Hổm rày bận rộn với việc chuyển nhà , rảnh được giờ nào là phải lo khiêng vác đồ đoàn tế nhuyễn qua nhà mới , rồi thì phải lo dọn dẹp , trang trí nội thất chút đỉnh nên không viết bài mới ...Kể ra mất cái này thì được cái kia cũng " chẳng có gì mà phải xoắn " ...nhưng nếu như không ghi lại những sự kiện thú vị của cái " tháng hạnh phúc " này thì không khéo sẽ quên mất ...Thiên hạ kháo nhau về chuyện tận thế ...Mình thì đã đưa đơn cho chị Hằng xin hành nghề " quét lá đa " trên cung Trăng rồi nên cũng yên tâm ...Nghe nói khi chú Cuội hay tin sắp được về hưu và có người thay thế chú ấy mừng rớt nước mắt ...Vấn đề còn lại chỉ là thủ tục đăng ký ... Mừng thì mừng vậy nhưng cứ nghĩ tới chuyện phải rời khỏi trái đất yêu dấu này mình cũng không thể không cảm thấy xốn xang ...Thói thường thì người ta chỉ cảm thấy luyến tiếc , thương yêu những gì người ta phải chia xa , phải rời bỏ ...Nhất là đối với quê hương ...Trái đất này dù đã già cỗi , dù đã bao phen lở lói với những vết thương do con người tạo ra , do những " kiêu hãnh và định kiến " , do những " chiến công hiển hách ! " của vô số vị anh hùng và vua chúa qua muôn vạn triều đại ...nhưng vẫn là cái nôi chở che từ lúc mình còn hỉ mũi chưa sạch cho đến lúc gối mõi chân run ..." Trái đất ơi ! anh yêu em biết mấy cho vừa ." Mà thôi ...mối tình câm này mình đã nín thinh lâu rồi bây giờ còn thổ lộ làm gì nữa ...Tại sao vậy nhỉ ? Có lẽ mình đã bị " ép phê " từ lúc nghe ông bạn TTM nói về chương trình đưa mấy đứa cháu ngoại về thăm quê hương bản quán của lão ...
" Bạn biết không ? Dù xa quê hương bao nhiêu năm qua nhưng mình vẫn luôn hướng vọng về đất mẹ ...Thế hệ tụi mình trót đã lưu lạc , mình chỉ sợ mấy đứa cháu mình quên hẳn rằng chúng vẫn còn có một quê hương nữa ...Đó là quê nội , quê ngoại ...Chúng nó được sinh ra và lớn lên ở xứ người ...lúc chúng còn quá nhỏ mình không đưa về vì chúng sẽ không biết , không nhớ gì hết ...Nếu đễ trễ hơn nữa thì chúng sẽ không muốn về và nếu có về thì cũng hoàn toàn xa lạ ...Bây giờ chúng mới bảy ,tám tuổi ...Chúng đã có đủ trí khôn để nhận biết và so sánh giữa cảnh thực , đời thực với những gì chúng được cha mẹ , ông bà chúng kể lại ...Tụi mình đã trải qua tuổi ấu thơ trên quê hương và hầu hết những hình ảnh , kỷ niệm từ thuở ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí mình ...Mình tin rằng chúng cũng thế ...Tụi mình đâu có đứa nào quên được những ngày đầu tiên đến trường , hay cả bài văn Tôi đi học của Thanh Tịnh ...Những kỷ niệm ấy dường như đã thấm sâu vào máu của tụi mình và sẽ mãi sống ở đó suốt đời ..."
Tôi mỉm cười không nói nhưng tôi hiểu rằng bạn ấy đã nói rất thật lòng mình ...Ngày hôm qua khi nghe bạn ấy kể chuyện đi thăm " cây đa ngàn năm " bạn ấy đã chọn một bác xe thồ già để rồi khi lái xe trên con đường nhỏ hẹp chênh vênh bạn ấy đã phải lái thay cho ông ta ...Tôi đã trêu chọc khi bạn ấy nói rằng : " Mình phải tránh mấy cậu trẻ coi thấy tướng " bặm trợn , chằn ăn trăn quấn " ai ngờ lại khổ vì ông tài xế xe ôm quá già ..."
Mấy chục năm xa nơi chôn nhau cắt rốn nhưng dường như bạn ấy vẫn thuộc lòng cả đến những từ bình dân nhất trong khi ngược lại nhiều người trẻ đang sống tại quê hương lại thích tỏ ra giống người nước ngoài hơn ...Một số khác thì lại lao đuổi vào những cuộc ăn chơi sa đoạ để rồi chỉ vì một chiếc điện thoại dỏm chúng đã sẵn sàng chặt tay người khác không chút băn khoăn ...
Những cuộc trò chuyện của chúng tôi luôn tương đắc từ lúc gặp nhau cho đến lúc chia tay ...Có thể cuộc hội ngộ của chúng tôi chính là một món quà quí giá từ Thượng đế và dù rằng chúng tôi đều không hề uống một giọt rượu nào để có thể ngâm câu " Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu "
nhưng phải chăng chính nhờ sự tỉnh táo mà chúng tôi đã nhận ra nhau thật sự ...Tôi đọc nho nhỏ mấy câu thơ mà tôi đã viết tặng bạn ấy từ năm ngoái :
" Vẫn đau đáu một phương trời cố lý ,
Dáng xuân xưa còn lại nét thu tàn ...
Người có lần qua vội chuyến đò ngang .
Chừ ngoảnh lại mênh mang trời tuyết trắng ...
TTM nhìn tôi : " Rất cám ơn bạn về những ngày vừa qua ...Hẹn gặp lại bạn vào một ngày nào đó ..."
Tôi siết tay chào : " Ừ ..hẹn gặp lại ..." nhưng lại nghĩ thầm : " Gặp lại...nhưng ... biết đến bao giờ ...?
Tuyệt vời ! Thâm thía ! " Dáng xuân xưa còn lại nét thu tàn
Hướng Dương hân hạnh được tem vàng bài viết thật cảm động của anh nè
Trả lờiXóaHD cũng vậy, chỉ biết quê có vài năm thôi, nhưng hình như giòng máu dân Quảng đã có sẵn trong người rồi nên lúc nào cũng nhớ về xứ Quảng anh ạ.Các con giờ chẳng đứa nào biết đến quê Nội , Ngoại như trong bài anh viết, cũng buồn, anh nhỉ
Cám ơn HD . Thôi cũng đừng buồn nữa . Cuộc đời luôn là như vậy .Mỗi người đều có một quê hương trong trí nhớ ...Vậy là đủ rồi .Chỉ đáng thương cho những kẻ nào không hoặc chưa từng có một quê hương ... Khoảng năm 1974 tôi có ở VT một thời gian . Cũng rất thích nơi đó ...Chúc HD an vui .
XóaKhỏe luôn chứ Cao Thông ơi !
Trả lờiXóaRất vui thấy bạn ghé thăm .Cám ơn bạn mình vẫn khỏe .Vẫn ghé đọc bài của bạn thường xuyên ...Chúc an vui nhé .Thân mến .
XóaCây đa ngàn năm" ở chỗ mô?
Trả lờiXóaTrên trăm thì gọi là ngàn ,
XóaThương cây đa chịu tiếng oan : " quá già "
Lạ gì du lịch xứ ta ,
Lại thêm miệng lưỡi mấy cha xe thồ .
Vẽ vời để chặt tiền đô ,
Bạn ơi ! còn hỏi chỗ mô làm gì ...Hì hì ...
Trên đường Hoàng Sa đi về hướng Sơn Trà khoảng 3,5 km rồi quẹo phải .Cây đa ở ngay cuối đường cụt ...Đường đi lên rất hẹp và lại leo dốc nên bạn phải " khá tua cẩn thận " Hề hề ...