Translate

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

NGÀY CỦA MẸ

                                                         



Có rất nhiều bài hát về Mẹ nhưng tôi chỉ thích 2 bài hát : Lòng mẹ của Y Vân và Bông hồng cài áo , thơ Nhất Hạnh , nhạc Phạm thế Mỹ ....Những nhạc sĩ khác như Trịnh công Sơn hoặc Phạm Duy cũng có những sáng tác rất hay về Mẹ nhưng tiếc một điều là phần lớn những bài hát này lại có ít nhiều dính dáng đến chiến tranh , mà chiến tranh thì mẹ tôi không thích ...Chiến tranh luôn xuất phát từ tham vọng  của con người và luôn là cỗi nguồn của nhiều bi kịch ...Mẹ tôi thì không hề có tham vọng , mẹ tôi chỉ là một phụ nữ bình thường như hàng triệu người phụ nữ Việt bình thường khác , nghĩa là phần lớn cuộc đời gắn liền với ruộng nương hoặc quang gánh ...
Năm nay mẹ tôi đã tám mươi ba tuổi và tôi có thể hãnh diện mà nói như Nhất Hạnh rằng : " Đóa hoa màu hồng còn cài lên áo đó anh , đóa hoa màu hồng còn cài lên áo đó em , thì xin anh , thì xin em hãy cùng tôi vui sướng đi . " 
Cảm tạ Thượng Đế đã cho tôi vẫn còn có mẹ ở vào cái tuổi mà chính mái tóc mình cũng chẳng còn một sơi đen nào ...Thế nhưng có hề gì ...Có lẽ trong mắt mẹ tôi , tôi không bao giờ là một ông già mà chỉ là một đứa con của mẹ ... 
Có một điều tôi lấy làm xấu hổ đó là từ khi tôi khôn lớn tôi chưa bao giờ nói được với mẹ tôi một câu : " Mẹ ơi ...mẹ có biết là ...con yêu mẹ không ? " Tôi cũng chưa bao giờ làm một bài thơ tặng mẹ mặc dù tôi làm thơ tình hoặc thơ tán gái thì nhiều ...Phải chăng do tôi sợ rằng những lời thơ bóng bẩy sẽ khiến mẹ tôi không hiểu 
được vì thế  mỗi lần gặp mẹ , tôi thường chỉ tìm cách pha trò hoặc chọc cho mẹ cười ...và thấy vui mừng vì nụ cười của mẹ vẫn còn tươi ...
Dĩ nhiên không phải lúc nào tôi cũng có thể được vui mừng như vậy , bằng chứng gần đây nhất là hôm trước Tết , vào ngày giỗ ông nội tôi , trong lúc cả gia đình đang quây quần bên bàn ăn , tôi chợt nhìn thấy mẹ tôi tay chân run lẩy bẩy , không cầm được chén đũa ...trời bên ngoài hôm ấy cũng không lạnh lắm ...Khuôn mặt 
mẹ chợt  trắng bệch khiến tôi hoảng hốt ...Cũng may là sau một lúc nghỉ ngơi mẹ tôi có vẻ hồi phục lại ...Những ngày sau cũng bình thường nhưng các cơn run tay chân thỉnh thoảng cũng tái phát dù không kéo dài lắm ...
Tôi bắt đầu suy nghĩ và có phần lo sợ điều không hay nên dặn em trai tôi , hiện đang sống chung với ba mẹ tôi , khi có bất cứ biểu hiện gì thì phải điện thoại báo tin cho tôi gấp . Một tuần sau , sau khi ngồi giặt mấy chiếc khăn lau , lúc đứng dậy mẹ tôi đã bị choáng nên lảo đảo , đúng lúc ấy em tôi bước vào nên đã đỡ mẹ tôi vào giường nghỉ rồi điện thoại cho tôi .
Chính đây là thời điểm bắt đầu cho một chu trình điều trị kéo dài gần ba tháng do  tôi phụ trách và đến hôm nay tôi mới có thể thở phào vì mẹ tôi đã gần như khỏi hẳn các triệu chứng chóng mặt , mất ngủ , áp huyết thấp và run tay chân ...không những thế ba tôi còn bảo : " Má mi bữa ni thấy có vẻ mập và khỏe hẳn ra , buổi sáng còn dậy sớm tập thể dục nữa ..."  
Tôi không có ý định khoe khoang cá nhân mình  mà chỉ muốn ghi lại đây một số kinh nghiệm để bất cứ ai đang còn chăm sóc mẹ hoặc ba gặp phải tình trạng này thì có thể tham khảo xem thử có giúp ích được gì chăng .
Phương pháp này cũng thật đơn giản , chỉ đòi hỏi một chút kiến thức về tâm sinh lý và y học nghĩa là cũng chỉ cần mấy bước : Vọng , văn , vấn , thiết ...
Ba mẹ tôi đều được mua bảo hiểm y tế ...đối với ba tôi thì việc này giúp ích rất nhiều vì ông bị tiểu đường đã hơn mười năm nay ...Ông thường xuyên phải uống thuốc để giảm lượng đường trong máu và phải đi khám để đo đường huyết hàng tuần , chế độ ăn kiêng cũng giúp ông tránh được các biến chứng tuy nhiên đôi chân thì yếu phải dùng gậy mỗi khi đi lại . Năm nay ba tôi đã tám mươi bảy tuổi . 
Riêng đối với mẹ tôi thì lại khác ...Tuy ốm yếu nhỏ con lại là dân gốc thành phố thế nhưng phân nửa cuộc đời mẹ tôi lại gắn liền với quang gánh ... Khoảng đời cơ cực ấy nhiều khi nhớ lại tôi vẫn còn cảm giác rùng mình ...nhưng dù sao cũng chính nhờ đôi quang gánh tảo tần ấy mà anh em chúng tôi khôn lớn ...Tôi không định nói nhiều về chuyện này bởi vì chắc rằng rất nhiều người trong chúng ta cũng đã trải qua một quãng đời như vậy ...Tôi chỉ muốn nói rằng chính quãng thời gian sống kham khổ ấy đã khiến mẹ tôi luôn có thói quen nhường phần cho chồng con ...Ngày qua ngày thói quen ấy đã trở thành nếp quá sâu khiến bà khó lòng dung nạp được những món ăn mà đối với chúng ta thì rất cần thiết vì có nhiều chất bổ dưỡng ...mặc dù điều kiện kinh tế sau này có phần khấm khá hơn . 
Một lý do khác cũng khiến mẹ tôi trở nên yếu đi nhiều thời gian gần đây đó là việc bà thường xuyên cùng với mấy bà hàng xóm cùng lứa tuổi đi khám bảo hiểm y tế để nhận thuốc về uống ...Tâm lý chung của các cụ cứ nghĩ rằng mình đã đóng tiền mua bảo hiểm mà  không khám thì uổng vì thế cứ mỗi lần đau lưng nhức mõi là cứ đến gặp bác sĩ khai bệnh ...Không thể trách bác sĩ vì đối với những triệu chứng đau nhức không rõ ràng như vậy bác sĩ chỉ còn biết kê toa cho thuốc giảm đau , thuốc nhức đầu , chóng mặt và  cả thuốc ngủ cho dễ ngủ ...
Tôi phát hiện điều này khi em trai tôi lôi từ hộc tủ của mẹ tôi ra vô số loại thuốc giảm đau , thuốc an thần nhẹ ...đưa cho tôi để tôi xác định tên thuốc và liều dùng ...Chính nhờ phát hiện mới này  đã giúp tôi suy đoán được một phần nguyên nhân gây ra các bệnh mãn tính cho mẹ tôi ...Phần lớn các loại thuốc điều trị bệnh đau nhức mà bác sĩ cấp vốn chỉ có tác dụng nhất thời là tạo cảm giác giả vờ , chỉ có tác dụng đối với các cơn đau cấp tính , gây ức chế thần kinh để người bệnh dễ chịu hơn thôi và nếu dùng nhiều ngày thì lại có hại cho sức khỏe ...Tôi đã thuyết phục mẹ tôi ngừng hẳn việc sử dụng các loại thuốc này bằng cách chứng minh cho mẹ tôi thấy rằng dù bị gãy đến 4 cái xương sườn nhưng tôi không hề uống một viên thuốc nào mà chỉ dùng thuốc khi bất đắc dĩ 
Tôi cũng tìm đọc một số tài liệu liên quan đến những triệu chứng tôi đã nhận thấy ở mẹ tôi sau đó lọc được vài thông tin bổ ích và bắt đầu tiến hành điều trị ....
Thời gian đầu tôi mua mỗi ngày một lạng thịt bò tươi . bảo em tôi nấu canh cho mẹ tôi ăn , mỗi ngày uống thêm một ly sữa trộn bột lúa mạch cùng ca cao và uống thêm 2 viên thuốc 3 B ( B1, B6 , B12 ) loại tốt do Pháp sản xuất ....
Sau đó tôi theo dõi áp huyết và nhận thấy từ chỉ số 6 và 9 thì áp huyết đã tăng đến 8 và 12 ....da dẻ bắt đầu hồng hào hơn ...
Sang đến tuần lễ thứ nhì tôi đề nghị mẹ tôi tăng thếm khẩu phần ăn mỗi ngày với các thức ăn bình thường với các loại rau trái màu xanh , vẫn uống thêm 3 B và sữa lúa mạch để bổ sung vi chất và magiê ...Hiện tượng run tay chân không còn nữa ....
Tuần thứ 3 tôi giảm lượng 3 B mỗi ngày còn một viên và vẫn tiếp tục bổ sung ăn uống  để cân bằng dinh dưỡng ...Kể từ tuần thứ tư tôi không dùng 3B nữa mà chỉ cung cấp các thức ăn , thức uống có nhiều sinh tố và magiê ...Các bạn cần nhớ rằng bệnh run tay chân do thiếu chất của người già và bệnh Parkinson là 2 bệnh khác nhau .
Cho đến nay sau gần ba tháng điều trị , sức khỏe mẹ tôi đã rất tốt như ba tôi và các em tôi nhận xét . Khi tôi chở mẹ tôi đi dự lễ thăm nhà của một đứa cháu , mẹ tôi đã cười rất tươi và trò chuyện rất vui vẻ với bà cụ nhà thông gia ...Mẹ tôi cũng có thể nâng cốc và " gánh " cả lon bia mà họ nhà trai đã mời tôi vì mẹ tôi biết tôi không thích uống bia .  Nụ cười của mẹ tôi đã là một phần thưởng cho tôi mặc dù cho đến bây giờ tôi vẫn lúng túng không thể nói được câu : " Mẹ ơi ! mẹ có biết là ...là con yêu mẹ ,,,hay không ? " 

                                              
 

  




4 nhận xét:

  1. Nói ngay đi "Con thương má"...đừng hứa hẹn lần sau nghen bạn hiền.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn Hòa . Nghe lời bạn mình sẽ nói , nhưng không hiểu sao khi đã là người lớn người ta lại khó nói những câu đơn giản như vậy , có lẽ vì người ta muốn chứng tỏ bằng hành động nhiều hơn . Còn nhớ lúc là trẻ con , mỗi lần mẹ hỏi : " Con có thương mẹ không " thì câu trả lời ngay sau đó là " Thương " ...rồi : " Thương mẹ để đâu ? " " Để trên đầu ..." Bây giờ người ta đổi lại khi dạy cho trẻ con là " Để trong tim ..." Nhưng theo mình , Đầu hay Tim cũng chỉ là một khái niệm ...Điều quan trọng là mình có thật lòng thương yêu mẹ hay không thôi , phải không bạn ?

      Xóa
  2. Vậy mẹ của chú nhỏ hơn bà nội cháu vài tuổi thui.
    Cháu cũng giống chú, chưa bao giờ nói là" con yêu nội ", hay " con yêu mẹ " gì hết á. Thậm chí mỗi lần về thăm nội, nội ôm hun còn ...né né vì mắc cỡ. vô duyên thế đó chú.
    Vậy là nhờ làm theo chú mà bà được khỏe . Chú nói đúng á, bà nội cháu cũng như bà, đi khám bảo hiểm dìa mang quá trời thuốc để dành uống nữa đó. để thứ bảy này dìa cháu kể chuyện của chú cho nội cháu nghe mới được.
    Cháu sang thăm chú chút. Cô chú cùng cả nhà mình vẫn khỏe hả chú ? Dạo nì sáng nào cháu cũng lo đi hóng tin TQ mất nết thui. Lo quá chú ui.
    Giữ gìn sức khỏe, buôn may bán đắt cô chú hén !
    Cháu của chú.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chu choa ...Lâu quá rồi mới thấy cháu ghé ...Cứ khóc hoài mau già cháu ạ . Hãy luôn bình tĩnh và sáng suốt nghe cháu . Cám ơn cháu đã ghé thăm . Chúc cháu và cu Tin vui khỏe .

      Xóa