Thật thú vị khi được nghe lại những cái tên riêng được bạn bè hoặc những người thân thiết gọi mình ...Những cái tên dù không được công nhận trong giấy khai sinh hay các loại giấy tờ tùy thân nhưng nó lại chứa đựng rất nhiều ý nghĩa ...Tôi còn nhớ những ngày đầu tiên đến học vỡ lòng ở lớp học của thầy Triết ở đình làng tôi , dưới bóng mát của một cây đa cổ thụ mấy trăm năm tuổi ...Không biết vì sao một thời gian sau thầy đổi chữ lót trong tên tôi để gọi tôi bằng Trương Quý Thông chứ không gọi bằng chữ " văn " như trong khai sinh nữa ...Tôi ngây ngô hỏi thì thầy bảo : " Thầy gọi con như vậy vì thầy quý con và vì con đáng được thầy yêu quý ..." Tôi chẳng hiểu gì cả nhưng không dám hỏi nhiều ...Mới sáu tuổi đầu tôi làm sao hiểu nổi những gì người lớn nói . Tôi chỉ biết im lặng , ráng học , cố viết chữ O cho tròn như quả trứng gà ...Ô thời đội nón ...Ơ là thêm râu ...Chỉ vậy thôi ...Rồi tôi lớn dần , xa rời thầy để vào bậc tiểu học ...Cái tên ấy chỉ còn là kỷ niệm khi một vài đứa bạn trong lớp cũ vào học chung lớp với tôi tình cờ nhắc lại ...Những chú nhóc ở tiểu học lại đặt cho tôi những cái tên khác nữa nhưng không có cái tên nào được sử dụng lâu và tồn tại với thời gian nhiều như cái tên Thông con mà các bạn hồi cấp ba đặt cho tôi và cái tên Cao Thông do một người bạn thân bây giờ đã mất đặt cho tôi khi tôi đã vào đời ...
" Thông con " Thật tình mà nói khi mới bị gọi như vậy tôi cũng ức lắm ...Trong lớp có hai tên Thông , không biết bạn nào đã chọn hai chữ Thông cha để đặt cho Đỗ văn Thông tức Thông Bảo Hương và Thông con để đặt cho tôi ...Mà không ức làm sao được khi mình với lão Thông kia cùng học một lớp , cùng một tuổi ...mà lão thì lại được gọi là cha , mình thì bị gọi là con ...Rõ ràng là bất bình đẳng quá đi mất ...Cứ mỗi lần tình cờ đi chung với nhau là có đứa còn gọi : " Ê, hai cha con đi đâu đó ? " Thiệt tức ơi là tức ...Tôi còn có biệt danh Thông Thìn rồi Thông vi xi nữa ...Lũ bạn mắc dịch thật nhiều chuyện ...Qui định của trường lúc ấy là nam sinh phải mang giày chứ không được mang dép lê ...Hoặc là giày hoặc là săn đanh ...Thứ hai thì phải mang giày băng túp trắng , áo sơ mi trắng , quần trắng ...Ngày thứ hai thì tôi còn ráng được vì giày bố trắng vốn rẻ , vả lại chỉ mang mỗi tuần một lần nên cũng lâu hư ...còn ngày thường thì chịu ...Thời gian đầu tôi còn được mang giày quya hẳn hoi , nhưng đến khi giày há mồm rồi thì việc " tái thiết " quả là một vấn đề lớn ...vì thế tôi đành phải " chạy chủ trương " bằng cách dùng dép cao su đế có quai sau...Tất nhiên không phải tôi là người duy nhất áp dụng chiêu này , có bạn cũng xài loại cao su đúc có vẻ bảnh hơn ...ấy thế nhưng tôi lại bị gọi là Thông vi xi ...Hình như cái tên này do Thảo lùn hay Cường điếc gì đó đặt ra đầu tiên ...Nhưng thôi , mấy cái tên này đã chìm vào dĩ vãng rồi , nếu tôi không nhắc thì chắc các bạn cũng không nhớ ...Chỉ còn lại cái tên " Thông con " là sống mãi cho đến bây giờ ...tôi đã là cha , là ông rồi , ông cậu , ông chú ...Một ông cụ tóc bạc phơ mà vẫn còn bị gọi là Thông con thì quả thật là " bất khả tư nghị " ...Có điều bây giờ nghe lại hai tiếng gọi ngộ nghĩnh này tôi không còn những bực bội , ấm ức như thuở ấy ...Trong lòng tôi lại nghe dậy lên những niềm tiếc nhớ vu vơ ...Tiếc cho mình , tiếc cho đời , tiếc cho bạn bè đã không còn được gần nhau trong cái tuổi hồn nhiên vô tư lự như ngày xưa nữa ..." Bốn mươi năm cũ ...đời ai cũng đã ...Bầm dập " lên bờ xuống ruộng " như nhau ..." Mấy câu thơ của bạn NĐH dội vào lòng tôi một cảm giác vui buồn khó tả . Kỷ niệm ấu thơ trộn lẫn những kỷ niệm của thời trai trẻ ...những vui buồn , những vinh nhục của một chặng đời dài réo lên như tiếng sóng vỗ vào bờ đá ...
" Thương trăng từ độ trăng tàn ,
Xa em từ độ vai mang ngục hình .
Quay mòng một kiếp nhân sinh ,
Ngửa tay nhận những ân tình đãi bôi .
Thề xưa lở lói đôi môi ,
Một mình ta ...một góc đời hoang vu "
và rồi cả nỗi đau đớn khi nhận được lá thư KC từ QT khi cậu ấy còn sống ...KC chính là người đã đặt cho tôi cái tên Cao Thông mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn sử dụng ...
" Cao Thông ơi ! Nỗi khốn khó vẫn treo ngang đời mình ? Đồng ý ...Nhưng dường như phải sống thêm nữa , phải đợi chờ thêm nữa.................... ...Nhận tin người cùng lúc đài phát thanh đưa tin cơn bão lớn .......Niềm vui réo trên đầu điếu thuốc ...ta ghì chặt lá thư vào ngực mình và gọi dồn dập tên người ...những Thoại , những Thông ...những Thông những Thoại chập chùng và quanh là gió hú ...." Lá thư ấy còn dài và có lẽ sẽ còn được lưu giữ mãi trong ký ức tôi cho đến khi nào trí óc tôi không còn đủ minh mẫn nữa mặc dù bạn tôi đã ra đi vĩnh viễn ....
hoặc chỉ mới gần đây thôi : " Rót dần tinh huyết vào thơ ,Có khi hóa đá mà mơ tương phùng ..."

" Thương trăng từ độ trăng tàn ,
Xa em từ độ vai mang ngục hình .
Quay mòng một kiếp nhân sinh ,
Ngửa tay nhận những ân tình đãi bôi .
Thề xưa lở lói đôi môi ,
Một mình ta ...một góc đời hoang vu "
và rồi cả nỗi đau đớn khi nhận được lá thư KC từ QT khi cậu ấy còn sống ...KC chính là người đã đặt cho tôi cái tên Cao Thông mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn sử dụng ...
" Cao Thông ơi ! Nỗi khốn khó vẫn treo ngang đời mình ? Đồng ý ...Nhưng dường như phải sống thêm nữa , phải đợi chờ thêm nữa.................... ...Nhận tin người cùng lúc đài phát thanh đưa tin cơn bão lớn .......Niềm vui réo trên đầu điếu thuốc ...ta ghì chặt lá thư vào ngực mình và gọi dồn dập tên người ...những Thoại , những Thông ...những Thông những Thoại chập chùng và quanh là gió hú ...." Lá thư ấy còn dài và có lẽ sẽ còn được lưu giữ mãi trong ký ức tôi cho đến khi nào trí óc tôi không còn đủ minh mẫn nữa mặc dù bạn tôi đã ra đi vĩnh viễn ....
hoặc chỉ mới gần đây thôi : " Rót dần tinh huyết vào thơ ,Có khi hóa đá mà mơ tương phùng ..."
Trong lúc tôi đang thẩn thờ thả hồn phiêu du về quá khứ , có lúc lại vượt cả trùng dương để đến gặp những người bạn phương xa thì bổng dưng NHK gọi cho tôi : " Mình mời bạn đến nhà mình chiều nay để dùng bữa cơm ...có vợ chồng B.Thoại và P. vợ Chiến ở SG về ...Ngày mốt chị ấy vào lại rồi ...Nhớ đến ngay ...mình đợi .." Tôi vui vẻ trả lời : " Ừ được thôi ...để mình về thay đồ đã ...đang mặc đồ lao động ...sợ ngồi gần bạn lại gởi cho mình chai sữa tắm nữa ...Hì hì "...Nói xong tôi hối hả thay quần áo ...trong khi lại nghĩ đến những điều C.Thuận nói : " Ở tuổi mình bạn mới bây giờ khó kiếm , bạn cũ thì lại mai một dần ..." Đúng vậy ...vì thế hãy cứ trân trọng từng phút giây còn lại khi có thể ...chứ như C.Thuận , N2 . hay PVD chẳng hạn có muốn gặp cũng rất khó : " Cuối đời chưa được nhìn nhau , Chỉ nghe trên sóng tiếng tau tiếng mày ..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét