Tiểu dẫn : Sáng nay vào FB thấy nhiều bạn về trường cũ PCT chụp ảnh lưu niệm trước khi trường bị đập để xây lại , trong số đó có cả cô Ngân , cô giáo Việt văn năm tôi học Thất 4 1964 ...Dẫu biết rằng điều này cũng nằm trong qui luật chung của cuộc đời , không có gì tồn tại vĩnh viễn nhưng không hiểu sao tôi bổng thấy lòng mình nặng trĩu ...Tôi ủy mị quá chăng ?
Trong hồn trường có hồn tôi ,
Nhìn viên gạch vỡ nghẹn lời vĩnh ly .
Não lòng mỗi bước chân đi ,
Ngoái trông ...một thuở xuân thì đã xa .
Như tàu đã bỏ sân ga ,
Như chim đã chắp cánh qua đỉnh trời ...
Trong hồn trường có hồn tôi ,
Với trăm nghìn nỗi ngậm ngùi vô danh ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét