Translate

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

CHUYỆN BẠN BÈ 2

                                          
                                                                  

 Vậy là cuối cùng tôi cũng đã làm tròn cái phận sự mai mối để cho " đôi đứa"  gặp nhau ...Cụ Phan Khôi ngày xưa chia tay người tình mới chỉ có hai mươi bốn năm ...Vậy mà : " Hai mươi bốn năm sau .Tình cờ đất khách gặp nhau .Đôi mái đầu đều bạc ,Nếu chẳng quen lung ,Đố có nhìn ra được ..." ( Cứ giả  dụ chuyện trong thơ là chuyện của bác ấy đi .)Không biết có phải vì vào thời của cụ thời gian dài hơn bây giờ hay là vì công nghệ tân trang nhan sắc lúc ấy chưa tiến bộ như bây giờ nên khi ngồi nhìn những giọt cà phê tí tách rơi , tôi đã len lén liếc nhìn " hai đứa " và nhận thấy rằng " Đôi mái đầu của họ chưa hề bạc tí ti nào " mặc dù thời gian họ xa cách nhau dài hơn nhiều : gần bốn mươi mốt năm ...( Nói một cách chính xác thì trong bàn lúc bấy giờ chỉ có đầu của tôi là bạc thôi ...Sau này tôi mới biết thì ra là họ có nhuộm ...hi hi ) Bốn mươi mốt năm ? Một khoảng thời gian quả thật kinh
khủng...Kinh khủng không chỉ ở độ dài của thời gian mà còn ở biết bao thay đổi biến thiên trong cuộc đời chung và cuộc đời riêng của mỗi người ...Thuý Kiều mới chỉ lưu lạc mười lăm năm vậy mà cụ Nguyễn Du đã than thở : " Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình " Huống hồ hai nhân vật chính của chúng ta trong câu chuyện nhỏ này đã : " Người lên ngựa , kẻ chia bào " gần gấp ba lần khoảng thời gian ấy ...Vậy thì ta cứ thử đem cái vế " biết bao nhiêu tình " ấy mà nhân ba lên thì sẽ biết ...Tôi nhớ có một câu dạo đầu trong phim Tàu thường chiếu trên Tivi trước đây như sau : " Hỏi thế gian , tình là gì ? " Đó cũng chính là thắc mắc của tôi vì thế tôi đã " Hơn nửa đời hư " đi tìm , đứng tìm , ngồi nghĩ , nằm nghỉ để giải đáp mà vẫn chẳng thể tìm ra đáp án . Tình phải chăng là những cảm giác khi tôi ngồi sau chiếc xe Honda dame của người bạn ( Hồ văn Kiện , bây giờ đã mất trí vĩnh viễn ) chạy chầm chậm giữa trưa trời nắng bám đuôi một cô áo trắng  tóc dài dọc theo đường Thống Nhất và rồi đến khi cô bé phát hiện bổng ù té chạy vào con đường hẻm ...để mặc chúng tôi buồn bã quay về ? Tình phải chăng là cảm giác run rẩy khi tôi đắm đuối nhìn cô Kiều Loan điên loạn trên sân khấu hội trường PCT , một vai kịch do Tâm Nguyên thủ diễn ? Có thể đó là Tình mà cũng có thể hơn là Tình nữa ...Thế nhưng chữ Tình tôi nói ở đây không phải là cái Tình ấy ...Tôi chỉ muốn dẫn nhập từ từ để các bạn dần đoán ra tôi đang nói về chuyện gì và đang nói đến ai thôi ...                                                                                                                                                       +       +      +
 

Cách đây khoảng nửa năm , sau chuyến về thăm quê hương , người bạn tôi đã trở lại nơi cư ngụ ...Trong chuyến về ấy mặc dù cũng có dự định tìm gặp lại một số bạn bè thời trung học nhưng vì một số lý do khách quan nên bạn ấy đã không thực hiện được ...Riêng tôi thì có gặp mấy lần và trong lần đưa tiễn bạn ấy ra phi trường , bạn ấy đã nhờ tôi chuyển tặng bạn HD một bài thơ ... Chỉ một bài thơ thôi ...Viết trên một tờ giấy manh cũ ...Nội dung bài thơ ấy thì bạn HD đã đăng trên blog cá nhân và có kèm theo một bài bình ...Tôi không nói gì thêm về bài thơ và bài bình , nếu các bạn muốn xem thì có thể vào blog bạn HD để xem ...tôi chỉ đọc thấy trong cử chỉ của bạn ấy hàm chứa một lời xin lỗi về một lời hứa chưa thực hiện được và một nỗi luyến tiếc ...Sau đó đã có một biến cố xảy đến cho bạn ấy khiến bạn ấy lại về quê một lần nữa ... Thu xếp xong mọi chuyện bạn ấy có bảo tôi giúp bạn ấy gặp HD để nói lời cám ơn và cũng để : " Xem dung nhan ấy bây giờ ra sao ..."  Đó là lý do khiến chúng tôi cùng có mặt tại quán cà phê Da vàng vào buổi chiều thứ bảy tuần vừa rồi ...Tôi không vội viết về cuộc hội ngộ này vì muốn đợi vai chính trong câu chuyện lên tiếng trước ...Sáng nay vào blog PCT tôi đã đọc thấy bản tin ngắn của bạn HD ...Có lẽ  bạn ấy đang rất bận rộn tại trường vì hình như đang có cuộc tiếp xúc giữa trường đại học DT nơi bạn ấy làm việc với một số vị quan chức đầu ngành giáo dục ...Nên tôi tạm thời ghi lại mẩu chuyện nhỏ rất cảm động giữa hai người bạn để các bạn chúng ta giải buồn .," Tình là tình nhiều khi không mà có , tình là tình nhiều lúc có như không .Tôi lại lẩn thẩn rồi ...Nhưng dường như chính sự lẩn thẩn này mới có thể giải thích được cho những gì mỗi chúng ta nếm trải , chứng kiến trong cuộc đời này ...
Bốn mươi mốt năm trước , hai người bạn chúng ta là những gương mặt quen thuộc trong cái "làng văn nghệ , văn gừng " của trường trung học Phan châu Trinh ...Mỗi người sở trường một bộ môn , kẻ làm thơ , người viết truyện ngắn , tuỳ bút ...Tôi cũng võ vẽ đôi ba bài thơ đăng trong đặc san của lớp nên chính vì thế chúng tôi đã có cơ hội gặp nhau ...Tất nhiên là không có cái đoạn sau của câu hát : " Ngày nào gặp nhau , quen nhau , yêu nhau rồi sống bên nhau ..." Chúng tôi đã :gặp nhau , quen nhau rồi uống whiskey bà quẹo với nhau ...hoặc có thể nói thêm là cùng gặm bánh mì , thức đêm ...
Ấy thế rồi , nói như HD mới đây khi bình bài " Tống biệt hành " của Thâm Tâm : " Đưa người ta không đưa qua sông , Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng " Hai người bạn chúng ta không " đưa nhau " mà đều cùng bị cuộc đời đưa đẩy cho đến nỗi họ đã thất lạc nhau trong cái biển người trùng trùng suốt bốn mươi mốt năm qua ...Tôi xin lỗi không nói đến các bạn khác ở đây mặc dù thực sự rằng chính chúng ta cũng vậy ... Cá nhân tôi cũng chỉ mới gặp lại một số lão " bồ già " gần đây thôi ...Sở dĩ tôi viết về hai người bạn của chúng ta là vì họ đã gặp nhau không chỉ bằng xương bằng thịt mà còn bằng cả tâm hồn ..." Có những nụ cười , những cái bắt tay , những câu chuyện , những lời nói đùa vui vẻ nhưng cũng có cả những nụ cười mà : " Cười là tiếng khóc khô không lệ " Tôi tin là nhiều bạn chúng ta cũng đã từng trải qua tâm trạng này rồi bởi vì cuộc sống thật kỳ lạ ...Cuộc sống đôi khi buộc chúng ta phải trơ lì , phải chai sạn nhưng cuộc sống cũng không thể cướp đi phần sâu thẳm linh thiêng trong tâm hồn chúng ta ...dù thế nào đi nữa . Tôi đã im lặng lắng nghe hai người bạn chúng ta nói chuyện để hiểu rằng rốt cuộc vẫn phải có một cái gì đó tồn tại sau muôn nghìn dời đổi , mong manh và bất trắc ...Trong cùng một lúc chúng tôi đều nhận ra rằng thời gian cũng chẳng có nghĩa lý gì ... Chỉ một lần gặp gỡ , rồi thôi ...nhưng vẫn đủ cho mỗi người nhận ra nhau , nhìn thấy nhau và nhìn lại chính mình . Mai mốt đây một người bạn của tôi sẽ lại ra đi , một người bạn khác sẽ lại quay về ...Những con đường vừa đếm những bước chân hội ngộ lại cũng sẽ âm thầm đếm những bước chân của một cuộc chia xa khác ...Có lẽ đúng như Albert Camus nói : " Ly biệt là quy luật ? Còn ngoài ra  là ngẫu nhĩ ...nhưng cũng có những ngẫu nhiên kéo dài suốt kiếp hoặc hơn ..năm trăm năm... ".


Câu chuyện về cuộc gặp gỡ của hai người bạn rồi cũng kết thúc nhưng sẽ có một điều chẳng bao giờ kết thúc . Đó chính là tình bạn của họ và của tôi ...của cả chính tôi . Có thể rằng rồi sẽ có một ai đó chẳng hề tin vào tình bạn ...nhưng thây kệ ...Riêng tôi thì tôi tin ...tôi vẫn là bạn của bạn tôi .

Đẹp quá , đẹp như thơ anh nhỉ ? chúc anh luôn có được những " Mối Tình " tuyệt vời , anh nhé

2 nhận xét:

  1. hi Chào anh Cao Thông , thăm nhà mới khang trang quá anh ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào NA ...Nghe nói NA định định cư ở HK . Hơi tiếc vì tưởng sẽ không còn dịp gặp bạn nữa . Không ngờ bạn vẫn có mặt để mừng nhà mới ...Cám ơn nhiều .Chúc bạn vui khoẻ , may mắn .

      Xóa