Translate

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

ĐỀ TỪ TẤM ẢNH MỘT NGƯỜI BẠN TẶNG


                                                                 

08/30/2011 01:10 pm


 Khi gió sớm đưa mây về , tắt nắng .
Nét xuân đầu ,chợt đắng vị tàn phai .
Dung nhan nào ? mang dáng dấp liêu trai .
Hay bóng sắc của  tháng ngày quá khứ .

Nụ hoa bướm vàng khoe môi thiếu nữ .
Áo trắng bây giờ : Thiên sứ ngày xưa .
Hồn reo vui ... trong hội ngộ tình cờ .
Sóng đã dậy từ giấc mơ dĩ vãng .

Cuối cuộc lữ  ...Giữa sòng đời nhiễu loạn .
Vẫn còn đây những năm tháng thiên thần .
Một chút vui buồn , một chút bâng khuâng .
Và nỗi nhớ ...mùa Xuân không gặp nữa .

Xin cảm tạ ... nụ hoa vừa mới nở .
Trong sân vườn : ...rực rỡ nắng yêu thương

                             Tháng 8 /2011 



TN at 08/31/2011 02:17 pm
Thật bất ngờ với món quà trân quý này,nó khiến những đầu ngón tay tôi cứ lóng cóng mãi trên phím gõ.một sự bất thường có lẽ vì cám động.Cảm ơn bạn nhiều lắm và cả những người bạn rất vui tính của bạn nữa.Thơ văn thì không có tuối chỉ có"tình" .Mong bạn mãi có xuân trong lòng.Có ích kỉ không khi tôi nói thích nhất là 2 câu kết vì nó mang 2 tầng ý nghĩa?Thân.

cao at 08/31/2011 07:53 pm
Rất xúc động khi đọc lời bình của bạn ...Không chừng tôi lại có may mắn sẽ có một bạn tri âm vào mùa thu của cuộc đời này ? Xin cám ơn lời chúc " Mong bạn mãi có xuân trong lòng " Có lẽ tôi còn diễm phúc hơn Xuân Diệu vì đã kéo dài được thời tuổi trẻ của mình mãi cho đến bây giờ và có thể còn nhiều năm sau nữa nhờ những người bạn quý , tri kỷ và tri âm. Thân

NgânPCT at 08/30/2011 07:29 pm
Nhìn tấm ảnh chợt nhớ Trưa áo trắng của NC với nữ sinh Vành Khuyên; hình ảnh vừa xem đã gây ấn tượng qua " dáng dấp liêu trai " nhưng không hiểu tại sao lại là "Hay huyền sử một ngày mai vĩnh cửu .!!!" ??? Để có thể viết đôi dòng trên trang bạn phải vào trang mình, tình cờ đọc thêm những đoạn bình của bạn CT với dòng thơ Tài tử VN, càng lại thấy huyễn [huyền]hoặc. Hehe. N2

cao at 08/30/2011 09:50 pm
N2 cứ bắt bí anh em hoài .Thực ra có lẽ không giải thích thì N2 cũng hiểu mình muốn nói . Ở tuổi tụi mình đã là tuổi  già bóng xế rồi . Nếu có lai kiếp nghĩa là cái ngày mai vĩnh cửu ấy thì liệu mình có còn được nhìn thấy cái dáng dấp liêu trai của thời xưa , của người thuở xưa hay chỉ là một huyền sử , huyền thoại như trong trí tưởng tượng của con người . Ngôn ngữ thơ mà N2 . Dù sao mình cũng rất cám ơn bạn và Thuận đã cà khịa để kích thích cái máu văn thơ của mình sống lại ...Bây giờ mình làm thơ rất nhanh và hầu như chỉ ngồi vào là viết một mạch ,không cần tẩy xóa hay sửa chửa gì cả . Chỉ phiền một nỗi là nhiều khi nhập vào bị trục trặc nên phải viết lại từ đầu . Cũng may N2 có chỉ cho mình cách dùng notepad nên đỡ mất công .Còn phần lời bình dành cho ngườ i bạn mới thì do bạn ấy là một cô giáo nhưng có một vài suy nghĩ có vẻ bi quan nên mình chỉ muốn động viên thôi ...Vả lại  cũng ở độ tuổi trung niên rồi nhưng mới quen nên mình viết hơi bóng bẩy một chút chứ không như với tụi mình . Chỉ có vậy thôi .

Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG LÁ THƯ


 


 


                                                                

07/08/2011 04:11 am
Câu chuyện tôi sắp kể vốn không phải là một câu chuyện mà chỉ là lời dẫn cho một  lá thư do một người bạn viết cho tôi trước đây .Bạn tôi không làm thơ hoặc nếu có thì cũng chỉ vài câu thơ nhỏ ghi lại vài cảm hứng bất chợt , được đọc lên khi cùng ngồi với bạn bè trong lúc uống cà phê hoặc rượu ... Có lẻ nhiều bạn sẽ nghĩ rằng tại sao tôi lại đăng lên đây một lá thư ,vốn thường được xem như thuộc về chuyện riêng tư của mỗi người ...Mong các bạn hiểu cho ...Cuộc sống vốn mong manh và kiếp người hữu hạn nên có thể chúng ta chẳng còn bao nhiêu thời gian trên đời này , nghĩa là tôi có thể sẽ biến mất  vào một thời điểm nhất định nào đó trong tương lai
    Đó là một quy luật không thể cưỡng kháng ...Tôi không nói điều này với sự chán chường , bi quan yếm thế mà chỉ nói đến vì đó là một sự thật hiển nhiên ...vì thế tôi đành mượn một cái phương tiện vốn rất mới mẻ này là máy tính và mạng internet để lưu giữ chút kỷ niệm về một người bạn ...Đối với tôi lá thư này chính là một bài thơ duy nhất được viết bằng từ tình bạn sâu sắc của chúng tôi ...Cũng có thể nói đó là bằng chứng của một cuộc đời đã bị huỷ hoại vì tai ương của kiếp sống nhưng đến phút cuối cùng vẫn còn trân trọng và tin tưởng ở tình yêu .

 QT ngày ...tháng ...năm ....

Trương cao Thông ,
Nhận thư người cùng lúc đài Voa đưa tin cơn bão lớn qua Nhật . Nỗi vui cuồng điên reo trên đầu điếu thuốc ...Đêm bắt đầu đưa ta xuôi tìm thân thế đời mình , đời nhau ...” ......... Nỗi khốn khó vẫn treo ngang đời mình ? “ Đồng ý ,Nhưng dường như phải sống thêm nữa ,phải đợi chờ thêm nữa , phải có một cái gì ngã ngũ ...

        “ Những giot lệ của đêm sẽ khô trên chiếc lá đợi chờ “ ...Nhưng với người sẽ không ...sẽ không ...Đọc thư người ta thấy gần người trong gang tấc ...Trong ta nứt ra từng ý nghĩ lạ , ta sẽ chờ người ...chờ người như người tình chờ người tình biệt mù lưu vong ,,,nhưng với người sẽ không , sẽ không...Người nói đúng : " Loài người cứ mãi giống như loài sâu đo trên lưng cuộc sống ..." để rồi ...

         Bỏ Sài Gòn 4 tháng để lội mòn dốc núi ,đi tới đi lui Quảng Trị điêu linh ,không một chút thèm khát ...Một chiều bổng nhớ , lội bộ mười ô đường rừng uống dăm ba cốc lẻ ,...nhưng rồi thấy dị quá ( mắc cỡ ) nên thôi và thương người , thương đời ghê gớm ...

         Bổng dưng thèm một chặp tối Đỉnh Thiêng khi xưa , mà thôi ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây , ...nơi có bát nhang quạnh hiu chưa một lần được đốt lên cho linh hồn người , những hồn người lưu lạc ...Mà thôi ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây ,nơi có hàng trăm quân dù miền Nam nằm xuống ,hàng trăm quân bộ đội không về và cả quân Mỹ nữa .

  Mà thôi ,ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây ... Mình thương nhau là đày đọa nhau Thông nợ !

                                                                    Lê kym Chiến...


              

       Lá thư kết thúc ở đó ...Và cuộc đời ngắn ngủi của Chiến cũng kết thúc sau đó không lâu ...Nhưng tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ kết thúc ...tình bạn ấy đã trở thành máu của máu tôi ,thịt của thịt tôi ...và chúng tôi sẽ vĩnh viễn không phân ly ...Lá thư này tôi đã viết theo trí nhớ vì lá thư bằng giấy tôi để trong túi áo đã mục nát bởi mồ hôi ...khi tôi di chuyển từ công trường này đến công trường khác ...

  




                                         


 nguyen_duy516 at 07/09/2011 05:13 am
Tôi cũng chẳng may mắn gì hơn. "Một ngày ta đứng thường trụ bên mạn đường. Rọi ta. Quá khứ nhiều uẩn khúc. Dòng đời nhiều lụy vực. Nghiệp, duyên đắm đuối..." Câu thơ gói gọn cả một kiếp người. Mình không nói với mình đâu, mà đang tâm sự với hai cậu đó, Ch ơi, B ơi. Những ngộ cảnh khốn khó Ch mang vác ngày qua phải chăng là nỗi bất công phi lý do con tạo ghét ghen đố kỵ? Không thể tin được. Không thể! Không thể!... Một ngày nhận hung tin về Ch.

nguyen_duy516 at 07/09/2011 04:34 am
Thời gian như chớp mắt. Chiến xuôi Nam tìm vận hội mới cùng gia đình. Bảy thì lưu lạc trời Tây. Mối liên lạc bè bạn thưa dần. Mùa hè năm nào họp mặt cựu học sinh Ngoại Ô, Chiến trở về ở tại nhà tôi. Trắng đêm tâm sự. "Nửa đời phiêu bạt hoang vu phố chợ- Sinh bất phùng thời lụy nợ áo cơm". Câu thơ hôm ấy tôi ghi vội trên tờ giấy bạc tặng Chiến. "Tui để đây- ở túi ngực trái, để nhớ ông". Nước mắt hai thằng chảy dài. Đời sao lắm nhọc nhằn. Thương cậu quá Ch ơi.

nguyen_duy516 at 07/08/2011 03:46 pm
Không biết từ lúc nào trong thời gian học từ đệ thất đến đệ ngũ ở trường Ngoại Ô (Thái Phiên bầy giờ) chúng tôi thân nhau, xem như "tam nhân đồng hành". Một lần sau khi rủ nhau đi xem phim kiếm thuật của Tàu chiếu tại rạp hát Trưng Vương, Chiến thích và nhận mình là La Liệt- diễn viên có khuôn mặt sát khí lạnh lùng, nhường Vương công tử- có võ công trội nhất nhưng ốm nhách lại cho tôi. Còn Bảy chọn anh chàng diễn viên thấp bé nhưng đầy cơ bắp tên gì tôi quên mất. Dĩ nhiên phim ảnh không như ngoài đời, nhưng không hiểu sao trong quan hệ giữa ba chúng tôi hình như có một quy ước không cần làm rõ. Bảy thường gọi Chiến bằng anh. Chiến gọi Bảy bằng tên, còn cả hai đều gọi tôi là ông .Cỏ lẽ từ nhỏ tôi đã mang dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo trong giao tiếp quá chăng. Mãi đến sau này cách xưng hô ấy vẫn còn giữ nguyên- như một quy ước mặc định thân thiết thiêng liêng không thể đổi thay- mặc dù lớn lên cuộc đời mỗi người mỗi khác- ân phúc và họa nạn trong đời cũng từ đó khác nhau. Ba anh em chúng tôi trưởng thành rồi rẻ lối theo mỗi lộ trình không hề chung hướng, (tiếp t3)

