Translate

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

LƯỢC SỬ VỀ TRƯỜNG PHAN CHÂU TRINH ĐÀ NẴNG

                              


                                           
03/31/2012 07:35 pm
Cách đây mấy hôm , bạn NHK có ghé quầy tôi vào lúc sáng sớm để rủ tôi đi uống cà phê ...Trong cuộc trò chuyện bên ly cà phê buổi sáng , chúng tôi không nói những chuyện nhi nhô ...mà là câu chuyện nghiêm chỉnh về việc kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường sắp tới ...Tất nhiên việc này là do Ban giám hiệu và các thế hệ học sinh PCT hiện nay hoặc gần đây lo liệu tổ chức và điều hành ...Nếu chúng ta có được tham dự thì cũng chỉ với tư cách là những " kỳ cựu học sinh "
                         
Thế nhưng niềm tự hào về ngôi trường ấy và những kỷ niệm , tình yêu thương đối với ngôi trường của chúng ta thì lại chẳng hề cũ chút nào ...Băng chứng là trong năm vừa qua chsPCT6471 đã tổ chức kỷ niệm 40 năm ngày rời trường rất thành công ...Tôi không nói thành công ở mức độ hoành tráng hay long trọng trong khâu tổ chức vì phải thừa nhận rằng kinh phí chúng ta vô cùng hạn chế , điều kiện sinh hoạt đa dạng , hoàn cảnh riêng của mỗi người mỗi khác ...Tôi nói thành công vì buổi họp mặt đã diễn ra rất cảm động ...hình ảnh những cậu bé quần xanh áo trắng của mấy chục năm về trước đã được thay vào bằng hình ảnh của những bác học sinh tóc bạc , da nhăn , mắt thâm quầng , má hóp ...của những vị thầy cô bước đi run rẩy , những giọng hát , bài thơ khàn đục vì tuổi đời chồng chất và gánh nặng mưu sinh ...Buổi họp mặt đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng những người tham dự và còn khêu gợi được những tình cảm tốt đẹp ở những người bạn do nhiều điều kiện không đến được ...Chính vì thế sau đó có nhiều bạn đã tìm cách liên hệ , tìm về hoặc nhiều blog mới đã được lập ra chỉ để nói về ngôi trường Phan châu Trinh và tình bạn của chúng ta ...
 Mỗi chúng ta chỉ đến cuộc đời có một lần và thật may mắn là chúng ta đã có cái duyên gặp gỡ nhau trong một đoạn đời đẹp nhất vì thế tôi tin rằng dù chúng ta chẳng làm được gì cho nhau như có một vài bạn đã từng nhận xét nhưng đối với riêng tôi chỉ cần một nụ cười chào thân mật , một cái siết tay ấm áp trong cuộc đời thực hay ngay cả trên thế giới mạng này cũng đã đủ đem lại nhiều niềm vui cho cuộc sống ....
Nhắc lại điều này vì tôi nhận thấy rằng có một điều trùng hợp thú vị là trường chúng ta cũng có cùng độ tuổi với chúng ta ...vì thế trường cũng hứng chịu những nắng mưa , thay đổi , thăng trầm như chính chúng ta ...Tôi có quen một người bạn trẻ vốn là một khách hàng thường nhờ tôi tìm các sách cũ viết về thành phố Đà Nẵng ... Khi tôi hỏi lý do vì tôi nghe cậu ấy nói giọng Hà Nội thì cậu ấy trả lời rằng : " Cháu ở Hà Nội nhưng hiện nay đang công tác tại trường Đại học Kinh Tế Đà Nẵng nên cháu muốn định cư tại Đà Nẵng , có vài người khuyên cháu rằng muốn ở đây lâu dài thì nên tìm hiểu kỹ về thành phố này ..." Câu chuyện nhỏ ấy khiến tôi suy nghĩ , tôi tự đánh giá mình và nhận thấy rằng : " Dù đã ở ĐN lâu năm , cuộc sống , tình yêu , những kỷ niệm vui buồn trong suốt cuộc đời mình luôn gắn liền với thành phố này nhưng những hiểu biết của tôi về thành phố ĐN cũng thật vô cùng hạn chế ..." Từ suy nghĩ này tôi lại liên tưởng đến ngôi trường PCT của chúng ta và thấy rằng những hiểu biết về trường , lịch sử của trường mình cũng rất ít ỏi . Tôi không đổ lỗi cho mình vì những xô đẩy liên tục của dòng đời đã khiến cho tôi chưa có được một khoảng thời gian đủ bình tâm tỉnh trí để đi sâu vào cội nguồn để tìm hiểu ...Có lẽ đó cũng là lý do chính khiến tôi mạo muội viết bài này vì tôi biết rằng không riêng gì tôi mà có rất nhiều bạn cũng không có cơ hội để tiếp cận những thông tin về trường chúng ta ...
                                      
   
Lược sử về ngôi trường Phan châu Trinh .
1952 : Tiền thân của trường Trung học Phan châu Trinh ngày nay là lớp Đệ Thất đàu tiên khai giảng ngày 15 tháng 9 năm 1952 học tại trường Tiểu học Đà nẵng ...Hiện nay là trường Phù Đổng .
1953 : Niên khóa 1953 - 1954 trường tuyển vào hai lớp Đệ Thất , cộng với lớp Đệ Thất cũ nay lên Đệ lục , vẫn học tại trường Tiểu học . Hiệu trưởng đầu tiên là ông Lê khắc Giai ,đến thầy Lê cảnh Ngôn rồi thầy Bùi Tấn . Chính thầy Bùi Tấn đã đề nghị Hội đồng giáo sư lúc ấy chọn lựa 3 danh nhân Phan châu Trnh , Trần cao Vân và Thái Phiên để đặt tên cho trường ...cuối cùng các thầy đã chọn tên trường là Phan châu Trinh . Sau khi được giáo sư Phạm đình Ái lúc bấy giờ là giám đốc Nha học Chánh trình về Bộ Giáo Dục ở Sài Gòn . Trường được chính thức đặt tên là trường Phan châu Trinh kể từ niên khóa 1954 - 1955 .
 Dãy phòng giữa của trường bắt đầu được xây dựng trong thời gian này trong khu tứ giác Thống Nhất ,Lê Lợi, Nguyễn Hoàng , Duy Tân, chưa có tầng lầu .Và cũng kể từ niên khóa 1954 - 1955 trường bắt đầu dọn về cơ sở mới .Giáo sư Huỳnh đăng Gi thay thế thầy Bùi Tấn làm hiệu trưởng .
1955 - 1956 : Giáo sư Nguyễn đăng Ngọc làm hiệu trưởng niên khóa 1956 - 1957 khi giáo sư Gi nghỉ hưu ..
Đây cũng là thời điểm bắt đầu san mặt bằng , trồng các cây kiền kiền , phượng và xây dựng dãy phòng gồm 4 phòng trên lầu và 4 phòng trệt dọc theo đường Thống Nhất , hiện nay là đường Lê Duẩn ...
1958 - 1959 lớp đệ Tam đầu tiên được mở và dãy phòng mới này cũng bắt đầu được sử dụng gồm đủ 3 ban A , B , C ...mỗi ban một lớp .
1959 -1960 : Niên khóa này bắt đầu có thêm lớp Đệ nhị cũng gồm 3 ban . Tuy nhiên sau khi đỗ Tú Tài Bán phần , học sinh phải ra Huế để học lớp Đệ Nhất rồi mới thi Tú Tài Toàn phần ...Khoảng thời gian này bắt đầu xây dựng dãy nhà bên cánh phải trường , phòng thí nghiệm và sân bóng rổ . Việc xây dựng đến năm 1961 mới hoàn tất .
1961 - 1962 trường được hợp thức hóa thành trường trung học Đệ nhất cấp Phan châu Trinh rồi sau đó chính thức cải biến thành trường Trung học Đệ nị cấp ...Sau hiệu trưởng Nguyễn đăng Ngọc là hiệu trưởng Ngô văn Chương rồi đến hiệu trưởng Châu trọng Ngô ..
1965 thầy Châu trọng Ngô trở về trường Quốc Học Huế nên thày Đặng ngọc Tuấn tạm thời đảm nhiệm công việc nhưng không chính thức là Hiệu Trưởng , sau đó thầy Tổng giám thị Trần hữu Duận tạm thời xử lý công việc của Hiệu trưởng đến tháng 9/ 1966 .
Pho tượng cụ Phan châu Trinh do giáo sư Đoàn văn Toàn thực hiện được chính thức dựng lên tại cột cờ sân trường nhân kỷ niệm ngày mất của cụ Phan lần thứ 40 tức vào ngày 24 tháng 3 năm 1966 .
                                        
Thầy Trần vinh Anh nhận nhiệm vụ từ tháng 9 năm 1966 và đến tháng 6 /1967 thì bị tử nạn khi đi chấm thi tại Nha Trang ...Giám học lúc bấy giờ là ông Thái doãn Ngà lên thay .Trong thời gian này dãy văn phòng sát đường Lê lợi được xây xong ...Và từ đó khối hành chính văn phòng nhà trường chuyển đến làm việc tại đây .
Từ niên khóa 1971 - 1972 trường Phan châu Trinh mở rộng cơ sở ...Dãy  chính giừa được tăng lầu từ niên khóa 1972 - 1973 ...Thời gian này thầy Huỳnh mai Trác lên làm Hiệu Trưởng đến 1975 .
Sau năm 1975 trường đã có nhiều thay đổi và lúc này tất cả chúng ta đã rời trường nên tôi không nắm được chi tiết ...Nhưng có một điều đáng tự hào là trong khối chúng ta có một bạn đã giữ chức vụ cao nhất của trường đó là bạn Lê phú Kỳ , Hiệu trưởng của trường hơn 15 năm qua ...
 Với những tư liệu ít ỏi mà tôi ghi nhận được , chắc chắn sẽ còn rất nhiều thiếu sót vì thế tôi hy vọng các bạn sẽ bổ sung thêm để chúng ta có thể có được một bức tranh toàn cảnh về ngôi trường yêu quý của chúng ta ...Tôi nghĩ điều ấy cũng rất cần thiết chẳng khác nào thành phố Đà Nẵng , chẳng khác nào huyện đảo Hoàng Sa của Việt Nam ...Như một bài viết của bạn HD mới đây đã đề cập đến sau khi đọc bài của báo Thanh niên ...Chính những kiến thức về lịch sử sẽ góp phần hun đúc cho tình yêu đối với ngôi trường , với thành phố quê hương  và với đất nước  ...
                                     

Khi về quê vào dịp Thanh minh ngày hôm qua , nhìn cánh cò trắng vụt bay trên những đồng ruộng đang xanh rờn sóng lúa , nhìn những hàng  tre , những bụi chuối sau hè nhà người em con chú trong tộc tôi đã nghe bồi hồi nhớ đến tuổi ấu thơ xưa ...Có những điều chúng ta chẳng bao giờ tìm lại được nhưng sâu rất sâu trong tiềm thức hình như vẫn còn những cơn sóng vọng về ....những cơn sóng ngầm trong tâm hồn chúng ta .
                         
Bài viết rất cảm xúc. Cho dù vật đổi sao dời thì trong lòng chúng ta vẫn có một ngôi trường như thế.
cao at 04/01/2012 09:13 pm reply
Cám ơn bạn ...Chiều nay chở bà cụ về quê đi đám tang người bà con ...mình bị cái ác xi đân nhỏ ...cũng may hai mẹ con không sao ...nhưng mình bị va chạm nên có khả năng đau dây thần kinh lên sườn nên hiện giờ vẫn còn rất đau. Không viết nhiều được .Mong bạn thông cảm ...Thân ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét