Translate

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

TÁN NHẢM ĐẦU NĂM CON DÊ .

                                                                     

Trước khi bắt đầu phát biểu những cảm tưởng rất ngô nghê của mình để gọi là khai bút đầu năm , tôi xin có đôi lời phi lộ cùng chư vị bằng hữu nhằm mục đích minh định một điều rằng cái tựa đề bài viết này hoàn toàn không có liên quan gì đến tính tình , trình độ và năng lực chuyên môn của con vật được xem là cầm tinh cho năm mới này . Tôi chỉ muốn xác định một cột mốc thời gian để sau này lỡ tôi có chuyển hộ khẩu về miền cực lạc thì đám hậu nhân nhà tôi , nghĩa là vợ , con , cháu , chắt , chít ... của tôi biết rằng : vào ngày ấy tháng ấy năm ấy cụ ông Thông Trương đã nói , đã viết như vậy , như vậy ...Tôi không dám mơ tưởng đến chuyện lưu truyền hậu thế bởi vì mấy cái chuyện tán nhảm trên FB hay blog của tôi vốn chỉ là một trò chơi trong lúc " thương nhàn " ...đó không phải là triết thuyết hay kim chỉ nam chỉ bắc gì và cũng chẳng hàm chứa tư tưởng cao siêu gì để khiến người đọc phải suy gẫm . Tôi chỉ hy vọng rằng có thể tạo ra một cái nhếch mép để quên bớt đi  một chút ưu phiền cho vài bè bạn , anh em ...đang ở xa không kịp về quê ăn Tết năm nay .
Thành thực mà nói , tôi không biết có phải càng về già người ta càng trở nên trẻ con hay không nhưng ngay từ đầu tháng chạp năm con Ngựa vừa rồi tôi đã thấy lòng mình rạo rực ...Rạo rực không phải vì tôi ao ước có được một bộ quần áo mới như hồi còn bé , bởi vì ở thành phố này chuyện áo quần có gì to tát lắm đâu ...nếu muốn , tôi chỉ cần tạt vào bất cứ một cái " shop " nào trên đường Lê Duẩn hoắc đường nào cũng được , chắc chắn sẽ được chủ tiệm hoan hỉ đón tiếp vì tôi đã sớn sác lọt vào cái mê trận " siêu bão giá " hay còn gọi là chương trình " xả hàng không màng giá cả " của họ ..
Thế nhưng những nỗi rạo rực , băn khoăn , lăng xăng , bận rộn của tôi và của mọi người trong những ngày giáp Tết , rồi những ngày Tết cuối cùng rồi cũng nhanh chóng qua đi bởi vì : " ...lâu dần đời mình cũng qua ..."  
Hai ba ngày nay tôi đã trở lại với những " chuyện thường ngày ở huyện " tuy nhiên  cũng có chút an ủi là được phép đóng cửa quầy sớm hơn ngày thường mà không sợ bị bà xã càm ràm . Tôi chỉ tiếc  một điều là giá như cái Tết kéo dài đến hết mùa Xuân thì không chừng tôi sẽ được tăng thêm vài chục ký lô để bù đắp cho cái thời thanh niên luôn có trọng lượng dưới mức trung bình ...Điều này thì cũng dễ hiểu thôi vì mấy ngày Tết , ngoài việc móc hầu bao ra và đi khuân vác một số lương thực thực phẩm về nện vào tủ lạnh tôi được miễn hoàn toàn mọi công tác hậu cần ...Cánh phụ nữ vốn đã bị tôi tước đoạt quyền làm chủ gian bếp nay đã tận dụng cơ hội để thi thố tài năng vì thế tôi được phục vụ tận răng ...Mấy mẹ con thi nhau làm mứt gừng dẻo , kim chi , sữa chua ...rồi mời tôi chấm điểm ...không khí ấm áp khiến tôi nhớ đến những ngày còn bé ngồi canh nồi bánh tét mãi cho đến giao thừa ...và cả ..." Những mùa xuân hoang vu dài vô tận , Lờ lững sao trời vài ngọn vu vơ  ..." trong đời mình ...
Mấy chục năm đã qua đi , mỗi cái Tết có một màu sắc và hương vị riêng ...tuy rằng các sản phẩm dành cho Tết và phục vụ Tết thì không mấy thay đổi ...Hình như có ai đó đã ví von cuộc đời như một chuỗi xích mà mỗi năm đời là một móc xích ...những móc xích riêng biệt trong đó gồm cả những bi hài ...Chuỗi xích của đời tôi đã dài hơn sáu mươi móc ... sẽ còn bao nhiêu móc nữa để hoàn thành cái chu kỳ trần thế này ? Dường như không nên bận tâm nhiều về điều này mà hãy nhìn lại những gì mình đã nhận được , đã cho đi để tránh khỏi lặp lại những sai lầm đã phạm ...Có thể đó là điều duy nhất cần thiết cho cuộc đời mỗi người bởi vì con người chỉ trở nên tốt đẹp nếu biết thừa nhận những sai lầm của mình và thực sự muốn sửa đổi ...Gần hai mươi năm trước tôi đã mượn của một người bạn nhỏ mấy chỉ vàng để trả lương cho nhân công trước khi giải thể cơ sở sản xuất  nhỏ của mình ...Một sự hỗ trợ không điều kiện lại chính là điều kiện lớn nhất ...Tôi đã thực hiện được việc hoàn trả  vào những ngày cuối năm kèm với chút quà Tết ... điều mà cậu bạn nhỏ cũng không ngờ ...Phải chăng đó chính là nguyên nhân khiến tôi cảm thấy cái Tết năm nay có chút gì ý nghĩa mặc dù tôi không hề mua một cành hoa .....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét