Cách
đây mấy hôm tình cờ nghe một người bạn nói đến một thông tin cho rằng
tuổi thọ của con người trung bình trên toàn thế giới hiện nay là 67 tuổi
...bạn ấy còn cho rằng ở tuổi chúng ta như vậy là đang tiến gần đến cái
kỳ hạn ấy ...Thoạt mới nghe mình cũng hơi bị " sốc " bởi vì từ lâu nay
mình không hề nghĩ đến chuyện này ...Cứ nghĩ đến cái hẹn sẽ chống gậy đi
dự ngày họp mặt kỷ niệm 60 năm ngày rời trường nên mình cho rằng nó còn
xa lắm lắm ...Mình nghĩ rằng mình có thừa thời gian tân trang nhan sắc
để hội ngộ các cựu giai nhân , tài tử của thuở còn thơ ...Cứ nghĩ đến
ngày ấy thôi là mình đã thấy " bồi hồi tấc dạ " , lại nữa mình cứ nghĩ
đến những việc phải làm , những nồi cơm phải nấu , những chương trình
phải hoàn tất để tạo điều kiện cho lũ nhóc kế thừa đỡ vất vả hơn bố mẹ
của chúng ngày trước nên mình chẳng hề bận tâm đến chuyện gì khác ...Lúc
rãnh rỗi thì vào bờ lốc gõ gõ , kích kích cho nó đỡ buồn , thế thôi ...
Ấy vậy mà cái " sự thật đau lòng " của " kiếp phù sinh " này lại là một
" sự thật của sự thật " và hình như nó đã khiến ông bạn mình suy nghĩ
nhiều về nó ...Thực ra chẳng phải riêng gì ông bạn này mà đã có vô số
người nghĩ đến , vô số thơ văn nhạc họa triết học khoa học đề cập đến ,
nghiên cứu đến ...Nếu con người có một nghìn lẻ một kiểu sống , một
nghìn lẻ một cách sống thì có lẽ có đến hai nghìn lẻ hai kiểu chết ,
cách chết ...
Sự
sống và sự chết đan xen vào nhau , hòa quyện vào nhau trong từng thời
khắc , nói một cách cụ thể thì khi ta thử biểu diễn cái vòng sinh tử
bằng một đường tròn như bánh xe luân hồi trong triết lý nhà Phật ta sẽ
thấy ngay từ lúc sinh ra tức là ta đã bắt đầu cuộc khởi hành về sự chết
...Sống chết , sinh diệt , sinh tử , sinh hóa ...tắt thở , qua đời ,
khuất bóng , về với tổ tông ...vân vân và vân vân ...Con người đã dùng
hàng trăm , hằng ngàn danh từ , mỹ từ để đặt tên cho một sự kiện mà chưa
ai biết rõ và không ai ngăn chận được ...Mình còn nhớ hồi học triết
học có nghe thầy giảng về một tam đoạn luận như sau : Đã là con người
thì ai cũng phải chết , Socrate là con người ...Vậy thì Socrate cũng
phải chết ...Xét cho cùng thì tam đoạn luận này chỉ biểu diễn một sự
thật không thể chối cãi và thực tế kiếp người đã là một chứng minh
...Nhưng dù biết rằng cuộc đời là như vậy mà đã hơn bốn mươi năm qua
mình lại vẫn tiếp tục sống không cần phải nghĩ ngợi gì về nó ...Thực ra
thì cũng có những lúc gặp nguy hiểm , những lúc bệnh hoạn , những lúc
chán chường mình đã tự nhủ rằng có thể đó là một kết thúc tốt đẹp cho
cái tình trạng lúc ấy ...nhưng chỉ những lúc ấy thôi ...Sau đó mình lại
bắt đầu thấy ham sống , thấy yêu cuộc đời đang sống hơn , lại bắt đầu
những dự định mới , những chương trình kế hoạch mới ...Dĩ nhiên những
chương trình kế hoạch này không phải chương trình tìm kiếm thuốc trường
sinh bất tử như Tần thủy Hoàng mà chỉ là những chương trình nhỏ , kế
hoạch nhỏ để cải thiện bữa ăn cho gia đình , để nâng dần mức sống cho
gia đình , để sắm sửa một chút tiện nghi phục vụ cho lao động hoặc cho
sinh hoạt , học tập cho từng thành viên trong gia đình như cha mẹ vợ con
và chính bản thân mình ...Cũng có thể từ những việc rất nhỏ bé ấy mình
đã tìm thấy ý nghĩa đích thực cho đời sống nên không chút bận tâm rằng
mình đang già dần , mình đang chết dần hoặc nói cách khác mình đang tiến
dần về cõi chết ...
