Translate
Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011
VIẾT TRÊN CHIẾC DÉP ĐỨT
1.--ĐI .
Phố cũ mờ mây ...luyến kẻ đi .
Thương em vàng úa nét xuân thì .
Những màu xanh ...bổng ...không xanh nữa .
Khi ghé môi vào ...chén biệt ly .
2.--VỀ .
Về lê dép rách thương đời mọt
Ta ngửa nghiêng cười cuộc biển dâu .
Chim đã xa bầy quên tiếng hót .
Nghẽn dòng ... sông nước khóc nghìn sau .
1976
Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011
THƯƠNG TẶNG MỘT KiẾP HOA
11/28/2011 07:38 am
Tiếng ca em vẫn còn đây ,
Mà hồn... hoa ngọc lan... bay đâu rồi .?
Sông đời trong , đục , ngược , xuôi ,
"Mưa trên biển vắng" ...ngậm ngùi riêng ta .
"Tình đầu" rời rụng phương xa ,
Bờ " Môi tím " ép nụ hoa sớm tàn .
Tình mang mang , ý mang mang ,
Mắt em khép vội ... nên đàn sai cung .
Đành thôi , vĩnh biệt nghìn trùng ,
Tóc xanh còn đó : một vùng trời tang .
Gọi thầm hai tiếng " Ngọc Lan "
Đoạn trường ...là một lời than não nùng ...
TN at 11/29/2011 11:47 pm
Nàng về tận chốn xa nào
Mười năm vẫn kịp dạt dào câu thơ
Hồn hoa sẽ chẳng bơ vơ
Tình chàng thi sĩ ngẩn ngơ rơi buồn.
Mười năm vẫn kịp dạt dào câu thơ
Hồn hoa sẽ chẳng bơ vơ
Tình chàng thi sĩ ngẩn ngơ rơi buồn.
Hồn hoa như đã nhập vào hồn thơ.
" Chân trời góc bể bơ vơ ,"
Cành lan rũ xuống sợi tơ đẫm buồn
" Chân trời góc bể bơ vơ ,"
Cành lan rũ xuống sợi tơ đẫm buồn
cao at 11/29/2011 04:37 pm
Muộn phiền " để gió cuốn đi "
Quay đầu : bờ nớ bờ ni cũng bờ .
Bỏ thơ thì tội cho thơ ,
Tâm cuồng , ý loạn cũng nhờ thơ chia .
Mặt trời đã mọc bên kia ,
Hãy xa cõi mộng , hãy lìa bến mơ .
Quay đầu : bờ nớ bờ ni cũng bờ .
Bỏ thơ thì tội cho thơ ,
Tâm cuồng , ý loạn cũng nhờ thơ chia .
Mặt trời đã mọc bên kia ,
Hãy xa cõi mộng , hãy lìa bến mơ .
NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU at 11/29/2011 11:15 am
Ngày xưa ai kẻ khóc hoa
Ngày nay ai cũng lệ nhòa vì Lan
Phải chăng duyên nợ đa đoan
Nam nhi tài nữ cùng làng não nhân
Cho nên thơ mới thương tâm
Vắng dài giọt cảm gọi thầm Ngọc Lan
Ai người giữ mối tình câm
"Mưa trên biển vắng" một mình khóc hoa.
cao at 11/29/2011 12:31 pm
Ngày nay ai cũng lệ nhòa vì Lan
Phải chăng duyên nợ đa đoan
Nam nhi tài nữ cùng làng não nhân
Cho nên thơ mới thương tâm
Vắng dài giọt cảm gọi thầm Ngọc Lan
Ai người giữ mối tình câm
"Mưa trên biển vắng" một mình khóc hoa.
cao at 11/29/2011 12:31 pm
Cũng đành một kiếp phù hoa ,
Thiên thu.. giọt lệ thương hòa hương lan
Cõi đời dâu bể đa đoan ,
Tử sinh là luật tuần hoàn thế nhân .
Tâm không không phải vô tâm ,
Thương lan không phải âm thầm yêu lan
Xót vì " trâm gẫy bình tan "
Rưng rưng ngắm cánh hoa tàn , khóc hoa .
Thiên thu.. giọt lệ thương hòa hương lan
Cõi đời dâu bể đa đoan ,
Tử sinh là luật tuần hoàn thế nhân .
Tâm không không phải vô tâm ,
Thương lan không phải âm thầm yêu lan
Xót vì " trâm gẫy bình tan "
Rưng rưng ngắm cánh hoa tàn , khóc hoa .
NgânPCT at 11/29/2011 01:16 am
60 lão mới hồi xuân, chắc muốn được phỏng vấn như lão 90 ở ngoài đó. Ngữ vọng "ngọc lan gọi thầm" cũng dễ sinh họa căng vô cớ lắm. Trong tâm còn có tình chăng sao tâm tư giao động dữ dội lắm đây. Mới vài ba bửa trước như là an lạc lắm, chợt một bửa là quay cuồng trong ảo giác thu qua giữa mùa đông mưa gió tái tê. Tưởng đâu lão đã luyện xong "TT Kiếm phổ" thì mọi thứ coi như xong; có như không. Đã có lần Th đề cập chuyện này hồi mới bắt đầu nên không không muốn nhắc lại chuyện xưa. Ai dè, hay là lão đã "tẩu hỏa nhập ma", than vản "vĩnh biệt ngàn trùng" với dáng dấp liêu trai giữa "Mưa trên biển vắng". Xăng lẻ đây! Ai có hộp quẹt không? Hahaha.
cao at 11/29/2011 08:18 am
cao at 11/29/2011 08:18 am
Bác N2 mình lo xa quá , chuyện này cũng không ngoài chuyện :
" Cảm thương cho kiếp hồng nhan ,
Càng tài sắc lắm càng oan trái nhiều .
Xưa nay ai chẳng yêu Kiều ,
Yêu mà không bể nồi niêu mới tài .
Có câu : " Xuân bất tái lai "
Yêu hoa nên mới viết bài tặng hoa .
Yêu người ...giữa cuộc phong ba ,
Lắng nghe tiếng hát lời ca đượm buồn
Ngày xưa , mình ở Sài gòn ,
Đã từng viết khúc thơ " hồn ngọc lan "
Trùng tên , giống họ đàng hoàng ,
Cho nên xúc cảm vài trang tặng người .
"Gẫm hay muôn sự tại Trời "
Thương hương ...tiếc ngọc đôi lời vĩnh ly .
" Cảm thương cho kiếp hồng nhan ,
Càng tài sắc lắm càng oan trái nhiều .
Xưa nay ai chẳng yêu Kiều ,
Yêu mà không bể nồi niêu mới tài .
Có câu : " Xuân bất tái lai "
Yêu hoa nên mới viết bài tặng hoa .
Yêu người ...giữa cuộc phong ba ,
Lắng nghe tiếng hát lời ca đượm buồn
Ngày xưa , mình ở Sài gòn ,
Đã từng viết khúc thơ " hồn ngọc lan "
Trùng tên , giống họ đàng hoàng ,
Cho nên xúc cảm vài trang tặng người .
"Gẫm hay muôn sự tại Trời "
Thương hương ...tiếc ngọc đôi lời vĩnh ly .
Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011
MỘT NGÀY MÙA ĐÔNG
11/26/2011 05:37 am
Mới hôm qua nói về mùa thu thì hôm nay đã là mùa đông rồi ...Thu sao nổi nữa mà thu vì hôm nay mưa dầm dề ...Mưa không lớn nhưng dai ...Vừa vào xem dự báo thời tiết thấy ngày mai , ngày mốt vẫn còn mưa ...Vậy là toi những ngày cuối tuần , toi luôn cái giải ngoại hạng ...Thông thường thì cái món báo bóng đá cuối tuần vẫn là cái món dễ nuốt nhất vì phần lớn khách hàng mua báo bóng đá vốn ít khi so đo tính toán như khách hàng của các loại báo khác , cũng khó trách vì một bên là dân làm ăn , cần thông tin , một bên là dân chơi , cần giải trí ...Dĩ nhiên không phải ai cũng giống ai nhưng phần lớn là vậy ...Có những vị đi xe hơi nhưng vẫn cò kè từng xu lẻ , ngược lại có những cậu đi xe đạp , áo quần dính đầy dầu mỡ nhưng lại sộp còn hơn Tây ...Chuyện ấy thì cũng bình thường thôi ...
Buổi sáng dọn hàng : mưa , buổi trưa đi lên đi xuống : mưa , Chiều dọn hàng về : mưa ....Đúng là mưa cả ngày ...Thấm thoát chỉ còn không đầy một tháng nữa là Noel , rồi tết Tây ...xong tết Tây lại phải lo chuẩn bị tết Ta ...Không lẽ phải bắt chước lũ nhóc mà can : " Bớt giỡn bác Trời ạ " nhưng quả thật bác chơi cái kiểu này thì cũng hơi ác . Tụi cháu không phải là dân chơi , vì chỉ có " dân chơi mới không sợ mưa rơi " tụi cháu vốn là dân làm ăn chăm chỉ hạt bột " được ngày nào xào ngày nấy " nếu nói cho văn vẻ một tí thì " Được một bữa anh lại mừng một bữa .." (.thơ Nguyên Sa có đổi chữ Gặp thành chữ Được ...xin lỗi bác Nguyên Sa nhé ) cho nên nếu không cày ngày cày đêm thì cả lũ nhóc lẫn cha mẹ nó chắc là " đói meo " ...Chuyện đói meo này thì bác HD là rõ nhất ...
Nói thì nói vậy thôi chứ chuyện mưa nắng thì làm sao tránh được ...cùng ở chung trong quả địa cầu này nhưng thời tiết mỗi nơi mỗi khác , chỗ này mưa thì nơi khác nắng , chỗ kia có gió bão , núi lửa , động đất , sóng thần , lụt lội , bão tuyết , bão cát ...trong ruột quả địa cầu thì nóng cả hằng nghìn độ ...
Đã sinh ra làm kiếp con người thì phải biết chịu đựng rồi từ chỗ chịu đựng sẽ thích nghi dần hoặc tìm cách khắc phục phần nào chứ có than trời trách đất thì cũng chừng đó chuyện ...Việc trước mắt là phải lo điện thoại cắt bớt báo ngày mai chứ nếu không thì sẽ thấy Francois Sagan với tác phẩm " Buồn ơi chào mi " nhảy múa trước mắt ...Thôi thì chịu khó ăn mắm ăn muối gì cho qua mùa mưa chứ cứ đòi ăn cá ăn thịt thì không chừng cả đến muối cũng không có mà ăn ...Muối bây giờ cũng phải nhập khẩu chứ không phải có sẵn ...Cả đến rác cũng thế nói gì đến muối ...Ông bà ta có câu " ăn theo thuở , ở theo thời " quả là không sai ...Mấy cái món thịt bò Kobe thì phải để dành cho bác Ân chứ không tới phiên mình ...( Đùa một tí thôi bác Ân nghe , đừng giận ...chỉ tại thấy mưa dễ ghét quá nên tức mình thôi )...Cắt bớt báo xong mới thấy hơi dễ chịu trong người nên ghé vào bờ lốc ...Vừa may thấy người bạn gởi tặng bài " Giấc thu " nhưng lần này là do ca sỉ Lệ Thu hát nên mở nghe thử ...Đúng là khác hẳn ...Hồi còn đi học có một dạo mình cũng rất thích giọng ca này với những bài " Xin còn gọi tên nhau của Trường Sa ,Hoài cảm của Cung Tiến ..." sau này nghe nhiều quá nên dần dần kén chọn hơn chỉ thỉnh thoảng mới nghe nhạc lời ...Nghe nhạc xong mới đi dạo các blog bạn bè thấy chưa có bài nào mới nên cũng hơi buồn , ghé vào blog Tài nữ thấy có bài viết về kiếm hiệp Kim Dung nên cao hứng viết lời bình ...Đọc bài viết về Lệnh hồ Xung mình sực nhớ ra nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ ...Quả thực ngày xưa mình cũng rất khoái cái phong cách bụi đời của nhân vật này ...có lẽ vì hắn giống mình ở một thời mê muội và một thời lang thang ...Tất nhiên cảm nhận của mỗi người về các nhân vật trong kiếm hiệp Kim Dung có nhiều điểm khác nhau ...Phần lớn người ta biết về LHX là từ phim ảnh nhưng tiểu thuyết và phim ảnh là hai lĩnh vực dựa vào nhau nhưng không hoàn toàn giống nhau ....Mình có may mắn là đã xem cả hai nên tất nhiên cũng có những nhận xét khác với người khác... có điều để nói về những điều này chắc chắn là phải có một bài viết riêng mới lột tả hết tâm trạng , tính cách nhân vật được ...Thôi thì hãy để lúc nào có thời gian hơn ...Và chắc là phải lĩnh giáo bác N2 trước đã vì nghe nói bác ấy trước đây là tổng quản lý bình dân thư quán ...mình cũng không nên múa rìu trước cửa Lỗ Ban .
NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU at 11/27/2011 08:49 am
Bạn bè tình cảm không cùng -
họa thơ thơ họa dễ khùng lắm đây -
bờ lốc đọc đêm đọc ngày -
đọc lui đọc tới vẫn hay cảm hoài -
việc đời phải rõ ngô khoai -
Hồ điệp bay mãi là đời Trang Chu -
Trăm năm trong cõi ta bà -
văn chương lớ ngớ dễ sa nhị tì -
chi bằng ngoác miệng cười hì -
giữ được mạng đấy chữ "thì" đừng quên.
cao at 11/27/2011 12:26 pm
họa thơ thơ họa dễ khùng lắm đây -
bờ lốc đọc đêm đọc ngày -
đọc lui đọc tới vẫn hay cảm hoài -
việc đời phải rõ ngô khoai -
Hồ điệp bay mãi là đời Trang Chu -
Trăm năm trong cõi ta bà -
văn chương lớ ngớ dễ sa nhị tì -
chi bằng ngoác miệng cười hì -
giữ được mạng đấy chữ "thì" đừng quên.
cao at 11/27/2011 12:26 pm
1.--Rất vui có bạn chơi cùng ,
Bình qua luận lại điên khùng gì đây .
Đêm qua rồi lại đến ngày ,
Mùa đông đã đến nên hay mưa hoài ,
Cũng may mình chẳng trồng khoai .
Lỡ như nước ngập thì toi vốn nhà .
Bà la ông , ông la bà ,
Tiền đâu mua mắm ? Thôi , ta tù tì ,
Lục lưng ông vẫn cười hì ,
Còn dăm xu lẻ dễ gì mà quên .
Bình qua luận lại điên khùng gì đây .
Đêm qua rồi lại đến ngày ,
Mùa đông đã đến nên hay mưa hoài ,
Cũng may mình chẳng trồng khoai .
Lỡ như nước ngập thì toi vốn nhà .
Bà la ông , ông la bà ,
Tiền đâu mua mắm ? Thôi , ta tù tì ,
Lục lưng ông vẫn cười hì ,
Còn dăm xu lẻ dễ gì mà quên .
Nếu không có nó chắc khùng rồi đây .
Nhai văn nhá chữ đêm ngày ,
Một tay gõ phím, một tay kích hoài .
Việc đời , nước đổ lá khoai ,
Dương châu chưa tỉnh , mệt nhoài Nam kha .
Chúng sinh trong cõi ta bà ,
Hung hăng hục hặc cũng ra nhị tỳ .
Khi vui mở miệng cười hì ,
Khi buồn vào mạng tức thì quên ngay .
Nhai văn nhá chữ đêm ngày ,
Một tay gõ phím, một tay kích hoài .
Việc đời , nước đổ lá khoai ,
Dương châu chưa tỉnh , mệt nhoài Nam kha .
Chúng sinh trong cõi ta bà ,
Hung hăng hục hặc cũng ra nhị tỳ .
Khi vui mở miệng cười hì ,
Khi buồn vào mạng tức thì quên ngay .
NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU at 11/26/2011 03:44 pm
vậy là toi cái giải ngoại hạng thoạt nghe cứ tưởng rằng ông bạn mê món thể thao vua bóng đá ai dè lo "đói meo" nên than... Ha... ha...
cao at 11/26/2011 04:24 pm
cao at 11/26/2011 04:24 pm
Khách sộp , khách kẹo ,cũng đủ hạng .
Trời mưa ngồi buồn chọc bè bạn .
Chơi văn chơi chữ chẳng đấm đá .
Báo ế , xếp báo về bán than ....Khà khà
Trời mưa ngồi buồn chọc bè bạn .
Chơi văn chơi chữ chẳng đấm đá .
Báo ế , xếp báo về bán than ....Khà khà
Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011
CHUYỆN BA NGƯỜI
09/11/2011 04:02 pm
Mấy hôm nay ở ĐN nóng kinh khủng , mình nghe nói ở bang bạn Thuận trời thường lạnh và mùa đông tuyết rơi nhiều nên đã gởi tặng bạn bài thơ trong đó có cả nhà ,cả bếp và đặc biệt là có cả lửa , khói ...để cho bạn sưởi ấm ...riêng chỗ bạn Ngân thời tiết giống ĐN nên bạn chịu nóng không nổi đã lập tức phản hồi trên blog của mình và cả trên blog của PCT ...Bạn Thuận thì chưa ...Nói đến bếp mình cũng xin khoe với các bạn là hiện giờ ngoài công việc chính để có thu nhập mình còn kiêm cả công việc " xông pha khói lửa " hàng ngày trong gia đình ...Bà xã thì trực ban ở" cơ quan kinh doanh báo chí " suốt 14 tiếng, mấy đứa con thì đứa đi làm , đứa đi học ...chỉ có mình là có thể thu xếp được thời gian vì sau khi đến đại lý để chọn một số đầu sách hoặc tạp chí thì mình có quyền vi vu một vài tiếng đồng hồ ...Thôi thì kiêm nhiệm luôn cái chức " bếp trưởng " để lợi nhà ích nước ...Mình chưa đăng ký thương hiệu nhưng theo lời mấy đứa con thì " tài nghệ " của mình ở cái khoản này có thể thuộc hàng cao thủ ...Bằng chứng là chúng vẫn thích "cơm của ba " hơn cơm của quán và nhà hàng ...Có đứa còn bảo nếu ba mở quán ăn thì chắc sẽ giàu nhưng mình trả lời chúng là mở tiệm cũng không đơn giản ...Chỉ riêng cái chỗ khách để xe cũng đủ ngợp với tiền thuê mặt bằng rồi ...Vả lại nếu có mở thì không lẻ mình lại tiếp tục đứng bếp , phải thuê người nấu vậy là "mèo lại hoàn mèo " ...Thôi thì cứ theo nghề sách báo cho nó nhàn và cũng phù hợp với sở thích của mình ...Đến tuổi này còn làm giàu chi nữa cho nó mệt phải không các bạn ...? Nói huyên thiên chứ mình mong sao có ngày gặp các bạn để trổ tài ...nếu lúc ấy mình chưa chống gậy ...Và cũng xin báo trước là nếu có khoản đãi các bạn thì cũng chỉ có một số món dân dã chứ không có cao lương mỹ vị gì đâu nhé ."pho ít dem bồ " : cá bống kho tộ . thịt bò xào bông lý . cà dầm tương theo cách bí truyền ....Bạn nào có kêu thêm món khác thì làm ơn báo trước để mình còn lục tìm sách chứ cái kho sách của mình đồ sộ lắm tìm cũng hơi lâu ...Nói đến đây mình cũng muốn hỏi thăm hai bạn về gia đình và công việc hiện tại ...Mình thì khai báo tất tần tật rồi ...Về công việc của mình thì như các bạn đã biết , mình được phong là ông trùm sách cũ ở ĐN chỉ có điều giới đọc sách càng ngày càng ít nên mình phải tăng cường chủng loại . Ngoài sách để đọc mình còn có sách để xem , sách để coi , sách để chưng , sách để đặt trên giá sách cho oai , sách nấu bếp , các loại sách cầm kỳ thi họa , văn võ , bí kíp võ công , kiếm hiệp đều có đủ ...Vì thế không bán được loại này thì bán được loại khác cũng đủ tiêu ...Các bạn thì sao ?
Mấy bữa nay tặng các bạn toàn những món ăn cay dễ chảy nước mắt nên bữa nay mình đổi tông một tí để các bạn vui hơn ...Mình không uống được rượu ,bia nên cứ coi như mới vừa gọi mấy ly cà phê đá đợi yahoo.com họ mang ra để chúng ta tán dóc ...Thân chào chúc các bạn và gia đình luôn vui mạnh và hạnh phúc .
Tri Thiên Mệnh at 06/14/2011 11:34 pm comment
Bác CT ơi, ông bạn già N2 của tụi mình dạo nầy nói năng lưu loát lắm, tôi không theo kịp. Vậy nhờ bác nhả ngọc phun châu.... " nện hội đồng " hắn một trận dùm tôi vậy nhé. Cảm ơn bác trước. Thuận
NgânPCT at 06/14/2011 10:35 pm comment
Chạy theo mấy đứa bây mệt quá! Cứ như bọn trẻ nhanh như điện hay là do văn tài thi triển, nhưng đừng áo thụng vái nhau hỉ. Hahaha. Chỗ này mình cũng chen lấn với Th một chút mới đưọc. Ở bờ lốc của Tân Tú Xưong, viết thơ cụ Tú Xưong năm xưa mà nói khoi khoi là các cụ thưòng nói là sao? Rứa thì mình cũng mượn lời cà khịa thêm 1 câu cho rõ ý "Một trà một rượu một đàn bà / Con 3 quốc tịch nó quấy ta". Mình nhớ là đã có lần nghe Thuận kể chuyện đứa đầu VN, đứa 2 ở MãLai & út ở Mỹ mới thấy đúng Th "yêu từng cen-ti-mét". Khai thêm tiểu sử của bạn mình để thấy sự dũng cảm của bạn mình. Mình thì không dám lầy vợ ỏ VN vì sợ vướng bận không đến bến bở Mỹ quốc được. Đến Hương cảng năm nào cũng không dám lén phén [ông chủ tiệm sách tra lại dùm chữ này có viết đúng không, thưòng hay nghe dùng nhưng viết ra thì không chắc, tra tự điển đang có lại không thấy chữ "phén"]. Từ ngày lập gia đinh ở xứ cờ Hoa đến nay chỉ có 4 con [Nói nhỏ bạn CaoTh nghe là tui và Th có 1 sự trùng hợp ngẫu nhiên là 2 thằng Quảng lại rinh được 2 cô gái Bắc; mấy dịp gặp nhau 2 nàng tỉ tê rất hợp]. Quý nữ của tui cũng vừa xong 4năm hôm chủ nhật 12/6 vừa rồi. Ngày xưa tôi tát gàu dai, nếu mai gàu sòng cũng vẫn yên tâm. Thôi hỉ, bạn mình_____N2
cao at 06/13/2011 05:23 pm comment
Bạn Thuận nhà mình cứ khiêm tốn hoài khiến mình cảm thấy hơi nhột . Cứ xem văn phong các bài bác viết cho mình thì đủ biết nếu bác vào thi đình mình bảo đảm bác không trạng nguyên thì cũng thám hoa bảng nhãn ...Đọc những lời phản hồi của bác mình thấy rất vui ...Tâm trạng giống như hồi còn trẻ xa nhà ở tập thể mà nghe báo có thư nhà ...Hóa ra tụi mình còn có thêm một chi tiết giống nhau nữa là mình cũng có ba đứa con ,hai gái một trai ...chỉ khác là mình chưa lên chức ông như bạn ...Mấy ngày nay blog của mình bị trục trặc gì đó nên không viết bài được ...Cứ viết xong bấm vào đăng là nó lại báo đủ thứ lỗi .Đã gởi mail cho yahoo nhờ trợ giúp nhưng chưa thấy trả lời . Thôi tạm biệt bạn nhé .
Tri Thiên Mệnh at 06/12/2011 08:22 pm comment
Bác CT ơi, như đã “tâm tình” với bác rằng….. tôi “văn dốt vũ nát”, nhất là hằng bao năm nay tiếng Việt ít có dịp trau dồi. Đả không có tài, mà “văn không ôn” thì làm sao dám “múa rìu qua cửa Lổ Ban” nên chỉ dám “len lén” vào “vườn thơ” nhà bác đọc “trộm”. Nay bác đưa tôi vào cái thế “tiến thối lưỡng nan” như thế nầy thì củng đành viết ít chử gọi là cho phải phép. Với tôi nói về “cái tôi” là điều không hay, nhất là ở vào cái tuổi “cận điạ viễn thiên” nầy lại càng không nên bàn tới. Các cụ thường nói “một trà, một rượu, một đàn bà….” Riêng tôi tự biết sức mình không theo nổi các cụ nên chỉ “một trà’ mà thôi nên cuộc đời không bị cái “phiền” nó quấy rầy nhiều. Mong có dịp gặp bác để thưởng thức món “cá bống kho tộ”, uống tách trà thơm và nghe bác bình thơ. Cái ước mơ nghe thật đơn sơ nhưng không biết đến bao giờ mới thành hiện thực! Thôi thì ta cứ tạm mượn quán cà phê “ảo” nầy để tâm sự “vụn” vậy nhé. Vợ chồng tôi có ba con, hai gái một trai v à hai cháu ngoại . Tụi nó đã rời “tổ” từ lâu nên nhà giờ chỉ còn hai “con khỉ già” sớm tối có nhau. Mỗi năm vài lần lái xe 7 tiếng đi thăm cháu ngoại ở mãi Washington DC. Cái nợ “áo cơm” vẫn chưa dứt được nên một ngày như mọi ngày “kéo cày trả nợ”. Thỉnh thoảng dành chút thì giờ vào “net” viết lách lai rai cho đời còn tí niềm vui. Thân ái, Thuận
Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011
BÒ KOBE ...BÊ CẦU MÓNG
Thịt bò Kobe là loại thịt bò đắt nhất thế giới. Một cân Anh
(0,454kg) có giá khoảng 100USD, ( hơn 3 triệu đồng/kg) !
10/26/2011 10:09 am
Không biết có phải vì mình vô tình nhắc tới món thịt chim cò bị hụt trong bài " Đại yến thịt chim cò !!!"mà bác Ân đã động lòng trắc ẩn dọn ra mấy món rất ư là cao cấp như bít tết Kobe , phở bò Kobe ...Mới bước vào nhà hàng của bác ấy , nhìn vào bảng giá là mình tái mặt ...nhưng đã lỡ rồi đành kéo ghế ngồi xuống .
Cậu nhóc mới khoe : Ba ơi ! con mới được học bổng ...
Mình reo lên : " Ồ , giỏi quá , được bao nhiêu hở con ? "
Nó lễ phép trả lời với chất giọng pha đầy vẻ tự hào : " Dạ , một triệu rưỡi lận ..."
