1.- Chỉ còn mấy tiếng đồng hồ nữa là năm Tân Mão sẽ kết thúc ...Ly cà phê ở ngã tư LD + NTMK với NBT và Kim đã chính thức thành ly cà phê tất niên ...sau khi tôi hoàn thành các nghĩa vụ với gia đình hai bên và nhà ngoại mình . Không hiểu sao cứ mỗi lần cùng ngồi với một người bạn nào đó ở những buổi chiều cuối năm là tôi lại nghĩ đến cái hình ảnh mà Nhất Linh đã vẽ trong Đoạn Tuyệt bằng mấy câu văn đơn giản :" Một buổi chiều về cuối năm ,một buổi chiều êm như giấc mộng , mấy cây thông ở đầu hiên nhà đứng lặng yên đợi gió "
Hình như tôi cũng đã có những buổi chiều cuối năm êm đềm như vậy , không biết là bao nhiêu buổi nữa , khi thì với Th. , khi thì với K , và nhiều lần với NBT hoặc ....Đôi khi chỉ ngồi lặng yên nhìn những giọt cà phê rơi , nhìn những người qua lại trên phố ...nhưng đó là những buổi chiều của thời trai trẻ và nỗi êm đềm ấy chỉ là bề mặt của một sự xáo trộn đầy ắp của nội tâm ...Tuổi trẻ với những mơ ước , những khát khao , những mê đắm điên cuồng về một ngày mai đầy huyễn mộng ...Tuổi trẻ thật thánh thiện với những niềm tin thánh thiện ...Và rồi cuối cùng tuổi trẻ tôi cũng đã trôi qua để nhường chỗ cho tuổi trẻ của thế hệ các con tôi ...
Đã đến lúc tôi nhận ra rằng việc tôi đã được gì và mất gì cũng chẳng có gì cần thiết và quan trọng ...Mọi sự đều diễn ra theo đúng trình tự và quy luật ...Và khi nhận ra điều ấy có nghĩa là mình đã già dặn , đã chuẩn , đã chín ...Tôi không thể tự đánh lừa mình rằng mình hãy còn dại khờ xốc nổi mà hãy nhìn thấy một thực tế khách quan rằng nhiều thế hệ đã nối tiếp nhau ngồi vào chỗ tôi ngồi trên chiếc ghế ở lớp học ngày xưa ...Tôi đã biết mình muốn gì và không muốn gì ...
2.-- Cuộc điện thoại của Bảy Thoại vào buổi trưa khi tôi trên đường về nhà sau khi cùng với gia đình tôi dự đám " rước ông bà " cuối năm theo tục lệ . Một cái hẹn vào đầu năm mới : " Tôi sẽ chờ ông , chỉ một mình ông thôi ...Hãy đến với tôi ...một cách âm thầm ...Tôi sẽ pha cà phê chờ ông ...Mười năm rồi chúng ta mới được tái ngộ ...Mười năm ...Nhớ nhé ...Và không phải hẹn theo kiểu Hồ Dzếnh nghe .. Sáng mai tôi lên máy bay ...Có thể mồng hai mới về đến nhà ..."
Tôi mỉm cười ...sực nhớ đến hai câu thơ mà tôi đã viết trên bức tranh trong căn phòng của BTh. hơn hai mươi năm về trước khi tôi trở về thành phố và được tin BTh. đã ra đi : " Trong mông muội ta thầm hôn tuổi nhỏ , Cõi trăm năm ...không biết có bao giờ ! "
Tình bạn ...mà nghe như thể tình nhân ...Tôi còn nhớ lần BTh. về cách đây mười năm ...BTh. đã cầm quyển sách " Đôi bạn chân tình " của Herman Hesse , bản dịch cũ mà tôi để dành tặng bạn ấy , thay cho quyển bạn ấy đã làm thất lạc từ lâu lắm rồi ...BTh. đã hôn quyển sách một cách trân trọng khiến tôi thấy lòng mình chợt rộn lên niềm vui ...Tình bạn ...Đóa hoa hồng không gai như người phương Tây đã ví von chăng .?
3.-- Mồng một Tết ...Cơn mưa phùn bất chợt và gió bấc làm thay đổi hẳn bộ mặt của thành phố ...Một năm đã qua ...một năm đang đến . Ngày mới , năm mới , những niềm vui , nỗi buồn mới ...Tôi muốn viết một bài thơ để ca ngợi mùa xuân nhưng bổng đổi ý vì sợ những cố gắng của mình sẽ làm kinh động bước chân ngượng ngập của nàng xuân vì thế cuối cùng tôi đã im lặng để lắng nghe và cảm nhận ...Hình như tôi cũng đã hoàn toàn thay đổi ...Tôi không muốn xúng xính trong bộ veston cà vạt nặng nề và đi tới đi lui như năm ngoái , năm kia nữa ...Đối với tôi , mùa xuân đang hiện hữu một cách thầm lặng với một cung cách hoàn toàn mộc mạc , đơn giản ...Hình như tôi đã thanh tẩy tâm hồn mình để hội ngộ mùa xuân vì thế mọi sự trang điểm , phô trương ở dáng vẻ bề ngoài không còn cần thiết nữa ...Trong tôi tràn ngập một cảm giác êm đềm , thanh thản ...và đột nhiên từng kỷ niệm của những mùa xuân xưa chợt hiện về , tiếp nối nhau như một cuốn phim quay chậm ...Dịu dàng ...dịu dàng ...Tôi chợt muốn chia sẻ cảm giác ấy với tất cả mọi người nên vào mạng chọn một đĩa nhạc xuân , chèn vào một bài viết không viết để mọi người cùng nghe ...rồi vói tay lấy một quyển sách ...và tình cờ đọc được đoạn đối thoại giữa Auguste Renoir và Henry Matisse khi người bạn trẻ này đến thăm ông và hỏi : Auguste , tại sao anh cứ phải vẽ mãi trong khi đang đau đớn quằn quại như thế ? " Renoir đáp : " Sự đau đớn rồi sẽ qua đi NHƯNG CÁI ĐẸP TỒN TẠI MÃI MÃI "
NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU at 01/23/2012 03:04 pm comment
Đúng đấy bạn ơi. Cái đẹp mãi mãi tồn tại. Đầu xuân xin chúc bạn và gia đình luôn luôn đẹp. Có gì hơn cái đẹp Khi sống giữa cuộc đời Tiền của rồi cũng hết Chỉ cái đẹp còn thôi. Ha ha... Đầu năm khai bút bình loạn... cho vui bờ... lờ... Mồng một tháng GIêng Nhâm Thìn, 2012
cao at 01/23/2012 03:56 pm reply
Năm mới bạn xông đất nhà mình với khí thế phấn khởi và nụ cười dòn dã như thế này chắc cả năm mình sẽ " Vui như Tết " Cám ơn bạn rất nhiều ...Chúc ông bà HD và các cháu luôn VUI , KHỎE ,TRẺ , ĐẸP nhé ...Hì hì ..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét