Translate

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

HÀ BÁ LẤY VỢ .

             

1.--Nhận được tin nhắn của bác Ân là sáng nay sẽ gặp nhau tại quán Forever để bàn về việc tổ chức họp mặt thường niên của khối CHSPCTĐN 6471 vào lúc 09 giờ tôi cảm thấy có điều không ổn bởi vì  nó trùng vào lịch trực cơ quan hàng tuần của tôi ...  Chuyện gì thì có thể du di được chứ cái công tác trực quầy mỗi tuần có một lần thì không thể bỏ được , lại nữa trước đây gần một tháng tôi đã báo cáo rành mạch với " vị phụ nữ " nhà tôi rằng : " Trong tháng 3 này anh bị cấn 2 cái chủ nhật , không trực được đó là ngày 24 tháng 3 họp mặt cựu học sinh và ngày 31 tháng 3 làm lễ cải táng bà nội về quê ...Em liệu mà thu xếp ..." Vợ tôi bảo : " Được thôi , anh không cần phải bận tâm ...Em tự thu xếp được ." Câu trả lời ấy xem như một chữ ký cho cái đơn xin phép của tôi khiến cho tôi hí ha hí hửng ...Vì thế bây giờ nếu đột nhiên xin nghỉ đột xuất như thế này thì đúng là thiếu khí chất của một đại trượng phu ...Đó là chưa kể chủ nhật cuối tháng lại trùng vào ngày lễ Phục sinh năm nay ...Thói thường người ta thích kẻ khác hy sinh cho mình chứ ít người nghĩ tới chuyện hy sinh cho người khác bởi vậy đôi khi cái sự hy sinh trở thành một từ ngữ sáo rỗng nhất là trong cái thời buổi vàng thau lẫn lộn của cái cơ chế thị trường này ...khi mọi thứ đều được đặt lên bàn cân và máy tính để mà cân đo đong đếm ... Tôi vốn không muốn lạm dụng lòng tốt của bà ấy để mà đặt yêu sách này nọ dù biết rằng trong số một nghìn rưỡi cái chủ nhật còn lại mình đã tiêu hết năm mươi mấy cái trong năm vừa rồi ...vì thế phương án tối ưu vẫn là " đàm phán " trên tinh thần " tôn trọng và hiểu biết " lẫn nhau ..." Em ơi ! cái bác Ân này thật là ... "
 Vợ tôi ngạc nhiên : " Gì vậy anh ? " Tôi làm ra vẻ như đang khó xử vì không biết " bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn " rồi cuối cùng cũng giả bộ : " Không được , thôi kệ mấy lão , mấy lão họp xong rồi thông báo cho mình cũng được ...Cái chính là buổi họp mặt tuần tới chứ chuyện họp bàn này thì " không mợ chợ cũng đông " em nhỉ ? " Vợ tôi hỏi tiếp : " Họp bàn cái gì ? " Tôi đáp : " Thì bàn việc tổ chức buổi họp mặt tuần tới đó .." Giọng của tôi hình như có chút gợi ý khiến vợ tôi nhận ra ngay ...: " Mấy giờ họp ? " Tôi làm ra vẻ như đang bị ép uổng : " Chín giờ ...nhưng chắc mấy bạn ấy sử dụng giờ cao su thì cũng phải chín giờ rưỡi mới bắt đầu ...Em xem có thể về sớm một chút được không ? " Quả nhiên " cá đã cắn câu " ...Vợ tôi suy nghĩ : " Chín giờ rưỡi hả ? ...Ờ thôi được ... để đó em tính ..." .


                    Bê dâng cúng “thần xà” được trang trí rực rỡ.  


                  

 2..-- Trong khi tôi đang bàng hoàng vì mới vừa đọc  bài báo " vợ một bí thư xã ở Bà Rịa Vũng Tàu giết người ,chặt xác rồi đốt , xong đem chôn để phi tang  và còn  tò mò đọc tiếp bài báo về " Thần xà ở miếu Vạn Phúc " ...Những sự việc tôi không nghĩ rằng nó có thể xảy ra ở cái thời đại văn minh tiến bộ này vậy mà cứ càng ngày nó diễn ra càng nhiều khiến dù không muốn mà vẫn cứ phải nghe , phải biết ...Tôi băn khoăn tự hỏi : " Điều gì đã khiến cho một người đàn bà trở nên ác độc như vậy ? Bà ta muốn xù món nợ hai trăm triệu và cũng muốn  bảo vệ cái " địa vị " của vợ chồng mụ ...Thế nhưng ...đó mới chỉ là một trong hàng trăm , hàng ngàn vụ án đã , đang xảy ra hàng ngày trên cõi đời này ...Tôi cần phải quên đi sau khi đọc để khỏi phải thở dài ...Phải trở nên vô cảm để khỏi tự mình đầu độc những niềm vui nhỏ nhoi mà mình đã phải gian nan lắm mới gầy dựng được ...Nhưng còn vụ " Thần xà " ? Con người đã học được gì từ cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật , đã học được gì trong việc bấm nút các loại phương tiện hiện đại như ti vi , tủ lạnh , máy giặt , máy tình ...những công tắc bóng đèn đủ loại ...và cả đến tên lửa nữa ...Cũng còn may là " thần xà " chưa đòi hiến tế những đồng nam đồng nữ , chưa đòi lấy vợ , lấy chồng ...chứ nếu không thì chắc đã có thêm không biết bao nhiêu nạn nhân cho những trò đùa quái ác của thần linh !? Tôi còn nhớ câu chuyện được đọc từ lúc nhỏ ...Ở cái xứ sở quê hương của các loại hàng mã , vàng bạc giấy tiền ấy mà từ thế kỷ thứ 5 trước công nguyên cũng đã có người như Tây môn Báo dám đứng ra dẹp yên cái nạn Hà Bá lấy vợ vậy mà cho đến bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi con người vẫn còn chen lấn nhau để cúi đầu , phủ phục trước một khối đá vô tri , một gốc cây , một con rắn chưa hề nhìn thấy ...Tôi không hiểu nổi . ..Người ta đang thờ lạy chính đồng tiền vì cho rằng  sự thờ lạy ấy sẽ đem lại lợi lộc ...

 Vợ tôi khẽ đập tay vào lưng tôi và cười : " Cô ấy mới điện cho anh bảo sao chưa thấy anh tới phải không ? " Tôi giật mình : " Đâu có ... anh nghĩ em không về kịp nên đọc báo cho qua thì giờ ..."
-- " Thôi đi đi kẻo mấy anh ấy đợi ...À đưa " cạt " điện thoại cho em ..." ( còn nữa )



Bài đọc thêm : Chuyện Tây môn Báo .


Chép từ Thư viện Thế giới trò chơi .

 

Ngụy Văn Hầu sai Tây Môn Báo làm Thái Thú trấn nhậm Nghiệp Quận. Đến nơi, ông thấy cảnh tiêu điều xơ xác, dân chúng thưa thớt hốt hoảng. Tây Môn Báo hỏi thăm vài người, họ bảo:
- Nghiệp Quận khổ vì Hà Bá cưới vợ!
Ông ngạc nhiên hỏi:
- Hà Bá cưới vợ ư?
- Hà Bá là thần sông Chương này. Thần rất thích vợ đẹp, mỗI năm bắt dân phải nộp một thiếu nữ nhan sắc, thần mới cho mưa thuận gió hòa. Nếu không thần sẽ cho bão lụt, dâng nước cuốn trôi nhà cửa.
Tây Môn Báo hỏi:
- Ai bày ra việc ấy?
- Bọn đồng cốt và Tam lão (Tam lão là ba ông lão già làng có uy tín, thay mặt chính quyền địa phương giải quyết việc làng). Dân làng ở đây rất sợ Hà Bá làm lũ lụt. Bọn đồng cốt, tam lão, hào trưởng bắt dân phải nạp mấy trăm quan tiền cúng Hà Bá cưới vợ. Mỗi năm chúng bắt đầu đi dạo, nhà nào có con gái thì chúng nói:
"Đáng làm vợ Hà Bá". Nhiều người sợ phải nạp tiền thật nhiều cho chúng, nhà không tiền thì phải nạp con gái. Chúng chọn ngày tốt bắt kẻ xấu số kia đi tắm sạch sẽ, mặc đồ đẹp cho ngồi vào thuyền cỏ đẩy ra giữa sông. Thuyền cỏ chìm, thiếu nữ ấy cũng biệt tích. Nhiều người không tiền đành trốn đi. Nghiệp Quận ngày càng thưa dân.
Tây Môn Báo nói:
- Hà Bá đã thiêng như vậy, thì hôm nào tới ngày Hà Bá lấy vợ cho ta biết để hợp sức mà cầu.
Đến ngày đó Tây Môn Báo mặc triều phục ra bờ sông, thấy hào trưởng, đồng cốt, tam lão và dân chúng cả ngàn kéo đến xem. Bọn tam lão đưa một bà đồng cốt đến, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo, theo sau chừng hai chục đệ tử, trang phục cực kỳ diêm dúa.
Tây Môn Báo bảo bà đồng:
- Hà Bá là Phúc thần thì phải tìm một thiếu nữ cho đẹp mớI được, coi cô gái này không xứng. Phiền mụ xuống nói với Hà Bá rằng, vâng mệnh quan Thái thú đi tìm một thiếu nữ nhan sắc sẽ
nạp sau!
Tây Môn Báo sai lính ném bà đồng xuống sông, ông ngồi im chờ đợi. Hồi lâu không thấy gì, Tây Môn Báo nói:
- Bà đồng này tuổi đã già không làm được việc, đi đã lâu mà không thấy trả lời. Các đệ tử giục bà ấy lên cho ta!
Nói xong bắt hai đệ tử nắm tay nhau nhảy xuống sông. RồI ông cũng ngồi im như trước. Một lúc, Tây Môn Báo lại nói:
- Sao lại không thấy lên?
Rồi sai hai đệ tử khác "đi giục", lại chê chậm, rồi lại bắt đi...
Tây Môn Báo nói với Tam lão:
- Họ là những người yếu đuối, ăn nói không rõ ràng. Phiền tam lão xuống nói cho minh bạch.
Tam lão không chịu đi. Tây Môn Báo hét:
- Đi mau, rồi về nói lại cho biết!
Lính lôi tam lão đẩy xuống sông. Mọi người khiếp sợ, Tây Môn Báo đứng chắp tay kính cẩn đợi chờ, hồi lâu nói:
- Tam lão cũng không xong việc. Phiền các hào trưởng vậy. Các hào trưởng cả sợ, vập đầu lạy đến chảy máu. Tây Môn
Báo nói:
- Nước sông cuồn cuộn, Hà Bá chỗ nào? Các ngươi hại không biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội ở vùng này. Phải đền mạng cho họ! Các hào trưởng vừa lạy vừa nói:
- Chúng tôi bị đồng cốt lừa dối.
Tây Môn Báo nói:
- Bà đồng chết rồi, từ nay kẻ nào nói Hà Bá cưới vợ ta sẽ trị tội. Còn bọn hào trưởng lấy của dân bao nhiêu thì phải trả lại cho đủ.
Từ đó việc đồng cốt ở Nghiệp Quận mới dứt.
LỜI BÀN:
Đồng cốt là một trong những việc mê tín của thời thượng cổ, thậm chí cho đến hôm nay trên Việt Nam nhiều nơi vẫn lén lút sinh hoạt. Chuyện cảm ứng chưa chắc đã không có nhưng nó
không sinh lợi cho nhân sinh. Qua truyện này ta thấy, đám đồng cốt là một lũ dã man, phi nhân cấu kết với đám cường hào để hạI dân, hại nước. Chúng lợi dụng lòng tín ngưỡng chất phác của dân đưa vào con đường mê tín. Tây Môn Báo đến Nghiệp Quận thấy cảnh vật tiêu điều buồn bã, dân tình không có sinh khí, những gương mặt héo hắt sầu thảm, hỏi ra mới biết nguyên nhân. Ông không vội vàng hấp tấp, hoặc ra lệnh bắt bớ, vì làm như vậy không thể hốt được trọn ổ, và cũng có thể va chạm sự tín ngưỡng cố hữu của dân. Hồi đó họ đâu phân biệt được đâu là tín ngưỡng và mê tín. Ông phải chọn cách trừng trị bọn dã man mà không ai phản đối, không va chạm đến tín ngưỡng của dân, mà còn làm cho dân ý thức được rằng bọn đồng cốt là lũ lường gạt, buôn thần bán thánh, là đám giết người cướp của một cách công khai, tội còn nặng hơn những tên cường đạo. Tây Môn Báo tham dự buổi lễ "Hà Bá cưới vợ", với vẻ tranh nghiêm kính cẩn, vẫn mặc đồ đại lễ và có một vài tên cận vệ mang hoa quả theo, vờ như tin Hà Bá cưới vợ là chuyện có thật. Cứ để mụ đồng nhảy nhót với gương mặt kiêu ngạo, như bao nhiêu lần kiêu ngạo trước đây. Viên Thái thú nhìn gương mặt cô vợ Hà Bá rồi lắc đầu nói: "Coi cô gái này không xứng. Phiền bà đồng xuống nói với Hà Bá rằng, vâng lệnh quan thái thú đi tìm một thiếu nữ nhan sắc sẽ nạp sau!". Vì Hà Bá ở dưới nước nên bắt bà đồng bỏ xuống nước, rồi ngồi đợi, vờ như bà đồng lên phúc đáp thật. Các bà đồng con son phấn diêm dúa, gương mặt tự đắc khi nãy với đôi mắt trắng nhợt, giờ có lẽ hơi xuống sắc, cũng lần lượt ra đi, mà không thấy Hà Bá đâu, cũng không thấy ai trở lại phúc đáp! Bây giờ dân chúng mới hiểu rằng, không có sự linh ứng nào ở đây cả. Rõ ràng bọn này là lũ lường gạt hại người. Tây Môn Báo đã làm cuộc hồi sinh cho Nghiệp Quận. Nếu giết những tên bất lương mà Nghiệp Quận vẫn còn "nước dâng cuốn nhà", thì dân chúng phải nghĩ là Hà Bá nổi giận, bởi vậy ông phải làm cho ra lẽ. Sử nói: "Tây Môn Báo cho quân lính hợp với dân chúng đào 12 con rạch từ sông Chương ra sông Hoàng Hà (cách nhau khoảng 120 km), nhờ vậy mà Nghiệp Quận không còn lũ lụt nữa. Đến đời Vũ Đế đời Hán, các quan nói làm đường cho vua đi, ra lệnh lấp các con kênh đó, dân chúng nổi lên phản đối, với khẩu lệnh "Phép tắc của bậc tiên hiền để lại không được thay đổi". Nghiệp Quận từ đó trở thành khu trù mật, dân cư sầm uất, là một trung tâm kinh tế lớn của Ngụy, nên người ta gọi là Nghiệp quận là Nghiệp Đô". Tây Môn Báo là ông quan sáng suốt và mẫu mực. Sử ký nói:
"Tây Môn Báo cai trị Nghiệp Quận dân không dám dối".


8 nhận xét:

  1. Mấy hôm nay qua nhà anh đọc truyện rồi về thôi
    Chúc anh và các bạn họp mặt vui vẻ nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn HD . Vẫn hay ghé khu nhà vườn yên tĩnh của HD và có nghe tiếng ngâm thơ sang sảng của nhà thơ nhưng không dám làm kinh động thế giới bạn bè của HD đang rất đông vui . Chúc HD an lành .

      Xóa
  2. uyên thâm. không giám nhận xét gì cả.kình gia chủ cháu về

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn đã ghé thăm và chia sẻ . Hôm nay lại đúng vào Ngày Hạnh Phúc Thế Giới vì thế tôi chân thành chúc bạn luôn được vui vẻ ,hạnh phúc .

      Xóa
  3. Cháu có nghe câu " hà bá lấy vợ " nhưng thiệt sự là chuyện chú kể, cháu mới đọc lần đầu đó. Hiểu thêm chút nữa.
    Riêng cái vụ chú " giả vờ cho cô sập bẫy ", cháu đọc mà tủm tỉm cười hì hì. chú cũng gian quá trời lun nghen !
    Mai mốt cháu gặp cô, cháu méc cô cho coi. hì hì
    Cháu thăm cô chú chút. Mai cháu về quên, đám hỏi nhỏ em cháu nè. Cháu khoe dí chú. Hì hì
    Cả nhà mình khỏe mạnh, vui vẻ thiệt nhiều nghen chú !

    Trả lờiXóa
  4. Ồ ...vậy là cháu tôi lại được dịp trổ tài nhiếp ảnh rồi . Nhớ chụp nhiều nhiều ảnh nghe cháu ...Thời gian trôi cũng nhanh thật cháu nhỉ ! Mới đó mà đã một năm qua rồi ...Hổm rày chú bị cảm nên đầu óc cứ lơ lơ lửng lửng ...ngồi vào máy một chút là thấy mắt hoa đầu váng nên không viết được gì ...Đọc mấy bài gần đây của cháu mà chẳng còm là cháu cũng biết rồi ...Bữa nay có vẻ khá hơn nhiều lại gặp lúc cháu ghé thăm nên rất vui ...Chúc cháu chuyến về quê kỳ này vui vẻ và may mắn nhé .

    Trả lờiXóa
  5. Thế bữa nay chú khỏe hẳn chưa ? Chú bịnh thì nghỉ, chứ lên máy hoài là càng đau đầu hơn đó chú. nói vậy, chứ cháu ở nàh buồn quá, nhiều khi mệt, cũng...lò dò vô ngó ngó rùi ra. Hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Rồi ...Cám ơn cháu . Bữa nay chú khỏe hẳn rồi . Bởi vậy chú mới đi dự họp mặt CHS rồi còn ngâm thơ và hát nữa cháu ơi ...Cũng may là sau khi nghe chú hát mà khán giả không ai bỏ về ...Không biết vì họ thấy tội nghiệp ca sĩ hay vì trong menu còn mấy món nữa mà nhà hàng chưa bưng lên ...Hi hi ...

      Xóa