Translate

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015

ẢNH HỌP MẶT 2015 CHSPCT6471

Tiểu dẫn : Đây là video clip ảnh do bạn Nguyễn ngọc Ân tạo , tôi đăng lại ở đây để các bạn xem ...



  

Có một chi tiết tôi quên không thông báo rõ đến các bạn là trong kỳ họp mặt vừa rồi các bạn đã đồng ý sang năm sẽ tổ chức chu đáo hơn và sẽ in kỷ yếu nhân dịp 45 năm ngày rời trường vì thế ban liên lạc cựu học sinh đã đề nghị các bạn tham gia gởi bài và ảnh ...về cho bạn Hoàng Dục theo địa chỉ mail sau đây :
hoangduclqd@gmail.com
Dưới đây là vài ý kiến của các bạn mới chia sẻ trên FB tôi copy lại để các bạn xem thêm .



  • Thuan Phan Quang Bai tuong thuat (ko truc tiep) cua Thong Truong cung phan anh kha day du ,tuy o xa nhung toi cam tuong nhu minh cung da ve du cuoc Hop mat Cuu HS PCT nay .Cam on anh ve bai viet.

  • Son Anh Tran Đề nghị sang năm tổ chức vào dịp hè (7/2016) và làm chung với lớp đầu đàn của Nữ Trung Học.

  • Thuan Phan Quang Hi ,Son Anh Tran .It's a good idea .I approve with you .

  • Thông Trương Cám ơn bạn Son Anh Tran đã có lời comment ...Đề nghị Ban liên lạc ghi nhận và tùy vào tình hình thực tế mà có hướng áp dụng linh hoạt ...Chắc các bạn còn nhớ bạn Ân đã từng kể rằng bạn Sơn trước đây có lần ghé về thăm trường cũ nhưng chẳng gặp ai quen ...nên bạn ấy rất buồn , đứng tần ngần trước cổng trường rồi lặng lẽ ra đi ...Năm ngoái , bạn Sơn đã trở lại và chụp tấm hình bên cạnh tượng cụ Phan ...Tôi đã xúc động trước tâm tình ấy nên có viết mấy câu : 

    Quay về ...một sớm mùa đông ,
    Mưa ...rơi từng sợi tơ lòng ... vấn vương .
    Mõi tìm một chút yêu thương ,
    Trên tàng cây ...giữa sân trường ngày thơ .
    Chợt buồn , chợt nhớ vu vơ :
    " Chừ ...xa xôi quá ... đôi bờ đại dương ..." 
    Nửa hồn ...lạc giữa quê hương ,
    Một đời ... lạc giữa ...con đường thân quen .

  • Thuan Phan Quang Son ve lan do chac co noi buon ...

  • Son Anh Tran Cám ơn bạn Thông về những câu thơ rất sâu đậm, phản ánh tâm trạng lần về lại ĐN năm 1991. Lạc lõng, xa lạ. Về lần sau thì vui hơn vì cũng có dịp gặp một ít bạn B3, nhưng rồi lại phải tất tả ra đi. Hy vọng lần đến sẽ có cơ hội để gặp các bạn khác cùng khóa.

  • An Ngoc Nguyen Đã lấy ý kiến tổ chức kỷ niệm 45 năm rời trường vào tháng 3/2016 tại cuộc gặp mặt 22-3-2015 nhưng Ban LL chưa tổ chức họp lại . Tôi sẽ trao đổi ý kiến của Sơn nhưng quyết định là do tập thể toàn ban đó nghe .l

  • Nguyen Huu Thong Xin de nghi sau tet 7-12 ngay , nhu vay ba con co the vua ve que vui tet vua họp mat than huu !

  • Thuan Phan Quang Se co nhieu y kien ,nhieu de nghi .De lan hop mat sau se dong vui hon lan truoc .OK ?

  • Son Anh Tran Không sao.Lãnh đạo cứ quyết định. Nhân dân sẽ thi hành. Thật tình mà nói thì các anh em ở nước ngoài cũng hay về khoảng tháng 3 hay 4. Nếu loan báo ra sớm thì chắc cũng có một số sẽ sắp xếp để về tham dự.


                                                                               

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

TƯỜNG THUẬT KHÔNG TRỰC TIẾP BUỔI HỌP MẶT LẦN THỨ 19 của CHSPCT6471 .( tiếp theo và hết )

2..-- Trước tình hình gia tăng đột biến về nhân sự , bạn Lê phú Kỳ đã gấp rút  thông báo cho các nhân viên phục vụ  tăng thêm số lượng thức ăn và thức uống nhưng phần lớn các bạn đều cho rằng việc ấy không cần thiết ...Điều quan trọng nhất  đối với tất cả mọi người chính là khoảng không gian đang có ...không khí đang thở và ... những niềm vui ngời trong ánh mắt , những thân tình hiện trên nét mặt và những nỗi mừng còn sót lại hôm nay ...Tôi sẽ không kể nhiều về những cái cụng ly mời nhau trong buổi tiệc với từng người bạn cũ bởi vì tất cả những cái cụng ly ấy chỉ là cách biểu hiện nhẹ nhàng cho nỗi hân hoan mừng gặp lại nhau ...nhất là đối với những người bạn gần như lần đầu tiên gặp lại sau mấy chục năm vắng bặt tin nhau ..." Ồ thì ra mi vẫn còn ở đây ...ồ thì ra mình còn gặp lại nhau ..."  Ồ  thì ra những đợt sóng đời cuồng nộ vẫn chưa nhận chìm hết cái ký ức về một thời hoa niên thơ mộng ... Nhìn những cặp đôi , cặp ba các bạn ôm vai nhau  kéo  đến nhờ các bạn khác chụp hình ...tự nhiên tôi cao hứng bông đùa  : " Lâu ngày không gặp , bữa nay thấy mấy đứa , đứa nào cũng lớn hết rồi ... ? "  Dược , ngồi bên cạnh tôi cười đồng tình : " Ừ , lớn hết rồi ...Tôi tiếp  :  " và cũng hết lớn nữa ...nhưng chưa hề già ..." Hình như câu nói đùa của tôi đã khiến Dược chợt nhớ ra điều gì đó nên đứng bật dậy , bảo tôi : " Mi giữ dùm tau cái máy ảnh ... rồi phóng lên cầm lấy chiếc micro , đứng la lên giữa hội trường : " Tất cả chú ý ...tôi có ý kiến ...hôm nay chúng ta ngồi lại với nhau ở đây các bạn thấy có vui không ? " Dù có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của Dược nhưng tất cả đều đồng thanh : " Vui " Dược lại hỏi tiếp : " Các bạn thấy chúng ta già chưa ? " Lại có hàng loạt tiếng trả lời pha lẫn tiếng cười : " Chưa ..." Tôi cũng ngạc nhiên theo dõi vì không hiểu ông bạn này định làm gì ...nhưng sự ngạc nhiên không kéo dài vì Dược hỏi tiếp : " Có phải chúng ta đến đây hôm nay là vì cái tình không các bạn ...? Moị người trả lời : " Phải ..." -- " Vậy thì đúng rồi , chính vì cái tình mà chúng ta đến với nhau hôm nay ...Trước đây tôi có đọc một bài thơ của ông bạn lớp C tôi tựa đề Thơ vui xuân Nhâm Thìn , trong đó có hai câu mà tôi tâm đắc nhất , tôi xin đọc cho các bạn nghe , bài thơ dài tôi không nhớ hết ...: 
" Tình xưa chưa cạn chưa mòn , 
Sáu mươi mà vẫn ...vẫn còn thanh xuân "  Đúng là tụi mình đều vẫn còn thanh xuân phải không các bạn ? Một tràng vỗ tay vang lên nhưng riêng tôi tôi lại cảm thấy buồn cười dù vẫn biết rằng đó là do hảo ý , thì ra ông bạn tôi vẫn muốn cố tình lăng xê  lớp C và tôi ...Tôi cảm thấy  điều ấy hoàn toàn không cần thiết ...Điều quan trọng nhất trong buổi họp mặt hôm nay đối với tôi không phải là để nói mà chính là ở chỗ lắng nghe ...và chính nhờ chỗ  lắng nghe tôi mới biết rằng bên cạnh những nụ cười , những cái bắt tay thân thiết , những lần nâng ly của chúng tôi vẫn còn có nhiều điều chưa được nói ra mặc dù bạn Kỳ đã nhiều lần mời phát biểu . 
Những gì tôi ghi nhận được từ sau buổi họp mặt hôm nay không biết có phản ảnh hết suy nghĩ của các bạn ấy hay không nhưng theo tôi tất cả những ý kiến này đều mang tính xây dựng ...Và có thể đó sẽ là kinh nghiệm để chúng ta tổ chức kỳ họp mặt sang năm tốt hơn , vui hơn , đông hơn và có ý nghĩa hơn ...
- Trước kỳ họp năm nay BTC không có cuộc họp để tham khảo ý kiến của các nhóm trưởng và những bạn có nhiệt tình .
-- Theo lời vài bạn cho biết có rất nhiều bạn muốn tham dự trong số đó có rất nhiều bạn nữ nhưng cảm thấy chương trình còn đơn điệu nên họ không muốn phải trở thành khán giả xem quý ông ngồi nhậu ...Họ sẵn sàng đóng góp giống như mọi người nhưng ít nhất phải có một việc làm gì đó có ý nghĩa chẳng hạn như nên mời thầy cô , nên có món quà nào đó dâng tặng thầy cô để chứng tỏ rằng chúng ta vẫn còn nhớ đến thầy cô vì đó chính là những biểu tượng sống động về quãng đời đã qua của chúng ta ...và nếu có thể cũng nên có những món quà nhỏ lưu niệm dành cho nhau trong mỗi kỳ họp mặt ...
--- Nên thu thập thêm thông tin về tất cả bạn bè còn sống hay đã mất với những chi tiết cụ thể hơn để có thể thông báo cho những bạn tham dự hoặc không có điều kiện tham dự biết rõ hơn về bạn mình ...
--- Về nội dung chương trình cần phải bàn bạc kỹ hơn để có những điều chỉnh cần thiết và kịp thời .

3.-- Chắc chắn rằng những điều tôi vừa liệt kê trên đây vẫn chưa nói hết những gì  các bạn mình muốn nói ...Nhưng tôi cũng mong rằng các bạn mình đã thấu hiểu được điều kiện thực tế chúng ta đang có ...Dòng sống luôn luân chuyển đã khiến nhiều người trong chúng ta trôi dạt về nhiều phương trời hoặc cảnh đời khác biệt vì thế không bao giờ có chuyện mọi điều vẫn còn nguyên vẹn như xưa ...Đối với những bạn ở xa đã có những góp ý chân tình qua trung gian vài bạn như đã nói ở trên tôi hy vọng Ban  liên lạc CHS nên đón nhận , soi rọi lại để trong kỳ họp mặt sau này chúng ta tổ chức tốt hơn , đẹp hơn ...Nếu nói rằng chúng ta đến với nhau vì một chút tình thì cũng chính vì chút tình  mà các bạn âý đã lên tiếng nói ...Các bạn ấy cũng đang nghĩ đến chúng ta như chúng ta nghĩ đến các bạn ấy ...Riêng đối với các bạn đã đến tham dự kỳ họp mặt lần này , tôi cũng hy vọng rằng các bạn sẽ thẳng thắn góp ý  trong những lần gặp tới ,,,bởi vì liệu rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau bao nhiêu lần nữa trong đời ?

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

TƯỜNG THUẬT KHÔNG TRỰC TIẾP BUỔI HỌP MẶT LẦN THỨ 19 của CHSPCT6471

Mấy ngày vừa qua tôi cứ thấp tha thấp thỏm nhìn lên quyển lịch nên chẳng làm ăn gì được vì có cảm giác thời gian sao trôi chậm quá ...Nhiều lúc cứ muốn xé một lần hai ba tờ cho cái ngày ấy mau tới ...Cứ ngẫm nghĩ mà thấy ganh tị với quí vị phụ nữ ...Mỗi năm các bà các cố có đến 2 ngày vậy mà ngày Phụ nữ lúc nào cũng đến trước ngày của mình ...Mà thật ra có ai công nhận rằng ngày ấy là 
ngày của mình đâu , chẳng qua là do mấy cô bạn học cũ cô nào cũng bận bịu chồng con cháu chắt nên chẳng ai chịu tới dự họp mặt cựu học sinh vì thế tôi cứ tạm cho rằng ngày họp mặt CHSPCT 
hàng năm là ngày của cánh mày râu chúng tôi thôi ...Các bạn nữ nếu có phản đối thì cũng nên thông cảm vì thật lòng chúng tôi cũng không muốn thế ...
Để chuẩn bị cho sự kiện trọng đại này , tôi đã bắt đầu nuôi heo từ tháng 3 năm ngoái ...Vào dịp cuối năm dù nhu cầu tiêu thụ thịt tăng vọt nhưng tôi vẫn không nỡ xuất chuồng vì nghĩ rằng chuyện Tết 
nhất dù sao cũng còn có chương trình bình ổn giá , chứ chuyện họp mặt CHS thì bắt buộc mình phải tự lo liệu ...Mở ngoặc ở đây tôi nghĩ có lẽ cũng cần phải nói cho các bạn mừng rằng không biết có 
phải do tôi có tay nuôi hay là do sơn thần thổ địa phò hộ độ trì mà con heo tôi nuôi lớn nhanh như thổi ...Tôi không hề chích thuốc tăng trọng hay bơm nước gì cả mà kết quả cuối cùng cũng rất  khả 
quan vì thế khi ông bạn Dược gọi điện cho tôi vào lúc 8 giờ 30 , bảo rằng 15 phút nữa sẽ xuống nhà tôi để cùng " phó hội " thì tôi đã hớn hở nhét vào túi một xấp giấy bạc thẳng tưng gồm mấy trăm ngàn 
tiền thẳng và một mớ tiền lẻ ...
Trước khi lên xe nổ máy tôi đã dặn các con tôi : " Mấy con tự lo liệu cơm nước và đem cơm cho mẹ , ba đi dự họp mặt cựu học sinh , trưa không về "  Và rồi không đợi chúng nó " biểu quyết " tôi đã vội tăng ga , nhắm hướng Di hòa Viên , à không , Thủy hoa Viên trực chỉ ....

1...Trước khi bắt đầu tường thuật không trực tiếp  chi tiết buổi họp mặt CHSPCTĐN 6471 tôi thấy cũng cần phải nói rằng dù rất bận và hơi mệt sau khi về nhà nhưng tôi vẫn phải vội vã " lên khuôn " 
bài viết này vì sợ rằng nếu để đến ngày khác thì nó sẽ bị out of date vì thế nếu có chi tiết nào không vừa ý hoặc sai sót , xin các bạn vui lòng bỏ qua cho , tôi xin muôn vàn cảm tạ :
Trời thành phố mấy hôm nay khá dễ chịu , nhiệt độ luôn ở mức dưới 30 độ C mặc dù vẫn có nắng vì thế tôi thấy không cần phải mặc veston và thắt cà vạt nên có lẽ vì vậy mà khi nghe chuông điện thoại reo rồi giọng nói của Bình qua điện thoại báo tin rằng có thể bạn ấy sẽ không đến được vì phải về quê dự đám tang ông chú thì tôi bỗng cảm thấy hơi lạnh ...Năm ngoái bạn ấy cũng đã gọi cho tôi trong một tình huống tương tự như vậy . Cảm giác lạnh lẽo ấy ngày một tăng thêm khi tôi và Dược cùng bước vào cửa nhà hàng ...Trên chiếc bàn kê ở hành lang bên ngoài căn phòng mà chúng tôi đã chọn làm nơi sinh hoạt chỉ có Ân và Kỳ đang ngồi ghi ghi chép chép trên mấy tờ giấy A4 liệt kê danh sách ..Nhìn vào bên trong , dãy bàn dài được nối bằng những chiếc bàn ngắn trải khăn bàn đã được bày sẵn chén đũa và ly tách ...Tôi lo lắng hỏi Ân : " Sao hơn 9 giờ rồi mà chưa thấy ai vậy bạn ? " 
Ân trả lời qua loa , có lẽ cũng để tự trấn an : " Ờ chắc các bạn đến trễ thôi . .." Rồi bạn ấy chìa cho tôi tờ giấy và một xấp danh sách ...Tôi cầm lấy và chưa kịp nói gì vì còn mải nhìn xuống chiếc hồ nhỏ giữa nhà hàng với những bông hoa súng trắng , hồng và tím nhạt , những cánh hoa thanh mảnh , xinh xắn gợi lên trong tôi nhiều cảm xúc ...Bổng dưng có người vỗ vào lưng tôi .. .Tôi quay lại , mừng rỡ khi nhận ra TrầnThành ...Cái siết tay nồng ấm của Thành dường như đã xua tan mọi nỗi lo lắng trong tôi .Tôi nhủ thầm : " .. Có lẽ Ân nói đúng , anh em chỉ tới trễ thôi , ngay đến Thành , mấy năm nay không hề tham dự mà năm nay cũng đến vậy thì lo gì ..." 
Bụng thì nghĩ vậy  nhưng tôi vẫn đến đứng bên cửa sổ , nhìn ra phía đường 2/9 , tâm trạng có phần giống với tâm trạng mấy chục năm trước đây khi đứng đợi người yêu ...Và rồi ...hình như " lòng thành " của tôi đã thấu đến trời xanh nên chẳng mấy chốc từng khuôn mặt quen thuộc bắt đầu hiện ra ..." trên khung cửa căn nhà cuối phố , có vô số lý do nên chẳng khép bao giờ ..." nào là Thỏa , nào là Thọ , nào là Hiệu , Chiến , Khán ...rồi thì cái dáng cao cao của Hoàng Dục vai đeo chiếc máy ảnh kỹ thuật số trông như một phóng viên chuyên nghiệp ...Nhiều bạn khác thì xúm lại bên tấm pano lớn , căng ra , treo lên và thi nhau chụp hình ...Những nụ cười hồn nhiên đã phá tan mọi rào cản và khiến tất cả chúng tôi hiện nguyên hình thành những cậu học trò nhỏ vô tư ,  nghịch ngợm ...
Bốn mươi bốn năm ... Trong suy nghĩ tôi chợt vang lên tiếng kêu thảng thốt như thể vọng về từ quá khứ ...Bốn mươi bốn năm ? Thì đã sao ...Điều quan trọng nhất không phải là những con số ấy mà chính là ở chỗ những con số ấy nói lên điều gì ...Cũng như thời gian chúng tôi cùng học với nhau trong một mái trường đâu có bao lâu , đối với người nhiều nhất là bảy năm , người thì ba năm , người thì một năm thậm chí có người chỉ năm ba tháng ...nhiều người còn chưa biết mặt nhau và chưa thể gọi đúng tên nhau ...thế nhưng chỉ với chất keo CHSPCTĐN tất cả đã được gắn kết với nhau thành một khối đồng nhất ...Chúng tôi đã vui trong niềm vui chung và có thể cũng đã từng đau một nỗi đau chung dù không nói thành lời  khi nhìn ngôi trường xưa đã đổ nát trước sức tàn phá khủng khiếp của thời gian ...
Khi bạn Phú Kỳ tuyên bố khai mạc cũng là lúc chúng tôi phải nối thêm bàn bởi vì số lượng các bạn về tham dự đã vượt quá dự kiến ...Nhiều bạn ở xa vẫn không ngại khó khăn để tìm về như bạn Hồ Hả , Nguyễn mạnh Hoàng từ Huế , bạn Bùi Mật ở Thăng Bình , bạn Trần quang Tuấn ở Phước Sơn và cả bạn Phạm Đoàn từ SG ...Con số chính xác đã ngang bằng với sĩ số của một lớp học trước đây ...( còn tiếp )
                                          

                                 
 


Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

ĐẤT TRỜI VÀ TÌNH YÊU .



Cổ điển hay hiện đại 
Vẫn chỉ có ba từ :
" Anh yêu em " như thể 
Mặt đất yêu bầu trời .

Trong tình yêu từ đất 
Có tình yêu con người 
Nên tình yêu rất thật 
Không vô tư như trời .

Trời cứ làm bão tố 
Nên đất cứ lở , bồi .
Nhưng trời là hơi thở .
Nên đất còn sinh sôi .

Dẫu biết rằng muôn thuở 
Trời đất chẳng gần nhau
Nhưng đất còn cây cỏ 
Vì trời còn trăng sao ....

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

TÔ CƠM NGUỘI ...

                                                   
 

cây cơm nguội vàng .


Đáng lẽ phải chờ cho cái Tết Phụ Nữ qua đi rồi mới bình tâm tỉnh trí mà phóng bút nhưng đã trót hứa với ông bạn Th.rồi , trước sau gì cũng phải lo ...lo trước thì khỏi lo sau ...nên tối nay chắc tôi phải thức khuya một bữa rồi ...Vả lại cái đề tài " Cơm nguội " này cũng có chút liên quan tới phụ nữ , nếu nó được " phát hành " đúng vào ngày 8 tháng 3 thì cũng xem như một công đôi việc  , để qua ngày khác e mất thời gian tính ..
Chẳng giấu gì các bạn , từ lâu tôi vốn rất ngưỡng mộ bác Google bởi vì bác ấy quả là một nhà thông thái , không việc gì bác ấy không biết , không những thế bác ấy lại còn có tài tiên tri , hơn hẳn các nhà " nội thương ngoại cảm " hiện nay , bằng chứng là chỉ cần bạn đánh một mẫu tự vào ô tìm kiếm là bác ấy đã cho ra hàng loạt trang web , địa chỉ ...vân vân và vân vân ...Ấy thế mà tôi vẫn có nhiều điều không phục bác ấy , nhất là cái khoản dịch ...Khi viết bài này tôi chỉ sợ một số bạn ở bên Tây đọc mà không hiểu tựa đề nên tôi đã cẩn thận nhờ bác ấy dịch dùm qua tiếng Anh và tiếng Pháp , ai ngờ bác ấy bảo tôi cơm nguội tiếng Anh gọi là cold rice , tiếng Pháp gọi là riz froid ....Thế có chết không chứ , kiểu này mà bảo bác kèm  các cháu thi đại học thì dù có cộng mười điểm ưu tiên cũng chưa chắc đã được ghi tên vào bảng hổ... .Nhưng nói vậy cũng tội cho bác ấy , bác ấy là dân Tây nên nếu có thì cũng chỉ có bánh mì nguội chứ làm gì có cơm nguội  , cũng như chiếc áo dài của VN mình không thể dịch là long shirt hay long robe , long jupe được vì thế người ta phải nhập luôn từ aodai vào ngôn ngữ của nhân loại ...
Nhưng mà thôi chuyện này chỉ là chuyện bên lề , chẳng nên đi sâu vào làm gì , tôi xin được phép đi thẳng vào chuyện cơm nguội .
Từ trước đến nay khi nói đến 2 tiếng cơm nguội thì phần đông người đời nay hay nghỉ rằng đó là một sản phẩm thừa , một thứ đáng đem đổ bỏ hoặc ...cho heo ăn ...Điều đó thì cũng không có gì lạ bởi vì xã hội ngày một tiến bộ , con người ngày càng văn minh ( ? ) , công nghiệp chế biến thực phẩm ngày càng lên ngôi ...mỗi ngày chúng ta chỉ cần bước ra khỏi cửa là đã chộ không biết bao nhiêu món ngon của lạ , nào là phở , mì , hủ tiếu , bánh mì , bánh bao , bún giò , bún móng ....rồi thì là mì ăn liền , phở ăn liền , bánh pizza , gà rán Kentucky ...đó là chưa kể nhiều thức ăn nhanh khác , món nào cũng hấp dẫn và bắt mắt ...Có thể nói rằng chỉ việc ngồi kể tên các món ăn thôi cũng đã mất một khoảng thời gian đáng kể trong đời người rồi ...Vì thế chả trách thiên hạ đổ xô nhau ra đường làm ăn , các hàng quán  ngày nào cũng chật ních ...nam thanh nữ tú , đại gia thiếu gia ...mỗi người mỗi vẻ , mỗi kẻ một phong cách ...Tôi không hề có ý than phiền hay chê trách gì về những sở thích hoặc thói quen này vì  hoàn cảnh và công việc của mỗi người mỗi khác  sở dĩ tôi phải lên tiếng minh oan cho cái món cơm nguội gần như đã đi vào truyền thuyết này là vì ánh nhìn ái ngại của cô cháu tôi sáng nay như tôi đã kể với một vài bạn ...có vẻ hàm ý rằng chắc tôi đang cháy túi nên mới lục cơm nguội mà ăn ...
Viết đến đây tôi mới chợt nhớ rằng hình như không phải chỉ đến bây giờ mà từ xưa người ta cũng đã có một cái nhìn không công bằng về cơm nguội ...
Ca dao có câu : " Chàng ơi phụ thiếp mà chi ,
Thiếp là cơm nguội chờ khi đói lòng "  Nghe thật tội nghiệp , thật áo não ...câu ca dao nói lên sự cam chịu của người phụ nữ trong một xã hội mà đàn ông luôn giành lấy những đặc quyền đặc lợi , đàn ông luôn được trọng thị : " Nhất nam viết hữu , thập nữ viết vô " hoặc " Trai năm thê bảy thiếp , gái chính chuyên một chồng ..." 
Hình ảnh món cơm nguội trong câu ca dao chứa đầy mặc cảm tự ti nhưng lại biểu hiện lòng khoan dung của người phụ nữ như muốn nói lên rằng ...Anh cứ tha hồ đi kiếm phở mì , hủ tiếu , bún giò đi ...lúc nào " hết vé "  thì anh hãy quay về , nơi đây  vẫn còn có em ...tô cơm nguội để anh đỡ đói ...
Nhắc đến chuyện này thật tình tôi cũng không có ý định khuyên quí vị phụ nữ nên bắt chước người phụ nữ trong câu ca dao ngày xưa , vả lại nếu tôi có khuyên như vậy thì chắc cũng chẳng ai nghe bởi vì  ngày nay nam nữ đã bình dẳng trong nhiều lĩnh vực kể cả trong lĩnh vực tiền và hậu hôn nhân ...Riêng tôi thì có cho vàng tôi cũng không dám ' chán cơm thèm phở " ...Nhất là hôm nay lại là ngày mồng 8 tháng 3 ...chỉ cần nhìn lực lượng phụ nữ diễu hành qua các con phố và các dãy hàng hoa được bày bán khắp nơi để chào mừng họ là tôi đã : " Run như run thần tử thấy long nhan .." rồi .
Có lẽ cũng chỉ vì quá run nên tôi đành phải gác lại câu chuyện về mối liên hệ giữa phụ nữ với cơm nguội và cơm nguội với phụ nữ  mà chỉ tập trung vào việc biện minh cho cái giá trị không đổi của món ăn mà tôi cho là rất hợp với mình này ...Tôi nghe nói ở miền Bắc có rất nhiều cây cơm nguội , có nhiều cây rất lớn gần như cổ thụ với hoa vàng khá đẹp , hình như cây này còn được gọi là cây sếu ...tôi chưa từng được thấy cây nầy trên thực địa nhưng vẫn thấy thích ...có lẽ vì từ cơm nguội lại gợi tôi nhớ đến một câu ca dao khác : 
" Chiều chiều nhớ lại chiều chiều ,
Nhớ nồi cơm nguội nhớ niêu nước chè ..."
Đây cũng chính là câu ca dao đã xoáy sâu vào tâm hồn tôi nhiều nhất vì nó đánh động nhiều kỷ niệm êm đềm thời thơ ấu ...Hơn nửa thế kỷ đã trôi qua nhưng dường như thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả ...Thời gian đã biến đổi vẻ ngoài của thân xác tôi : Từ một cậu bé loắt choắt thành một thanh niên , một trung niên và bây giờ là một " người cao tuổi " nhưng vẫn không thể nào xóa nhòa được hình ảnh một vùng quê hiền hòa như trong cổ tích ...Nơi ấy có bóng dáng của nội tôi , có nồi cơm bằng đất nung , có chiếc ống thổi lửa bằng tre mà mỗi lần nội lom khom thổi vào bếp tôi thường xen vào : " Nội để con thổi cho ..." và rồi tôi vụng về để tro bay tung tóe ...Những lúc ấy nội thường cười : " Mẹ ổ mi ...để đó cho nội ..." Những nồi cơm nhỏ bé ấy không bao giờ cạn đáy vì nội tôi luôn giữ lại một phần cơm nguội để mỗi khi tôi đi học về , háu đói thường lục lấy mà ăn trước khi đến bữa ăn chính ....
Trong đời tôi , tôi đã từng được nếm qua nhiều món cao lương mỹ vị nhưng chưa bao giờ tôi có được cái cảm giác ngon miệng lạ lùng như lần ấy ...lúc tôi mới học lớp 3 ...
Làng tôi nằm trên  gò nổi giữa một nhánh sông Thu Bồn vì thế việc đi lại vào thập niên 60 vô cùng khó khăn ...nhất là mùa mưa ...Để phục vụ cho chợ  Phú Bông hoạt động , các bà mẹ phải đi đò ngang ,  đò dọc xuống chợ huyện ở Vĩnh Điện hoặc chợ Trà Kiệu bán mớ rau , trái mít , củ khoai ...và mua về các loại hàng hóa khác ...nhưng bù lại , ở đây cũng có một trường tiểu học khá khang trang có tên là trường Tư Phú ( Phú Phong , Phú Lộc , Phú Thọ , Phú Mỹ ....nếu thêm Phú Hưng nữa thì phải gọi là Ngũ Phú mới đúng ...) Ngoài ra cũng có một đơn vị hành chính xây dựng kiểu nhà cấp 4 , bên ngoài có sân bóng chuyền dành cho người lớn nhưng lũ nhóc chúng tôi thường sử dụng làm sân bóng đá ...Đó cũng là nơi chúng tôi được xem chiếu bóng mỗi khi có đoàn chiếu bóng ở thành phố về ...Tôi xin được vắn tắt về những chi tiết này để nói rằng cũng từ một lần đi xem chiếu bóng về , không hiểu sao tôi cảm thấy đói kinh khủng ...Có lẽ trong khoảng thời gian chờ đợi từ lúc xem các chú , các anh trong đoàn làm phim trồng trụ , giăng màn ...chạy máy phát điện cho đến lúc được mãn nhãn với những tập phim đen trắng trên màn ảnh tôi đã chạy nhảy , đùa nghịch quá nhiều ...để rồi khi những nỗi vui mừng , háo hức ấy lắng xuống , tan đi tôi mới cảm nhận được những tiếng kêu gào thống thiết của cái dạ dày trống không ...
Những bước chân trên đường về nhà của tôi ngày càng trở nên nặng trĩu , nhưng cuối cùng tôi cũng lết được về đến nhà ...Dưới ánh đèn dầu lửa , nội tôi vẫn đang cặm cụi ngồi xắt khoai ...thỉnh thoảng lại nhìn ra ngõ ...Ông nội tôi đã ngủ vì hôm sau phải ra đồng sớm , chỉ có bà nội tôi chờ tôi ...( Có một điều tôi không hiểu nổi là suốt mấy năm tôi trời tôi sống với ông bà nội tôi , chưa bao giờ tôi thấy bà ngủ ...hình như bà luôn đi ngủ sau khi tôi đã ngủ và dậy trước khi tôi thức dậy ...) 
Vào đến nhà tôi ngồi phịch xuống đất , bên nội và kêu lên : " Nội ơi , con đói quá ." Không đợi tôi nói lần  thứ hai , nội tôi quày quả vào bếp bưng ra cho tôi một tô cơm nguội ...Thức ăn nội chan sẵn vào tô là một ít cá mờm kho ... Nội bảo : " Eng đi , mẹ ổ mi ...nội biết reng mi cũng đòi eng mà ...Chiếu bóng hay không con ? 
-- " Dạ hay ..." Tôi vừa bưng tô cơm và lia lịa vừa trả lời ...Một cảm giác ngon miệng đến kỳ lạ đến nỗi tôi không thể diễn tả được ... Chỉ là tô cơm nguội ,  chỉ là một chút cá mờm kho khô mà cách kho và các loại gia vị nội nêm nếm cho món ăn dĩ nhiên không thể nào bì được với cách chế biến công phu của những đầu bếp trứ danh sau này ...Cảm giác ấy vẫn cứ đọng lại trong tôi rất nhiều năm sau này và dường như không hề rời khỏi tôi dù cuộc sống đầy những biến thiên và dời đổi ...Tình thương yêu của nội đã chuyển hóa thành một vị ngọt tiềm ẩn làm chất men sống cho đời tôi .
Nhiều năm tháng đã qua đi , nội tôi  không còn trên cõi đời này nữa nhưng những hồi ức về nội vẫn còn sống động trong tôi , hằng năm cứ đến ngày giỗ nội , tôi đứng trước bàn thờ thắp nhang và nhìn tấm ảnh thờ của nội tôi đã bong tróc với thời gian tôi lại cảm thấy  buồn .buồn ...Có lúc tôi muốn đem tấm ảnh đi phục chế lại nhưng rồi tôi lại không làm vì tôi biết rằng dù những thợ ảnh có giỏi đến đâu và công nghệ hỗ trợ có hiện đại đến đâu đi nữa thì vẫn không thể nào tái tạo lại hình ảnh nội giống như trong tềm thức của mình ...Công nghệ có thể sẽ giúp cho tấm ảnh mới hơn , đẹp hơn nhưng cũng có thể sẽ làm mất đi cái hồn của tấm ảnh , cái hồn chứa rrong đôi mắt hiền hòa , trên gò má nhăn nheo , trên đôi tay thô ráp đã từng xoa đầu , vuốt má tôi ...ngày xưa . 
Đó cũng chính là lý do thầm kín khi tôi bảo với các con tôi rằng : " Ba bây giờ có tuổi rồi nên ăn uống chẳng bao nhiêu vì thế đối với ba món cơm nguội vẫn là món ăn tuyệt vời nhất ...Các con còn trẻ cần ăn nhiều để lấy sức tuy nhiên có một điều các con nên nhớ rằng , nếu so sánh một tô cơm nguội thêm  chút cá kho với một tô bún tái , một tô mì các con thường dùng thì thành phần chất dinh dưỡng trong đó cũng chẳng khác nhau bao nhiêu ...Đó là chưa kể những loại thực phẩm không rõ nguồn gốc sau khi qua bàn tay chế biến và thêm thắt các chất phụ gia của nhiều kẻ thiếu lương tâm thì khó lòng nhận ra món nào độc hay không độc ....Nhiều tài liệu trên mạng cho rằng ăn cơm nguội độc nhưng ba thấy trên thực tế dân quê ngày xưa ăn cơm nguội quanh năm mà có sao đâu , họ lại không có điều kiện để bảo quản tốt như bây giờ ...Bà cố của các con còn thọ đên 108 tuổi và hiếm khi bị đau ốm ...Biết được điều đó để cẩn thận cũng tốt nhưng nếu nói độc thì ngay đến nhiều loại thuốc bổ và  thức ăn được quảng cáo là rất bổ dưỡng hiện nay cũng vậy ...

