Cuối cùng tôi cũng đã trở về thành phố ấy ,nơi có ngôi trường cũ với những tháng năm
êm đềm của thuở còn đi học ...Tôi trở về như một người khách lạ đối với chính ngôi
nhà mình và đau xót nhận ra những mất mát , những hao hụt không phương hàn gắn
...Tàng cây sao lớn trên sân rải những đám lá khô màu nâu trên nền xi măng đã vỡ
nhiều chỗ , vài con chim sẻ nhảy nhót lượm hạt cỏ bên cạnh trụ cờ , bức tượng cụ
Phan màu đen , biểu tượng của ngôi trường vẫn im lặng nhìn ra phía cổng ...Tất cả
những hình ảnh trong thoáng bắt gặp mơ hồ ấy lại chính là tất cả những gì còn lại
trong tôi sau bao nhiêu năm long đong , xuôi ngược...Đâu đó vang lên tiếng còi xe ,
tiếng cười khúc khích của những cô bé mặc áo dài trắng đi ngang qua cổng trường
...Cũng là những hình ảnh đó , những màu sắc đó nhưng tôi vẫn thấy có một vẻ gì
không thực ...Hiện tại ,quá khứ như trộn lẫn vào nhau ,hòa tan với nhau thành một
bức tranh nhiều màu sắc nhưng khó hiểu ...
Chính từ vị trí này , nơi tôi đang đứng là chỗ xếp hàng của lớp C xưa , những buổi
sáng thứ hai với nam sinh quần trắng áo trắng , nữ sinh áo dài xanh ...Thầy cô thì
đứng trên bực tam cấp trước phòng hội đồng ...Khuôn mặt ,ánh mắt của cả thầy lẫn trò
đều có vẻ nghiêm trang ,tươi tỉnh ...như sự trang bị cần thiết cho một tuần lễ sắp bắt
đầu ...Ở phía xa kia thấp thoáng bóng thầy giám thị đi tới đi lui để trông chừng ..
sáng thứ hai với nam sinh quần trắng áo trắng , nữ sinh áo dài xanh ...Thầy cô thì
đứng trên bực tam cấp trước phòng hội đồng ...Khuôn mặt ,ánh mắt của cả thầy lẫn trò
đều có vẻ nghiêm trang ,tươi tỉnh ...như sự trang bị cần thiết cho một tuần lễ sắp bắt
đầu ...Ở phía xa kia thấp thoáng bóng thầy giám thị đi tới đi lui để trông chừng ..
"Những màu xanh bổng không xanh nữa , Khi ghé môi vào chén biệt ly ..." Tôi bất giác
thì thầm , bao nhiêu năm đã qua rồi ...Cuộc đời đã cuốn tất cả chúng tôi vào dòng xoáy
nghiệt ngã của nó khiến mỗi người phải gắng sức bơi để không bị nhấn chìm ...Có
những bạn may mắn đã vượt qua được , vươn lên được như Ph K. , như H D , như G
..như B. ...và còn được gắn bó với trường , nhiều bạn đã trôi dạt về các khoang trời
khác rồi cũng cố gắng ngoi lên ...có người thành công như H , như T, như K. ...,có
người thất bại như H. như Đ ..,có người lưu lạc tha phương . như Th ,như Ng. , như
HTh. như C .....nhưng dẫu sao cũng còn có lúc nghĩ đến , nhớ về ...cũng còn hy vọng
có ngày gặp lại ...Chỉ buồn cho nhiều bạn đã vĩnh viễn ra đi như Đỗ văn Thông ,
như Nguyễn hữu Thanh ,như Lê văn Thuận ...và còn ai nữa ...Tôi không biết hết . Nỗi
buồn chợt loang dần thành những suy tư về kiếp người ...Hữu hạn và vô cùng ...Cát
bụi và sa mạc ...
" Xác bằng hữu rã mục rồi thân lúa,
Sông phù sa máu cuộn chảy qua cầu ,
Vòng gai kẽm nhốt tim người héo úa ,
Lời ân tình thôi cũng ngại trao nhau , " (?)
Những câu thơ tôi không còn nhớ rõ nhưng mỗi lần đọc nhẩm lại tôi vẫn cứ thấy xúc
động khi nghĩ đến đời mình và bạn bè mình ...Một thế hệ trong những thế hệ gánh
chịu nhiều thiệt thòi nhất ...Giờ đây ,đứng lặng giữa sân trường tôi muốn gọi về tất cả
những kỷ niệm để cùng chia sẻ với tất cả bạn bè ngày ấy, bây giờ ... bởi rồi đây , rồi
mai đây ...ngôi trường của chúng tôi cũng sẽ thay đổi như cuộc đời đang thay đổi
...từng ngày ,từng ngày .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét