Translate

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

VÀI Ý NGHĨ GIỮA NGÀY MÙA ĐÔNG

                                                   


Sáng chủ nhật trực quầy , trời khá lạnh nên mấy ông bạn tuần này không ghé . Bầu trời mùa đông xám xịt , thỉnh thoảng lại có những cơn gió bấc thổi ngang qua mặt khiến tôi hơi rùng mình dù đã cẩn 
thận nai nịt bằng đủ thứ phụ kiện ...Tôi móc điện thoại định chụp một tấm ảnh nhưng nhìn quanh chẳng thấy gì đáng chú ý ...Cây bằng lăng bên cạnh quầy đã trụi lá trông tội nghiệp và xấu xí , chắc 
nó chẳng muốn tôi đưa cái hình dáng thiểu não và gầy guộc của nó lên FB ...Mùa đông ...hình như mùa đông luôn gợi cho người ta những ý nghĩ buồn ...Mùa đông của đất trời , mùa đông của đời 
người ...Ngày chủ nhật thường vắng khách hơn vì một số cửa hàng , công ty gần khu vực này đóng cửa ...tôi nhìn lướt trên mặt bàn báo , định chọn vài tờ  đọc cho đỡ buồn nhưng chỉ nhìn thấy các 
hàng tít chạy chữ lớn là đã thấy nản ...Quá nhiều những vụ án xoay quanh những chuyện tình tiền tù tội , có những chuyện tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh hay trong trí tưởng tượng của các nhà văn 
trinh thám nhưng lại xảy ra trong đời ,  những chuyện ngu ngốc , ngớ ngẩn đến mức khó tin mà lại là chuyện thật vì chẳng có nhà báo nào dám bịa ra hoàn toàn cốt chuyện ...
Trên đường , dòng người vẫn cuồn cuộn chảy về các ngả nhưng họa hoàn lắm mới có một vài người ghé vào mua vài tờ báo pháp luật hoặc bóng đá rồi lại hối hả đi như để trốn chạy cái lạnh và cơn 
mưa có thể kéo đến bất cứ lúc nào .
 Một  thanh niên đi bộ , dừng lại hỏi mua tờ báo thể thao ...Tôi đứng dậy thối tiền . Trong khi chờ đợi , cậu ta suýt soa : " Trời lạnh ghê chú hỉ ? " 
Tôi ậm ừ : " Ừ , lạnh ...Đang là tiết Tiểu hàn mà ... " Người khách đi rồi , tôi lại uể oải buông mình xuống ghế . Cái lạnh này dường như chỉ mới bắt đầu ...Tôi đã từng trải qua những cảm giác lạnh lẽo 
nhiều hơn thế này trong đời nhưng đó là lúc tôi còn ở tuổi thiếu niên , hoặc ở độ tuổi như cậu thanh niên lúc nãy , còn bây giờ ?  Bổng dưng tôi lại nhớ đến những người bạn ở phương xa và thầm nghĩ : 
"  Cơ thể con người quả có một khả năng vô tận và một phản ứng thích nghi kỳ diệu , những ông bạn của mình cũng đã từng được sinh ra và được nuôi dưỡng trong một xứ sở nhiệt đới như mình ấy thế mà khi phải thay đổi điều kiện sống và làm việc với một môi trường hoàn toàn khác thì họ vẫn chịu đựng được ...Có người phải trải qua những mùa đông dài với băng tuyết , với cái lạnh khắc nghiệt mấy chục độ âm ...Có thể do họ được trang bị nhiều phương tiện chống lạnh hiệu quả nhưng đó là lúc làm việc ở nhà máy , ở công ty , hoặc khi đang ở nhà nhưng còn những lúc khác thì sao ...? Dòng liên tưởng lại dẫn tôi đến những ý nghĩ khác ...Mẩu đối thoại ngắn với một người bạn gần đây vẫn còn khiến tôi băn khoăn ...Với cách nhìn bình thường thì bạn tôi đã làm được rất nhiều điều , ít 
nhất là đối với các con bạn ấy ...Mấy đứa trẻ ngày xưa vẫn hay chào tôi mỗi khi tôi đến nhà một cách lễ phép theo truyền thống Á đông ấy bây giờ đều đã trưởng thành , đã tốt nghiệp những trường đại học danh giá ở xứ người , đã có công việc làm ổn định , đã có gia đình ...và hơn thế nữa chúng đã giúp cho bạn tôi có thêm những chức danh mới : " ông nội , ông ngoại ..."  Thế nhưng  tôi vẫn đọc 
thấy trong thâm sâu tâm hồn bạn tôi một nỗi buồn vô hạn ...
-- " Ông biết không , tôi vẫn luôn có một nguyện vọng là dạy cho mấy đứa cháu tôi nói và viết tiếng Việt  cũng giỏi như tiếng Anh nhưng bây giờ tôi phải thú thật rằng đó là điều tôi không làm được 
.Nhiều lúc bảo chúng nói tiếng Việt thì mình nghe mà không hiểu gì cả vì thế tôi đành bảo chúng nói bằng tiếng Anh  cho dễ nghe ...Ba mẹ chúng  dù sao vẫn còn một phần là gốc Việt nhưng đến đời chúng thì dường như  cái chất Việt chẳng còn bao nhiêu ..." 
Tôi an ủi bạn tôi nhưng cũng như để nói với chính mình : " Thì cũng đành vậy chứ sao , vả lại theo tôi điều quan trọng nhất là chúng nhận biết rằng ông là ông nội , ông ngoại chúng ...Ngôn ngữ nào 
cũng có những danh từ này và ngoài ra còn một thứ ngôn ngữ nữa , đó chính là tình yêu thương ...chỉ cần ông yêu thương chúng và chúng yêu thương ông thì việc chúng nói tiếng Anh hay tiếng Việt 
cũng như nhau thôi . Thiếu gì người cùng nói chung một thứ tiếng nhưng vẫn bất đồng ngôn ngữ ...Có lẽ thế hệ chúng ta đã được nuôi dưỡng bằng những lời ru ngọt ngào của mẹ , bằng những câu 
ca dao thẫm đẫm tình yêu thương ...nên  ngày qua ngày những tình tự ấy đã trở thành máu huyết , đã trở thành một phần xương thịt của cơ thể mình nhưng chúng ta không có quyền đem cuộc sống và 
định mệnh của chúng ta đè nặng lên cuộc sống chúng ....Hãy để chúng sống  cuộc đời của chính chúng ...Quá khứ của chúng ta dù có nhiều dưỡng chất ngọt ngào nhưng cũng không thiếu mùi vị 
của bi thương và điều đó chỉ là của chúng ta ... Ông có nhớ một câu trong bài Tình ca : " ...Tiếng nước tôi , bốn ngàn năm rõng rã buồn vui , khóc cười theo mệnh nước nổi trôi ...." Tụi mình đã già rồi 
tôi cho rằng nên để mọi việc thuận theo tự nhiên thì tốt hơn ...thay vì ép buộc chúng phải thuộc lòng những câu sáo ngữ thì ông nên giúp chúng đạt được những thành quả tốt đẹp trong những lĩnh vực chúng quan tâm , biết đâu sau này khi chúng trưởng thành và thành công trong xã hội mới thì ông cũng sẽ có quyền tự hào rằng đó chính là cháu nội , cháu ngoại của một ông người Việt ...."
Bạn tôi bật cười : " Ông nói nghe cũng đúng  ...Quả thật tụi mình đã già rồi , có nhiều việc mình cứ muốn áp đặt ...rồi tự làm khổ mình ...Bây giờ tôi mới thấy thấm thía mấy câu ông viết : " Trăm ,ngàn , vạn , triệu , tỷ năm , Cỏ cây vẫn cứ âm thầm nở hoa ..." Ông tu ở chùa nào mà ngộ được chân lý này vậy ?
Tôi cũng cười : " Tu tại chợ , bần tăng tu tại chợ ...Ông không nghe dân gian có câu : Thứ nhất là tu tại gia , Thứ nhì tu chợ thứ ba tu chùa ...Câu ca dao ấy hàm chứa một triết lý sâu sắc mà ít người lĩnh hội và thực hiện được . Người ta thường tìm tòi , bắt chước những điều mà họ cho là cao siêu , ghê gớm ...chính vì thế mà cuộc sống luôn là những mâu thuẫn và tranh chấp trường kỳ .  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét