Translate

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

NGHẸN NGÀO


(kính tặng cô Ngân , cô giáo duy nhất đến dự buổi họp mặt kỷ niệm 40 năm ngày rời trường 
của khối CHS PCT 6471 )

1.-- Chỉ còn cô đến đây thôi ,
Mà mang theo ...cả ...đất trời ...ngày xưa :
( Xôn xao áo trắng đường trưa , 
Khung trời kỷ niệm ...nắng mưa ...đầu đời ).
Cô cho em gặp ... nụ cười ,
Cho em gặp lại ...một thời hoa niên.
Một thời dĩ vãng bình yên ,
Thơ ngây ... chưa biết ưu phiền , khổ đau .
Một thời mộng vói trăng sao ,
Mơ mòng theo vạt áo màu thiên thanh 


 

2.-- Thời gian : ngọn sóng vô tình ,
Chia ly , hội ngộ... tuổi xanh úa vàng .
Chào cô ! ... lòng nặng bâng khuâng ,
Con đường ...sao thấy : như gần ,như xa .
Chân trời , một bóng mây qua ,
Trong em , một giọt lệ nhòa ướt mi . 


  • Hỏi người ta học việt văn với cô thất mấy mà lại không nói mình học thất mấy, có phải là đã mù mờ lẫn ú ớ không, chắc tại.......lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm .... Mình học thất 5 đến ngũ 5 và sau lên tứ 3 rồi tháng ngày B2, nhiều AE đi suốt chặng đường 7 năm PCT với mình đã qua kỷ niệm 47 năm và chắc trong mỗi chúng ta đứa nào cũng biết bài "Tôi đi học" còn nhớ bao nhiêu, trọn bài, vài câu thì lại là chuyện khác. Có 1 điều chắc chắn là những kỷ niệm từng tên mình khó quên. Quên cô, quên thầy đã dạy môn nào có khi được thầy cô tha thứ, chứ quên kỷ niệm với bạn bè thì bị chửi te tua. Nhắc cho nhau nhớ để sống lại vui buồn thời trai trẻ.______________________N2

  • NgânPCT
    Không nghe CT nói học thất mấy với cô Ngân. 47 năm [ôi! gần nửa thế kỷ] đi qua mà tựa như mới hôm nào. Thầy nhạc HBSơn cũng 47 năm nhưng với nhiều kỷ niệm rõ ràng. Tôi mù mờ không nhớ đã học việt văn với gs Nộn Ngân như có lần Nguyễn Doãn Minh đã nói. Cám ơn CT đã nói thay lời, quả đúng như CT:
    Chào cô ,lòng nặng bâng khuâng , Con đường ...sao thấy như gần ,như xa .
    mà tôi thì quả thật là xa quá, nửa vòng trái đất nhìn về bên kia bờ đại dương, dù cùng chung biển mẹ Thái Bình, nhưng lòng tôi thì không bình yên chút nào. Thôi thì mượn tiếp CT [mượn lỡ mượn luôn Thông hỉ]
    Cô cho em gặp nụ cười , Cho em gặp lại một thời hoa niên.
    để ngăn những nghẹn ngào. Chào cô! ____________N2
    • cao
      • cao
      • Jul 23, 2011 7:34 AM
      Hồi ấy ,mình học thất 4 , bài học đầu tiên trong chương trình Giảng văn lớp đệ thất là bài Tôi đi học của Thanh Tịnh ," Hằng năm cứ vào cuối thu  ,lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc .... " mình biết chắc Ngân còn nhớ ,chắc mở chưa đúng ngăn ký ức thôi , cô dạy nhiều lớp đệ thất chứ không phải một lớp .Ấn tượng đầu tiên về cô của mình là cô hay mặc chiếc áo dài màu hồng , môi tô son hồng khá đậm ...Có lẽ nhiều bạn sẽ ngạc nhiên vì mình dùng chữ nặng đi kèm với chữ bâng khuâng vốn diễn tả 1 trạng thái tình cảm nhẹ nhàng hơn ...Lúc đầu mình dùng chữ bổng nhưng thấy không diễn tả hết tình cảm của mình lúc ấy ...một cảm giác vừa nhẹ nhàng ,vừa nặng trĩu ...cũng như khi tiễn cô ra đến đường mình thấy ...vừa gần vừa xa... là vậy đó Ngân ơi .




2 nhận xét:


  1. Chỉ còn cô đến đây thôi ,
    Mà mang theo ...cả ...đất trời ...ngày xưa
    Mang theo phượng đỏ mấy mùa
    Mang theo cả tiếng nô đùa giờ chơi

    Trả lờiXóa
  2. Bây giờ tóc bạc da mồi ,
    Tiếng " Thưa cô " nghẹn giữa lời " Chào em "
    Rưng rưng nắng đổ bên thềm ,
    Ngày xưa đọng chút êm đềm hôm nay .

    Trả lờiXóa