Con còn biết phải làm gì hở mẹ ?
Đã bao năm ...không thể ở bên người .
Trót thả đời theo sóng nước nổi trôi .
Ngày vĩnh biệt chẳng nghe lời dặn cuối .
Nỗi đau đớn ...trở thành niềm sám hối .
Trời thì cao , tay vói mãi còn xa .
Dõi nghìn khơi thèm chút nắng quê nhà .
Thấy mây trắng thương mẹ già tóc bạc .
Dầu cách trở con tin rồi lại gặp .
Để hai tay kính mẹ tách trà thơm .
Như thuở nào xưa ...những lúc con hờn .
Vẫn nghe mẹ dỗ dành :" Con hư quá "
Nhưng hôm nay ,không còn gì nữa cả .
Biển vẫn sâu ... đời vẫn lạ như rừng .
Con lại về nhìn giọt nến rưng rưng
Sao chẳng thấy lệ mừng trên mắt mẹ .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét