Translate

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

CÂU CHUYỆN VỀ MỘT NGƯỜI THẦY

Đã mồng mười tháng giêng rồi , trời đã có chút nắng đầu mùa xuân nhưng những cây bên cạnh quầy vẫn còn trụi lá ...Vài chồi non mới nhú mà chưa đủ sức vươn lên có lẽ vì trời còn hơi lạnh ...Hầu hết các loại báo đã có mặt trên sạp nhưng tôi chỉ lướt sơ mấy cái tít mà không đọc vì không muốn những cái tin tức thời sự đầy những chuyện thương tâm trái ý  khuấy động sự yên tĩnh của tâm hồn mình ...Năm tháng đi qua dường như đã để lại nhiều dấu ấn trong cuộc đời tôi , những được mất , có không , nên hư thành bại trong cuộc đời trần tục đã trở thành kỷ niệm ...Vài bóng hình thoáng ẩn , thoáng hiện trong ký ức như gợi nhớ một điều gì đó rất xa xăm mà tôi không thể nhận ra ...Lẫn lộn trong đó là vài đoạn hồi tưởng về một thời thơ ấu ...Tôi rùng mình khi nghĩ đến hai từ " Thời gian ..."  Một khoảng cách thật kinh khủng giữa cái tôi ngày ấy và cái tôi bây giờ .
Hơn năm mươi năm rồi nếu tính từ thời điểm tôi còn học lớp ba ở trường tiểu học Tứ Phú vậy mà sao hình ảnh về thầy : khuôn mặt hơi rỗ của thầy ,nước da ngăm ngăm , chiếc xe Solex của thầy vẫn còn hiện rõ trong tôi . ..Xã hội ngày một phát triển , các phương tiện học tập , giải trí ngày một hiện đại nên những cậu bé nhà quê bây giờ cũng khác hẳn những cậu bé nhà quê thuở ấy ...Sách vở . phương tiện truyền thông tràn ngập thị trường và công nghệ máy tính đã 
đem lại một bộ mặt hoàn toàn mới cho đời sống con người ...Những tiện ích do khoa học đem lại thật vô cùng to lớn , đó là điều không ai có thể phủ nhận được ...nhưng dường như song hành với những mặt tích cực ấy vẫn còn có một cái gì đó không ổn ...Tôi chẳng thể nào nhớ nổi những số điện thoại của một vài bạn bè , ngay cả số điện thoại của vợ tôi mà có lúc tôi cũng hơi ngẩn người nếu có ai đột nhiên hỏi đến ...Tôi đã quá ỷ lại vào bộ nhớ của điện thoại ...Nhiều sự việc bây giờ hình như chúng ta chỉ lưu vào cache rồi sẽ được xóa đi sau đó vì đó chỉ là bộ nhớ tạm thời ...Nếu điều này giúp cho bộ nhớ chúng ta không bị quá tải thì phải chăng  ngược lại nó cũng thay đổi phần nào những suy nghĩ của con người khiến cho đời sống con người trở nên khô khan hơn , máy móc hơn ?
 Chiều hôm ấy tôi im lặng ngồi khi thầy đọc bài cho cả lớp chép ...Lòng đang hồi hộp ,lo lắng vì nghĩ đến những bài học sắp tới chưa biết phải làm sao ...Tối hôm qua cây bút ngòi lá tre của tôi bị gãy mất một bên mũi vì vô ý , vở học mấy quyển đã hết giấy nhưng tôi không dám hỏi xin má tôi vì vào buổi chiều  gánh bột sắn và cám gạo , thứ hàng hóa chủ yếu làm phương tiện mưu sinh của má tôi đã đổ hết hơn nửa khi má tôi bị gãy đòn gánh lúc gánh ngang cầu Bến Tẩu , má tôi đã ngồi khóc ở đó cho đến khi về nhà mắt vẫn còn sưng húp ...Ba tôi thì cả tháng nay chẳng thấy thư từ gì , nghe nói nghề dệt ở Sài gòn đang khó lắm vì hàng họ ế ẩm ...Mấy ngày trước tôi đã xếp tàu bay giấy cho mấy đứa bạn trong lớp nên được chúng nó cho  một ít giấy trắng để tôi đóng vào cuối vở chép bài ...Bây giờ cũng đã hết hẳn rồi ..
.Con bé Ngọc Anh ngồi cạnh , thúc vào hông tôi : " Reng mi không chép bài ...đay hả ?