nguyen_duy516 at 07/08/2011 03:42 pm
Tôi viết về cậu đây, Ch ơi! cho CThông nghe thêm chút tư riêng về cậu-những điều cậu ấy chưa biết về cậu, có thể. Cho Bảy Thoại bên kia bắc bán cầu xa lắc-biết có cảm giao. Và mặc nhiên cho cả tôi nữa-người thứ ba còn lại. Cùng nghe. Ngày xưa thuở ấu thời cả 3 chúng tôi cùng học chung trường-Tiểu học Xuân Hòa (Bây giờ là Huỳnh Thúc Kháng). Tôi lớp A, Chiến và Bảy lớp B. Chơi với nhau nhưng chưa thân nhau lắm. Mẹ của Bảy khi còn ngụ cư ở TKhê, từng là xóm giềng cố cựu của gia đình ông nội tôi- Bà kể xưa thường sang nhà trông giữ Ba tôi khi ông còn nhỏ. Gia đình Chiến ở ngã tư TKhê, từ nhỏ đi học về Chiến hay phụ với Ba minh sửa vá xe đạp. Ba tôi thì làm nghề thuốc tây, ngoài giờ học tôi cũng phụ nghề với ông. (tiếp t1)

cao at 07/08/2011 04:21 pm
Cám ơn Kiện về những thông tin mà bạn đã cung cấp ...Thời gian mình thân với Chiến là khi đã vào đời nên những thông tin bạn vừa kể mình không nắm rõ lắm ...Một phần vì tôn trọng sự riêng tư của nhau phần khác là vì quỹ thời gian quá ít cho mỗi lần gặp nhau nên muốn dành cho nhau nhiều hơn để tâm tình .Mình nhớ có lần cùng đứng nhìn mưa rơi trước hiên nhà Bảy ,Chiến nói với mình ...Tự nhiên tôi muốn chết đứng ở đây như Từ Hải . Tôi cười : Đừng nói nhảm . Chiến cũng gọi tôi bằng ông ,xưng tôi mặc dù Chiến lớn tuổi hơn tôi khi trò chuyện , còn khi thư từ cho nhau chúng tôi lại xưng ta và người ...

nguyen_duy516 at 07/08/2011 01:57 pm
LÊ KIM CHIẾN. Tôi viết hoa tên người. Cảm xúc từ đâu nhạt nhòa tuông chảy theo từng tư niệm.hoang xưa - lúc tôi ở bên người -. Từng con chữ tôi đang viết hôm nay như đang thắp cho người chút nén nhang thiêng. Mặc dù tôi vẫn biết những ngày trước lúc xa chơi về miền miên viễn, người là một cơ đốc nhân trung tín. Nhân dáng ấy - thằng bạn lai miên nét buồn ngái ngủ. Lời nói ấm đầy ấy - mà người bạn đời tôi cảm nhận như lời trôi sau cùng -khi về thăm chút nắng quê nhà. Ch ơi. Tôi không thể viết được nữa rồi...

cao at 07/08/2011 03:44 pm
Kiện ơi ,  khi viết cho bạn những dòng này ...nước mắt cứ tự nhiên trào ra ...cám ơn bạn đã chia sẻ với mình nỗi đau và mất mát ...có lẻ là một nỗi đau chung .

cao at 07/08/2011 12:20 pm
Bây giờ thì tôi đã yên tâm ,trí nhớ của bác Google và chị Yahoo còn tốt hơn cả tôi nữa nên chắc là lá thư của bạn tôi sẽ được lưu giữ cẩn thận ...Có thể đó chính là dấu vết cuối cùng về một người bạn ,về một tình bạn và mong rằng nó sẽ không mục rã với thời gian như bạn tôi bây giờ ,và cả chính tôi một ngày nào đó sau này .Hỡi những người bạn hiện nay ...Xin hãy hiểu và tha lỗi cho tôi nếu tôi đã làm lãng phí thì giờ của các bạn với câu chuyện về một người bạn cũ ...