Có
thể các bạn sẽ cho rằng tôi nói không biết ngượng miệng khi cho rằng
mình đã bắt đầu thấy yêu cái nghèo ...Nhất là trong thời buổi mà thiên
hạ đổ xô làm giàu , bằng đủ mọi cách ...chính phái có , tà phái có ,
bàng môn tả đạo cũng có ...Cái việc làm giàu đã trở thành một nhu cầu
thúc bách trong xã hội hiện đại vì thế đã có không biết bao nhiêu sách
dạy làm giàu bán chạy như tôm tươi mặc dù không biết tác giả của mấy
quyển sách ấy có thực sự giàu hay không nữa ...
Kể ra việc mọi người thích làm giàu cũng là một ý thích chính đáng thôi
vì nếu không có người giàu thì các sản phẩm đắt tiền được làm ra để bán
cho ai ... Các ngôi nhà chọc trời không lẽ lại dùng làm nhà kho hay
nghĩa địa ...Đó là chưa kể máy bay , xe hơi tàu chiến mà đem cân phế
liệu thì lãng phí vô cùng ....Đem bán trả góp thì có khi qua chục đời
cũng chưa thu hồi vốn được mà có thu hết được thì đem tính với đà trượt
giá mỗi năm , mỗi tháng , mỗi đời chắc cũng chẳng còn bao nhiêu ...Thật
tình mà nói thì tôi không hề có ác cảm hay dị ứng gì với chuyện làm
giàu và những người giàu có ...Xã hội sở dĩ ngày càng tiến bộ là nhờ con
người muốn sắm sửa , muốn mua bán , muốn đổi chác , muốn khám phá ,
muốn phát minh ...và người giàu là những người biết khai thác triệt để
những nhu cầu và khuynh hướng hưởng thụ của con người , biến chúng thành
lợi nhuận ...Thế thôi ... chính bản thân tôi cũng đã từng muốn làm giàu
, chỉ tiếc mình tài hèn , sức mọn , vốn ít và xuất phát điểm thì lại ở
cái địa tầng của " chú sãi ở chùa nên phải quét lá đa " và nhất là
ngôi chùa này lại không nằm ở vị trí quy hoạch vì thế đã không có cơ hội
ra ở mặt tiền mà buôn bán kinh doanh ...Nói tới chuyện kinh doanh tôi
còn nhớ tới cái giai đoạn mà tôi tự cho rằng cái đầu mình không bé tí
nào , cách đây chừng hai chục năm rồi , xin kể vắn tắt ở đây cho vui .
Hồi
ấy , sau nhiều năm chung sống với cái nghèo tôi bắt đầu thấy không
thích nó , rồi từ chỗ không thích tôi dần dần đi tới chỗ oán ghét nó
...Tôi tự nhủ : " Kẻ có tiền là kẻ mạnh ...mình phải làm giàu mới được
..." Nhưng bằng cách nào ? Một hôm tôi đang ngồi uống cà phê với một
người bạn thì tình cờ nghe bàn bên cạnh có người nói : " Muốn làm giàu
thì trước hết phải có vốn , nghĩa là cái túi phải nặng hoặc cái đầu phải
thật lớn ... . " Câu nói vô tình ấy đã khiến tôi suy nghĩ ...Kết quả là
tôi bắt đầu nghĩ ra cách , không có vốn thì phải huy động vốn ...Đúng
quá rồi chứ còn gì nữa ...nhưng huy động ở đâu .?..Tính tới tính lui ,
tính xuôi tính ngược , nhìn trước ngó sau tôi mới thấy rằng cái gì bán
được thì tôi đã bán tất để mua gạo nấu cho cả nhà gồm cha mẹ em út , vợ
con ăn hết rồi ...Bây giờ chỉ còn cái tiệm may tôi mới đầu tư nửa chừng
giao cho bà vợ mới cưới vài ba năm nay quản lý ...Tiệm may này ở vị trí
thứ ba trăm năm mươi tám trên thành phố nghĩa là trước đó đã có ba trăm
năm mươi bảy tiệm ...Số liệu này sở dĩ có được là vì trước khi quyết
định đầu tư cho cái công việc mà tôi cho rằng nằm trong năm lĩnh vực
thiết yếu của đời sống con người đó là Ăn , mặc , ngủ , nghỉ , chơi bời
...tôi đã phải bỏ ra một thời gian khá dài để đi tìm hiểu và phân loại
đối thủ nhằm có kế hoạch kinh doanh phù hợp vì tôi tự biết mình sinh sau
đẻ muộn , nguồn vốn lận lưng chưa bằng một chầu nhậu của thiên hạ
...Nói theo kiểu ngôn ngữ giang hồ thì có thể tóm gọn bằng câu " Yếu mà
muốn ra gió ..." Vì thế muốn lao vào cuộc cạnh tranh trên chốn " thương
trường là chiến trường " tôi phải chứng tỏ mình có một bản lĩnh gì đặc
biệt để bù vào cái chỗ yếu kém kinh niên của tôi tức là cái truyền thống
" khó ba đời " đúng không các bạn ? Bản lĩnh đó thể hiện bằng cách tôi
vắt óc để làm các phép tính liên hoàn ...Vào thời điểm ấy cơ chế thị
trường còn rất mới mẻ và máy tính còn là một thứ xa xỉ vì thế tôi phải
nhờ vào " bản cửu chương " mà tôi đã thuộc nhão từ khi còn học trường
làng , tôi căn cứ vào tính thích chưng diện của phụ nữ và con nít nên
chọn phát triển ở lĩnh vực này ...Các bạn thấy rồi đó 10 người đàn ông
thì có đến 8 ông quan niệm : ăn mặc chủ yếu là để che thân chứ không cần
khoe của như một số cô , bà thời nay ( ông nào dại dột khoe của thì dễ
bị xử lý hành chính lắm ) Tiếp theo việc chọn lựa mặt hàng chủ lực là
đến các công đoạn trang thiết bị , vốn lưu động , vốn cố định , kỹ thuật
, nhân công và các phương pháp quảng cáo tiếp thị ...Nói chung là tôi
đã cố tính toán làm sao để không bị sót nước dẫn đến thất bại , ngay đến
khi đi in các phiếu đặt hàng kiêm hóa đơn tôi cũng đã cẩn thận in thêm
một số phiếu đặc biệt giảm giá từ 30 đến 50 % nhằm mục đích khuyến mãi
vì lúc ấy chưa có ai nghĩ đến cái chiêu lạ hoắc này ...Việc nghiên cứu
sâu sắc cùng với các bước chuẩn bị cẩn thận trong chiến lược " lấy ngắn
nuôi dài " đã khiến tôi tin chắc vào sự thành công đến nỗi đã truyền
được sự tự tin ấy vào các ngân hàng và trung tâm tín dụng nên họ đồng ý
cho tôi vay tiền để thuê mặt bằng , mua sắm thêm máy móc hoặc chi trả
cho nhân công ...v... v...
Ấy thế mà cái sự nghiệp làm giàu của tôi đã nhanh chóng sụp đổ do một
yếu tố khách quan rất ư là lãng xẹt khi tôi mới vừa đi được vài ba bước
trên cuộc hành trình ...Các bạn có biết tại sao không ? Có một yếu tố
nằm ngoài dự đoán của tôi đó là trong khi tôi đi xe đạp để vay tiền thì
có vô số vị đi xe hơi , trong khi tôi uốn ba tấc lưỡi Tô Tần để thuyết
phục các chủ nợ thì vô số vị đã đem giấy tờ nhà đến thế chấp ...Trong
khi các chủ nợ của tôi đã nhìn tôi từ đầu tới chân rồi đồng ý duyệt chi
cho tôi một con số mà có lẽ họ nhủ thầm : " Được thì tốt còn nếu không
thì xem như xí cô hồn " thì vô số vị đã được duyệt chi những con số
khổng lồ
Khác
nhau là vậy nhưng có một điểm giống nhau là khi đùng một cái , một xí
nghiệp nước hoa đồ sộ vỡ nợ thì họ đều cuống cuồng chạy đến ngân hàng ,
người thì xin gia hạn , kẻ xin rút , kẻ bỏ chạy ...rốt cuộc tạo thành
một hiệu ứng domino cây lớn ngã đè cây bé , cây bé ngã đè cây bé hơn
...đè luôn cả " các loài cỏ nội hoa hèn " như tôi ...Cái cơn dịch " Mất
khả năng chi trả " đã cuốn tôi vào đáy của của sự bần hàn vì còn cái gì
có thể bán được là tôi phải bán hoặc gán cho chủ nợ ...