 Tôi đáp nhỏ : " Vở hết giấy rồi , ngòi bút lại bị gãy ...ê đừng thưa thầy nghe ...mai mốt tau cho coi bài ..." 
 Tôi không ngờ trong khi tôi đang nói chuyện với con bé thì thầy đã ở bên cạnh ...Khi ngẩng lên , nhìn thấy thầy đang nhìn tôi , mặt tôi tái mét ...Tôi ấp úng : " Dạ...dạ ..thưa ...thầy .." rồi run lên không nói được nữa vì hình dung cảnh thầy sẽ bảo lên bục quì gối , hoặc những hình phạt tệ hơn nữa như có nhiều đứa bạn đã từng bị ...nhưng không , thầy chỉ nhìn tôi rồi bảo : " Em đứng lên , đi với thầy ..." rồi quay sang nói với cả lớp : " Các em im lặng , trật tự , chờ thầy một chút . " 
 Tôi lẽo đẽo đi theo thầy bước ra khỏi lớp mà trong lòng lo sợ không biết thầy sẽ dẫn mình đi đâu ...Chết rồi hay là thầy dẫn xuống gặp thầy hiệu trưởng ...nghe nói thầy hiệu trưởng dữ lắm ...hay là mình bị đuổi ...Nghĩ đến tình cảnh này , đôi chân tôi như dính chặt xuống đất , tôi bước đi không nổi nữa ...trong khi đó thầy đã tiến đến gần chiếc xe Velo đang dựng dưới một gốc cây trong sân trường ...Thầy nắm ghi đông xe , hất chân chống rồi quay sang gọi tôi : " Nhanh lên một chút em , cả lớp đang chờ mình ..." Giọng thầy nghe nhẹ nhàng chứ không có vẻ gì nghiêm khắc khiến tôi hơi yên tâm ...Thầy bảo tôi : " Em ngồi lên xe đi ...nhớ gác chân lên hai con bướm , đừng đút vào tăm nghe không ..." Tôi dạ nhỏ và làm theo lời thầy ...Lần đầu tiên được ngồi trên một chiếc xe có máy , tôi cảm thấy tự hào và tò mò nên quên hẳn nỗi lo ...Thầy ngồi lên yên bắt đầu đạp pedal cho xe chạy ra cổng ...được một đoạn thầy chồm người ra phía trước , bật thanh sắt trên đầu máy ra khỏi khớp ...xe giật giật mấy cái rồi bổng nổ dòn và tăng tốc độ . Tôi níu chặt yên xe phía trước với một cảm giác cực kỳ sung sướng ...Vào thời ấy cả làng tôi lẫn những làng chung quanh đều chỉ có đường đất ...Xe đạp cũng còn hiếm nữa là xe máy ...Họa hoằn lắm . có khi 3 , 4 tháng mới nghe một tiếng xe máy nổ ...Những lúc ấy thì trẻ con trong làng thường chạy đuổi theo chiếc xe mà chúng tôi gọi là xe " bịch bịch " để hít lấy mùi xăng và mùi khói xe thoát ra từ ống khói xe phía sau ...Vì thế được ngồi chễm chệ trên một chiếc xe có máy chạy " bịch bịch " như tôi quả thực là một kỳ duyên ngàn năm có một ...Nói theo kiểu trẻ con bây giờ thì đây chính là cơ hội để tôi có thể " khè " với bạn bè nhưng quả tình hồi ấy tôi vẫn còn rất ngây thơ , chưa hề có ý tưởng này ...Tôi chỉ cảm thấy '" quá sướng , quá đã ..." Thế thôi ...Xe chạy khoảng chừng 10 phút  thì cổng chợ Phú Bông đã hiện ra ...
Thầy tôi cho xe chạy chậm lại rồi dừng trước một cái lều chợ lợp tranh ...Đó là một gian hàng xén mà bây giờ người ta gọi là hàng tạp hóa ...Tại đây tôi nhìn thấy nhiều mặt hàng được xếp trên một kệ gỗ lớn , mặt trước là một lớp lưới mắt cáo ,chứ không phải tủ kiếng như ngày nay ...Gian hàng này thì tôi đã từng đi ngang nhiều lần nhưng chưa lần nào dám vào ...mà chỉ đưa mắt liếc vào những hủ bánh kẹo , những món đồ chơi treo trên nóc tủ một cách thèm thuồng ...Má tôi giao nhiệm vụ cho hai anh em tôi khiêng bắp hạt hoặc sắn lát đến máy xay rồi sau đó khiêng ra chợ cho má tôi bán ...Đó là những mặt hàng dự trữ theo tính toán của má tôi khi bà không mua được thành phẩm từ chợ Trà Kiệu ...Những nhu cầu trong học tập của tôi đều do bà mua từ chợ Trà Kiệu vì ở bên ấy rẻ hơn chút đỉnh vả lại cũng đâu có nhu cầu gì nhiều lắm đâu ...Tôi rụt rè đứng trước cửa ...Thầy dựng chân chống xe rồi bước đến kéo tôi vào ...Người phụ trách bán hàng là một phụ nữ lớn tuổi ,đon đả : " 
Dạ chồ  thầy ...thầy ghé chơi hay mua chi rứa ? Thầy tôi đáp : " Chào chị , tôi muốn mua ít vở và bút , bút mực với bút chì ..."  Bà ta hỏi : " mấy quyển ? 
-- " Năm quyển vở , một cây bút chì , hai cán bút mực , một lọ mực và một hộp ngòi bút ..." Bà chủ quán vừa soạn các thứ vừa hỏi : " Thầy lấy chi nữa không ?
Thầy tôi trả lời : " Dạ thôi được rồi , bao nhiêu hết thảy hả chị ? " Bà chủ nhẩm tính rồi đáp : " Dạ hết tám đồng rưỡi ...biếu thầy thêm cục tẩy ..." Tôi nhìn thầy mà không hiểu gì hết ...Tại sao thầy lại chở tôi đi theo , không lẻ chỉ để xách hộ cho thầy mấy món đồ lặt vặt này ...Hình như đoán biết nỗi hoang mang của tôi nên khi quay ra dắt xe , thầy chợt nhìn tôi , ánh mắt hiền lành của thầy như có nụ cười bên trong : " Thầy mua cho em đó ...Hoàn cảnh em thầy biết rõ ...đứa nào trong lớp ra sao thầy đều biết ... em học tốt lắm , lại còn biết giúp đỡ mẹ ...nhiều lúc tình cờ gặp hai anh em em khiêng cám , khiêng bắp đi trên đường ...thầy tránh không nhìn nhưng lòng thầy rất xốn xang ...Thầy muốn làm một điều gì đó nhưng thầy ngại mọi người hiểu lầm hoặc có ý nghĩ không hay .. những hôm em xếp tàu bay giấy cho các bạn thầy cũng biết ...Hôm nay , thầy đã quan sát em từ lúc em ngồi thừ người không chép bài ...Thầy đã đoán biết vì sao ...nên lúc em nói chuyện với bạn thầy đã quyết định không thể chậm trễ nữa ...kỳ thi lục cá nguyệt sắp tới rồi ...Em ráng làm sao để ở bảng " tác phẩm học sinh "  của trường luôn có bài của em ở các môn ...Đây là một món quà thầy dành cho em ...xem như để khích lệ em cố gắng hơn nữa ..." 
 Tôi run lên ...Có một  luồng điện kỳ lạ đã dâng lên khắp người tôi , tràn ngập mắt môi , làm nóng bừng cả hai tai ...khiến tôi không nói được thành lời . Tôi lí nhí : " Ơ ..ơ ..." rồi im bặt ...Hai tiếng cám ơn sao bổng trở nên khó nói lạ lùng ...Tôi thấy người ta dùng hai tiếng này quá dễ dàng và thường chỉ dùng cho những việc nhỏ nhặt như chỉ đường cho một ai đó , làm giúp một bài toán , lượm dùm chiếc mũ bị đánh rơi ...Còn việc này tôi thấy nó to lớn quá , cao cả quá ...Việc này chứa đựng cả tấm lòng của một người thầy dành cho một đứa học trò nghèo khó , một tình thương bao la mà tôi là kẻ được nhận lãnh ...Tôi không có cái cảm giác vinh hạnh như khi lên đứng trên bục nhận lãnh phần thưởng cuối năm bởi vì khi nhận phần thưởng tôi có chút tự hào về thành quả học tập của mình ...Phần thưởng là sự khích lệ nhưng vẫn còn mang tính chất trả công cho việc học ...còn món quà của thầy ...Đó là một cái gì mà tôi không thể đặt tên ...vì thế tôi sợ mọi lời nói ngu ngốc của mình sẽ làm hỏng đi mọi sự ...Tôi cúi gầm mặt , không dám nhìn vào thầy ...mãi cho đến khi thầy đưa tay nắm lấy vai tôi bóp nhẹ ...tôi mới  ngước nhìn lên .Thầy mỉm cười : " Thôi , mình về ...lớp , các bạn chờ hơi lâu rồi ..." 

Tôi không hiểu có phải sự quan tâm của thầy đã trở thành động lực giúp tôi phấn đấu hay không  nhưng cuối năm ấy tôi được bảng danh dự hạng nhất của lớp và còn được phần thưởng riêng của trường nữa , những năm về sau cũng thế .. Đến năm lớp nhất ngoài giờ học và giờ phụ giúp má tôi , tôi đã lao đầu vào giải hết cả quyển 600 bài tính mẫu mà tôi mượn được của một người anh bà con xa đã nghỉ học ...vì thế tôi gần như thuộc nhão mọi công thức  trong sách , một môn giải trí khác của tôi là cùng với người bạn ở xóm dưới dùng giấy đã sử dụng vò viên lại xong gói tròn thành một trái bóng , buộc bằng dây bẹ chuối đan vòng quanh khi thì dùng để đá , khi thì dùng để đánh như bóng chuyền ... Trong giai đoạn này có những biến chuyển quan trọng trong gia đình tôi ...Đó là khi ba tôi bỏ nghề dệt ở Sài gòn để quay về vào một đêm mưa lụt ...Chán nản và mệt mõi , ba tôi bàn tính với má tôi đưa nhau ra ĐN ở trọ nhà người cô ở đường Hoàng Diệu để tìm việc làm ...Hai đứa em gái còn nhỏ cùng theo ba má tôi riêng tôi ở lại với ông bà nội để tiếp tục học vì không thể chuyển trường ...Khoảng  thời gian này là một khoảng thời gian khá thú vị nhưng cũng đầy buồn tủi ...Má tôi cứ chừng một tháng là về quê một lần , vì thế cứ gần đến ngày đã định là tôi lại xuống bến đò ngồi chờ đợi đến tối mịt mới quay về ...Chắc các bạn cũng hình dung được nỗi buồn của một cậu bé khi ngồi giữa bãi dâu , nhìn sông nước và từng chuyến đò qua ...Quê tôi vốn nổi tiếng về nghề tơ bóng nên dọc theo triền sông là những bãi dâu ngút ngàn ...Có một vài lần tôi gặp thầy vì tôi đã lên lớp lớn  thầy không còn dạy tôi nữa , thầy khuyên tôi và chở tôi về cũng bằng chiếc solex ấy ...Giọng thầy ôn tồn và đầy sức thuyết phục khiến tôi không bao giờ dám trái ý ...
 Ngày tháng trôi nhanh sắp đến kỳ thi tốt nghiệp tiểu học ...tôi được nhà trường hướng dẫn làm thủ tục nộp đơn thi Đệ thất ...vì dù ở một vùng quê nghèo nhưng trường tiểu học Tứ Phú nơi tôi đang học vẫn là một trường công lập ...nhà trường chịu trách nhiệm chuyển hồ sơ về các trung tâm thi tuyển chứ không như các trường tư học sinh phải tự nộp đơn ...Các bạn trong lớp tôi đều chọn trường Trần quý Cáp Hội an hoặc trường Nguyễn duy Hiệu ở Vĩnh Điện ...chỉ có tôi chọn trường Phan châu Trinh ...Đơn giản chỉ là vì gia đình tôi đang ở ĐN ...Nhiều bạn khi biết tôi chọn trường Phan châu Trinh đều nói rằng : " Thi vô trường Phan châu Trinh còn khó hơn lên trời , tụi tau có mấy người anh em bà con ở ngoài đó học luyện thi đủ chỗ mà thi hai ba năm không đậu , cuối cùng phải nghỉ học hoặc học trường tư ...Nguyễn duy Hiệu dễ hơn nhiều ..." Tôi biết các bạn ấy nói đúng nhưng tôi đâu còn cách nào khác ...Tôi không có bà con ở Hội An hoặc Vĩnh Điện ...Đành liều thôi .
  Thầy tôi khi biết chuyện đã đến động viên tôi : " Em cứ yên tâm đi , thầy biết em sẽ đậu ...Em thông minh lại chăm chỉ nữa ...chỉ có hơi thiếu quyết tâm thôi ...Phải quyết tâm mới được em ạ ..."  Thầy tôi đã điểm đúng vào nỗi lòng thầm kín của tôi ...Quả thực chính cái mặc cảm con nhà nghèo nhiều lúc khiến tôi luôn do dự  và hay buồn nản ...Ba tôi chỉ mới được nhận vào làm ăn lương công nhật tại một hãng tư nhân ,má tôi thì dù là dân gốc thành phố nhưng cũng đã chịu 
thương chịu khó từ lúc về quê buôn gánh bán bưng... bây giờ ra phố lại tiếp tục tảo tần nhưng cũng chỉ được bữa trưa mất bữa tối ...lại còn phải lo nuôi mấy đứa em ...Tôi học ở trường công lại ở nhà quê nên cũng không tốn kém gì mấy chứ nếu ra thành phố thì không dễ dàng gì ... Tôi thật không ngờ rằng những lời động viên chân tình ấy lại là những lời cuối cùng tôi được nghe từ thầy ...
 Những biến động của thời cuộc , cơn lụt lịch sử năm Giáp Thìn rồi cái tang ông nội tôi ngay khi nước vừa rút ra ...kỳ thi Đệ Thất vào trường PCT đã khiến tôi không còn thời gian nào nữa ...Sau này có một vài lần về quê vào dịp Tết thì thầy lại nghỉ phép về quê ở Tam kỳ nên tôi không được gặp ...
Mãi đến bốn năm sau đó , có một lần tôi cùng với ba tôi sang thăm người bác ở Khu định cư An cư I ở An Hải tôi mới tình cờ gặp một người bạn cùng quê 
.Trong câu chuyện bạn tôi đã nói : " Mi còn nhớ thầy Quỳ không ...? "
 Tôi đáp : " Răng lại không nhớ , thầy Quỳ dạy lớp ba trường mình hồi đó ...Thầy thương tau 
dữ lắm ... Thầy hiền lắm ..."  Bạn tôi nói : " Ừ thầy hiền ghê ...mà không biết vì răng người hiền như thầy mà lại chết sớm rứa không biết nữa . ? "
 Tôi giật mình : " Nói bậy ...ai chết ? " Bạn tôi tiếp : " Thì thầy Quỳ chớ ai ...Nghe nói năm ngoái thầy về quê đi hỏi vợ , xe đang trên đường đến Quế Sơn thì bị  ...Cả thầy lẫn mẹ thầy đều chết ..." 
 Tôi không nhớ hết tình cảm của tôi lúc ấy đã diễn biến ra sao nữa ...Hình như đối với một cậu bé 14 , 15 tuổi nhưng rất nhỏ con và ốm yếu như tôi , điều đó đã vượt quá sức chịu đựng nhưng lại không thể bộc lộ ...Hình ảnh về một đám tang buồn thảm giống như khi hai mẹ con tôi lầm lũi đí sau chiếc quan tài bằng gỗ tạp của đứa em gái thứ ba ...vào lúc tôi chỉ mới bảy tuổi chợt hiện về ...Rồi nội tôi , và bây giờ là thầy ...Tại sao những người tôi thương yêu lại lần lượt rời bỏ tôi ...Cuộc sống quá khó hiểu đối với đầu óc non nớt của tôi ...Tôi chẳng biết phải làm gì nữa ....
                                +                               
 +       +

Có lẽ các bạn đã cảm thấy nhàm chán với câu chuyện về một người thầy ...câu chuyện không có những tình tiết éo le gay cấn , không có những pha hành động rượt đuổi nhau hoặc cả những bạo lực trong thời đại chúng ta đang chung sống với bạo lực ...Tôi không viết về những người nổi tiếng vì đối với họ đã có quá nhiều người viết và ca ngợi ...Tôi chỉ viết về thầy tôi , một con người hết sức bình thường , hoặc tầm thường ...vô danh ...sống và chết cô đơn , âm thầm giữa cuộc đời này ...Những gì tôi viết chỉ là để bày tỏ một sự ngưỡng mộ và kính yêu thầy ...từ khi tôi còn là một cậu bé cho đến bây giờ khi đã ở tuổi gần đất xa trời  ...Tôi chưa một lần đến  nhà thầy , chưa một lần viếng mộ thầy ...vì ngôi trường cũ của tôi có một thời đã trở thành bình địa ...Mọi thông tin về trường và những vị thầy tôi đã từng học ở đó đã bị xóa sạch  không còn dấu vết gì trên cõi đời này ...Nếu có đi chăng nữa thì cũng chỉ còn sót lại trong ký ức nhòe nhạt của vài người cùng thời ...nhưng đối với tôi ...cho đến giờ này khi ngồi viết những dòng này hình ảnh về  thầy đối với tôi vẫn còn sống động trong tâm trí ...Nụ cười thầy với chiếc răng bịt vàng trên khóe miệng ...lời động viên của thầy như còn văng vẳng đâu đây ...Thể xác thầy đã đến với cuộc đời chỉ trong ba mươi hai năm ...nhưng trái tim thầy đã đến với cuộc đời này vĩnh viễn ...Tôi nghĩ thế ...hay ít ra là cũng vĩnh viễn trong tôi .


  


  • Vanle    Feb 5, 2012 3:38 AM
Dù hơn 30 năm nhưng ta vẫn nhớ về người thầy cũ, cái dấu ấn tuổi thơ lúc nào cũng chân thật và sâu lắng , với xu hướng thời đại hiện nay không biết cảm nghĩ về người thầy của những đứa trẻ thơ như thế nào ??? có lẽ với chúng khi nhắc đến thầy, chỉ có học thêm và học thêm....
  • cao
    • cao
    • Feb 5, 2012 4:18 AM
    Không hoàn toàn như vậy đâu bạn ơi ...Hiện nay tôi vẫn còn những người bạn làm thầy và tôi vẫn yêu quí họ vì họ xứng đáng với mỹ từ này ...Tôi thừa nhận có rất nhiều hiện tượng xã hội diễn ra đúng như bạn nói nhưng không phải là tất cả ...nhưng một phần lỗi cũng do chúng ta chưa có sự đánh giá đúng , quan tâm đúng với vai trò và vị trí người thầy trong xã hội ...một phần khác do trào lưu xã hội và những cám dỗ của vật chất ...Công bằng và khách quan mà nói tôi vẫn tôn trọng những người thầy có tâm huyết bất kể ở thời đại nào ...Riêng tôi vẫn khuyến khích và tạo điều kiện cho các con tôi hằng năm thăm viếng thầy cô giáo cũ , Tôi nghĩ đó cũng là một cách để cho chúng biết  yêu thương và trân trọng những giá trị nhân văn ...phải không bạn ? Cám ơn bạn đã chia sẻ . Thân mến .
NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU
Câu chuyện rất được kể rất chân thực và giàu cảm xúc về một người thầy của bạn. Mình cũng có một người thầy như thế khi mình học tiểu học. Sau này, người thầy tiểu học của mình đã tạo cảm hứng cho mình viết truyện ngắn "Sư phụ" đăng trên tập truyện "Ơn thầy" do NXB Trẻ ấn hành.  Qua câu chuyện của bạn và của mình, hóa ra chung ta có rất nhiều điểm trùng hợp. Và một điều mình muốn nói là : Có thể có người này thế này người kia thế kia, người thầy cũng thế, nhưng điều không ai phủ nhận, trong cuộc sống này có rất nhiều người thày xứng đáng với danh hiệu người thầy chân chính.
cao
  • cao
  • Feb 4, 2012 7:41 AM
Cám ơn những tâm tình và nhận xét của bạn ...Cũng có thể nhờ những sự tương đồng ấy mà cuối cùng chúng ta cũng đã có duyên gặp nhau sau bao nhiêu năm thất lạc trong biển đời cuồng nộ ...Bạn may mắn hơn mình đã tiếp nối vai trò người thầy của bạn ...và qua những gì mình hiểu biết về bạn , bạn đã không phụ lòng thầy ...Dù mình không đi theo nghề ấy nhưng với mình nghề thầy vẫn là một nghề cao quý ...Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay có quá nhiều biến đổi phức tạp , mình kể câu chuyện về thầy mình vừa như một lời tâm sự , vừa cũng để cho thế hệ các con mình có một cái nhìn rõ nét hơn về cảnh vật , con người và cả tấm lòng trân quý của một người thầy ở một thời gần như đã trở thành cổ tích ...để chúng có thể đối chiếu , suy gẫm và biết trân trọng , yêu thương cuộc sống với cách nhìn hài hòa hơn ...

2 nhận xét:

  1. Đọc bài viết của anh HD cố nén xúc động .
    Lòng rất kính trọng Thầy , anh ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Hướng Dương . Có lẽ chính nhờ những kỷ niệm quý báu ấy đã làm cho cuộc đời trở nên đáng yêu và có ý nghĩa hơn phải không bạn ?

      Xóa