Ngày hôm nay quả thật là có mùi vị của tháng mười ...Không biết trong chương trình của mít tờ Trời thì hôm nay có phải là sự chuẩn bị cho cái kế hoạch " Ông tha nhưng bà chẳng tha , Tránh sao khỏi lụt hăm ba tháng mười " của vợ chồng nhà bác ấy không ...Nếu phải thì khổ ơi là khổ vì còn những nửa tháng nữa mới đến cái kỳ hạn ấy ...Vợ chồng nhà bác ấy mà chơi xấu kiểu giống như ở Thái lan thì nguy to ...Thôi thì chỉ đành nhắm mắt vái van bác trai và bác gái mở lượng hải hà và vì đức hiếu sinh mà " giơ cao đánh khẽ " chứ không thì chết mất ...mà chết trước chắc là cái đám bán báo như vợ chồng chúng con ...báo dạo , báo quầy , báo ký lô , báo sạp ...báo đời ...chứ mấy cái villa to đùng kia thì chẳng ảnh hưởng tí ti ông cụ nào đâu .
Sáng nay
, đúng như đã hẹn , trong khi mình đang dầm mưa đi phát mấy tờ báo cho
mấy chỗ đặt giao báo tận nhà thì VBinh gọi ...Cái giọng Doraemon cứ vang
lên từng chặp nghe thật không thể làm lơ được , đành phải dừng lại móc
điện thoại ra : " A lô , nghe đây ..."
--
" Hà hà , tụi tao đang ở quầy , tau với HD ...giọng V.Bình vang lên
trong máy của lão với nụ cười chấm câu mang đậm chất giáo viên .
--
" Ô kê , chờ tau 5 phút , còn một điểm cuối cùng nữa ." Nói xong mình
gác máy phóng thẳng tới trước tiệm bán cá kiểng , mở khuy áo ...( các
bạn xin chớ hiểu lầm ...mình nhét báo trong ngực để khỏi bị ướt thôi )
móc xấp báo còn lại , ném vào chiếc bàn kê ở góc tiệm rồi dzọt lẹ về
quầy ...
Nhìn 2 chàng ngự
lâm một cao một thấp đang đứng bên cạnh quầy cùng với 2 chiếc xe máy xịn
mình vô cùng cảm động ...Trời mưa thế này mà mấy bác cũng lặn ngòi ngoi
nước đến thăm mình thì còn gì bằng ...Quả không hổ là nhà giáo chính
tông , chẳng sai hẹn bao giờ ...Nhìn về phía sau quầy mình mới nhận ra
là con bé bán cà phê cốc vỉa hè hôm nay nghỉ bán nên đề nghị ...
---" Trời mưa thế này , hay là tụi mình ghé Trúc Hồ ?Tùy các bạn thôi chứ mình không có tiếp thị cho quán này đâu nhé ..
---" Cũng được ...V.Bình đáp .
Câu
trả lời ấy cũng là quyết định địa điểm của cuộc hội ngộ lần đầu tiên
giữa nhị vị cựu học sinh sau bốn mươi năm từ giã ngôi trường PCT , cũng
có thể nói là cuộc hội ngộ giữa nhị vị "dứt cháo " ...Điều thú vị là
mình ngồi lắng nghe hai ông bạn nói chuyện và gợi lại những kỷ niệm mà
chỉ có hai ông bạn biết với nhau thôi nhưng mình cũng thấy vui , thỉnh
thoảng mới góp cười hoặc vài lời bình phẩm vu vơ ...Chỉ có vậy mà cuộc
gặp cũng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ và có thể sẽ còn tiếp tục nếu
không có một cuộc điện thoại đột xuất từ nhà V.Bình về một việc cần
thiết phải làm ...
Chia
tay 2 ông bạn vừa xong , mình tạt về nhà sực nhớ ngày hôm qua NBT có
nhắn tin rủ mình đến quán cà phê nhưng mãi đến trưa mình mới đọc tin
nhắn nên đã không đến vì thế mình móc điện thoại ra viết tin nhắn trả
lời . Ai ngờ chưa kịp gởi tin thì lão đã gọi rủ mình lên quán cà phê ở
gần ga ...Hơn một tuần không gặp nên mình không chút ngần ngừ , bộ vi xử
lý trong đầu mình lập tức scan qua chương trình làm việc trong ngày của
mình và lập tức trả lời là mình còn rảnh được khoảng một tiếng rưỡi
...vì thế chỉ mười phút sau là mình đã có mặt tại điểm hẹn ...Không hiểu
vì sao tình bạn luôn có sức cuốn hút kỳ lạ , cứ hễ nghe a lô với cái
giọng không thể trộn lẫn vào đâu được của mỗi lão là mình lại thấy lòng
gợn lên một niềm vui riêng ...Bởi vậy cứ chừng 10 ngày hay nửa tháng
thấy lão nào vắng bóng giang hồ là mình lại thấy băn khoăn ...mà kể ra
thì cũng đúng thôi ...Bây giờ ngoài món "cơm trắng cá tươi " hằng ngày
thì còn gì bằng được ngồi hàn huyên với đám bạn già ...Món " phở " vốn
khó tiêu hóa , chỉ có lão nào có dạ dày bằng thép thì mới ham hố chứ
"mình thì là mình chịu " ...Nhiều khi cũng tự trách mình ham chơi nhưng
nghĩ lại cho cùng " mọi việc mình đã chu toàn từ A tới Z rồi thì mình
cũng có quyền thư giãn bớt chứ ...vả lại không chừng đó cũng là một cách
để mình tăng cường sinh lực , kéo dài tuổi thọ... mà kéo dài được tuổi
thọ cũng có nghĩa là mình tăng được thời gian tham gia công tác nhằm kéo
cái đoàn tàu mấy toa của mình về đến đích , chứ nếu không thì mình sẽ
héo hon vì buồn mất ....NBT có cái bịnh thích dùng câu nói của Mạnh Tử :
" Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định " Mình thì không tin bởi vậy mỗi
khi nghe lão nói mình thường đùa : " tiền Việt hay đô la ? " Nhưng nghĩ
kỹ thấy có lẽ cả hai đều đúng ...Lão đúng kiểu lão , mình đúng kiểu
mình .Cuộc trò chuyện cứ tiếp tục hết đề tài này rồi đến đề tài khác :
chuyện đời thường , chuyện thơ ca ...nhưng cuối cùng vẫn phải tạm dừng
vì " nghĩa vụ là trên hết " ...Trời vẫn đang mưa , nếu là ngày xưa thì
chắc là mình đã đổ thừa theo cái kiểu : " Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách ,
Sắc bất ba đào dị nịch nhân " rồi nhưng bây giờ cứ nghĩ tới bộ mặt bí
xị của lũ nhóc , đứa đi học , đứa đi làm về là mình lại thấy không đành
lòng vì thế mình đành đưa lão bạn già về nhà lão ...Tội nghiệp , thấy
lão ngồi phía sau trùm vạt sau của chiếc áo mưa dơi không mấy sạch sẽ
của mình mà mình thấy động mối từ tâm nhưng biết làm sao bây giờ ...vẫn
còn hơn để lão phải đếm " Từng bước chân âm thầm " dưới cơn mưa tầm tã .
Quả
thực nhiều lúc mình cũng phải tự phục mình ở cái khâu tính toán thời
gian , chính xác đến từng phút ...ai bảo dân C chỉ biết làm thơ và nói
dóc là vì người ấy chưa có diễm phúc gặp mình ...Bởi vì chỉ đúng một
tiếng mười phút sau đó là mình đã trình diện bà xã với cà mèn cơm nóng
canh sốt , kể cả nước trà Bắc Thái mới pha ...Tốc độ chinh phục chợ và
bếp luôn nằm trong tầm kiểm soát nên mình ít khi bị vợ con la ...Thế
nhưng hôm nay đúng là " cực lạc sinh bi " bởi vì vợ chồng bác Trời tính
toán hình như còn giỏi hơn mình nên chỉ khoảng nửa tiếng sau khi mình ra
lệnh ? cho bà xã : " Em ăn cơm đi , anh nghỉ một chút ..." thì mình đã
nghe cái giọng thảng thốt của bà ấy : " Anh ơi ! nước ngập rồi ..
Mình
ngồi nhỏm dậy , rời khỏi chiếc ghế phô tơi , nhìn ra ngoài và nhận ra
rằng cái ki ốt của mình đang nằm giữa biển ...Hai bờ hồ VT + TG đã hợp
lại thành một và xóa hẳn con đường HN , VC bằng nước ...
Những
chiếc xe điên cuồng tăng ga để vượt qua biển nước đã tạo thành những
đợt sóng lớn ...Thi tứ rơi đâu mất khiến mình hậm hực chửi thề dù biết
cũng chẳng ai nghe ngoại trừ mình ...Quay sang vợ mình , mình tuyên bố :
" Thôi rút lui thôi ..." Vợ mình hỏi lại : " Về hả anh ...?" Chứ còn
gì nữa ..." Mình đáp .
Vậy
là cả hai vợ chồng lật đật thu dọn , đóng cửa ...Vợ mình đùa : " Làm vợ
nhà thơ khổ thiệt anh hả ? " Mình cười : " Em xem kìa , nhà nào ở đường
này cũng bị ngập chứ đâu riêng gì nhà thơ ...nhưng nhà thơ thì ít nhăn
hơn vì biết cười trong cảnh khổ ...Thôi đủ rồi , em chịu khó đi xa hơn
một xíu nhé ...Lần này mình đi đường vòng đỡ bị mấy chiếc xe mất dạy cố
tình tống ga làm bắn nước vô người ..Anh không bực mấy đứa đi xe máy mà
chỉ bực mấy đứa tài xế ô tô , đáng lẽ họ phải học cái môn văn hóa lái xe
khi đường ngập nước mới được...à mà này ...Em chịu không ?
---Rồi , đồng ý thôi nhưng anh có thuộc địa hình không ?
--- Yên tâm đi , nếu có sụp hố thì anh cũng sụp trước , em có đủ thì giờ để dừng lại và kêu cứu mà ... Nào , chúng ta đi .
Vậy
là một ngày nữa lại đã trôi qua trong đời chúng tôi với đầy đủ vui buồn
...Tôi chợt nghĩ : " Hạnh phúc... có thể cũng nên tính cả những ngày
này trong đời dù rằng có hơi cực nhọc một chút ..."
Thương
sao cái bác Cao Thông
Uống cà phê mà cứ ngó mông mưa... trời
Về nhà, quán ngập tơi bời
Cõng sách báo chạy rã rời tấm thân
Vậy mà bác vẫn sướng rân
Vui buồn đầy đủ cũng ngần ấy thôi
Một ngày qua một trang đời
Bác nâng niu hạnh phúc đầy... trái
thương. Ha... ha...
Bữa
nay đường sá đã thông ,
Nước hồ rút cạn nên không... ngó trời .
Ruột
gan hết rối bời bời ,
Sách báo bán chạy ngồi cười... khỏe thân .
Cà phê
cũng uống rần rần ,
Khi mô nước ngập... xắn quần lội thôi .
Buồn vui là
chuyện cõi đời ,
Quay qua ngó lại , thấy người cũng thương ....
Nghe
phố ngập quá trời
Định làm thơ hỏi bạn
Ông Nguyễn Khuyến làm
rồi
Đành lặng im cảm thán
Nhưng rồi nghe lời bạn
Nước ngập
đã quen rồi
Lấy việc người làm vui
Có chi mô mà khổ!
Phố
, quầy ngập do trời ,
Người quan tâm là bạn .
Mưa gió đã quen rồi ,
Nên
chẳng hề ta thán .
Xin cám ơn bè bạn .
Nước đã cạn nhiều rồi .
Nghỉ một
bữa cũng vui .
Tâm an thì nỏ khổ .
Phải nói tinh thần lạc quan của chú cháu còn phải học dài dài. Đọc bài viết của chú, cháu nhớ cái ảnh nụ cười thả ga của chú hôm nọ. Kể cả lúc ngập nước vậy ...chú vẫn hài hước được. Thì đúng là làm vợ nhà thơ như cô cũng có cái sướng hơn người đó chú ui.
Trả lờiXóaCô thiệt là hạnh phúc đó vì...luôn có người hy sinh, đi trước dò đường bảo vệ cô khỏi...sụp hố mà.
cháu Chúc cô chú luôn đầm ấm và hạnh phúc như thế .
Cám ơn cháu . Bởi vậy cụ Nguyễn Du mới nói " Cỗi nguồn cũng ở lòng người mà ra ..." Chính những lúc khó khăn , vất vả mới là lúc mình cần phải bình tĩnh và lạc quan nhiều nhất ...Nếu những lúc ấy mà mình ngồi than thở thì chỉ rách việc thôi phải không cháu ? Vượt qua được những lúc ấy rồi thì cứ thoải mái mà buồn ...Hi hi... Chúc cháu vui nhiều nhé .
Xóa