Mình ậm ừ : " Ủa , kể cũng nhiều đó chứ ..." Thì ra trang Tử vi tuần này của báo Thanh niên tuần san nói vậy mà đúng , tuần này mình có nhiều tin vui nào là quà sinh nhật , nào là con bé được cơ quan cho đi du lịch , bây giờ cậu ấm lại được học bổng ...nhưng mà chết rồi còn cái vụ tuần này bạn có người đẹp để ý , hãy dang rộng vòng tay ...Không được , mong là cái vụ này nó không ứng nghiệm chứ nếu nó thành sự thật thì mình chết với bà xã ...lo lắng quá nên mình hơi thiếu nhiệt tình khiến cậu nhóc nhận ra ngay ...
Nó có vẻ thắc mắc : " Sao ba nói yếu xìu vậy ? "
Mình trả lời : " Ừ tại ba đang suy nghĩ , không biết nên thưởng con cái gì ...à ...hay là một chầu bít tết Kobe con nhỉ . "
Nó tưởng thiệt : " Thôi ba ơi ! Để dành đóng học phí ...Thưởng thiếc mà làm gì ..."
Tội nghiệp , cậu bé mới tí tuổi đầu đã biết lo ...Mình còn nhớ hồi nó mới vào học lớp 6 mình nhận thấy xã hội ngày càng tiến bộ , không muốn cho con mình lạc hậu không theo kịp người ta nên mình quy định cho phép nó mỗi tuần được vào quán internet một lần với thời gian qui định là hai tiếng để chơi các trò chơi điện tử với mục đích thư giãn và cũng để học cách tiếp cận với công nghệ mới ...Đơn giản chỉ là vì hồi đó máy vi tính cực kỳ đắt , sơ sơ loại máy đời 386 cũng đã gần một cây vàng . Đó là chưa kể có lần bà xã từ tiệm thu băng đĩa vào bảo với mình :" Anh biết không , có ông khách vào mua đĩa đem theo chiếc laptop , em hỏi bao nhiêu ông bảo 3000USD ..." Nghe qua mình lắc đầu , có nằm mơ mình cũng không thèm mơ tới mấy món cung đình đó ...Mình trả lời bà ấy : " Thôi em ơi , anh thuộc lòng câu nói của người xưa : Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu , hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc cho nên cứ đợi đến khi nào mấy thứ đó rẻ cái đã , thiên hạ sắm hết rồi thì mình hẳn mua ... " Nói dóc với bà ấy chứ thực ra mình đang ở vào cái giai đoạn : " Chạy ăn từng bữa toát mồ hôi ..." chứ đâu có thới lai như bây giờ ...Cha một cái , con một cái tha hồ mà lướt web , viết blog , hoặc lập trình tùy theo nhu cầu của mỗi người ...Bây giờ nhớ lại cái cảnh nó từ quán internet lon ton chạy về khi vừa hết giờ quy định là mình lại thấy vừa vui vừa buồn ...Vui là vì nó ngoan , biết vâng lời mình , biết chăm chỉ , cố gắng để đạt được những kết quả khả quan trong học tập mà buồn vì những điều kiện mình tạo ra cho nó cũng còn nhiều hạn chế nên nó mới có những biểu hiện lo lắng như vậy ...Đồng ý là cũng không nên để cho nó có quá nhiều ảo tưởng về cuộc sống hay ỷ lại vào sự bảo bọc của cha mẹ nhưng cũng không nên để nó bận tâm nhiều đến vấn đề kinh tế mà sao nhãng việc học ...Nó đã từng xin mình đi làm việc bán thời gian nhưng mình không đồng ý ...Mình biết rõ cái hai mặt của cuộc sống , có thể qua công việc nó có thể học được một số điều nhưng đổi lại nó cũng sẽ bị chi phối rất nhiều ...Không thể vì muốn hái trái non mà quên rằng muốn thành công trong học tập thì bắt buộc phải đầu tư đúng mức ...Mỗi xã hội có những nét đặc thù , đành rằng trong xã hội phương Tây có những nhân vật kiệt xuất như Steve Job , như Bill Gate đã thành công không phải do bằng cấp mà do có thực tài nhưng những trường hợp đó không nhiều ...Mình biết nó thương cha mẹ , muốn giảm thiểu gánh nặng cho cha mẹ nhưng theo mình việc đúng nhất cho nó là học tập trước đã ...Dĩ nhiên điều này cũng phải do nó nhận thức chứ không nên mang tính áp đặt ...vì tương lai nó là của nó , cuộc đời nó là của nó ...Mình không được phép quên điều đó ...Và mọi gợi ý nhằm nâng cao nhận thức cho các đứa con tùy theo tuổi , theo lớp học , theo tính cách , theo phái tính và nhất là theo từng điều kiện thủ đắc được trong từng thời kỳ là cả một quá trình kiên trì , bền bỉ ...Điều an ủi nhất cho mình là cho đến bây giờ tất cả các con mình đều tìm thấy ở mình những lời chỉ dẫn cần thiết khi gặp khó khăn , trở ngại ...Chúng không chỉ xem mình là một người cha mà còn là một người bạn vì thế khi thấy mình có vẻ trầm ngâm , cậu nhóc bèn lên tiếng :
_ " Ba định thưởng con thiệt hả ? "
Mình giật mình , rồi phá lên cười : " Không , ba nói đùa thôi , con biết cái món bít tết Kobe này giá bao nhiêu không ?
Nó hỏi : " Bao nhiêu hả ba ?
Mình đáp : " Toàn bộ số tiền học bổng của con chỉ mua được một đĩa nhỏ , chắc là hai cha con mình vào quán rồi thì một người ăn , một người xem , con chọn vai nào ?
Nó cười : " Ghê quá hả , con cũng muốn thử ...nếu mình giàu ...Thôi nói giỡn thôi ba ơi ...nói vậy chứ chưa chắc ngon bằng cơm ba nấu đâu ?
-- " Ủa , con học bài nịnh đó hồi nào vậy ?
--" Đâu có , con nói thiệt đó ...Thôi , thưa ba con đi học ."
Nói xong , nó đeo cặp lên vai rồi dắt xe , nổ máy ...Mình nhìn theo nó mà lòng thấy vui vui ...Nhìn lại nhà hàng của bác Ân , đèn vẫn sáng , đĩa thịt bò bít tết Kobe vẫn đầy sắc màu hấp dẫn nhưng mình tự nhủ : " Bò nào thì cũng là bò thôi , cũng 4 chân ...Để bữa nào về quê ghé ngang cầu Móng mua nửa ký thịt bê thui là cả nhà tha hồ mà tận hưởng ...Thịt bê cầu Móng có lẽ hạp khẩu vị với mình hơn ...Nghĩ vậy nên mình lợi dụng lúc bác Ân ra phía sau để sửa soạn tiếp món phở bò Kobe , mình lặng lẽ đứng dậy , rời khỏi quán , bỏ chạy như bị ma đuổi ..trong trí nhớ vang lên câu nói của thi sỉ Tản Đà : " Đồ ăn ngon , chỗ ngồi ăn ngon , không được người cùng ăn cho ngon , không ngon ..". Hì hì ..
Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011
ĐỀ TỪ TẤM ẢNH MỘT NGƯỜI BẠN TẶNG
08/30/2011 01:10 pm
Khi gió sớm đưa mây về , tắt nắng .
Nét xuân đầu ,chợt đắng vị tàn phai .
Dung nhan nào ? mang dáng dấp liêu trai .
Hay bóng sắc của tháng ngày quá khứ .
Nụ hoa bướm vàng khoe môi thiếu nữ .
Áo trắng bây giờ : Thiên sứ ngày xưa .
Hồn reo vui ... trong hội ngộ tình cờ .
Sóng đã dậy từ giấc mơ dĩ vãng .
Cuối cuộc lữ ...Giữa sòng đời nhiễu loạn .
Vẫn còn đây những năm tháng thiên thần .
Một chút vui buồn , một chút bâng khuâng .
Và nỗi nhớ ...mùa Xuân không gặp nữa .
Xin cảm tạ ... nụ hoa vừa mới nở .
Trong sân vườn : ...rực rỡ nắng yêu thương
Tháng 8 /2011
TN at 08/31/2011 02:17 pm
Thật bất ngờ với món quà trân quý này,nó khiến những đầu ngón tay tôi cứ lóng cóng mãi trên phím gõ.một sự bất thường có lẽ vì cám động.Cảm ơn bạn nhiều lắm và cả những người bạn rất vui tính của bạn nữa.Thơ văn thì không có tuối chỉ có"tình" .Mong bạn mãi có xuân trong lòng.Có ích kỉ không khi tôi nói thích nhất là 2 câu kết vì nó mang 2 tầng ý nghĩa?Thân.
cao at 08/31/2011 07:53 pm
Rất xúc động khi đọc lời bình của bạn ...Không chừng tôi lại có may mắn sẽ có một bạn tri âm vào mùa thu của cuộc đời này ? Xin cám ơn lời chúc " Mong bạn mãi có xuân trong lòng " Có lẽ tôi còn diễm phúc hơn Xuân Diệu vì đã kéo dài được thời tuổi trẻ của mình mãi cho đến bây giờ và có thể còn nhiều năm sau nữa nhờ những người bạn quý , tri kỷ và tri âm. Thân
NgânPCT at 08/30/2011 07:29 pm
Nhìn tấm ảnh chợt nhớ Trưa áo trắng của NC với nữ sinh Vành Khuyên; hình ảnh vừa xem đã gây ấn tượng qua " dáng dấp liêu trai " nhưng không hiểu tại sao lại là "Hay huyền sử một ngày mai vĩnh cửu .!!!" ??? Để có thể viết đôi dòng trên trang bạn phải vào trang mình, tình cờ đọc thêm những đoạn bình của bạn CT với dòng thơ Tài tử VN, càng lại thấy huyễn [huyền]hoặc. Hehe. N2
cao at 08/30/2011 09:50 pm
N2 cứ bắt bí anh em hoài .Thực ra có lẽ không giải thích thì N2 cũng hiểu mình muốn nói . Ở tuổi tụi mình đã là tuổi già bóng xế rồi . Nếu có lai kiếp nghĩa là cái ngày mai vĩnh cửu ấy thì liệu mình có còn được nhìn thấy cái dáng dấp liêu trai của thời xưa , của người thuở xưa hay chỉ là một huyền sử , huyền thoại như trong trí tưởng tượng của con người . Ngôn ngữ thơ mà N2 . Dù sao mình cũng rất cám ơn bạn và Thuận đã cà khịa để kích thích cái máu văn thơ của mình sống lại ...Bây giờ mình làm thơ rất nhanh và hầu như chỉ ngồi vào là viết một mạch ,không cần tẩy xóa hay sửa chửa gì cả . Chỉ phiền một nỗi là nhiều khi nhập vào bị trục trặc nên phải viết lại từ đầu . Cũng may N2 có chỉ cho mình cách dùng notepad nên đỡ mất công .Còn phần lời bình dành cho ngườ i bạn mới thì do bạn ấy là một cô giáo nhưng có một vài suy nghĩ có vẻ bi quan nên mình chỉ muốn động viên thôi ...Vả lại cũng ở độ tuổi trung niên rồi nhưng mới quen nên mình viết hơi bóng bẩy một chút chứ không như với tụi mình . Chỉ có vậy thôi .
Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011
HÀNH TRÌNH CỦA NHỮNG LÁ THƯ
07/08/2011 04:11 am
Câu chuyện tôi sắp kể vốn không phải là một câu chuyện mà chỉ là lời dẫn cho một lá thư do một người bạn viết cho tôi trước đây .Bạn tôi không làm thơ hoặc nếu có thì cũng chỉ vài câu thơ nhỏ ghi lại vài cảm hứng bất chợt , được đọc lên khi cùng ngồi với bạn bè trong lúc uống cà phê hoặc rượu ... Có lẻ nhiều bạn sẽ nghĩ rằng tại sao tôi lại đăng lên đây một lá thư ,vốn thường được xem như thuộc về chuyện riêng tư của mỗi người ...Mong các bạn hiểu cho ...Cuộc sống vốn mong manh và kiếp người hữu hạn nên có thể chúng ta chẳng còn bao nhiêu thời gian trên đời này , nghĩa là tôi có thể sẽ biến mất vào một thời điểm nhất định nào đó trong tương lai
Đó là một quy luật không thể cưỡng kháng ...Tôi không nói điều này với sự chán chường , bi quan yếm thế mà chỉ nói đến vì đó là một sự thật hiển nhiên ...vì thế tôi đành mượn một cái phương tiện vốn rất mới mẻ này là máy tính và mạng internet để lưu giữ chút kỷ niệm về một người bạn ...Đối với tôi lá thư này chính là một bài thơ duy nhất được viết bằng từ tình bạn sâu sắc của chúng tôi ...Cũng có thể nói đó là bằng chứng của một cuộc đời đã bị huỷ hoại vì tai ương của kiếp sống nhưng đến phút cuối cùng vẫn còn trân trọng và tin tưởng ở tình yêu .
QT ngày ...tháng ...năm ....
Trương cao Thông ,
Nhận thư người cùng lúc đài Voa đưa tin cơn bão lớn qua Nhật . Nỗi vui cuồng điên reo trên đầu điếu thuốc ...Đêm bắt đầu đưa ta xuôi tìm thân thế đời mình , đời nhau ...” ......... Nỗi khốn khó vẫn treo ngang đời mình ? “ Đồng ý ,Nhưng dường như phải sống thêm nữa ,phải đợi chờ thêm nữa , phải có một cái gì ngã ngũ ...
“ Những giot lệ của đêm sẽ khô trên chiếc lá đợi chờ “ ...Nhưng với người sẽ không ...sẽ không ...Đọc thư người ta thấy gần người trong gang tấc ...Trong ta nứt ra từng ý nghĩ lạ , ta sẽ chờ người ...chờ người như người tình chờ người tình biệt mù lưu vong ,,,nhưng với người sẽ không , sẽ không...Người nói đúng : " Loài người cứ mãi giống như loài sâu đo trên lưng cuộc sống ..." để rồi ...
Bỏ Sài Gòn 4 tháng để lội mòn dốc núi ,đi tới đi lui Quảng Trị điêu linh ,không một chút thèm khát ...Một chiều bổng nhớ , lội bộ mười ô đường rừng uống dăm ba cốc lẻ ,...nhưng rồi thấy dị quá ( mắc cỡ ) nên thôi và thương người , thương đời ghê gớm ...
Bổng dưng thèm một chặp tối Đỉnh Thiêng khi xưa , mà thôi ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây , ...nơi có bát nhang quạnh hiu chưa một lần được đốt lên cho linh hồn người , những hồn người lưu lạc ...Mà thôi ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây ,nơi có hàng trăm quân dù miền Nam nằm xuống ,hàng trăm quân bộ đội không về và cả quân Mỹ nữa .
Mà thôi ,ta cũng đang ở trên Đỉnh Thiêng đây ... Mình thương nhau là đày đọa nhau Thông nợ !
Lê kym Chiến...
Lá thư kết thúc ở đó ...Và cuộc đời ngắn ngủi của Chiến cũng kết thúc sau đó không lâu ...Nhưng tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ kết thúc ...tình bạn ấy đã trở thành máu của máu tôi ,thịt của thịt tôi ...và chúng tôi sẽ vĩnh viễn không phân ly ...Lá thư này tôi đã viết theo trí nhớ vì lá thư bằng giấy tôi để trong túi áo đã mục nát bởi mồ hôi ...khi tôi di chuyển từ công trường này đến công trường khác ...
nguyen_duy516 at 07/09/2011 05:13 am
Tôi cũng chẳng may mắn gì hơn. "Một ngày ta đứng thường trụ bên mạn đường. Rọi ta. Quá khứ nhiều uẩn khúc. Dòng đời nhiều lụy vực. Nghiệp, duyên đắm đuối..." Câu thơ gói gọn cả một kiếp người. Mình không nói với mình đâu, mà đang tâm sự với hai cậu đó, Ch ơi, B ơi. Những ngộ cảnh khốn khó Ch mang vác ngày qua phải chăng là nỗi bất công phi lý do con tạo ghét ghen đố kỵ? Không thể tin được. Không thể! Không thể!... Một ngày nhận hung tin về Ch.
nguyen_duy516 at 07/09/2011 04:34 am
Thời gian như chớp mắt. Chiến xuôi Nam tìm vận hội mới cùng gia đình. Bảy thì lưu lạc trời Tây. Mối liên lạc bè bạn thưa dần. Mùa hè năm nào họp mặt cựu học sinh Ngoại Ô, Chiến trở về ở tại nhà tôi. Trắng đêm tâm sự. "Nửa đời phiêu bạt hoang vu phố chợ- Sinh bất phùng thời lụy nợ áo cơm". Câu thơ hôm ấy tôi ghi vội trên tờ giấy bạc tặng Chiến. "Tui để đây- ở túi ngực trái, để nhớ ông". Nước mắt hai thằng chảy dài. Đời sao lắm nhọc nhằn. Thương cậu quá Ch ơi.
nguyen_duy516 at 07/08/2011 03:46 pm
Không biết từ lúc nào trong thời gian học từ đệ thất đến đệ ngũ ở trường Ngoại Ô (Thái Phiên bầy giờ) chúng tôi thân nhau, xem như "tam nhân đồng hành". Một lần sau khi rủ nhau đi xem phim kiếm thuật của Tàu chiếu tại rạp hát Trưng Vương, Chiến thích và nhận mình là La Liệt- diễn viên có khuôn mặt sát khí lạnh lùng, nhường Vương công tử- có võ công trội nhất nhưng ốm nhách lại cho tôi. Còn Bảy chọn anh chàng diễn viên thấp bé nhưng đầy cơ bắp tên gì tôi quên mất. Dĩ nhiên phim ảnh không như ngoài đời, nhưng không hiểu sao trong quan hệ giữa ba chúng tôi hình như có một quy ước không cần làm rõ. Bảy thường gọi Chiến bằng anh. Chiến gọi Bảy bằng tên, còn cả hai đều gọi tôi là ông .Cỏ lẽ từ nhỏ tôi đã mang dáng vẻ nghiêm trang đạo mạo trong giao tiếp quá chăng. Mãi đến sau này cách xưng hô ấy vẫn còn giữ nguyên- như một quy ước mặc định thân thiết thiêng liêng không thể đổi thay- mặc dù lớn lên cuộc đời mỗi người mỗi khác- ân phúc và họa nạn trong đời cũng từ đó khác nhau. Ba anh em chúng tôi trưởng thành rồi rẻ lối theo mỗi lộ trình không hề chung hướng, (tiếp t3)
nguyen_duy516 at 07/08/2011 03:42 pm
Tôi viết về cậu đây, Ch ơi! cho CThông nghe thêm chút tư riêng về cậu-những điều cậu ấy chưa biết về cậu, có thể. Cho Bảy Thoại bên kia bắc bán cầu xa lắc-biết có cảm giao. Và mặc nhiên cho cả tôi nữa-người thứ ba còn lại. Cùng nghe. Ngày xưa thuở ấu thời cả 3 chúng tôi cùng học chung trường-Tiểu học Xuân Hòa (Bây giờ là Huỳnh Thúc Kháng). Tôi lớp A, Chiến và Bảy lớp B. Chơi với nhau nhưng chưa thân nhau lắm. Mẹ của Bảy khi còn ngụ cư ở TKhê, từng là xóm giềng cố cựu của gia đình ông nội tôi- Bà kể xưa thường sang nhà trông giữ Ba tôi khi ông còn nhỏ. Gia đình Chiến ở ngã tư TKhê, từ nhỏ đi học về Chiến hay phụ với Ba minh sửa vá xe đạp. Ba tôi thì làm nghề thuốc tây, ngoài giờ học tôi cũng phụ nghề với ông. (tiếp t1)
cao at 07/08/2011 04:21 pm
Cám ơn Kiện về những thông tin mà bạn đã cung cấp ...Thời gian mình thân với Chiến là khi đã vào đời nên những thông tin bạn vừa kể mình không nắm rõ lắm ...Một phần vì tôn trọng sự riêng tư của nhau phần khác là vì quỹ thời gian quá ít cho mỗi lần gặp nhau nên muốn dành cho nhau nhiều hơn để tâm tình .Mình nhớ có lần cùng đứng nhìn mưa rơi trước hiên nhà Bảy ,Chiến nói với mình ...Tự nhiên tôi muốn chết đứng ở đây như Từ Hải . Tôi cười : Đừng nói nhảm . Chiến cũng gọi tôi bằng ông ,xưng tôi mặc dù Chiến lớn tuổi hơn tôi khi trò chuyện , còn khi thư từ cho nhau chúng tôi lại xưng ta và người ...
nguyen_duy516 at 07/08/2011 01:57 pm
LÊ KIM CHIẾN. Tôi viết hoa tên người. Cảm xúc từ đâu nhạt nhòa tuông chảy theo từng tư niệm.hoang xưa - lúc tôi ở bên người -. Từng con chữ tôi đang viết hôm nay như đang thắp cho người chút nén nhang thiêng. Mặc dù tôi vẫn biết những ngày trước lúc xa chơi về miền miên viễn, người là một cơ đốc nhân trung tín. Nhân dáng ấy - thằng bạn lai miên nét buồn ngái ngủ. Lời nói ấm đầy ấy - mà người bạn đời tôi cảm nhận như lời trôi sau cùng -khi về thăm chút nắng quê nhà. Ch ơi. Tôi không thể viết được nữa rồi...
cao at 07/08/2011 03:44 pm
Kiện ơi , khi viết cho bạn những dòng này ...nước mắt cứ tự nhiên trào ra ...cám ơn bạn đã chia sẻ với mình nỗi đau và mất mát ...có lẻ là một nỗi đau chung .
cao at 07/08/2011 12:20 pm
Bây giờ thì tôi đã yên tâm ,trí nhớ của bác Google và chị Yahoo còn tốt hơn cả tôi nữa nên chắc là lá thư của bạn tôi sẽ được lưu giữ cẩn thận ...Có thể đó chính là dấu vết cuối cùng về một người bạn ,về một tình bạn và mong rằng nó sẽ không mục rã với thời gian như bạn tôi bây giờ ,và cả chính tôi một ngày nào đó sau này .Hỡi những người bạn hiện nay ...Xin hãy hiểu và tha lỗi cho tôi nếu tôi đã làm lãng phí thì giờ của các bạn với câu chuyện về một người bạn cũ ...
Chủ Nhật, 24 tháng 7, 2011
Lắng đọng ...
07/24/2011 01:05 pm
(Dỗ lòng ,chắc vẫn đâu đây ,
Đôi chân hoài cổ ,bám đầy rêu phong)
Cuối cùng ,cuộc hành hương về miền quá khứ cũng đã trôi qua đời mình như một giấc mộng ...Những nhắc nhớ ,những
buồn thương ,vui mừng rồi lại sẽ trở thành kỷ niệm ,..Những kỷ niệm chông chênh chồng lên kỷ niệm ...Không hiểu
vì sao bây giờ khi ngồi lại một mình mình lại có một cảm giác khác hẳn trước đây ...Tâm hồn mình , như vừa trải q
qua một cuộc giải phẩu và những vết thương chưa kịp lành ...Một nỗi đau đớn dần dần lan tỏa ...Kỷ niệm , kỷ niệm ...
tuổi thơ , tuổi thanh niên ,tuổi trưởng thành , tuổi già ...Những bước chân rệu rã và khoảng trống vô cùng ...Những hồi
ức nhiệm màu,những hình ảnh vụn vỡ ...Rồi sẽ còn lại gì ...Giọng Ngân trong một lần điện thoại dường như có chút hờn
trách nhẹ nhàng khi hỏi về một vài đứa bạn đã không về dự họp mặt ,mình hiểu Ngân ...Đối với Ngân ngôi trường Phan
châu Trinh đã trở thành một " quê hương thần thánh " cũng như đối với mình , nhưng đối với nhiều người thì không thế ,
Nhưng làm sao mà trách được ,muốn đến được "quê hương thần thánh " ấy ,điều đầu tiên là phải có một tình yêu ...Một
tình yêu thực sự , không thể chỉ là một sự ham vui , không phải chỉ là một sự tò mò , không phải để thu hoạch một
lợi nhuận nào đó ...Và chỉ với một tình yêu thực sự người ta mới có thể cảm thông ,chia sẻ những thiếu sót ,những
vụng về trong từng khâu tổ chức ...Dĩ nhiên không phải ai đến trong buổi họp mặt cũng đều dàn trải tâm tình và mở
rộng lòng mình để đón nhận tất cả nhưng điều quan trọng nhất là các bạn ấy đã đến ,nghĩa là vì yêu quí nhau mà đến chỉ vậy thôi ...Mình thấy buồn cười khi chọc NHK là phóng viên nhà lá của đài "vô tiếng truyền
hình "...không ngờ lại đúng , ngôi nhà của quán Thủy hoa Viên đúng là nhà lá và mấy video clip lão quay có hình mà
không có tiếng ...K. cười như nắc nẻ khi mình bồi thêm : " Vậy là sự nghiệp phóng viên của cậu xem như kết thúc ,
không oan uổng chút nào " Tình yêu ? có lẽ đúng ...Đó là lời giải thích duy nhất cho những hành động có vẻ ngộ ng
nghĩnh của những ông già 60 , tập trung lại để hát hò ,để lặng nhìn nhau ...Tình yêu ấy đã khiến Trần Dưỡng vượt ng
ngàn hải lý tìm về , Lê quang Diệm vượt ngàn cây số về cầm chai rượu đi đến từng người rót cho anh em mỗi người
một chút ...Tình yêu ấy đã khiến mình đứng bần thần khi tiễn cô Nộn Ngân ra đến đường " Chân trời ,một bóng mây
qua , Trong em một giọt lệ nhòa ...ướt mi " Nói như N2 : " Bốn mươi bảy năm , gần nửa thế kỷ " Tình yêu ấy ,nếu
hiểu theo kiểu phàm phu tục tử thì nó chẳng là gì hết ,chẳng có gì hết ...Nhưng nếu không có tình yêu ấy liệu mình
còn có gì đáng nói trên cõi đời này ...HD nói đúng , khi tìm về với góc trường ,với tàng cây phượng vĩ ở góc trường" chỉ
mình mình biết ,chỉ mình mình hay " mình cũng thế ...Tâm trạng có lẽ giống như Chế lan Viên : "Ai đâu trở lại mùa
thu trước , Nhặt lấy cho tôi những lá vàng " ...Hay có lẽ như Tất Đạt khi quay về với dòng sông ,bên người lái đò Vệ
Sử ...Một cuộc đời vừa chết đi ,một cuộc đời vừa sống lại ...Hay như Ân :"Hồn bao nhiêu tuổi hồn già ,Tâm bao nhiêu
tuổi vẫn là tâm non " Trong cái hỗn mang của kiếp sống này ,cứu cánh cuối cùng của con người là gì ? Mỗi người sẽ
tự trả lời cho mình ...Có lẽ có ai đó trong chúng ta đã trả lời được ...Hay là chính chúng ta ?
Đôi chân hoài cổ ,bám đầy rêu phong)
Cuối cùng ,cuộc hành hương về miền quá khứ cũng đã trôi qua đời mình như một giấc mộng ...Những nhắc nhớ ,những
buồn thương ,vui mừng rồi lại sẽ trở thành kỷ niệm ,..Những kỷ niệm chông chênh chồng lên kỷ niệm ...Không hiểu
vì sao bây giờ khi ngồi lại một mình mình lại có một cảm giác khác hẳn trước đây ...Tâm hồn mình , như vừa trải q
qua một cuộc giải phẩu và những vết thương chưa kịp lành ...Một nỗi đau đớn dần dần lan tỏa ...Kỷ niệm , kỷ niệm ...
tuổi thơ , tuổi thanh niên ,tuổi trưởng thành , tuổi già ...Những bước chân rệu rã và khoảng trống vô cùng ...Những hồi
ức nhiệm màu,những hình ảnh vụn vỡ ...Rồi sẽ còn lại gì ...Giọng Ngân trong một lần điện thoại dường như có chút hờn
trách nhẹ nhàng khi hỏi về một vài đứa bạn đã không về dự họp mặt ,mình hiểu Ngân ...Đối với Ngân ngôi trường Phan
châu Trinh đã trở thành một " quê hương thần thánh " cũng như đối với mình , nhưng đối với nhiều người thì không thế ,
Nhưng làm sao mà trách được ,muốn đến được "quê hương thần thánh " ấy ,điều đầu tiên là phải có một tình yêu ...Một
tình yêu thực sự , không thể chỉ là một sự ham vui , không phải chỉ là một sự tò mò , không phải để thu hoạch một
lợi nhuận nào đó ...Và chỉ với một tình yêu thực sự người ta mới có thể cảm thông ,chia sẻ những thiếu sót ,những
vụng về trong từng khâu tổ chức ...Dĩ nhiên không phải ai đến trong buổi họp mặt cũng đều dàn trải tâm tình và mở
rộng lòng mình để đón nhận tất cả nhưng điều quan trọng nhất là các bạn ấy đã đến ,nghĩa là vì yêu quí nhau mà đến chỉ vậy thôi ...Mình thấy buồn cười khi chọc NHK là phóng viên nhà lá của đài "vô tiếng truyền
hình "...không ngờ lại đúng , ngôi nhà của quán Thủy hoa Viên đúng là nhà lá và mấy video clip lão quay có hình mà
không có tiếng ...K. cười như nắc nẻ khi mình bồi thêm : " Vậy là sự nghiệp phóng viên của cậu xem như kết thúc ,
không oan uổng chút nào " Tình yêu ? có lẽ đúng ...Đó là lời giải thích duy nhất cho những hành động có vẻ ngộ ng
nghĩnh của những ông già 60 , tập trung lại để hát hò ,để lặng nhìn nhau ...Tình yêu ấy đã khiến Trần Dưỡng vượt ng
ngàn hải lý tìm về , Lê quang Diệm vượt ngàn cây số về cầm chai rượu đi đến từng người rót cho anh em mỗi người
một chút ...Tình yêu ấy đã khiến mình đứng bần thần khi tiễn cô Nộn Ngân ra đến đường " Chân trời ,một bóng mây
qua , Trong em một giọt lệ nhòa ...ướt mi " Nói như N2 : " Bốn mươi bảy năm , gần nửa thế kỷ " Tình yêu ấy ,nếu
hiểu theo kiểu phàm phu tục tử thì nó chẳng là gì hết ,chẳng có gì hết ...Nhưng nếu không có tình yêu ấy liệu mình
còn có gì đáng nói trên cõi đời này ...HD nói đúng , khi tìm về với góc trường ,với tàng cây phượng vĩ ở góc trường" chỉ
mình mình biết ,chỉ mình mình hay " mình cũng thế ...Tâm trạng có lẽ giống như Chế lan Viên : "Ai đâu trở lại mùa
thu trước , Nhặt lấy cho tôi những lá vàng " ...Hay có lẽ như Tất Đạt khi quay về với dòng sông ,bên người lái đò Vệ
Sử ...Một cuộc đời vừa chết đi ,một cuộc đời vừa sống lại ...Hay như Ân :"Hồn bao nhiêu tuổi hồn già ,Tâm bao nhiêu
tuổi vẫn là tâm non " Trong cái hỗn mang của kiếp sống này ,cứu cánh cuối cùng của con người là gì ? Mỗi người sẽ
tự trả lời cho mình ...Có lẽ có ai đó trong chúng ta đã trả lời được ...Hay là chính chúng ta ?
NgânPCT at 07/26/2011 11:51 pm comment
Nửa đêm có phải là thời khắc cao điểm sự sâu lắng của tâm hồn chăng? Không viết lúc này làm sao phù hợp với tiêu đề hở trời. Hahaha. Ba xạo chút chơi với CT thôi, ngu chi mà nửa đêm thức dậy viết trả bài cho CT, nếu phải trả bài lúc nửa đêm thì cho người khác... ông ơi. Hehe Thật ra thời điểm hiện hữu trên mạng đôi khi cũng nghịch lý như ngày và đêm bạn mình ơi. Cám ơn bạn mình quan tâm, mình vẫn ăn ngủ đều đều ngoại trừ có lúc thức sớm hơn giờ đồng hồ báo thức vì mộng bất bình thuờng. Thời gian bên này qua mau như gió vì guồng máy làm việc quay đều đúng mỗi tám tiếng + 1 tiếng lái xe đi về, _trung bình 105câysố/1giờ [là gần rồi đó], có người hơn + 1/2 (nửa)tiếng đến 1tiếng ăn trưa tùy theo quan hay lính. Và cứ thế ngày lại qua ngày và chúng ta đang ở 2 chiều của trục quay.__________N2. Chúc bạn & gia đình có nhiều ngày vui và hạnh phúc.
cao at 07/27/2011 12:19 pm reply
Cám ơn lời chúc của bạn . Thời gian làm việc của mình thì có vẻ dài hơn bạn . Từ 5 giờ 30 sáng đến 7 giờ 30 tối ,nhưng bù lại công việc đơn giản và thong thả hơn ...Bởi vậy mấy ngày trước không thấy bạn lên mạng mình có ghi mấy câu .Tiện đây gởi ông bạn đọc cho vui.(Thong dong ngồi giữa lề đời ,Lắng nghe dòng sống đang trôi từng ngày. Có người bạn mới qua đây ,Vài câu chuyện nhỏ cũng say men tình .Ngước nhìn dải núi xa xanh ,Vài con nhạn lạc bay nhanh trong chiều .Người qua trên phố dập dìu, Hằn trên ánh mắt vạn điều lo toan .Mừng ta còn chút thanh nhàn, Ngồi làm thơ báo bình an với người. Mấy ngày không găp. Ngân ơi , Chẳng hay ông bạn ăn chơi phương nào ?) Đùa một tí thôi .Cũng chúc gia đình bạn hạnh phúc và may mắn.The same to you .
NgânPCT at 07/26/2011 12:14 am comment
Làm sao phân biệt được mộng hay thực hỡi bạn mình. Tình yêu là sự kỳ diệu của tâm hồn. Đã cưu mang, tiềm ẩn thì sẽ bộc phát mạnh mẽ khi cơ hội chợt đến phút giây. Không một ai có thể cưỡng cầu mà được. Kỷ niệm sân trường là tháng ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời, theo ta miên viễn. Nó cũng chính là hành trang của cuộc sống làm người. Tình bằng hữu cũng khơi nguồn từ trường lớp tuổi thơ và nuôi dưỡng ngày một dài lâu, đâu đó chan chứa một thứ tình vượt lên trên những tình yêu lãng mạn khác. Thôi nhé cho một lời hỏi han, bằng hữu tôi ơi nếu có một sớm nào quay về trường cũ nơi quê mẹ. Nhớ gởi dùm tôi một chữ tình!________N2
cao at 07/26/2011 10:58 am reply
Đã nửa đêm rồi sao bạn mình chưa ngủ ...Giữ gìn sức khỏe một chút ông bạn ơi . ( Nửa đêm hoài vọng quê nhà , "chữ tình " người bạn phương xa gởi về .Nghe lòng gánh cả sơn khê , Nghe chân ,những bước nặng nề niềm thương . Dẫu xa ...vẫn một con đường , Trong ta có bạn sân trường cũng vui .Đừng buồn nữa nhé Ngân ơi ...)
Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011
HỒI ỨC
Tình không xanh như lá mới mùa xuân
Nắng không ấm như vùng trời nước cũ
Và em nữa ...Khi lòng em chuyển gió .
Xua tan ngày vàng mộng thủa xưa đi .
Nắng không ấm như vùng trời nước cũ
Và em nữa ...Khi lòng em chuyển gió .
Xua tan ngày vàng mộng thủa xưa đi .
Anh trở về trên cõi sống suy vi .
Nghe nỗi chết trổ những mầm rất lạ .
Nghe hoang phế cứ hằn lên kiếp đá :
Đôi bàn tay... run rẩy níu Thiên Đàng .
Nghe nỗi chết trổ những mầm rất lạ .
Nghe hoang phế cứ hằn lên kiếp đá :
Đôi bàn tay... run rẩy níu Thiên Đàng .
Xác thân này ai ấp ủ cưu mang ,
Hay chỉ chút đất trời hư ảo ấy .
Em từ đó , theo mùa đời điên dại ,,,
Cũng như sông ,đành chảy mãi không về .
1980
Hay chỉ chút đất trời hư ảo ấy .
Em từ đó , theo mùa đời điên dại ,,,
Cũng như sông ,đành chảy mãi không về .
1980
Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011
TRỞ LẠI THĂM TRƯỜNG
Chỗ làm nhà cửa chỗ trồng ngô khoai
Vẳng nghe tiếng ếch bên tai ,
Giật mình lại tưởng tiếng ai gọi đò .
Tú Xương
06/01/2011 03:02 pm
“ Thương hải biến vi tang điền ...” những thay đổi hằng hằng trong kiếp sống từ bao đời nay đã khiến con người tốn không biết bao nhiêu giấy mực ...Có những thay đổi khiến con người trở nên tốt đẹp hơn , cũng có những thay đổi khiến con người trở nên lụn bại ...Thay đổi nghĩa là biến dịch , Đông cũng có mà Tây cũng có những triết gia nói về sự biến dịch này , những Héraclite, Lão tử và cả đến Phật đều có nói đến ...Khoa học cũng thế ...chuyển động , thay đổi , biến hóa ... Tôi không có tham vọng trở thành triết gia ,cũng không còn đủ thời gian để trở thành nhà khoa học bởi chẳng còn bao nhiêu năm nữa tôi cũng phải chấp nhận “thay đổi “từ một loài động vật hữu hình ,hữu nhũ , hữu vân vân và vân vân ...để trở thành một hạt bụi trong thiên hà cát bụi ...Điều thay đổi mà tôi muốn nói đến hôm nay và ở đây ,trên trang blog này là về hình ảnh ngôi trường chúng ta ...ngôi trường thân yêu của một thời ,của một đời ...Ngôi trường ký ức với những kỷ niệm, những vui buồn của thuở bước vào đời ,thuở bước vào yêu ...Nhiều thế hệ đã đến ,đã đi ...và ngôi trường vẫn ở lại ...như một thực thể bất tử trong tâm hồn của chúng ta .Làm sao tôi quên được những buổi : “ Em tan trường về ,đường mưa nho nhỏ ,ôm nghiêng tập vở , tóc dài tà áo vờn bay ...”(Ngày xưa Hoàng thị ...nhạc Phạm Duy ) Điều khiến tôi luôn thấy tự hào là mình đã từng là học sinh của ngôi trường ấy . Tôi , một cậu bé loắt choắt ,học ở một trường tiểu học nhà quê đã được vinh dự vào học ở một ngôi trường mà mấy” ông anh cô cậu thành phố” đã phải “lảo đảo trường ốc “ đến ba bốn lần rồi cuối cùng cũng phải vào trường tư vì không còn điều kiện tuổi ...Phan châu Trinh ...Phan châu Trinh . Ngôi trường mà hồi còn đi học có người bạn đã viết “ Bổng nhiên nghe nhớ ta về , Thăm ngôi trường cũ thấy lê thê buồn ...” ( thơ Trần huyền Thoại ) ...Ừ nhỉ , sao lại buồn , nhớ thì về thăm ...thăm rồi lại đi ...Tôi biết ông bạn tôi chỉ nói thế thôi , và buồn không phải buồn cho trường mà buồn cho mình ... đã đi xa , đã già , đã lưu lạc , đã “...về với xa xăm “, “ đã gõ chân dốc lạ lảng vùng rong chơi “ hoặc đã “ choàng ôm vết đạn ngỏ lời cám ơn “...Thế nhưng ai mà ngờ được cái nỗi buồn lê thê ấy lại chính là tâm trạng của tôi khi đi ngang trường cũ bây giờ ...Ngôi trường bằng tuổi tôi lại cũng phải gánh chịu cái thăng trầm muôn thuở của kiếp người , của kiếp trường ...là thay đổi . Ngày xưa khi tôi muốn xuống phòng 21 thì tôi phải vào cổng , rẽ trái rồi băng qua sân bóng rổ , nghịch ngợm một mớ cát trắng trước khi bước vào phòng còn bây giờ tôi chỉ việc phóng xe máy chạy thẳng đường Hải Phòng ( Nguyễn Hoàng cũ ) xuyên qua trường là đến đường Nguyễn chí Thanh , ( đường Duy Tân cũ ), chỉ có điều không còn phòng 21 cho tôi vào nên chẳng biết vào đâu ...”Không lẻ lại vào mấy cái quán cà phê đèn mờ ... Thôi thì “ rằng xưa có gã từ quan , lên non tìm động hoa vàng ngủ say ... “ (thơ Phạm thiên Thư ...Phạm Duy phổ nhạc ) ...Tôi cũng phải như vậy thôi ...Mà thôi ...xét cho cùng thì tôi chẳng phải là quan ,và nếu có là quan thì cũng đã tới lúc nghỉ hưu rồi ...Tôi chỉ buồn và tiếc là vì tới một lúc nào đó tôi không còn đủ chất liệu để minh họa cho đám cháu nội ,ngoại của tôi biết cái hình ảnh ngôi trường thân yêu mà ông chúng đã thiết tha yêu quí ... Thôi thì thôi ...thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi ..
GHI THÊM
( Tặng 1 khách hàng )
Tôi ,bác ...xem ra giống cái nghèo
Tôi ... nhờ sách báo có tiền tiêu .
Sáng mở hàng ra chờ khách gọi
Chiều thu ít chục đợi con kêu .
Thế sự ?... nói ngàn năm vẫn ít ,
Nhân tâm ?... nghe cả kiếp , không nhiều .
Báo tháng ,báo tuần thêm báo quí ,
Bác mà đọc hết chắc tiêu diêu ...
Tôi ... nhờ sách báo có tiền tiêu .
Sáng mở hàng ra chờ khách gọi
Chiều thu ít chục đợi con kêu .
Thế sự ?... nói ngàn năm vẫn ít ,
Nhân tâm ?... nghe cả kiếp , không nhiều .
Báo tháng ,báo tuần thêm báo quí ,
Bác mà đọc hết chắc tiêu diêu ...
Thứ Ba, 10 tháng 5, 2011
LỜI THIÊNG 2
Xin giã biệt thời hoa niên thần thánh .
Hành trình ơi ! ta kiêu hãnh chào ngươi .
Đêm dù buông từng đóm lửa ma trơi
Ta cứ kéo buồm đời cho căng gió .
Ngực lại thở vạn nhịp hồn đang thở
Trong tình yêu ...ta lại mở đời đi .
( Lối chim về trùng những dấu chim di )
Máu cứ chảy và hoa lòng cứ trổ
Ngực lại thở vạn nhịp hồn đang thở
Trong tình yêu ...ta lại mở đời đi .
( Lối chim về trùng những dấu chim di )
Máu cứ chảy và hoa lòng cứ trổ
Thuyền đã tách bến chiều đang trở gió .
Vượt sông đời ...sao nhớ quá ! ...mùa xuân .
Cười lên môi ! giờ hội diện thiên thần
Chắp đôi cánh nhiệm màu bay với gió .
Thế giới trong ta hoá thành bão tố
Vượt sông đời ...sao nhớ quá ! ...mùa xuân .
Cười lên môi ! giờ hội diện thiên thần
Chắp đôi cánh nhiệm màu bay với gió .
Thế giới trong ta hoá thành bão tố
( Nét trang đài em nở nụ cười duyên )
Hồn trong hồn xô dạt những màn đêm
Đang cố đắp trên mùa trăng bất tận .
Xin chào em ...chút tình ươm sắc mộng
Cuối cùng rồi , câu chuyện những ngày mai .
Buồn có sâu cho mỗi bước tương lai .
Ta cứ gánh và đường dài ...cứ đến .
Hỡi tình nghĩa ! ngày về không dám hẹn .
Ta đốt hồn thành nến thắp đêm nay .
1982
Hồn trong hồn xô dạt những màn đêm
Đang cố đắp trên mùa trăng bất tận .
Xin chào em ...chút tình ươm sắc mộng
Cuối cùng rồi , câu chuyện những ngày mai .
Buồn có sâu cho mỗi bước tương lai .
Ta cứ gánh và đường dài ...cứ đến .
Hỡi tình nghĩa ! ngày về không dám hẹn .
Ta đốt hồn thành nến thắp đêm nay .
1982
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)