Translate

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

CHỦ NHẬT ĐẸP


Đúng như lời một người bạn đã nói trong lời bình cho một bài viết của tôi cách đây khá lâu : " Ở vào cái tuổi cận địa viễn thiên như tụi mình mà còn có được dăm ba người bạn tri âm , tri kỷ thì còn gì hạnh phúc bằng ..."  
Tôi không hiểu khi sáng tác bản nhạc " beautiful sunday  " nhạc sĩ  Daniel Boone có vui nhiều như tôi đã vui trong ngày chủ nhật hôm nay không ...Tôi không nói đến tính chất của niềm vui vì tự nó niềm vui chúng tôi đã khác nhau ...Nhạc sĩ vui và thấy ngày chủ nhật thật tuyệt vời trong tình yêu còn tôi thì lại thấy vui vì tình bạn ...Không biết có cần phải mở ngoặc để xin lỗi "hồng nhan tri kỷ " của tôi không ...chắc là không...  vì đã gọi là tri kỷ thì phải hiểu nhau mà hiểu nhau rồi thì chuyện gì cũng có thể thông cảm được ...huống hồ những người bạn hôm nay đến thăm tôi đã đem lại cho chúng tôi những nụ cười sảng khoái ...khiến chúng tôi thấy yêu đời hơn , tâm hồn chúng tôi thấy ấm áp hơn .
 Nơi tiếp khách cố hữu của tôi vẫn là vỉa hè quầy báo nhưng bạn HD lại bảo là " Chẳng có quán cà phê nào trong thành phố này sánh bằng ..." Không biết có phải ý bạn ấy muốn nói nơi đây có thể nhìn thấy đầy đủ non nước trời mây ,xe cộ và người ...nơi đây có đủ không khí để thở , có đủ màu sắc hình ảnh của một cuộc đời thu nhỏ ...
 Buổi sáng tôi mới vừa quay về từ đại lý sách báo , chuẩn bị cho phiên trực chủ nhật của mình bằng cách lôi đống báo chưa đóng đinh ra , lồng mấy trang ruột vào trang bìa ...Chưa kịp bấm tờ nào bổng tôi giật mình vì tiếng cười của NHK ...Lão đứng bên tôi từ lúc nào không biết : " Làm gì ngồi đến hai chiếc ghế ...chia bớt mình một cái đi ..." Tôi ngẩng lên nhìn ...Hai cái mai tóc bạc quen thuộc của lão hiện ra trong mắt tôi với khoảng cách vừa đủ để tôi và lão nắm lấy tay nhau siết thật mạnh như chuẩn bị bước vào một cuộc song đấu ...Tôi định gọi con bé bán cà phê phía sau quầy bưng món cà phê không đường cho lão nhưng lão khoác tay ... " Không , mình có cái hẹn uống cà phê rồi bây giờ chỉ ghé chơi với bạn một chút thôi ..." rồi ngồi xuống trên chiếc ghế tôi vừa chìa ra . Chúng tôi bắt đầu tỉ tê đủ thứ trên đời ...câu chuyện thỉnh thoảng lại bị ngắt đoạn vì những người khách mua hàng nhưng NHK không hề bận tâm . Hễ tôi đứng dậy bán hàng thì lão ngừng nói và khi tôi ngồi xuống thì lão lại tiếp tục ...Một lát sau có điện thoại gọi ...NHK chào tôi rồi bỏ đi ... hơi tiếc vì còn nhiều mẩu chuyện dang dở ...
 Bóng NHK vừa khuất phía bên kia đường thì đã thấy HD đèo PHC đỗ xịch trước quầy ...Cái dáng cao cao của HD in lên nền trời mây mù của tháng giêng và nụ cười lạnh quen thuộc của người bạn thầy giáo luôn có một vẻ gì đó vừa hấp dẫn vừa bí ẩn ...Hình như nghề sư phạm đã khiến cho HD luôn giữ vẻ mặt nghiêm trang ...chỉ khi thân thiết mới thấy được con người tình cảm của bạn ấy ...PHC thì lại khác , nụ cười nở ra có vẻ trọn vẹn hơn ...Chúng tôi nhìn nhau một thoáng rồi đột ngột phá lên cười vì mừng rỡ ...Từ hôm gặp PHC cùng với TB đến nay chúng tôi mới gặp lại ...
 Đang trò chuyện râm ran thì HD có điện thoại ...và khoảng 10 phút sau thì một người em của HD xuất hiện ...Như vậy là chương trình tán gẫu ngày chủ nhật của chúng tôi lại có thêm thành viên mới ...Nhưng chưa phải là đã hết ...mấy phút sau đến lượt tôi nghe điện thoại ..." Mi đang ở đâu ? " Giọng của PVB vang lên trong máy . Tôi trả lời : " Như thường lệ , đang ở quầy ...có HD và PHC ở đây nữa ..." PVB cười hì hì " Ủa rứa hả ! mười lăm phút nữa tau qua ...hì hì ..." 
Hình như con bé bán cà phê phía sau quầy tôi đã bắt đầu muốn tuyển dụng tôi vào đội ngũ tiếp thị của quán cô ấy nên tỏ ra quan tâm  bằng cách sai chồng khệ nệ một bình nước trà to tổ bố đến khuyến mãi cho chúng tôi ...
 Niềm vui càng lúc càng tăng với những nụ cười ...nhất là sau khi PVB đến với cái giọng tưng tửng ...Rốt lại cả chủ lẫn khách đều quên cả cái chủ đề chính của câu chuyện là HD muốn hỏi thăm tôi về cái sự cố đầu năm mà tôi đã nói trước đây ...Sự quan tâm của bạn bè khiến tôi thấy mọi chuyện trở nên nhỏ bé và không còn đáng phải bận tâm nữa ...Xét cho cùng thì : " Cờ xơ ra , xơ ra ...cà xơ rơ , xơ rơ ..." Tôi chợt nghĩ thầm : " Rốt lại , điều quan trọng nhất  và là điều duy nhất có ý nghĩa trong đời mình vẫn chỉ là những tình nghĩa quý báu này ...Rồi mọi sự sẽ qua đi , chỉ có những chân tình còn lại ...Công danh tài lợi rồi sẽ tan biến đi ...Những hò hét , tung hê rồi sẽ lắng chìm ...Hạnh phúc chính là sự tận hiến và tận hưởng  từng giây phút trôi qua trong cuộc đời mình ...Hạnh phúc thật giản dị và đơn sơ ... Hạnh phúc không có giá bởi vì nó vô giá ... Xin cám ơn tất cả những người bạn đã đến với tôi hôm nay , đã cho tôi một ngày chủ nhật đẹp trong đời ...
 Và ngày chủ nhật  của tôi vẫn cứ kéo dài mãi ngay cả khi các bạn tôi đã chia tay  vào buổi trưa ...Kéo dài cả sau khi chia tay Kh. vào buổi chiều tối ở quán cà phê Da vàng ...Kéo dài mãi đến tận bây giờ ....Bạn và tôi ...Chúng ta đã có bao nhiêu chủ nhật đẹp trong đời ...Tôi không biết nữa ...Nhất là một chủ nhật tuyệt vời " Ở vào cái tuổi cận địa viễn thiên " ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét