(Dỗ lòng ,chắc vẫn đâu đây ,
Đôi chân hoài cổ ,bám đầy rêu phong)
Cuối cùng ,cuộc hành hương về miền quá khứ cũng đã trôi qua đời mình như một giấc mộng ...Những nhắc nhớ ,những
buồn thương ,vui mừng rồi lại sẽ trở thành kỷ niệm ,..Những kỷ niệm chông chênh chồng lên kỷ niệm ...Không hiểu
vì sao bây giờ khi ngồi lại một mình mình lại có một cảm giác khác hẳn trước đây ...Tâm hồn mình , như vừa trải q
qua một cuộc giải phẩu và những vết thương chưa kịp lành ...Một nỗi đau đớn dần dần lan tỏa ...Kỷ niệm , kỷ niệm ...
tuổi thơ , tuổi thanh niên ,tuổi trưởng thành , tuổi già ...Những bước chân rệu rã và khoảng trống vô cùng ...Những hồi
ức nhiệm màu,những hình ảnh vụn vỡ ...Rồi sẽ còn lại gì ...Giọng Ngân trong một lần điện thoại dường như có chút hờn
trách nhẹ nhàng khi hỏi về một vài đứa bạn đã không về dự họp mặt ,mình hiểu Ngân ...Đối với Ngân ngôi trường Phan
châu Trinh đã trở thành một " quê hương thần thánh " cũng như đối với mình , nhưng đối với nhiều người thì không thế ,
Nhưng làm sao mà trách được ,muốn đến được "quê hương thần thánh " ấy ,điều đầu tiên là phải có một tình yêu ...Một
tình yêu thực sự , không thể chỉ là một sự ham vui , không phải chỉ là một sự tò mò , không phải để thu hoạch một
lợi nhuận nào đó ...Và chỉ với một tình yêu thực sự người ta mới có thể cảm thông ,chia sẻ những thiếu sót ,những
vụng về trong từng khâu tổ chức ...Dĩ nhiên không phải ai đến trong buổi họp mặt cũng đều dàn trải tâm tình và mở
rộng lòng mình để đón nhận tất cả nhưng điều quan trọng nhất là các bạn ấy đã đến ,nghĩa là vì yêu quí nhau mà đến chỉ vậy thôi ...Mình thấy buồn cười khi chọc NHK là phóng viên nhà lá của đài "vô tiếng truyền
hình "...không ngờ lại đúng , ngôi nhà của quán Thủy hoa Viên đúng là nhà lá và mấy video clip lão quay có hình mà
không có tiếng ...K. cười như nắc nẻ khi mình bồi thêm : " Vậy là sự nghiệp phóng viên của cậu xem như kết thúc ,
không oan uổng chút nào " Tình yêu ? có lẽ đúng ...Đó là lời giải thích duy nhất cho những hành động có vẻ ngộ ng
nghĩnh của những ông già 60 , tập trung lại để hát hò ,để lặng nhìn nhau ...Tình yêu ấy đã khiến Trần Dưỡng vượt ng
ngàn hải lý tìm về , Lê quang Diệm vượt ngàn cây số về cầm chai rượu đi đến từng người rót cho anh em mỗi người
một chút ...Tình yêu ấy đã khiến mình đứng bần thần khi tiễn cô Nộn Ngân ra đến đường " Chân trời ,một bóng mây
qua , Trong em một giọt lệ nhòa ...ướt mi " Nói như N2 : " Bốn mươi bảy năm , gần nửa thế kỷ " Tình yêu ấy ,nếu
hiểu theo kiểu phàm phu tục tử thì nó chẳng là gì hết ,chẳng có gì hết ...Nhưng nếu không có tình yêu ấy liệu mình
còn có gì đáng nói trên cõi đời này ...HD nói đúng , khi tìm về với góc trường ,với tàng cây phượng vĩ ở góc trường" chỉ
mình mình biết ,chỉ mình mình hay " mình cũng thế ...Tâm trạng có lẽ giống như Chế lan Viên : "Ai đâu trở lại mùa
thu trước , Nhặt lấy cho tôi những lá vàng " ...Hay có lẽ như Tất Đạt khi quay về với dòng sông ,bên người lái đò Vệ
Sử ...Một cuộc đời vừa chết đi ,một cuộc đời vừa sống lại ...Hay như Ân :"Hồn bao nhiêu tuổi hồn già ,Tâm bao nhiêu
tuổi vẫn là tâm non " Trong cái hỗn mang của kiếp sống này ,cứu cánh cuối cùng của con người là gì ? Mỗi người sẽ
tự trả lời cho mình ...Có lẽ có ai đó trong chúng ta đã trả lời được ...Hay là chính chúng ta ?
