Kính thưa các thầy ,cô ...
Thưa các bạn ,
Dược sự yêu mến và đề cử của các bạn ,hôm nay tôi rất vinh dự được thay mặt tất cả các bạn cựu học sinh khóa 1964-1971 trường Phan châu Trinh để nói lên vài cảm nghĩ của mình trong buổi họp mặt kỷ niệm 40 năm ngày chúng ta rời trường hoặc cũng có thể nói là ngày chúng ta từ giã tuổi học trò thơ mộng để bước vào cuộc đời ...
Việc đầu tiên tôi muốn nói là xin phép quí thầy ,cô và các bạn dành một phút để hồi tưởng lại những thầy ,cô ,bạn bè đã mất ...những thầy cô ,bạn bè do điều kiện .hoàn cảnh xa xôi hoặc vì nhiều lý do khác đã không thể đến với chúng ta trong lần gặp mặt hôm nay .
Một phút đã trôi qua ,tôi xin được bắt đầu :
Cùng ngồi với chúng ta trong bầu không khí nồng đượm nghĩa tình này là các thầy cô và bạn bè thuộc khóa 1964-1971. Thú thực với các bạn khi bước lên đây ,khi đứng ở đây, tôi không tránh khỏi một cảm giác bồi hồi khó tả : Một chút lo lắng và bối rối pha lẫn nỗi háo hức của cậu bé con mới lên tỉnh lần đầu tiên bước vào ngôi trường công lập lớn nhất của thành phố để làm thủ tục nhập học....Một nỗi bâng khuâng khi nhìn quí thầy cô ,và các bạn , tất cả đều hằn nặng dấu vết của tháng năm trên khuôn mặt , trên mái tóc ... Ô hay , mới đó mà đã bốn mươi năm rồi ư !? Vậy mà tôi tưởng như mới vừa nghe tràng tiếng vỗ tay của các bạn khi nghe Tâm Nguyên hát bài “Nửa hồn thương đau “trong đêm văn nghệ cuối năm , mới vừa nghe thầy Trần đình Quân bắt giọng hát bài “ Khi tôi về “ : “Khi tôi về con chim câu nằm trong tổ ấm , dây thép gai đã hết rào quanh đồn phòng ngự , và người lính đã ...trở về cày đám ruộng xưa ...”
Thưa thầy cô ,thưa các bạn ...
Hôm nay cũng là khi tôi về , nhưng không phải là về với trường xưa , lớp cũ ... mà là về với khoang trời kỷ niệm của trường xưa lớp cũ ,về với bạn bè trong một tâm trạng ngổn ngang trăm mối : Nỗi vui mừng , nỗi nhớ tiếc ,nỗi đau xót , nỗi buồn thương ...Vui mừng vì được gặp nhau đây ở cái tuổi mà người xưa gọi là “ Lục thập nhi nhĩ thuận “...nhớ tiếc vì những đổi thay ,mất mát riêng chung trong mỗi người , đau xót vì có những người thầy ,người bạn mà chúng ta phải vĩnh viễn phân ly và buồn thương vì rồi mai đây... chúng ta lại phải rời xa nhau để quay về với cuộc đời riêng của mỗi người ...
Đáng lẽ tôi nên cám ơn ban tổ chức và những bạn đã ngày đêm lo liệu sắp xếp mọi việc để chúng ta có buổi họp mặt lần này ,sắp xếp để chúng ta có được những món quà tình nghĩa vô cùng quý giá như kỷ yếu ,đĩa lưu niệm nhưng tôi cho rằng những lời cám ơn ấy đã trở nên vô nghĩa bởi vì tất cả các bạn ấy và kể cả các bạn khác ở khắp nơi trên đất nước và trên thế giới cũng đang cùng chung nhịp đâp với trái tim chúng ta bây giờ, tâm hồn các bạn ấy đang cùng thổn thức với chúng ta ,ánh mắt của các bạn ấy đang cùng nhìn về một hướng với chúng ta về phía ngôi trường kỷ niệm : ngôi trường Phan châu Trinh của thời niên thiếu ,một thực thể rạng ngời và bất tử ..Xin chân thành cám ơn quí thầy cô . Xin thân chào tất cả các bạn .
Quả tình nếu CT không xuất hiện trên Blog thì AE chắc không rõ khứa lão này viết lách và ăn nói ra sao. AE tổ chức cũng không biết mà mò ra người đại diện AE để kể tâm tình, không lẽ là năm này qua năm khác AE tổ chức lại làm từ a dến z. Khuôn mặt mới không phụ lòng AE bửa ni, mai sau thì ai biết mà mò. Hehe_________N2