Ông Hoàng đứng dậy tiễn khách ra cửa ...Khách là một phụ nữ khoảng trên bốn mươi tuổi ...Cái vẻ e dè , sợ sệt và câunói cuối trước khi ra về của bà ta khiến ông thấy buồn : " Dạ ...trăm sự nhờ thầy , cháu nó còn dại lắm có gì nhờ thầy châm chước cho ..." Cách nói và nội dung câu nói giống như đã được lập trình sẵn , chỉ cần đợi một cái click chuột là tuôn ra ...Ông rất hiểu và cảm thông với người mẹ ...hình như trong mắt họ ông là kẻ đang nắm quyền sinh sát và vận mệnh của con họ ...Sự học đối với họ chính là chiếc chìa khóa để mở cánh cửa tương lai vốn đã đóng kín trước những kẻ nghèo nàn , cô thế ...Rất nhiều bà mẹ , ông bố đặt nhiều kỳ vọng ở con cái mình và người mẹ này cũng vậy ...
Bên ngoài , trên bầu trời mây vần vũ như báo hiệu cho mùa bão lụt đang tiến dần về thành phố ...Trên chiếc bàn kê giữa phòng là hộp quà hình khối vuông ,được gói bằng giấy màu bóng có thắt chiếc nơ vàng ...Ông quay lại nhìn vào nó mà chợt thở dài ...Đã bao nhiêu lần ông muốn nói lời từ chối khi những bà mẹ , ông bố khệ nệ những gói quà , hộp quà đủ kiểu đến chúc mừng ông vào ngày nhà giáo hằng năm nhưng rốt lại ông vẫn không đủ cương quyết để cự tuyệt ...Ông không nỡ nhìn bộ mặt tiu nghỉu của họ khi quay về ...mang theo mối hoài nghi về lòng độ lượng , sự trung thực và thanh bạch của người thầy ...Họ sẽ nghĩ rằng ông chê món quà không đủ giá trị , họ sẽ lo ngại rằng con của họ sẽ bị ông trù dập vì họ đã vụng về không thực hiện được câu " tôn sư trọng đạo " ...Mọi người đã chấp nhận cái thủ tục này mà không hề băn khoăn nhưng ông thì không ...Đó là cỗi nguồn của bi kịch .
Ông đã luôn tự dày vò mình với ý nghĩ rằng : " Liệu đây có phải là cái giá phải trả cho những mơ ước ngày xưa , lúc ông còn ngồi ở Giảng đường Đại học ..." Đã có một cái gì đó tan vỡ trong chính giấc mơ ông nhưng ông vẫn cố tình dấu diếm để thủ diễn đúng vai trò của mình ...
Trong lúc ông đang trầm ngâm thì đứa con gái út ông bước vào : " Thưa ba ,con đi học về ..." Ông giật mình : " Ừ ...à đúng rồi ,nhân thể con đem hộp quà này sang nhà chị Hai , bảo chị con chiều đem đến biếu cô giáo nhà trẻ ...Nó còn phải để dành tiền mua thêm sữa cho thằng Cu Bi ...Chắc đang lo ..."
Còn lại một mình sau khi con ông mang gói quà đến nhà vợ chồng đứa con gái đầu , ông chợt mỉm cười tự nhủ : " Rốt lại mình cũng đã trở thành kẻ đồng lõa trong cái vòng quay ngộ nghĩnh này , nhưng biết làm sao được ...Đó là một căn bệnh chưa có thuốc chữa ...Dòng suy tưởng khiến ông nhớ đến mấy câu thơ trong bài Vịnh bức dư đồ rách của Cụ Tản Đà :
Thôi thôi chớ trách chi đàn trẻ ,
Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi ...
Ông ngâm nga một cách đắc ý rồi chợt bật cười thành tiếng : " Nhưng biết lấy gì để bồi đây ? Mình già mất rồi ...Sắp đến lúc nghỉ hưu rồi , không khéo lại phải nói ngược lại : Thôi thôi chớ trách ta già lão , Cứ để đàn con cháu liệu bồi ...Ha ha ...
chúc thầy nhiều niềm vui hen.....
Reply this comment
Lâu
lắm mới viết bình loạn cho bạn. Đọc xong không biết nên thế nào. Đành
như Cụ Đồ Chiểu: "Sự đời thà khuất đôi tròng thịt - Lòng đạo xin tròn
một tấm gương".