi đã xuất sắc hoàn thành vai trò của một " A lô viên " , bằng chứng là sau đó mọi cuộc gọi đều đã được hồi đáp và mọi người được gọi đều không có ai vắng mặt bất hợp pháp ...Tám nhân vật cùng có mặt tại quán QS hôm ấy là tám tiểu vũ trụ nghĩa là tám cuộc đời riêng chẳng ai giống ai ...chưa kể đến những nét đặc thù trong cảnh ngộ của mỗi người , chỉ tính đến tửu lượng thôi cũng đã thấy mỗi người mỗi khác ...Tôi vốn thường bị liệt vào thứ hạng " cờ không gió " kể từ khi một dân nhậu ta thời xa xưa bê nguyên câu " Nam vô tửu như kỳ vô phong " của một bợm nhậu nào đó bên Tàu , nói ra trong lúc " Rượu vào lời ra " mà nay đã trở thành một sấm ngữ , hoặc một câu kinh điển trong mọi cuộc tiệc tùng , nhậu nhẹt , họp mặt , chia ly ...Thế nhưng có hề gì , trong đám bạn chúng tôi  ai cũng hiểu điều đó nên không người  nào bận tâm ...Họ biết rằng tôi đến đó vì yêu quí họ ...và chỉ cần có vậy ...Tôi đã rất vui khi thấy các bạn mình vui thế nên hơn hai tiếng đồng hồ kể từ lúc tôi thông báo cho vợ tôi biết rằng : " Anh đi " nhậu " với mấy người bạn đến 7 giờ rưỡi tối mới về dọn hàng " đối với tôi là một khoảng thời gian rất tuyệt vời ... Cũng chính vì thế nên khi siết tay từ giã các bạn để trở về với công việc thường ngày của mình dù nước và mồi vẫn còn vì buổi " tiệc " chưa tàn , tôi nhận ra rằng trong tôi vẫn còn một cảm giác luyến tiếc ...Có lẽ đó cũng là cảm giác của QD ngày xưa khi viết : 
" Siết chặt tay nhau , gân nói nhiều , 
Mắt nhìn , râu dựng hồn xiêu xiêu " 
hoặc cũng như cái cảm giác của tôi trong một lần chia tay BT : 
" Một trận cười vang , tay chắc tay ,
Hơi đâu nhíu mặt với cau mày .
Biển còn sóng vỗ sông còn nước .
Thì cuộc trùng lai ...chắc có ngày ..."

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

LẠM BÌNH VỀ MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ .

                                                
 
Bộ sưu tập các danh tác của nxb Oxford 





Khá lâu không viết gì ...một phần vì những đợt nắng nóng khủng khiếp của mấy tháng gần đây hình như đã đốt cháy mọi ý tưởng , một phần vì những chuyện trời ơi đất hỡi  khiến cho tâm trí tôi cũng bị choán chỗ ít nhiều .. Dù gì cũng là một cựu học sinh Phan châu Trinh , một ngôi trường thuộc vào hạng danh giá nhất thành phố ĐN từ trước tới nay mà không có một lời nào khi nhìn thấy và nghe thấy những việc bất bình thì cũng thật đáng xấu hổ khi tự nhận là học trò ngôi trường mang tên  của cụ Phan ...nhưng có lẽ nguyên nhân thâm sâu nhất thì đúng như cụ Nguyễn Khuyến đã nói : 
" Câu thơ nghĩ đắn đo không viết,
Viết đưa ai, ai biết mà đưa;
Giường kia treo những hững hờ
Đàn kia gẩy cũng ngẩn ngơ tiếng đàn ."
Bạn nhậu dễ kiếm , tri âm khó tìm ...Cứ nghĩ những câu thơ đắc ý  mình phải moi tim nặn óc viết ra thế mà bị chúng sinh cười rằng thơ con cóc thì quả thật hùng tâm tráng chí đã tiêu hao hết bảy phần mười rồi ...Thà rằng ngậm miệng ngồi nhìn thiên hạ Dzô Dzô còn hơn cầm đàn gảy lộn chỗ ...Cách đây khá lâu , con tôi kể một câu chuyện có thật đã xảy ra ở công ty nó khiến tôi nghe mà vừa cười vừa thương cho một cụ thi sĩ vốn là công chức về hưu nào đó mặc dù tôi không hề " văn kỳ thanh " mà cũng " bất kiến kỳ hình " ...Nó bảo : " Ba biết không , con thấy tội bác ấy quá , lúc bác vào giới thiệu mấy tập thơ bác ấy mới in thì con nghe mấy anh chị khen rối rít , nào là tụi con đã đọc thơ của bác nhiều rồi , bài nào cũng hay , cũng ý nghĩa ...đứa nào cũng mê thơ bác hết ...vậy mà  khi bác ấy vừa ra khỏi phòng thì mấy anh chị phá lên cười rồi bảo nhau rằng ông ấy bị khùng .
Xét cho cùng thì chuyện ấy cũng bình thường thôi , ít ra thì vị thi sĩ ấy cũng đã đủ dũng khí để theo đuổi và thực hiện được cái bình sinh sở nguyện của ông ấy ...nói theo ngôn ngữ giang hồ thời nay thì đó là một cách tự sướng cũng giống như tôi đang tự sướng bằng cái chức ' bờ lốc gơ ' này ...Mọi người đều có quyền theo đuổi ước mơ của mình và vì thế chuyện được lưu danh muôn thuở hay lưu xú vạn niên là tùy ở sự chọn lựa của mỗi người ...
Đối với riêng tôi thì tôi chẳng hề nghĩ đến chuyện in ấn làm chi cho mệt ...chỉ nội cái chuyện đem cái " kinh phí dự trù " ấy mà quy ra thóc là tôi đã hoảng lên rồi ...Làm thơ vốn không phải để kiếm ra tiền thì cũng chẳng nên làm cho nó trở nên tốn tiền , nhất là tiền ăn sáng của bầy trẻ ....vì thế nếu bác Google thương tình lưu giữ được câu nào của tôi trong bộ óc thông thái của bác ấy thì tôi cũng xin ngàn lần cám ơn ...chỉ vậy thôi . 
Thế nhưng , câu chuyện mà tôi muốn đề cập đến hôm nay không phải là chuyện thơ phú ...mặc dù tôi cũng muốn nói nhỏ với những người làm thơ lục bát rằng ...Thơ lục bát vốn dễ làm vì thế cái yêu cầu tối thiểu của nó theo tôi là phải đúng vần điệu và giàu nhạc tính chứ không nên tùy tiện muốn ráp chữ nào cũng được .,làm như vậy thì tội cho cái thể thơ mà tôi thấy nó rất gần gũi với tình cảm người Việt mình nhất là những người dân quê mộc mạc và những câu ca dao bất hủ ...
Mà thôi , tôi xin vào đề để các bạn khỏi trách ...Chuyện là thế này : " Mấy hôm nay tôi có đọc trên báo cái tin về một đề toán lớp 2 khá là lạ ...: " Trên tàu thủy có 45 con cừu , 5 con rơi xuông nước . Hỏi ông thuyền trưởng bao nhiêu tuổi ? " Tôi còn nhớ đây chỉ là một câu chuyện vui tôi được đọc mấy chục năm về trước , câu trả lời là ông thuyền trưởng 50 tuổi ...bởi vì nhà ông ấy ở gần nhà tôi , tôi hỏi ổng nói ... Nếu câu chuyện chỉ dừng lại ở chỗ người ra đề thừa nhận sai sót hoặc cho rằng đó chỉ là bài toán vui thôi thì tôi không thắc mắc nhưng đằng này tác giả đề toán và rất nhiều người ủng hộ cho rằng đó là cách đổi mới trong tư duy giáo dục khiến tôi giật mình . Nếu đổi mới tư duy giáo dục mà như thế này thì tôi thấy thật không ổn tí nào . Tôi vốn chỉ là một thầy giáo nghiệp dư nên không dám có tham vọng đề ra một phương pháp giáo dục nào hay ho mà chỉ nêu lên một thực tế rằng hiện nay có rất nhiều người đã qua nhiều trường lớp nhưng vẫn không thể làm 4 phép tính cộng trừ nhân chia đủ nhanh và chính xác nếu không có sự hỗ trợ của máy tính  bỏ túi ...Có nhiều em đã đi làm mà vẫn không biết cách tính phần trăm để trừ tiền chiết khấu cho khách hàng ...Vậy thì tại sao chúng ta không chịu hiểu rằng đổi mới tư duy giáo dục cũng có nghĩa rằng chúng ta nên trang bị cho lớp trẻ những kiến thức thực tế và thực sự bổ ích nhưng vững chắc phù hợp với từng lứa tuổi , từng năm học chứ không phải những kiến thức vô bổ ... đổi mới tư duy giáo dục cũng có nghĩa rằng chúng ta dám thẳng thắn nhận ra cái sai , cái dở của mình chứ không phải tìm cách biện minh hoặc cãi chầy cãi cối để rồi tự ám thị rằng có rất nhiều người đồng ý với mình nghĩa là mình không sai . Mỗi lĩnh vực đều có những kiểu tự sướng khác nhau nên đôi khi người ta dễ lầm lẫn khi nghe đến 2 từ đổi mới ...Mong rằng các thầy cô nên chịu khó suy nghĩ về vấn đề này thì quả thật là phúc đức cho thế hệ con em chúng ta và tương lai của đất nước ...