Translate

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2013

GẶP LẠI NGƯỜI BẠN ĐIÊN

                   Tiếng thét thất thanh giữa đêm miên man

Có lẽ tôi đã quên hẳn K. như đã quên biết bao nhiêu điều  đáng nhớ trong đời ...May mắn cho con người là người ta có trí nhớ nhưng lại cũng có khả năng quên ...Thật không thể tưởng tượng nổi nếu người ta không thể quên những điều không nên nhớ ...Tôi đã quên K. như đã quên chính mình vào một lúc nào đó ...Vậy mà trưa nay bổng nhiên K. lại xuất hiện , khi tôi đang ngồi lật giở mấy tờ tạp chí Xuân tìm bài đọc ...Khuôn mặt K. vẫn thế , gầy , đen và vẫn mang một vẻ vừa bí ẩn vừa hoang dại như thường thấy ở những người mất trí ...Có điều hôm nay K. không nhìn tôi , cũng không hỏi mua thuốc ...K. cứ nhìn vào những bìa sách và tạp chí mà chúng tôi bày trên sạp một cách chăm chú rồi hoa tay múa chân như thể đang nói chuyện với những quyển sách ...Tôi ngồi yên lặng , quan sát và tự hỏi : Phải chăng cái ký ức của thời học sinh , sinh viên vẫn còn đọng lại trong tâm trí của K. những nếp gấp mơ hồ ...Và phải chăng cũng chính nhờ vậy mà cái " điên " của bạn ấy thật hiền lành , khác hẳn những người điên khác ... Bài viết dưới đây tôi đã đăng ở yahoo và đã định không đăng lại nữa nếu không gặp lại K. trưa nay ...

( Tôi thực sự không biết rõ điều gì đã xảy ra đối với bạn ấy , chỉ biết rằng khi tôi từ công trường về ,gặp lại bạn ấy cách đây chừng ba mươi năm thì bạn ấy đã mất trí , có một điều kỳ lạ là hình như K. vẫn nhận ra tôi một cách mơ hồ ...Thỉnh thoảng ghé quầy tôi để mua thuốc lá nhưng ít khi đủ tiền nên bạn ấy chỉ ghé vào lúc có tôi ngồi trực quầy ...Đó là điều tôi vẫn băn khoăn tự hỏi vì hồi ấy trong lớp không chỉ có một mình tôi vậy mà không còn ai  nhớ gì về bạn ấy ...Vài người quen bảo với tôi rằng bạn ấy đã từng học ở Y Khoa Huế ...Tôi chỉ biết có thế ...Tại sao vậy nhỉ ...thật khó hiểu  , khoảng cách giữa tỉnh và điên có vẻ thật mơ hồ ...Tôi viết bài thơ nhỏ này như để làm chứng tích về một cuộc đời , một người bạn học cũ  đang tồn tại nhưng không hề tồn tại .... )

Bổng dưng buồn , bổng dưng vui ,
Bổng dưng mà cứ khóc , cười vì ....điên.
Ngày : đi ...với cõi trời riêng ,

 Đêm : về ...thấm mỏi trong thiên sử đời .
Một mình ...nghe gió giữa trời ,
Cất cao tiếng hát ... hòa lời quàng xiên .
Ừ ...thì cũng chỉ là điên ,
Sáu mươi năm : kiếp thần tiên lưu đày .?
Hang cùng ngõ hẻm ai hay ,
Một mình .... đi nhặt tháng ngày trần gian .

Nhìn nhau , nghe  nỗi bàng hoàng ,
Hình như  có chiếc lá vàng chợt rơi ....

2 nhận xét:

  1. Lúc còn ở Đà Lạt HD cũng biết một chị như vậy , chị rất hiền.
    Tuy bị gọi là điên... nhưng khi mua hàng rất lịch sự, ít nói và trang phục lúc nào cũng chỉnh tề
    Không hiểu sao người ta lại bảo là điên
    Người ta bảo tại học nhiều quá...
    Nhưng bảo chi ấy điên thì HD thấy tội và thương cho chị ấy lắm, anh ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không chừng họ cũng đang thương cho chúng ta cứ lặn ngụp hoài trong biển khổ . Có khi mô họ đang nhủ thầm :
      " Quẩn quanh nghĩa vụ nghĩa mùa ,
      Tại răng thấy Phật , thấy chùa không tu .
      Trái tim cứ đập lu bù ,
      HIẾU , TRUNG , ÂN , NGHĨA , TÌNH , THÙ , CÓ , KHÔNG !!!
      Sao không bỏ chốn bụi hồng ,
      Hát câu tiếu ngạo cho lòng khoẻ re ...." phải không HD ?

      Xóa