Không biết vì sao hình ảnh tôi dán minh hoạ cho bài viết này đã bị xoá , chắc do bản quyền , nên tôi dán hình cảnh tuyết rơi sau nhà bạn T.C. Thuận . Ảnh này thuộc bản quyền của bạn mình nên chắc không sao hỉ .
Mấy
ngày vừa qua nắng ráo nên tâm trạng cũng khá dễ chịu , sáng nay lại mưa
nhỏ ...Kể ra mưa kiểu này thì cũng chẳng sao chỉ hơi khó chịu vì nếu
không mặc áo mưa thì ướt mà mặc vào lại thấy vướng víu ...Nhiều lúc nghĩ
mà hối bởi vì mình đã tự làm khó cho mình đồng thời cũng trách thầm cái
lão Ngân đen và lão Thuận...mấy năm trước mình đâu có cái nỗi khổ phải
thi đua viết bài cho đạt chỉ tiêu bà xã giao phó ...bờ lốc tạo ra để đó
cho vui , lâu lâu vào liếc sơ ,viết vài ba câu tào lao ,không thèm bận
tâm đến chuyện yahoo đau đầu sổ mũi ...bởi vậy thân tâm thường lạc chứ
không thường mặn ...còn bây giờ cứ hễ ngày nào không gõ gõ , kích kích
là y như ngày đó ăn cơm không biết ngon , ngày nào yahoo trở chứng là
mình cũng đau theo , ngày nào bà xã bước vô phòng máy mà chưa có bài mới
là tái xanh mày mặt , gãi đầu gãi tai xin lỗi rối rít : " Tại , bị ,
anh bận quá , anh không có hứng ...anh đang suy nghĩ ..." Anh đang định
viết một lá thư gởi Trời bắt chước cụ Tản Đà ngày xưa : " Lúc túng toan
lên bán cả Trời ...anh thì không dám , anh chỉ muốn viết thư hỏi ý ngài
thôi ...
Trời ạ , con không đổ lỗi cho ngài đâu ..Vâng chỉ tại con còn nặng
nghiệp tham sân si , chỉ tại con ham hố nên phải chịu thôi ...nhưng cũng
xin ngài cứu con và chỉ cho con diệu kế hay phép màu để thoát khỏi cái
khổ cảnh trần gian này ...Vợ con bà ấy đọc cả cuộc đời con còn chưa đủ
sao bây giờ bà ấy lại còn đòi đọc cả mọi thứ trong đầu con , lỡ như bà
ấy đọc phải những trang con còn chưa kịp " đục bỏ " hoặc những trang con
cố tình dấu diếm thì chắc là to chuyện rồi ...con biết rằng để có một
độc giả trung thành cũng không phải là việc dễ dàng ...nhưng lạy trời
...bạn bè con đứa nào cũng ở xa mà đã ở xa thì " nước xa không cứu được
lửa gần " ấy là chưa kể có lão đã cao chạy xa bay và chắc chắn sẽ "bình
chân như vại " hoặc là đang chơi trò " tọa sơn quan hổ đấu " thôi thì
con chỉ còn biết khẩn cầu ngài , ngài chọn một trong hai cách : một là
ngài cứ mách nước cho con để ngày nào con cũng có bài nộp cho bà xã đọc
cho vui cửa vui nhà bởi con đã lỡ phong cho bà ấy cái chức " hồng nhan
tri kỷ " rồi , hai là ngài phải lôi mấy ông bạn tri kỷ của con về bắt
mấy ổng viết lời bình thì con mới có hứng mà viết tiếp chứ hiện nay mấy
ổng bỏ mặc con , giống như " đem con bỏ chợ " mà chợ đời thì lắm chuyện
thị phi " ăn không nói có " " trở trái làm mặt " đủ thứ trên đời ...con
thì còn " trẻ người non dạ " nên chẳng biết ứng xử làm sao cho vừa lòng
người ... Nhiều khi con muốn viết chuyện bên Tây thì lại sợ người ta
cười rằng : " Lão thì biết gì chuyện Tây mà nói , cả đời lão cứ quanh
quẩn xó nhà giống như " gà què ăn quẩn cối xay " giỏi lắm thì lão chỉ
biết vào google "xớt " trên mạng rồi thêm bớt một chút ...chuyện đó khối
người làm rồi mà người ta làm tốt hơn lão nhiều vì người ta có máy móc
hiện đại hơn lão , người ta có thời gian hơn lão , cái đầu người ta to
hơn lão ..." Nghĩ thế nên con định viết chuyện bên Tàu nhưng thấy cũng
không ổn " phim Tàu đầy dẫy trên truyền hình ,trên băng đĩa ,hàng Tàu
tràn ngập thị trường lão muốn bao nhiêu mà chẳng có , trẻ con bây giờ
biết chuyện bên Tàu còn rành hơn chuyện bên ta , lão được bao nhiêu hơi
mà bày đặt , lại nữa chuyện đó thì đã có ông bạn Văn Bình ông ấy lo rồi
con không dám xâm phạm tới phần lãnh địa của ổng bởi vì dù sao con cũng
có học đôi chút chữ nghĩa thánh hiền ..." Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân "
con tuy không phải quân tử Tàu , chẳng phải quân tử Tây nhưng con cũng
biết thế nào là đạo nghĩa giang hồ ..Những chuyện " ỷ mạnh hiếp yếu " là
con không làm , những chuyện " cưỡng từ đoạt lý " ," cả vú lấp miệng em
" con cũng không làm . Cứ nghĩ như vậy là con đã thấy cụt hứng rồi
...lẩn quẩn một hồi con lại định viết chuyện bên Ta nhưng chuyện bên Ta
cũng vô cùng rắc rối ...
Thuở
xưa con học lớp 6 đã học chuyện Tấm Cám , tính ra bây giờ cũng đã gần
50 năm rồi , mấy cái chuyện cổ tích truyền khẩu ấy xét cho cùng cũng chỉ
chuyên chở một đạo lý muôn đời là khuyên người ta nên làm lành tránh dữ
chứ chẳng phải chuyện văn chương gì to tát lắm ,những chuyện " tù lì
tám tiền " chẳng hạn , có đứa con nít nào mà ngu đến nỗi cho là chuyện
thiệt ...nếu cảm thấy không hợp với khẩu vị trong thời đại mới này thì
cứ mạnh dạn cắt , chọn chuyện khác đưa vào , kho tàng văn học bình dân
của chúng ta vô cùng phong phú , hơi đâu sửa tới sửa lui làm gì cho nó
mệt ...không khéo lại trở thành chuyện" cổ kim tích " , khó phân loại ,
và cũng khó kêu ...để thì giờ làm chuyện khác lợi ích hơn ...Vậy mà
hình như mấy thầy còn đang bàn cãi dữ lắm ...Con vốn không dám làm mích
lòng các thầy cô nên chỉ dám nghĩ trong bụng thôi chứ chẳng bao giờ dám
nói ra ...những chuyện thưởng Thiện phạt Ác vốn biểu lộ khuynh hướng
hướng thiện của con người nhất là người bình dân ...Cũng là cách để họ
giải tỏa ức chế ...thế thôi ...Điều quan trọng nhất để giáo dục cho trẻ
con không làm điều ác đó là cha mẹ chúng và những thế hệ người lớn chung
quanh chúng không làm điều ác và biết đối xử với nhau tốt đẹp hơn chứ
không phải chỉ vì một nhân vật trong chuyện cổ tích ...Sở dĩ con phải
dài hơi phân trần ở đây là để cho Trời thấy rằng muốn viết văn , làm thơ
cũng không đơn giản mặc dù trên bờ lốc này con chỉ viết cho vui , nhưng
không khéo từ chỗ " giải trí "con lại trở thành " bận trí " mất ...
Mới viết tới đây thì Trời đổ mưa lớn , thôi thì phải tạm gác lại , lo
xử lý những việc trước mắt đã ...Câu chuyện này vì thế chưa có hồi kết ,
mong các bạn thông cảm
Thôi thôi đừng có kêu trời
Cứ lo sản xuất văn chơi (như) Tản Đà... đi...