Trời
đang mưa ...việc của mình là chuẩn bị đem cơm cho bà xã , nghỉ một chút
rồi trông quầy cho bà ấy nghỉ , che chắn làm sao cho nước mưa không làm
ướt mớ báo và tạp chí trong ngày , nếu có gió thì phải tìm cách che
chắn thêm ...Vậy thôi ...Mình không cần phải băn khoăn tại sao trời lại
mưa bởi vì đó là việc của ông ấy , cũng không đủ sức để bảo trời phải
nắng ...Các nhà khoa học thì có thể chăng ? Vậy thì cứ làm đi hỡi các
nhà khoa học ...Dù rằng các nhà khoa học cũng là con người và các nhà
khoa học rồi cũng phải chết ...Trót sinh ra mình đã thích văn chương nên
mình rất thỏa nguyện khi có cơ hội để đọc những gì người khác viết và
viết dăm ba chuyện vớ vẩn cho người khác đọc ...Vậy là vui rồi , có thể
mình đang sống một cách le lói nhưng cũng có khi cái le lói đó tiềm ẩn
một sức sống mãnh liệt cũng nên ...Một người bạn khác lại bảo : " Mi học
cho nhiều cuối cùng cũng đi vớt bèo ở bờ hồ , ý nói ngồi bán quầy báo ở
Bờ Hồ ...Kể ra thì lão nói cũng hết cãi và cũng vì thương mình nên lão
cà khịa một chút cho vui ...Mình không một chút giận hờn trách móc lão ,
có ai lại đi trách người quan tâm tới mình bao giờ nhưng có một điều
mình đã nhận ra rằng dù đứng ở bất cứ góc độ nào trong cuộc sống , nếu
có cái" tâm "an lạc thì cái "nhìn" cũng chuẩn hơn , cái "Thấy "cũng rõ
hơn ...Chuyện xưa Trang tử với Huệ tử đối đáp với nhau khi nhìn cá bơi
lội trong hồ , Trang tử nói : " Hãy nhìn cá đang bơi lội tung tăng , đấy
chính là niềm vui của cá . Huệ tử đáp : " Ông không phải cá sao biết cá
đang vui " Trang tử hỏi lại : " Vậy chứ ông không phải tôi sao biết tôi
không biết niềm vui của cá ." Huệ tử không trả lời được ...Trong Kiều
cũng có câu : " Cỗi nguồn cũng ở lòng người mà ra , Thiện căn ở tại lòng
ta , Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ tài .." hoặc trong Minh tâm bửu giám ,
Thiên thứ nhất " Kế thiện" có viết : " Hành tàng hư thực tự gia tri ,
Họa phúc nhân do cánh vấn thùy , Thiện ác đáo đầu chung hữu báo , Chỉ
tranh lai tảo dữ lai trì " và kể cả câu " Thiên võng khôi khôi sơ nhi
bất lậu " những câu này hàm chứa nhiều điều đáng để chúng ta suy gẫm ...
Mình bây giờ đã sáu mươi tuổi , có thể cái nhìn về cuộc sống có nhiều
cái già dặn hơn , chín chắn hơn nhưng nếu thử nhìn về dòng sông nước
chảy , cái " tri kiến " của khi mới chào đời có lẽ cũng không khác cái "
tri kiến " của bây giờ , hình ảnh về dòng nước muôn đời không đổi
...Vậy thì hà tất phải băn khoăn ta là ai , từ đâu tới rồi sẽ đi về đâu
...
Mỗi ngày ngồi ở trên lề đường lặng lẽ nhìn vào dòng sống đang trôi :
phố xá , xe lớn xe nhỏ , người to ,người bé, kẻ mập ,kẻ ốm , đàn ông
,đàn bà , người già người trẻ , người xấu người đẹp , đại nhân , tiểu
nhân , người lạ người quen , kẻ hiền kẻ ác , đủ mọi hạng người từ bậc
trí giả cho đến những tên vô lại... mình cảm thấy cũng có phần thú vị
...Hình như mỗi người đều có một điểm xuất phát , một nơi để tìm về ,
một số nơi để ghé qua và đều tuân thủ theo một qui luật khó hiểu nào đó ,
một chuyển động để tồn tại ...Hình như chẳng ai bận tâm về cái chết cho
đến khi cái chết đến mang đi ...Có lẽ mình cũng vậy chỉ có điều đôi khi
mình cũng nghĩ vơ vẩn cho vui rằng : " Cho dẫu cái chết thực sự chẳng
có gì đáng sợ và hành trình sau cái chết cũng chỉ là một sự hóa thân thế
nhưng nếu phải bắt đầu lại từ đầu , trở lại làm một đứa hài nhi theo
vòng quay của bánh xe định mệnh thì kể cũng hơi phiền , hơi mất thời
gian ...Thử tưởng tượng con người đang sống trong kỷ nguyên mới này
được di truyền và có ký ức của nhiều nền văn minh bổng dưng phải rơi vào
trạng thái không còn gì cả thì chắc là buồn biết mấy ...như mình chẳng
hạn , mới mất điện một bữa , máy tính trục trặc một chút đã thấy giống
như ở địa ngục rồi huống hồ ..."
Vì thế để kết thúc những suy nghĩ vớ vẩn này ở đây mình chỉ có thể tự
nói với mình rằng : " Thây kệ cuộc sống , thây kệ cuộc chết ...ngày nào
còn ở cõi trần gian này thì mình cứ lo chuyện trần gian ...lúc nào Thiên
đình réo gọi thì mình lo chuyện Thiên đình , lúc nào âm phủ hỏi thăm
thì mình lo chuyện âm phủ ...Chẳng hơi đâu nghĩ ngợi cho mệt ...Lại nhớ
đến ông thầy Kahil Gibran rồi : " Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy , Ta
có thêm ngày nữa để yêu thương " ...Mà lỡ có không thức nữa thì cũng
thôi phải không sư phụ ...Hì hì ...
Sinh Tử không luận bàn...
Trả lờiXóaLở có khi nói chuyên gặp giờ "linh"...
mất công phúng viếng. Aha.
Có chi đâu ới bạn mình ,
XóaChuyện đời với chuyện tử sinh gắn liền .
Cõi trần tranh chấp triền miên ,
Nhắc ...xem thiên hạ có hiền bớt chăng ! Hì hì ...
Sẽ có ngày ta đi về với đất
Trả lờiXóadưới đáy mộ sâu thân xác chuyển hóa dần
vĩnh viễn muôn đời đất mẹ hóa bao dung...Tuyến điên.
Nếu bác có nhập cư trước thì làm ơn đăng ký cho em một chổ tạm trú nhé!
Để sau này em về đoàn tụ có chổ viết blog chơi.
Chúc bác vui vẻ . thanh thản...!
Tuyến yên tâm . Chắc Tuyến còn nhớ mấy câu tôi viết cho người bạn :
Xóa" Có thể rồi đây lại gặp nhau ,
Trên hành tinh lạ , giữa ngàn sao .
Bâng khuâng nhắc chuyện thời xa vắng :
Có lúc rong chơi chốn địa cầu "
Có lẽ chúng ta rồi cũng thế ...Tuyến nhỉ !