Đôi chân hoài cổ ,bám đầy rêu phong)
Cuối cùng ,cuộc hành hương về miền quá khứ cũng đã trôi qua đời mình như một giấc mộng ...Những nhắc nhớ ,những
buồn thương ,vui mừng rồi lại sẽ trở thành kỷ niệm ,..Những kỷ niệm chông chênh chồng lên kỷ niệm ...Không hiểu
vì sao bây giờ khi ngồi lại một mình mình lại có một cảm giác khác hẳn trước đây ...Tâm hồn mình , như vừa trải q
qua một cuộc giải phẩu và những vết thương chưa kịp lành ...Một nỗi đau đớn dần dần lan tỏa ...Kỷ niệm , kỷ niệm ...
tuổi thơ , tuổi thanh niên ,tuổi trưởng thành , tuổi già ...Những bước chân rệu rã và khoảng trống vô cùng ...Những hồi
ức nhiệm màu,những hình ảnh vụn vỡ ...Rồi sẽ còn lại gì ...Giọng Ngân trong một lần điện thoại dường như có chút hờn
trách nhẹ nhàng khi hỏi về một vài đứa bạn đã không về dự họp mặt ,mình hiểu Ngân ...Đối với Ngân ngôi trường Phan
châu Trinh đã trở thành một " quê hương thần thánh " cũng như đối với mình , nhưng đối với nhiều người thì không thế ,
Nhưng làm sao mà trách được ,muốn đến được "quê hương thần thánh " ấy ,điều đầu tiên là phải có một tình yêu ...Một
tình yêu thực sự , không thể chỉ là một sự ham vui , không phải chỉ là một sự tò mò , không phải để thu hoạch một
lợi nhuận nào đó ...Và chỉ với một tình yêu thực sự người ta mới có thể cảm thông ,chia sẻ những thiếu sót ,những
vụng về trong từng khâu tổ chức ...Dĩ nhiên không phải ai đến trong buổi họp mặt cũng đều dàn trải tâm tình và mở
rộng lòng mình để đón nhận tất cả nhưng điều quan trọng nhất là các bạn ấy đã đến ,nghĩa là vì yêu quí nhau mà đến chỉ vậy thôi ...Mình thấy buồn cười khi chọc NHK là phóng viên nhà lá của đài "vô tiếng truyền
hình "...không ngờ lại đúng , ngôi nhà của quán Thủy hoa Viên đúng là nhà lá và mấy video clip lão quay có hình mà
không có tiếng ...K. cười như nắc nẻ khi mình bồi thêm : " Vậy là sự nghiệp phóng viên của cậu xem như kết thúc ,
không oan uổng chút nào " Tình yêu ? có lẽ đúng ...Đó là lời giải thích duy nhất cho những hành động có vẻ ngộ ng
nghĩnh của những ông già 60 , tập trung lại để hát hò ,để lặng nhìn nhau ...Tình yêu ấy đã khiến Trần Dưỡng vượt ng
ngàn hải lý tìm về , Lê quang Diệm vượt ngàn cây số về cầm chai rượu đi đến từng người rót cho anh em mỗi người
một chút ...Tình yêu ấy đã khiến mình đứng bần thần khi tiễn cô Nộn Ngân ra đến đường " Chân trời ,một bóng mây
qua , Trong em một giọt lệ nhòa ...ướt mi " Nói như N2 : " Bốn mươi bảy năm , gần nửa thế kỷ " Tình yêu ấy ,nếu
hiểu theo kiểu phàm phu tục tử thì nó chẳng là gì hết ,chẳng có gì hết ...Nhưng nếu không có tình yêu ấy liệu mình
còn có gì đáng nói trên cõi đời này ...HD nói đúng , khi tìm về với góc trường ,với tàng cây phượng vĩ ở góc trường" chỉ
mình mình biết ,chỉ mình mình hay " mình cũng thế ...Tâm trạng có lẽ giống như Chế lan Viên : "Ai đâu trở lại mùa
thu trước , Nhặt lấy cho tôi những lá vàng " ...Hay có lẽ như Tất Đạt khi quay về với dòng sông ,bên người lái đò Vệ
Sử ...Một cuộc đời vừa chết đi ,một cuộc đời vừa sống lại ...Hay như Ân :"Hồn bao nhiêu tuổi hồn già ,Tâm bao nhiêu
tuổi vẫn là tâm non " Trong cái hỗn mang của kiếp sống này ,cứu cánh cuối cùng của con người là gì ? Mỗi người sẽ
tự trả lời cho mình ...Có lẽ có ai đó trong chúng ta đã trả lời được ...Hay là chính chúng ta ?
NgânPCT at 07/26/2011 11:51 pm comment
Nửa đêm có phải là thời khắc cao điểm sự sâu lắng của tâm hồn chăng? Không viết lúc này làm sao phù hợp với tiêu đề hở trời. Hahaha. Ba xạo chút chơi với CT thôi, ngu chi mà nửa đêm thức dậy viết trả bài cho CT, nếu phải trả bài lúc nửa đêm thì cho người khác... ông ơi. Hehe Thật ra thời điểm hiện hữu trên mạng đôi khi cũng nghịch lý như ngày và đêm bạn mình ơi. Cám ơn bạn mình quan tâm, mình vẫn ăn ngủ đều đều ngoại trừ có lúc thức sớm hơn giờ đồng hồ báo thức vì mộng bất bình thuờng. Thời gian bên này qua mau như gió vì guồng máy làm việc quay đều đúng mỗi tám tiếng + 1 tiếng lái xe đi về, _trung bình 105câysố/1giờ [là gần rồi đó], có người hơn + 1/2 (nửa)tiếng đến 1tiếng ăn trưa tùy theo quan hay lính. Và cứ thế ngày lại qua ngày và chúng ta đang ở 2 chiều của trục quay.__________N2. Chúc bạn & gia đình có nhiều ngày vui và hạnh phúc.
cao at 07/27/2011 12:19 pm reply
Cám ơn lời chúc của bạn . Thời gian làm việc của mình thì có vẻ dài hơn bạn . Từ 5 giờ 30 sáng đến 7 giờ 30 tối ,nhưng bù lại công việc đơn giản và thong thả hơn ...Bởi vậy mấy ngày trước không thấy bạn lên mạng mình có ghi mấy câu .Tiện đây gởi ông bạn đọc cho vui.(Thong dong ngồi giữa lề đời ,Lắng nghe dòng sống đang trôi từng ngày. Có người bạn mới qua đây ,Vài câu chuyện nhỏ cũng say men tình .Ngước nhìn dải núi xa xanh ,Vài con nhạn lạc bay nhanh trong chiều .Người qua trên phố dập dìu, Hằn trên ánh mắt vạn điều lo toan .Mừng ta còn chút thanh nhàn, Ngồi làm thơ báo bình an với người. Mấy ngày không găp. Ngân ơi , Chẳng hay ông bạn ăn chơi phương nào ?) Đùa một tí thôi .Cũng chúc gia đình bạn hạnh phúc và may mắn.The same to you .
NgânPCT at 07/26/2011 12:14 am comment
Làm sao phân biệt được mộng hay thực hỡi bạn mình. Tình yêu là sự kỳ diệu của tâm hồn. Đã cưu mang, tiềm ẩn thì sẽ bộc phát mạnh mẽ khi cơ hội chợt đến phút giây. Không một ai có thể cưỡng cầu mà được. Kỷ niệm sân trường là tháng ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời, theo ta miên viễn. Nó cũng chính là hành trang của cuộc sống làm người. Tình bằng hữu cũng khơi nguồn từ trường lớp tuổi thơ và nuôi dưỡng ngày một dài lâu, đâu đó chan chứa một thứ tình vượt lên trên những tình yêu lãng mạn khác. Thôi nhé cho một lời hỏi han, bằng hữu tôi ơi nếu có một sớm nào quay về trường cũ nơi quê mẹ. Nhớ gởi dùm tôi một chữ tình!________N2
cao at 07/26/2011 10:58 am reply
Đã nửa đêm rồi sao bạn mình chưa ngủ ...Giữ gìn sức khỏe một chút ông bạn ơi . ( Nửa đêm hoài vọng quê nhà , "chữ tình " người bạn phương xa gởi về .Nghe lòng gánh cả sơn khê , Nghe chân ,những bước nặng nề niềm thương . Dẫu xa ...vẫn một con đường , Trong ta có bạn sân trường cũng vui .Đừng buồn nữa nhé Ngân ơi ...)