Nói tóm lại là tôi đã kết thúc cái mộng viễn tưởng ngay trong giai đoạn
" Thuyền ra cửa biển " vì thế tôi bắt đầu co rút lại trong cái vỏ ốc
của mình trong cái trạng thái mà người ta gọi là " kinh cung chi điểu
nghĩa là chim bị tên thấy cây cong cũng sợ ..."bắt đầu chí thú làm ăn
theo kiểu cò con sau khi đi làm cho một công ty nước ngoài gần 10 năm
nhờ vào chút vốn tiếng Anh và để dành được chút vốn con con cộng với số
tiền họ bồi thường vì đã " Đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động để cải
tổ cơ cấu và trẻ hóa lực lượng lao động "Cụm từ này cũng là cụm từ mà
tôi đã ghi vào đơn kiện để đòi hỏi được giải quyết chế độ theo qui định
của bộ Luật lao động ...
Dùng
số tiền nhỏ nhoi của việc bán cái " giai đoạn thanh xuân cuối cùng
trong đời " cho một công ty con con đa quốc gia ,tôi đã lui về ẩn cư
ngay giữa thị thiềng ...sử dụng mấy đồng tiền lẻ để đi mua sách cũ về
đọc nhằm thỏa mãn cơn ghiền của mình ...cho đến một ngày tôi nhận ra
rằng việc đi săn tìm sách cũ cũng thật thú vị ...Nơi tôi ở không có đủ
diện tích để canh tác , sản xuất hoặc chăn nuôi , ngay đến việc trồng
các loại hoa cũng không đủ ánh nắng vậy thì tại sao tôi lại không thử
biến cái không thể này thành cái có thể ở một lĩnh vực mà có thể là sở
trường của tôi ...Nói là làm ...Và chữ làm ở đây nó bao hàm cả một quá
trình bền bỉ trên một con đường khá dài nên tôi không thể kể hết ở đây
..
Tất
nhiên là để đạt được một vị trí " ông trùm sách cũ ở ĐN " như một số
khách hàng đã phong tặng tôi cũng đã phải trải qua rất nhiều cố gắng và
phải có nhiều phương sách để tồn tại khi một thời gian sau thị trường
sách cũ ngày càng thu hẹp để nhường chỗ cho công nghệ mới : nghe nhìn và
internet ...
Suốt
chặng đường gian nan ấy tôi đã không ngừng suy tư về hai chữ giàu nghèo
và ngày càng nhận ra rằng những từ ngữ ấy chỉ có tính tương đối ...Thế
giới luôn biến động ...Cái giàu của một ngàn năm trước khác hẳn cái
giàu bây giờ , cũng sẽ khác hẳn với ngàn năm sau nữa ...Ngay trong cái
giàu cũng đã muôn sự khác nhau : có người giàu theo kiểu trọc phú , có
người giàu sang , có người giàu mà không sang , có người có nhiều của
cải nhưng không giàu , có người nhiều tiền mà vẫn thiếu đói ...vân vân
và vân vân ...Trong cái nghèo cũng vậy ...vô số kiểu nghèo , từ đó tôi
cũng tự đánh giá được mình mặc dù nhìn chung mọi người vẫn liệt chúng
tôi vào loại " Con nhà nghèo ...H.B.C " ...Có thể các bạn sẽ cho rằng
tôi đang ngụy biện : " Nghèo thì nhận mình nghèo phứt đi còn bày đặt sĩ diện hão ,Thực ra tôi đâu có việc gì phải xấu hổ mà phải phân trần hay
chối cãi ...Chính nhờ đứng ở vị trí này mà tôi có thể nhìn thấy được
những niềm vui nỗi buồn mà người ở vị trí khác không nhìn thấy hoặc
không được hưởng ..."Câu chuyện về một cặp vợ chồng bán báo dạo cứ
khiến tôi day dứt ...Cả hai lưu lạc từ một vùng quê ở HT , gởi con cho
nội , lưu lạc về thành phố ...thuê nhà trọ ...Người vợ bảo chồng : " Anh
có vẻ như bị cảm rồi đó , trời mưa thôi ở nhà đi .." Người chồng trả
lời : " Ở nhà rồi lấy gì mà ăn , lấy gì trả tiền thuê nhà ..." Nói xong
nhận báo ôm đi rong suốt ngày ...gặp hôm trời mưa nên cuối buổi chỉ bán
được khoảng một phần hai mươi số báo ...Người vợ thì khá hơn nhưng cũng
chẳng thể nào trả nổi số tiền nợ cho chủ báo ngày hôm ấy cho chồng
...Hôm sau lại mưa tiếp ...
Tôi băn khoăn tự hỏi : " Rồi cuộc đời họ sẽ đi về đâu ? Những chị Dậu , những Chí Phèo của thời đại mới ..."
Còn
tôi ? Vợ chồng chúng tôi dù sao cũng đã sở hữu những phương tiện sống
gấp nghìn lần họ ...Chúng tôi cũng đang vất vả , đang bon chen , đang
kiếm sống , đang nghèo ...nhưng cái nghèo của chúng tôi vẫn còn nhiều
điểm đáng yêu vì nhờ nó tôi biết được rằng ai trong số 7 tỷ người đang
cùng thở chung bầu không khí của trái đất này còn hiểu , còn biết , còn
quan tâm chia sẻ với chúng tôi một cơn nóng bức mùa hè , một chút giá
rét mùa đông , và những cơn mưa xối xả ...Họ là những người bạn thân yêu
của tôi , những người bạn thật sự ..trong cuộc đời vốn dẫy đầy khen chê
thương ghét và khẩu thị tâm phi ...Các bạn ơi , xin ngàn lần cám ơn các
bạn ....
Khi nghèo, con người ta thường sát cánh bên nhau để mong một ngày mai tươi sáng hơn. Nhưng khi giàu, đôi khi, họ lại dắt nhau ra tòa nhờ phân chia những gì từng một thời chung vai đấu cật mới có được. Xét về vật chất, cháu thấy giàu đúng là toàn ưu điểm " Phú quý sinh lễ nghĩa " mà chú há. Nhưng xét về tinh thần,giàu nghiêng về hưởng thụ hơn là cảm nhận, chia sẻ. dù cháu vẫn tin là có những người giàu, biết làm giàu cho chính mình và cả cho công đồng. Những tấm lòng ấy thật đáng quý.
Trả lờiXóaChỉ là những thiển ý của cháu về giàu - nghèo.
Cháu qua chú hoài đó chứ. Nhưng thường thì đọc bài ít nhất cũng , 4 lần , cháu mới comment. Vì đọc 1 lần ...chưa hiểu, 2 lần cũng hơi hơi, đọc nhiều lần may ra cháu mới hiểu. Tại cháu cũng...chậm hiểu lắm.
Cháu hổng thích nghèo, nhưng cháu cực kỳ quý khoảng thời gian nghèo của cháu trước kia. Quý để trân trọng, sống tốt hơn với những gì đang có.
Chúc chú đêm ngon giấc.
Cháu chào chú.
Cháu nói rất đúng . Xã hội sở dĩ tồn tại và phát triển là nhờ ý thức muốn vươn lên ở mỗi người . Thế nhưng điều kiện tiên quyết phải là môi trường lành mạnh ...Sự giàu có về của cải vật chất phải đi kèm với những nhận thức chuẩn xác về giá trị ( nói chung ) và lương tri .Tiếc rằng tỉ lệ ấy hiện nay vẫn còn rất thấp không riêng gì ở nước ta mà còn cả ở rất nhiều nơi trên thế giới . Cám ơn cháu đã chia sẻ một cách chân tình .
XóaTự nhiên mít ướt ngon lành ,nhỏ bạn níu áo qua đây là nghi nghi òy
Trả lờiXóaCháu chào chú Thông .Nhỏ bạn cháu ,tên nhỏ đó là CKN ,cổ kiu cháu đạp xe qua đây coi ..nhà chú .Cháu nói cháu dô tới đầu con hẽm rồi ,trước hàng rào bông giấy ,cổ kiu cháu dô lẹ đi ,thì ra cổ ghẹo cháu cười miết bây giờ muốn cháu khóc ấy mà
Bài viết tình cãm quá chú ơi ,cháu như về với quê hương mình ,cái nơi hầm bà lằng đủ thứ loại người mà sao thấy thương quá .
Hong biết cháu nhiều chuyện tới bao giờ mới thôi ,chắc cháu đạp xe qua nhà chú hoài quá .Coi lục lục trong mớ sách mà chú có ,có sách ''PHONG VI CẢNH NGHÈO '' hong cháu mượn rinh dìa đoc tiếp .
Cám ơn chú Thông ,cám ơn nhỏ bạn dẫn đường .
Mới gặp cháu lần đầu chú đã cảm thấy mến cháu . Một phần có lẽ vì
Trả lờiXóacháu là bạn của VĐT ...Chú đã đọc nhiều bài viết của bạn cháu , những bài viết thấm đẫm tình người ...Một phần khác có lẽ vì những câu bình chân thật tự nhiên của cháu ...Giọng điệu hồn nhiên của cháu vẫn ẩn chứa những tình cảm đáng quý với cuộc đời và con ngời . Cám ơn cháu nhé .