Ngôi trường cũ trong gió chiều chớm lạnh .
Vẫn một mình kiêu hãnh đếm thời gian .
Màu phượng tươi ... hay máu ...của son vàng !
Đang đổ giọt xuống từng trang ký ức.
Chân hoang lạc từ theo dòng xuôi ngược .
Bước trong mơ nên nhịp bước sai dần .
Buổi quay về đời đã cạn thanh xuân .
Thèm gặp quá những tình thân thuở ấy .
Những bè bạn ...cùng một thời si dại .
Đuổi nhau theo những mái tóc qua đường .
Hay âm thầm giữ mãi một mùi hương .
Trong tập vở... lời thương chưa dám ngỏ .
Buổi quay về : một góc trường xiêu đổ .
Nắng quên soi viên ngói vỡ vô tình .
Cây sao già ...đổ lá giữa mùa xanh .
Nên mất dấu hành trình thăm dĩ vãng .
- Từ mái trường con người háo hức ra đi...Đi 1 vòng cũng ngót mấy mươi năm trời mới nhớ đến ngày còn cần phải gặp nhau,còn có bao điều muốn nói.Tình bạn chung 1 mái trường lúc nào cũng thơ dại và trong sáng khó tìm thấy ở ngoài đời.Mừng là bạn còn kịp"sưởi lại chút nắng sân trường".Tôi cũng đã có vài dịp họp mặt bạn học C.3,đó là giây phút kỉ niệm ùa về làm người ta thấy đời đáng sống quá ,phải không bạn?
- Tôi đã khóc khi đọc thơ của bạn Giọt buồn rơi mờ xóa cả ngày vui! Thuận
- Bạn ơi, Ngôi trường cũ trong gió chiều chớm lạnh . Vẫn một mình kiêu hãnh đếm thời gian . chỉ là kí ức, chỉ còn là nỗi yêu thương và nhớ tiếc của chúng ta. Hai câu thơ của bạn có giọng thơ kiêu hãnh thật đấy, nhưng đó là kiêu hãnh trong sự nuối tiếc tuổi thơ, tuổi thanh xuân, tiếc xót cho những gì gọi là văn hóa trong bạn và trong tôi. Còn thực tại chỉ là nỗi đau : Buổi quay về : một góc trường xiêu đổ . Nắng quên soi viên ngói vỡ vô tình .