Sóng thần ư ? Hay là đại hồng thủy ? Không phải ...nhưng mà lại giống như cả hai thứ đang đổ ập xuống đầu những cư dân mạng ...Những ngày cuối năm hai nghìn không trăm mười hai này thật có nhiều chuyện để nói ...Chuyện thứ nhất là những tin nhảm nhí về ngày tận thế ...Đành rằng mọi sự vật trên đời này đã có ngày sinh thì tất có ngày giỗ ...Trái đất cũng vậy ...Nó đã được sinh ra , già đi thì tất nhiên cũng sẽ có ngày nó tắt thở vì một lý do nào đó , một căn bệnh ...một vụ tông nhau với một trái đá, trái nhôm hay trái nhựa gì đó hoặc là một vụ chết chìm xuống khoảng không thăm thẳm của vũ trụ và thiên hà ...
Chuyện đó thì có gì lạ đâu ...Nhưng theo tôi thì nếu quả thực có ngày đó chắc cũng còn xa lắm ...Nói như vậy không có nghĩa là tôi đang vái van Trời Phật cho nó lùi xa bởi vì đối với tôi chuyện xa hay gần cũng chẳng có chi là quan trọng ...Tôi tự biết mình không có khả năng can thiệp vào cái việc nó tự quay quanh trục và quay quanh mặt trời cho nên đành để cho nó làm việc của nó , tôi làm việc của tôi ..Chẳng hơi sức đâu mà bận tâm.Đọc báo nghe nói bên Nga có bán những khẩu phần dành cho người chạy tận thế , bên Pháp cũng có những chuyện đại loại như vậy tôi cảm thấy buồn cười ...To xác như loài khủng long mà rồi đến bây giờ cũng chẳng còn mống nào , chỉ còn sót loài komodo chuyên ăn xác thối vậy thì sót lại để làm cái quái gì phải không nào ? Tôi chỉ mong rằng thay vì lo đào hầm , bắc thang để chạy trốn ngày tận thế thì con người nên dành thì giờ để suy gẫm , để nhìn lại mình , nhìn lại đời mà bớt tham lam , bớt hung hãn , bớt ác độc với nhau hơn ...đừng để cái " sự tồn tại " của kẻ này là " sự tận thế " của người kia bởi vì chim trên rừng , cá dưới biển , thảo mộc trên đại ngàn cứ luôn sinh sôi nẩy nở và luôn đủ chỗ cho con người, chỉ tại con người tranh giành , chen lấn , tận diệt , tận hưởng nên mới có những nơi cạn kiệt , thiếu thốn ..
Hãy mừng rằng chúng ta đang được sống trong một thời đại văn minh ...Hãy biết ơn những nhà khoa học nổi tiếng và kể cả những người chưa hoặc không được người đời biết đến bằng cách thụ hưởng một cách đúng đắn những kết quả nghiên cứu của họ . Một triệu cái giải Nobel cũng không thể cứu vãn được những ứng dụng sai lầm khi người ta chế tạo ra thuốc nổ ...dù rằng thuốc nổ tự nó không phải là thứ chỉ dùng để giết người ...Tôi biết rằng mơ ước của tôi vĩnh viễn vẫn chỉ là mơ ước ... Tôi biết rằng đó là một niềm tin ngây thơ trước thực tế đời này nhưng có lẽ đó là thứ quyền duy nhất của con người không ai có thể xâm phạm được ...vậy thì cũng có mơ cho nó nhẹ cái phần hồn ......mà thôi có lẽ tôi nên chuyển sang cái chuyện thứ hai đi ...
Đó là chuyện Yahoo Blog sắp đến ngày tận số ... Chính tôi cũng không ngờ rằng tôi đã có một cuộc sống thực trên cái thế giới ảo này như vậy ...Thoạt đầu tôi chỉ nghĩ rằng mình viết chơi cho vui vì tuổi càng cao thì cuộc đời càng bị thu hẹp lại , bạn bè đứa nào cũng có công có chuyện phải lo , dạ dày càng lúc càng teo tóp lại , ăn uống chẳng bao nhiêu , giải trí thì mấy cái phim đánh lộn hay phim tình cảm sướt mướt quá cũng hết ghiền rồi vì thế chỉ còn biết vào vật lộn với " người tình mặt vuông " nói theo ngôn ngữ của ông bạn NĐH , cho nó đỡ buồn ...tục gọi là qua ngày đoạn tháng ...hoặc là xả xì trét mà thôi . Vậy mà càng lúc tôi càng phát hiện ra rằng tôi đã si mê nàng như điếu đổ ...Cũng không trách được vì chính nhờ nàng mà tôi mới có dịp chu du qua những chốn non Bồng nước Nhược , gặp gỡ những người bạn đủ mọi lứa tuổi , đủ mọi thành phần ở cả nước và cả trên thế giới ...Tôi đã khóc , đã cười , đã hỉ nộ , ái ố , sân si nhiều hơn cả trong cuộc đời thật ...Đôi khi chỉ cần mở máy lên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở cửa sổ " khách mới vào " là đã thấy lòng mình ấm lại vì biết rằng những lời nói tào lao , những tiếng thở than , những tiếng cười của mình đã có người nghe hoặc đồng cảm ...
Yahoo bờ lốc đã trở thành chất keo gắn kết tâm hồn tôi với những người bạn " tri kỷ " , là nhịp cầu liên lạc giữa tôi với những người bạn " tri chưa kỹ " ...Có thể nói nó đã trở thành một phần của đời sống tôi mặc dù nó chẳng đem lại cho tôi một đồng xu teng nào ...đã vậy đôi lúc nó còn hành tôi đau lưng ,mỏi cổ đầu váng mắt hoa . Tôi còn nhớ hôm gặp V. lão nói như tạt nước vào mặt tôi : " Trời ạ , tau không biết mắc mớ chi mà mi phải khổ thân cực trí , moi tim vắt óc viết văn làm thơ ...Có rảnh thì đi với tau kiếm mấy chai rồi về ngủ ...Bao nhiêu thi nhân ,thi bá thời xưa cỡ như Lý Bạch , Đỗ Phủ rốt lại thiên hạ cũng chỉ nhớ được dăm ba bài , những người khác thì lưu truyền được đôi câu ...Có vậy thôi ...Hay là mi tính tranh giải Nobel như me xừ Mạc Ngôn mới đây ...Nè nè ...anh hai bảo cho mà biết ...sở dĩ ông ta được như vậy là nhờ người ta đầu tư dữ lắm ...Tau nghe nói họ lập cả những học viện nghiên cứu về ông ta ,rồi o bế ông ta từ A tới Z ...chẳng khác nào đầu tư cho những quả bóng vàng ...Mà xét cho cùng thì cũng có lời lãi quái gì đâu mà ham ...Mi thấy mấy đứa ca sỉ mà tau rất ư là dị ứng đó còn kiếm chác khá hơn
cái giải thưởng Nobel nhiều ...Có đứa nhà cửa vài ba triệu đô , ăn chơi xả láng ...Nobel có một triệu rưỡi mà nhằm nhò gì ...Nghe lời tau , nghỉ ngơi cho khỏe ...Đừng sống trên mây nữa ..." Tôi không trả lời lão vì quả thực dù có trả lời thì lão cũng không thể hiểu ...Lão có cách nghĩ của lão , tôi có cách nghĩ của tôi , vả lại tôi cũng chẳng mơ mộng gì viển vông ...Đối với tôi ,những việc tôi đang làm chỉ là để trải nghiệm cuộc sống hay nói đúng hơn đó chỉ là sống ...Vậy thôi ...Tôi cảm nhận được tâm trạng của nhà thơ Hàn mặc Tử trong câu : " Đêm nay ta khạc hồn ra khỏi miệng ...Để cho hồn đỡ bớt nỗi bi thương "
Đúng vậy , nếu những gì tôi viết là có mục đích thì mục đích của tôi cũng chỉ là để khạc ra khỏi lồng ngực mình những mẩu linh hồn đang nghẹn ...khi nuốt phải những bã độc cuộc đời ...
Dù sao tôi cũng cám ơn Yahoo Blog đã có một thời gian giúp tôi tìm lại chính con người mình , giúp tôi gặp gỡ những bè bạn chân tình trong cái sân ga cuối của đời tôi ...Chỉ còn chừng một tháng nữa tôi sẽ phải chia tay Yahoo ...Tôi muốn thời gian trôi chậm lại ...nhưng : " chậm thế nào rồi cũng phải xa nhau .. " (thơ Nguyên Sa )
Chiều nay ghé vào bờ lốc Yahoo cũ rồi ghé sang bờ lốc PCT , nhìn quang cảnh tiêu điều vì các hình ảnhchỉ còn là những dấu hỏi Where is it ? Bạn Ân và nhiều bạn khác đang lục tục dọn nhà , tôi cũng vậy ...Trong niềm vui vì sắp được định cư ở một nơi mới tôi vẫn có cảm giác buồn buồn như có một cái gì tan rã ...Phải chăng tôi đã yêu nàng rồi ...?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét