Trích đoạn 1 :
Triết lý sống của Chuck Feeney có thể rút gọn trong câu nói sau đây: “Con người ta phải dùng sự giàu có của mình để giúp người khác. Tôi cố gắng sống một cuộc sống bình thường, đó là con đường tôi đã trải qua và trưởng thành. Ngay từ đầu, tôi đã làm việc cật lực nhưng không phải để làm giàu”.
Trích đoạn 2 :
Thời điểm năm 2004, khi Văn phòng Đông
Tây Hội Ngộ ở Đà Nẵng gửi ra Huế 30 trẻ em nhờ ông mổ tim. Sau đó một
đoàn của Đông Tây Hội Ngộ đến bệnh viện gặp giám đốc bệnh viện để cám
ơn. Một người có mặt trong đoàn hôm đó hỏi: “Bây giờ bệnh viện muốn giúp
gì không?”. Trả lời: “Khoa Nhi của bệnh viện đang xuống cấp nghiêm
trọng, cần phải xây mới”. “Cần bao nhiều tiền?”. “Khoảng 1 triệu USD”.
“Xây dựng trong bao lâu?”. “Khoảng 2 năm”. Và người đó là tỉ phú Chuck
Feeney, ông đồng ý tài trợ và ông rất vừa ý khi dự án Khoa Nhi được xây
dựng đúng 2 năm như cam kết trước đó. Triết lý sống của Chuck Feeney có thể rút gọn trong câu nói sau đây: “Con người ta phải dùng sự giàu có của mình để giúp người khác. Tôi cố gắng sống một cuộc sống bình thường, đó là con đường tôi đã trải qua và trưởng thành. Ngay từ đầu, tôi đã làm việc cật lực nhưng không phải để làm giàu”.
Trích đoạn 2 :
Đã một tuần lễ kể từ khi bác Ân nhà mình dọn mấy món " độc hơn thịt vịt " trong cái "phòng vàng " của khối 6471 PCT chúng ta mà vẫn chưa thấy anh em động đũa ...Hôm ấy tôi tình cờ ghé qua , nghe bác Ân mời nên cũng lướt quanh xem thử ...Đúng là : " nghề ăn cũng lắm công phu " ...Người bình dân mình đã xếp " bộ môn ăn " ở vị trí cao nhất trong tứ khoái
quả thật cũng đúng thôi bởi vì nếu không ăn thì làm sao mà sống ...Cơ thể chúng ta luôn phải cần năng lượng để vận hành bởi vậy nếu có ai nói rằng họ không cần ăn thì đúng là nói láo ...Thánh nhân cũng phải ăn mới có sức mà phát biểu những chân lý để đời ...Các nhà khoa học cũng phải ăn mới nghiên cứu phát minh ra được những tiện ích phục vụ nhân loại ...Gia súc , gia cầm phải " ăn " mới lớn để cung cấp thịt , trứng cho loài người " ăn " trứng và thịt của chúng ...Bản trường ca " ĂN " sẽ kéo dài lê thê từ đời này qua đời khác , kỷ nguyên nọ đến kỷ nguyên kia cho đến khi nào loài người chế tạo được một loại thuốc men gì đó mà chỉ cần uống 1 viên là đủ sống cả đời không cần phải "ăn " nữa ...Hiện nay thì chưa , cũng có nhiều người thử thay thế cách ăn bằng cách " uống " nhưng xem ra cách này không mấy hiệu quả vì người " uống nhiều " thì : " ăn ít " chứ chưa đạt đến cái chuẩn " không ăn " Đôi khi cái " uống " lại rầy rà hơn cái " ăn " nữa nên thôi ... chúng ta cứ tạm chấp nhận chuyện "ăn " như là một chuyện đương nhiên phải vậy , không cần phải bàn cãi lôi thôi gì nữa ...Chuyện cần bàn cãi có thể chỉ là : " ăn cái gì và ăn như thế nào ? Vậy thôi ...
Ca dao Việt Nam có câu : " Miếng ăn là miếng tồi tàn , Mất ăn một miếng ,lộn gan lên đầu " Xem ra tầm quan trọng của cái sự " ăn " không phải là nhỏ ...Một câu ca dao chỉ có 14 chữ nhưng chất chứa cả một chân lý vĩnh cửu như thế đã chứng tỏ rằng người bình dân chúng ta có một đầu óc cực kỳ thông minh và một cái nhìn trào phúng , hóm hỉnh ...Họ vừa miệt thị , vừa ca ngợi cái chuyện ăn ...Tất nhiên không phải vô duyên vô cớ mà họ có cảm hứng để sáng tác ra câu ca dao ấy , tiếc là tôi không có tư liệu gì về xuất xứ , nguyên lai của nó ...Nếu nói gần hơn một chút thì tôi có thể dẫn chứng được chẳng hạn như thi sỉ Tản Đà ...Hồi còn học phổ thông tôi rất thích những bài thơ hay của tác giả này như bài " Tống biệt " bài " Thăm mả cũ bên đường " bài " Thề non nước " Giọng thơ ông nhẹ nhàng , hóm hỉnh mà chua chát , khinh bạc mà rất trữ tình ...Nhưng ở đây tôi không nói về thơ ...bởi vì nó không liên quan đến cái chuyện " Ăn " mà tôi đang viết ...Tôi chỉ nhớ một câu nói thú vị như sau : " Đồ ăn ngon , chỗ ngồi ăn không ngon , không ngon . Đồ ăn ngon , chỗ ngồi ăn ngon , không được người cùng ăn cho ngon , không ngon ..."
Trở lại với câu chuyện tôi đang nói , tôi thú thật khi đọc bài viết mà bạn Ân đã post lên hôm ấy thì gần như tức khắc tôi liên tưởng đến câu nói của cụ Tản Đà , sau đó mới đến những chuyện liên quan đến cái " ăn " mà tôi đã từng được đọc hay nghe kể chẳng hạn như : " nỗi ám ảnh về cái ăn " trong " Tình yêu cuộc sống " của Jack London hoặc những yến tiệc thời Từ Hi Thái Hậu với những bàn ăn có đến 108 món ...Ăn , ăn , ăn ...Trời ơi là trời ...tại sao ông Trời lại bắt con người phải " ăn " ,,,Chính vì " ăn " mà con người mới sa vào tội ác ...Ông Adam cũng chỉ vì " ăn trái cấm " nên mới khiến con người rơi vào cảnh luân hồi nghìn kiếp chẳng siêu sinh ....
Bài đọc thêm : VĂN HOÁ VÀ VĂN MINH
Thứ 4, 08/2/2012, 13:35 Nguồn : Website Vinacam .
Tiết kiệm như... tỷ phú - Bài 3: Tỷ phú không nhà
Vị tỷ phú không nhà Chuck Feeney |
Chuck
Feeny là một người Mỹ gốc Ireland sinh ngày 23/4/1931 tại Elizabeth,
bang New Jersey, Mỹ. Bố ông là một công nhân còn mẹ là y tá. Feeney lớn
lên trong một khu dân cư dành cho tầng lớp công nhân. Thời trẻ, Feeney
kiếm tiền bằng đủ mọi việc, như đi gõ cửa từng nhà để bán thiệp Giáng
sinh, dọn tuyết trên các đường lái xe vào nhà, nhặt bóng trên sân golf.
Có lẽ chính cuộc sống khó khăn hồi nhỏ đã làm nên một Feeney thích
kiếm tiền trong thử thách nhưng lại không muốn chi tiêu quá nhiều cho
bản thân.
Bắt con đi làm... bồi bàn
Sau khi phục vụ trong quân ngũ, làm
người trực tổng đài cho Không lực Mỹ tại Nhật trong Chiến tranh Triều
Tiên, Chuck Feeny tốt nghiệp Đại học Cornell và cùng với người bạn học
Robert Miller tạo dựng sự nghiệp cùng bằng việc bán rượu miễn thuế cho
lính thuỷ Mỹ ở các cảng trên Địa Trung Hải trong những năm 1950.
Nhân cơ hội du lịch bùng nổ sau chiến
tranh, họ dựng lên thương hiệu cửa hàng miễn thuế (DFS) ở các cửa khẩu
và trở thành hệ thống bán lẻ rượu, thuốc lá và những mặt hàng xa xỉ
phẩm số một thế giới. Doanh số của DFS hiện đạt 3 tỉ USD/năm.
Chuck Feeney thường nói
ông quý trọng tiền bạc nhưng rất ghét phung phí nó. Quan niệm sống này
ông đã cố gắng truyền lại cho 5 người con từ lúc chúng còn bé. Mặc dù
có tiền, ông vẫn làm việc miệt mài và không muốn con ông trở thành
“những đứa con nhà giàu hư hỏng”. Ông yêu cầu con trai đi làm hầu bàn,
con gái làm bồi phòng khách sạn hoặc thu ngân trong các kỳ nghỉ hè.
Chuck Feeney luôn
tranh thủ mua quần áo khi giảm giá, dùng bao nylon đựng giấy thay cho
cặp da đi làm. Ông thích mua kính ở cửa hiệu bình thường hơn là các nhãn
hàng thời trang. Đồng hồ ông đang đeo là một chiếc dây nhựa với giá rẻ
bèo 15 đô la. Và tất nhiên ông không bao giờ màng đến việc đi máy bay
hạng ghế cao cấp.
|
Khi đến New York, ông ăn tối bằng cách
mua gà rán ở vỉa hè. “Ăn ngon ư? Tại sao lại phải vào một nhà hàng và
trả 100 đô la cho một bữa ăn tối trong khi tôi cũng nhận được sự phục
vụ như thế với giá 25 đô la”. Hay “Thật luôn khó cho tôi khi cố hiểu
tại sao người ta cần đến ngôi nhà 3.000 m2 hoặc khi có ai đó
chở tôi trong chiếc Cadillac sáu cửa, bởi ghế của nó có khác gì ghế
trong taxi đâu”, Feeney trả lời trong cuộc phỏng vấn hiếm hoi với tờ Business Week.
Hàng tỷ đô la để làm gì?
Qua nhiều năm, tài sản của Chuck
Feeney cứ lớn dần lên. Nhưng thay vì hưởng thụ ông lại tặng hàng tỉ đô
la thông qua các hoạt động từ thiện trong suốt 20 năm qua mà không một
ai biết. Kể cả các tạp chí kinh tế chỉ biết ông có hàng tỉ USD nhưng lại
không biết ông đã chuyển hầu hết tài sản cho quỹ từ thiện của mình,
chỉ giữ lại 1 triệu đô la để nuôi dưỡng 5 đứa con, 4 gái và 1 trai.
Năm 1982, ông thành lập quỹ bác ái Đại
Tây Dương (Atlantic Philanthropies, gọi tắt là A.P) đặt trụ sở ở
Bermuda để khỏi phải khai báo với nhà chức trách Mỹ. Ông làm việc này để
che giấu tài sản và các hoạt động từ thiện của mình. Ông giao cho
Harley P.Dale, một giáo sư luật, làm giám đốc điều hành mọi hoạt động từ
thiện của ông. Những khoản tài trợ được chuyển qua séc giấu nguồn gốc.
Hầu hết những người được hưởng không bao giờ biết tên ân nhân của
mình.
Và giờ khi đã ở tuổi ngoài 70, Feeney
mong muốn Tổ chức từ thiện của mình sẽ dùng nốt số tiền còn lại làm từ
thiện trong khi ông vẫn còn sống. Ông thích dùng một câu tục ngữ của
người Xentơ để nói về sự cấp thiết này: “Không có túi đựng tiền trong
tấm vải liệm”.
Nếu như bạn có thể bắt gặp vô số bài
báo viết về hoạt động từ thiện của vợ chồng Bill Gates hoặc Warren
Buffett thì gần như chẳng ai biết gì về Feeney. Không có vụ kiện cáo với
Robert W. Miller khi bán cổ phần trong DFS, sự hào phóng, lòng nhân ái
của ông mãi mãi không ai biết đến. Bất đắc dĩ trước tòa, ông phải tiết
lộ các hoạt động từ thiện của mình.
Trong tâm trí của
nhiều người, Chuck Feeney thực sự là một “vị thánh” thời hiện đại. Nhà
báo Conor O΄Clery đánh giá trong cuốn sách “The Billionaire Who Wasn΄t:
How Chuck Feeney Secretly Made and Gave Away a Fortune” (tạm dịch Tỉ
phú không tiền: Chuck Feeney đã bí mật kiếm và cho của cải đi như thế
nào) rằng, Feeney có lẽ là một trong những nhà hảo tâm vĩ đại nhất
trong lịch sử của nước Mỹ.
|
Thời điểm năm 2004, khi Văn phòng Đông
Tây Hội Ngộ ở Đà Nẵng gửi ra Huế 30 trẻ em nhờ ông mổ tim. Sau đó một
đoàn của Đông Tây Hội Ngộ đến bệnh viện gặp giám đốc bệnh viện để cám
ơn. Một người có mặt trong đoàn hôm đó hỏi: “Bây giờ bệnh viện muốn giúp
gì không?”. Trả lời: “Khoa Nhi của bệnh viện đang xuống cấp nghiêm
trọng, cần phải xây mới”. “Cần bao nhiều tiền?”. “Khoảng 1 triệu USD”.
“Xây dựng trong bao lâu?”. “Khoảng 2 năm”. Và người đó là tỉ phú Chuck
Feeney, ông đồng ý tài trợ và ông rất vừa ý khi dự án Khoa Nhi được xây
dựng đúng 2 năm như cam kết trước đó.
“Các công trình tiếp theo như Trung
tâm Tim mạch với số tiền hơn 10 triệu USD, Trung tâm Đào tạo... đều do
tỉ phú Chuck Feeney và tổ chức Atlantic Philanthrophies tài trợ với
những câu hỏi và hình thức giữ chữ tín tương tự”, Giám đốc bệnh viên
Bệnh viện TƯ Huế hồi tưởng.
Triết lý sống của Chuck Feeney có thể
rút gọn trong câu nói sau đây: “Con người ta phải dùng sự giàu có của
mình để giúp người khác. Tôi cố gắng sống một cuộc sống bình thường, đó
là con đường tôi đã trải qua và trưởng thành. Ngay từ đầu, tôi đã làm
việc cật lực nhưng không phải để làm giàu”.
HUYỀN ĐINH
(Báo NNVN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét