Những ngày giãn cách xã hội dài lê thê , cú mong đến ngày có phiên theo lịch đi chợ để được ra đường một chút . Cuộc sống đang biến đổi theo một chiều hướng tệ hại …vì đâu nên nỗi ? Biết trách ai bây giờ ? Con virus vô tri đang hoành hành khắp nơi có phải là sản phẩm của sự ngu muội , điên dại và tàn ác của loài người hay chính là một quy luật không thể cưỡng kháng của vũ trụ , tôi không biết . Tôi chỉ thấy đau xót cho những cảnh đời , những phận người đang cố gắng chống trả một cách tuyệt vọng trước thiên tai và nhân hoạ . Thương cho đời , thương cho người , thương cho Sài gòn , thương cho Đà Nẵng , thương cho Việt Nam , thương cho những thế hệ đàn em , đàn con , đàn cháu đang phải gánh chịu những đau thương mất mát và những hậu quả mà chẳng biết bao giờ mới chấm dứt . Tôi không muốn nói về tôi bởi vì dù gì đi nữa , đến tuổi này , tôi cũng đã từng được nhận và cả cho đi những khoảnh khắc khổ đau cùng hạnh phúc . Tôi chỉ hy vọng rằng giông bão ròi sẽ qua đi để trả lại bình yên cho cuộc sống . Tôi chỉ hy vọng rằng từ những thảm hoạ này con người sẽ rút ra được một bài học , một lời cảnh tỉnh sâu sắc để hiểu được và thực hành một cách sống đúng đắn hơn .