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

NGÀY XƯA ƠI ! NGÀY XƯA ...



Sáng nay có " ông đồ "
Nhớ về thời cắp sách .
Ngồi nhìn từng viên gạch .
Rơi dưới gốc sao già .

Năm tháng cứ dần qua .
Chẳng người nào sống mãi .
Chỉ một điều còn lại :
Những kỷ niệm ban đầu 

Bầy én liệng trên cao ,
Trời tháng giêng mưa bụi .
Nghĩ về thời nông nổi .
Ông cũng buồn như mưa :

" Ngày xưa ơi ! ngày xưa ...
Sao ngọt ngào đến thế .
Hay  chỉ vì lúc trẻ .
Ta nuôi đời bằng mơ ...."

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

HỒN TRƯỜNG CŨ .

Tiểu dẫn : Sáng nay vào FB thấy nhiều bạn về trường cũ PCT chụp ảnh lưu niệm trước khi trường bị đập để xây lại , trong số đó có cả cô Ngân , cô giáo Việt văn năm tôi học Thất 4 1964 ...Dẫu biết rằng điều này cũng nằm trong qui luật chung của cuộc đời , không có gì tồn tại vĩnh viễn nhưng không hiểu sao tôi bổng thấy lòng mình nặng trĩu  ...Tôi ủy mị quá chăng ?


Trong hồn trường có hồn tôi ,
Nhìn viên gạch vỡ nghẹn lời vĩnh ly .
Não lòng mỗi bước chân đi ,
Ngoái trông ...một thuở xuân thì đã xa .
Như tàu đã bỏ sân ga ,
Như chim đã chắp cánh qua đỉnh trời ...
Trong hồn trường có hồn tôi ,
Với trăm nghìn nỗi ngậm ngùi vô danh ...



Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2015

GẶP BẠN ĐẦU NĂM

Hôm nay sáng mùa xuân ,
Bằng lăng thay lá mới .
Như cố tình ngóng đợi ,
Những người bạn ngày xưa ...

Ngày tháng cứ thoi đưa .
Chén đời ngày mỗi cạn .
Chỉ còn khi gặp bạn .
Là gặp lại niềm vui .


Còn bao nhiêu nụ cười 
Dành cho nhau nữa nhỉ ...?
Thời gian : dòng nước chảy .
Về cuối biển chân trời .

Cười nữa đi bạn ơi ...
Mùa xuân còn đây đó .
Từng chồi non mới trổ .
Sau bao ngày gió mưa ...