Hôm nay là ngày lễ an táng thầy ...Tôi đã không thể đến tiễn thầy lần cuối như một số bạn khác nên bây giờ ngồi lại đây , đọc bài viết của bạn Trần cảnh Thuận đăng trên FB cựu học sinh PCT 6471 , lòng tôi chùng xuống với trăm ngàn nỗi nhớ tiếc , xót xa . Mỗi người chúng ta chỉ đến cuộc đời này có một lần để dấn thân vào một cuộc hành trình mà đích đến cuối cùng là một cõi quê chung chưa ai được thấy và hiểu rõ . Trên cuộc hành trình ấy chúng ta đã được , mất , gặp gỡ , chia ly với muôn vạn điều ngọt ngào lẫn cay đắng ...Nói như một người bạn , NĐBN :
" thời của chúng ta thời của con người
có hạnh phúc trong tiếng cười não nuột .." Năm năm trước , tôi đã được tham dự buổi họp mặt kỷ niệm 40 năm ngày rời trường và bắt đầu từ đó tôi đã có cơ hội gặp lại những thầy cô , bạn bè cũ , có được những khoảnh khắc kỳ diệu hiếm hoi trong cuộc đời mình ...Đó cũng là dịp để tôi nhận ra những điều thật sự có ý nghĩa :
NGẬP NGỪNG
Dần xa... kỷ niệm buổi về
Trường xưa ,lớp cũ bên lề tồn vong ,
Thương thầy, tuổi đã tàn đông ,
Vẫn nâng niu... mối tình nồng xa xưa .
Kiếp người :sớm nắng ,chiều mưa ,
Cố quên lại nhớ như chưa bao giờ .
(Thôi đừng níu nữa giấc mơ ,
Dòng sông , nước lớn...lời thơ.. ngập ngừng )
Chào thầy ,hồn bỗng rưng rưng ,
Gặp nhau ,mà lại... nửa mừng nửa đau
Hình như quá muộn rồi sao ,
Bốn mươi năm đã trôi vào hư không .?..
Đàn xưa ; phím lạc , tơ chùng ,
Bài ca thầy hát ,nghe trong nghẹn ngào .
Dìu thầy ,chân thấp chân cao ,
Cùng thầy... hé cánh cửa vào ngày xưa.