ngày của mình đâu , chẳng qua là do mấy cô bạn học cũ cô nào cũng bận bịu chồng con cháu chắt nên chẳng ai chịu tới dự họp mặt cựu học sinh vì thế tôi cứ tạm cho rằng ngày họp mặt CHSPCT
hàng năm là ngày của cánh mày râu chúng tôi thôi ...Các bạn nữ nếu có phản đối thì cũng nên thông cảm vì thật lòng chúng tôi cũng không muốn thế ...
Để chuẩn bị cho sự kiện trọng đại này , tôi đã bắt đầu nuôi heo từ tháng 3 năm ngoái ...Vào dịp cuối năm dù nhu cầu tiêu thụ thịt tăng vọt nhưng tôi vẫn không nỡ xuất chuồng vì nghĩ rằng chuyện Tết
nhất dù sao cũng còn có chương trình bình ổn giá , chứ chuyện họp mặt CHS thì bắt buộc mình phải tự lo liệu ...Mở ngoặc ở đây tôi nghĩ có lẽ cũng cần phải nói cho các bạn mừng rằng không biết có
phải do tôi có tay nuôi hay là do sơn thần thổ địa phò hộ độ trì mà con heo tôi nuôi lớn nhanh như thổi ...Tôi không hề chích thuốc tăng trọng hay bơm nước gì cả mà kết quả cuối cùng cũng rất khả
quan vì thế khi ông bạn Dược gọi điện cho tôi vào lúc 8 giờ 30 , bảo rằng 15 phút nữa sẽ xuống nhà tôi để cùng " phó hội " thì tôi đã hớn hở nhét vào túi một xấp giấy bạc thẳng tưng gồm mấy trăm ngàn
tiền thẳng và một mớ tiền lẻ ...
Trước khi lên xe nổ máy tôi đã dặn các con tôi : " Mấy con tự lo liệu cơm nước và đem cơm cho mẹ , ba đi dự họp mặt cựu học sinh , trưa không về " Và rồi không đợi chúng nó " biểu quyết " tôi đã vội tăng ga , nhắm hướng Di hòa Viên , à không , Thủy hoa Viên trực chỉ ....
1...Trước khi bắt đầu tường thuật không trực tiếp chi tiết buổi họp mặt CHSPCTĐN 6471 tôi thấy cũng cần phải nói rằng dù rất bận và hơi mệt sau khi về nhà nhưng tôi vẫn phải vội vã " lên khuôn "
bài viết này vì sợ rằng nếu để đến ngày khác thì nó sẽ bị out of date vì thế nếu có chi tiết nào không vừa ý hoặc sai sót , xin các bạn vui lòng bỏ qua cho , tôi xin muôn vàn cảm tạ :
Trời thành phố mấy hôm nay khá dễ chịu , nhiệt độ luôn ở mức dưới 30 độ C mặc dù vẫn có nắng vì thế tôi thấy không cần phải mặc veston và thắt cà vạt nên có lẽ vì vậy mà khi nghe chuông điện thoại reo rồi giọng nói của Bình qua điện thoại báo tin rằng có thể bạn ấy sẽ không đến được vì phải về quê dự đám tang ông chú thì tôi bỗng cảm thấy hơi lạnh ...Năm ngoái bạn ấy cũng đã gọi cho tôi trong một tình huống tương tự như vậy . Cảm giác lạnh lẽo ấy ngày một tăng thêm khi tôi và Dược cùng bước vào cửa nhà hàng ...Trên chiếc bàn kê ở hành lang bên ngoài căn phòng mà chúng tôi đã chọn làm nơi sinh hoạt chỉ có Ân và Kỳ đang ngồi ghi ghi chép chép trên mấy tờ giấy A4 liệt kê danh sách ..Nhìn vào bên trong , dãy bàn dài được nối bằng những chiếc bàn ngắn trải khăn bàn đã được bày sẵn chén đũa và ly tách ...Tôi lo lắng hỏi Ân : " Sao hơn 9 giờ rồi mà chưa thấy ai vậy bạn ? "
Ân trả lời qua loa , có lẽ cũng để tự trấn an : " Ờ chắc các bạn đến trễ thôi . .." Rồi bạn ấy chìa cho tôi tờ giấy và một xấp danh sách ...Tôi cầm lấy và chưa kịp nói gì vì còn mải nhìn xuống chiếc hồ nhỏ giữa nhà hàng với những bông hoa súng trắng , hồng và tím nhạt , những cánh hoa thanh mảnh , xinh xắn gợi lên trong tôi nhiều cảm xúc ...Bổng dưng có người vỗ vào lưng tôi .. .Tôi quay lại , mừng rỡ khi nhận ra TrầnThành ...Cái siết tay nồng ấm của Thành dường như đã xua tan mọi nỗi lo lắng trong tôi .Tôi nhủ thầm : " .. Có lẽ Ân nói đúng , anh em chỉ tới trễ thôi , ngay đến Thành , mấy năm nay không hề tham dự mà năm nay cũng đến vậy thì lo gì ..."
Bụng thì nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đến đứng bên cửa sổ , nhìn ra phía đường 2/9 , tâm trạng có phần giống với tâm trạng mấy chục năm trước đây khi đứng đợi người yêu ...Và rồi ...hình như " lòng thành " của tôi đã thấu đến trời xanh nên chẳng mấy chốc từng khuôn mặt quen thuộc bắt đầu hiện ra ..." trên khung cửa căn nhà cuối phố , có vô số lý do nên chẳng khép bao giờ ..." nào là Thỏa , nào là Thọ , nào là Hiệu , Chiến , Khán ...rồi thì cái dáng cao cao của Hoàng Dục vai đeo chiếc máy ảnh kỹ thuật số trông như một phóng viên chuyên nghiệp ...Nhiều bạn khác thì xúm lại bên tấm pano lớn , căng ra , treo lên và thi nhau chụp hình ...Những nụ cười hồn nhiên đã phá tan mọi rào cản và khiến tất cả chúng tôi hiện nguyên hình thành những cậu học trò nhỏ vô tư , nghịch ngợm ...
Bốn mươi bốn năm ... Trong suy nghĩ tôi chợt vang lên tiếng kêu thảng thốt như thể vọng về từ quá khứ ...Bốn mươi bốn năm ? Thì đã sao ...Điều quan trọng nhất không phải là những con số ấy mà chính là ở chỗ những con số ấy nói lên điều gì ...Cũng như thời gian chúng tôi cùng học với nhau trong một mái trường đâu có bao lâu , đối với người nhiều nhất là bảy năm , người thì ba năm , người thì một năm thậm chí có người chỉ năm ba tháng ...nhiều người còn chưa biết mặt nhau và chưa thể gọi đúng tên nhau ...thế nhưng chỉ với chất keo CHSPCTĐN tất cả đã được gắn kết với nhau thành một khối đồng nhất ...Chúng tôi đã vui trong niềm vui chung và có thể cũng đã từng đau một nỗi đau chung dù không nói thành lời khi nhìn ngôi trường xưa đã đổ nát trước sức tàn phá khủng khiếp của thời gian ...
Khi bạn Phú Kỳ tuyên bố khai mạc cũng là lúc chúng tôi phải nối thêm bàn bởi vì số lượng các bạn về tham dự đã vượt quá dự kiến ...Nhiều bạn ở xa vẫn không ngại khó khăn để tìm về như bạn Hồ Hả , Nguyễn mạnh Hoàng từ Huế , bạn Bùi Mật ở Thăng Bình , bạn Trần quang Tuấn ở Phước Sơn và cả bạn Phạm Đoàn từ SG ...Con số chính xác đã ngang bằng với sĩ số của một lớp học trước đây ...( còn tiếp )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét