Buổi sáng ngày đầu tháng mười bầu trời thật u ám , dường như cơn mưa lúc chạng vạng và đêm hôm qua còn để lại di chứng . Như thường lệ công việc của tôi chính thức bắt đầu vào lúc 5 giờ 30 và sẽ kết thúc vào khoảng 20 giờ mỗi ngày ...Việc khởi động thường gồm có các động tác : mở cửa , " lắp đặt các thiết bị ! " để " tạo điều kiện " cho vợ tôi " triển lãm " các mặt hàng sách báo , tạp chí mới và cũ ...Các động tác này thường đòi hỏi một chút cơ bắp vì thế trong vai trò một " nam tử hán đại trượng phu " tôi không thể " nạnh " vợ . Việc của vợ tôi là ngồi vào vị trí " bàn giấy " bên lề đường trước mặt quầy , lồng ruột vào vỏ báo rồi bấm đinh sau đó " phân phát " cho những khách hàng quen thuộc để họ có " món ăn kém " trong giờ ăn sáng trước khi đi làm . Sở dĩ tôi phải mô tả hơi kỹ như vậy là để các bạn có thể hình dung ra được chứ chiếc điện thoại xế kình hen hiệu Nokia N8 của tôi dù có máy ảnh đến 12 chấm cũng không thể nào lột tả được cái khoảnh khắc rất ư là thú vị đối với tôi sáng nay .
Lúc ấy là khoảng 5 giờ 40 phút , sau khi tôi đã bố trí xong phía mặt tiền để vợ tôi an tâm công tác , tôi tiếp tục cõng chiếc giá bày sách cũ sang phía hông quầy phía đường Văn Cao thì bổng dưng có một " chàng trai không trẻ " phóng chiếc xe đạp với tốc độ khá nhanh , ôm cua rồi thắng kít ở góc đường , gần chỗ bạn bè chúng tôi thường ngồi uống cà phê sáng chủ nhật . Một tiếng kêu cấp bách giống như khi người ta phát hiện được tiền hay vàng của ai đánh rơi , khiến tôi giật mình : " Anh ơi ! xin lỗi anh có phải là anh Cao Thông không ?" Tôi hoảng hồn , chợt nghĩ : " Chuyện gì đây , không lẽ mình mới trúng giải đặc biệt một tỷ đồng theo mấy tin nhắn quảng cáo của nhà mạng điện thoại , mình nhớ là mình luôn luôn bấm " đì lết " mỗi lần bị quấy rầy kiểu này mà ..." Thế nhưng khuôn mặt khá hiền lành và cái phong cách giản dị của người khách lạ đã khiến tôi yên tâm nên tôi " bình tĩnh " xác nhận bằng một nụ cười : " Vâng , đúng rồi , có việc gì không anh ? "
Hình như nụ cười xã giao của tôi lúc ấy không giống với " nụ cười bí ẩn " lúc tôi tiếp xúc với cô chủ đại lý sách báo Tự Linh như cô ấy thường " ca ngợi " đã xóa đi cái khoảng cách đáng lẽ phải có trong thời buổi nhiễu nhương này nên " chàng trai không trẻ " ấy liền vào đề : " Thú thật với anh , tôi thường đọc và nghe thơ ...Tôi có một lỗ tai thơ cũng không đến nỗi tệ vì thế tôi phải nói với anh rằng anh có 2 câu thơ rất hay và tôi rất thích . Tôi định tìm anh để nói điều này lâu rồi nhưng bữa nay mới có dịp gặp anh trong hoàn cảnh thuận tiện như thế này ..." Thú thật với các bạn là vào lúc ấy đầu óc tôi đã làm việc hết công suất nhưng tôi vẫn không thể nghĩ ra đó là hai câu thơ nào ...Tôi thường có những câu thơ rơi ngẫu hứng khi ngồi nói chuyện với bạn bè để ghi lại cảm xúc , hoặc để trả lời các bạn khi gặp những vấn đề bế tắc nên không lưu lại trong bộ sưu tập thơ thẩn của mình . .. Có lẽ đã nhận ra tôi đang bị " chiếu bí " nên người bạn mới này vội tiếp : "
Hai câu thơ ấy là :
" Chuyện áo cơm nói biết mấy cho cùng ,
Hãy gác lại mà nghe lời tuế nguyệt ..."
Cứ mỗi lần tôi nhẩm đọc lại hai câu này tôi lại cảm thấy có cái hay riêng nhưng tôi không diễn tả được ...Tôi cũng học Phan châu Trinh , ra trường năm 72 ...còn anh chắc là trước tôi rồi . " Tôi gật đầu : " Tôi khóa 6471 , anh 6572 chắc biết bạn Trần Công chứ ? "
-- Không , tôi học Pháp văn , anh Công học Pháp hay Anh .?
-- Anh văn ...
--Vậy thì đúng rồi , anh học tiếng Anh vậy có biết Nguyễn đăng Hòa không ?
Tôi đáp : " Biết chứ , Hòa học lớp tôi .. ban C "
-- : Như vậy anh cứ nói với Hòa cho tôi gởi lời thăm . Tôi là Quang , Hồ xuân Quang ...
Tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp mà không rõ lý do khi bắt tay chào Quang , có lẽ cảm giác ấy phát xuất từ một tên gọi thiêng liêng mà tôi không định hình được : Cựu học sinh Phan châu Trinh và có lẽ cũng vì Quang là bạn của một người bạn tôi : Nguyễn đăng Hòa .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét