Gần đây bận rộn với những " tư gia vụ " gồm những cuộc liên hoan , tiệc tùng , ca rao ké với mấy vị em út và cháu chắt ở xa về rồi lại còn phải dự những vụ thôi nôi , đầy tháng , sinh nhật , húy nhật ...liên tù tì nên thời gian cứ bị xé lẻ chẳng tập trung được ...vì thế hễ rảnh được một chút là ghé vào mạng nhưng chủ yếu đọc nhiều hơn viết ...Nhưng cũng nhờ thế mà phát hiện được nhiều blog thú vị ...Quả đúng như người xưa có nói : " Cao hơn chút nữa cao hơn chị ..." Thế giới bờ lốc có những hạn chế nhưng cũng có những ưu điểm riêng của nó ...Đọc báo giấy thì được cái thông tin nóng hổi nhưng nó lại làm mình dễ bi quan vì nhìn đâu đâu cũng thấy những cái tít kinh khủng quá ...nhất là những vụ án " tình , tiền , tù , tội ..." những lão Nhạc bất Quần và Đông Phương Bất Bại của cuộc đời thực lộng hành còn hơn cả trên phim ảnh và trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung ...Nói chung dân viết bờ lốc không bị đồng tiền làm tình làm tội nên có vẻ vô tư trong suy nghĩ và cách viết ...Dĩ nhiên có nhiều vị cũng còn bị chữ Danh nó đẩy lên kéo xuống nhưng xét cho cùng việc đó cũng chẳng chết anh tây , thằng tàu nào ...thế vẫn còn hơn cả ngày ngồi ở bờ bụi để " một trăm em ơi ,chiều nay một trăm phần trăm ..." . vẫn còn hơn là giong xe trực chỉ Quất lâm để mà quất đến mềm xương rồi về nhà làm khổ con khổ vợ ...Giá như chị yahoo tử tế đừng đau đầu sổ mũi , đừng nổi hứng bất tử mà ném những entry và các lời bình vào sọt rác thì có thể nói thế giới bờ lốc đúng là " Thiên đường nơi hạ giới " bởi vì các mối quan hệ trên bờ lốc thường rất lịch sự từ cách xưng hô cho đến những lời chia sẻ ...
Nhờ có bờ lốc mà hơn một năm qua mình mới có dịp gặp lại những " lão bằng hữu " từ thời xửa , thời xưa ...nhờ có bờ lốc mà mình mới được bàn bạc thảo luận những chuyện văn nghệ ,văn gừng , văn chương thơ phú để xả bớt cái Nghẽn chứ nói chuyện với đầu gối mãi thì e có lúc đầu gối cũng phải mòn ...Hồi còn nhỏ mình cứ mê hai cái chữ " ký giả " nên ao ước lớn lên sẽ được làm nghề báo nhưng càng lớn cái ước mơ ấy càng lúc càng nguội dần khi thấy cái cảnh chen lấn , xô đẩy đến tội nghiệp của những phóng viên khi đi săn tin ...trông y chang mấy bác xe thồ ở bến xe mỗi khi có xe hàng về bến ...Thôi thì cứ nhờ chị yahoo để gởi gấm tâm sự trước :" Những điều trông thấy mà đau đớn lòng " ...bởi vì chẳng riêng gì xứ ta mà ở tận bên Tàu cũng có nhiều vị " học giả " nhưng lại có vẻ hiểu biết và có lương tri hơn cả những kẻ " học thiệt " . Ừ ..à ..mà cũng đúng thôi , bởi vì những kiến thức của các học giả này có được là do họ tìm tòi ,nghiên cứu ,tư duy mà có ... còn những kẻ học thiệt thì do học thuộc lòng mà ra ...cái khác nhau là chỗ đó ...Hi hi ...
Đẻ ra rồi lại lấy gì ...mà nuôi ?
Nhà giàu...con cái mập cui !
Lo con còn cực...lại xui nhà nghèo !
Đây vì ...ngon ngọt nên theo
Bây giờ hối.....hận muốn treo cổ...thầy !
Văn chương đâu có đòi ăn uống gì .
Lẽ nào ...bác định vu ...qui ,
Mình làm mình chịu nỡ đi oán ...thầy .
Kể từ ngày ấy đến nay ,
Bao nhiêu khách khứa đêm ngày vào ra .
Rõ ràng đỏ thịt , thắm da ...
Nhìn hình bác ...trẻ như là hai mươi .
để ông hàng xóm ...đêm ngày lo xa
Sợ Thầy không biết đường ra
Ba chân bốn cẳng chạy ra chạy vào
Văn chương nay đã dồi dào
Hết lo đối khẩu ... một mình thầy Cao