Translate

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

CHUYỆN VỤN VẶT

                                                                              
05/27/2012 04:10 pm



Sáng nay ,sau khi hòan thành các nghĩa vụ đối với bản thân tôi lập tức lên quầy để trình diện bà xã nhận nhiệm vụ trực cơ quan ..Thoáng nhìn thấy cái giá bên hông trái quầy chưa kê lên để bày sách tham khảo nên tôi tiến đến , định giúp một tay cho đúng với vai trò của một " nam tử hán đại trượng phu " nhưng không ngờ vợ tôi cản lại , kéo chiếc ghế đến cho tôi và nói : " Anh còn đau , ngồi yên đó dùm em ...chỗ này em chừa để lát nữa các bạn anh đến ngồi cho mát ...Trưa em kê cũng được . .." Tôi lặng lẽ vâng lời ngồi xuống nhưng cũng cố nói một câu : " Đâu có , chắc không có ai ghé đâu ...Tuần này không có hẹn hò gì mà ..." rồi " tuân chỉ " ngồi đọc báo ...
Ngồi một mình nhớ đến mấy lời cà khịa của bác Ân tuần trước tôi đâm lo , chết rồi ...như vậy là lại chẳng có gì thế chỗ bài Chủ Nhật đẹp 3 ...Nếu đúng như lão N2 nói thì tôi chỉ còn chừng một nghìn rưỡi đến hai nghìn cái chủ nhật nữa trong đời là cùng ...Mình không lo tranh thủ viết thì e rằng cái đoạn sau đó có muốn viết cũng không viết nổi ...Nghĩ vậy nên tôi bắt đầu lục lọi trong trí nhớ để tìm chủ đề .Thoạt tiên tôi định viết về hình ảnh một đôi vợ chồng sáng nay mới đi ngang đường Chi Lăng , lúc tôi đang uống cà phê ở quán cóc chị Thanh mà tôi đã từng kể ở mấy bài trước ...Ý tưởng này xuất hiện là do tôi có chút xúc động khi nghe chị Thanh gọi tôi : " Chú xem hai vợ chồng ông bà lão này tình tứ chưa kìa , sáng nào họ cũng dắt nhau đi ngang đây , tay trongtay ...Thời buổi này thiệt là hiếm ..." Nghe chị ấy nói tôi nhìn ra đường và thấy hai người đã đi vượt qua chỗ tôi ngồi nên tôi không nhìn thấy mặt , chỉ thấy được cái dáng dong dỏng cao của người đàn ông trong bộ quần áo chỉnh tề và cái dáng thấp bé của người phụ nữ ...Tôi chợt có ý định viết một bài về họ nên hỏi cậu con trai của chị Thanh vì lúc này chị ấy đang bận pha chế cà phê cho khách .Nhưng rốt lại tôi đã bỏ dở vì không nắm được đủ thông tin ngoài một vài chi tiết nhỏ về họ . " Cháu chỉ biết họ khoảng trên 70 tuổi , người chồng bị mù , nhà ở đâu phía Cô Bắc hay Nguyễn Trãi gì đó ..." Cậu con trai chị Thanh nói với tôi .
Tôi tự hẹn mình : " Thôi được , để sau này hẳn hay , đối với những vấn đề tế nhị như thế này thì mình không nên hấp tấp , phải có đủ tư liệu mới viết được ...và không được phép hư cấu vì nếu hư cấu thì sẽ chẳng có ý nghĩa và giá trị gì nữa ...Chính vào lúc tôi đang bối rối vì không biết sẽ viết cái gì để trả bài cho bạn Ân thì bổng nhiên một file nhỏ trong bộ nhớ cache của tôi hiện ra khiến tôi mừng rỡ ...Đó là cảm nhận của tôi khi đọc bài Khoảnh khắc của bạn HD tối qua ...Bài viết diễn tả tâm trạng của một vị lão sư khi nghe cô nhân viên trẻ ở cơ quan nói chuyện về văn chương văn nghệ ...Hình như tiếng cười trong trẻo của cô gái đã khiến bạn tôi xao xuyến nhớ lại thời hoa niên của mình nên đã viết mấy câu tự sự :  
                Giữa đời ta em nở nụ cười
                Hồn nhiên ta tưởng thuở hai mươi
                Đi về với mộng chiều nghiêng nắng
                Thả xuống bên trời một tiếng yêu.
   Thành thật mà nói tôi đã có một mối đồng cảm tự nhiên với bạn tôi vì tôi nhớ mang máng cách đây chừng hai ba mươi năm gì đó tôi cũng có lần đã : " Ta đi tìm tuổi hai mươi , Gặp em trên những phố đời đua chen ...." Ấy thế nhưng đồng cảm xong một chút tôi lại bắt đầu thấy lo ...Thơ xưa có câu : " Anh hùng nan quá mỹ nhân quan " Điều này chứng tỏ cái cửa ải này nó ghê gớm biết chừng nào ...Vì vậy từ chỗ lo chuyển dần thành chỗ sợ nên tôi đã cà khịa bằng cách đổi mấy chữ trong câu cuối của khổ thơ nói trên như sau : " Thả xuống bên trời một tiếng yêu  "  thành : " Thả xuống bên Đời một tiếng Tiêu " với hàm ý rằng nếu không cẩn thận thì " Trời yêu " sẽ dễ trở thành " Tiêu đời " . 
Câu chuyện nhỏ ở đây không có mục đích gì khác là để các bạn đọc cho vui chứ tôi biết bạn HD của tôi vốn là một nhà giáo mẫu mực nên sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì xảy ra sau một " khoảnh khắc " đi hoang của tâm hồn . Hình như những bà vợ của các nhà thơ , nhà văn dù chuyên nghiệp hay nghiệp dư đều biết và thông cảm cho sự nhạy cảm của chồng mình ...Và dĩ nhiên là các  bà ấy sẽ luôn có đủ phép thuật để trói buộc hồn ta và đời ta , phải không các bạn ?
HƯƠNG ĐÀI at 06/20/2012 09:54 am
Chỉ "viết nhăng" lúc rảnh rỗi của tác giả cũng đủ làm người đọc thích thú ngẫm suy!

cao at 06/20/2012 03:09 pm reply
Cám ơn bạn đã thăm và đã quan tâm đến bài viết .Chúc bạn vui khỏe .
phanvan910 at 05/28/2012 08:51 am
...Cho dù ..đó là tiếng... TIÊU gì đi nữa (- tiếng tiêu của Trương Chi ,của Trương Lương ...,của Hoàng Dược Sư trong Bích hải triều sinh,hoặc của Minh Kỳ trong Mấy độ thu về...!)..thì.cũng xuất phát từ... TRỜI YÊU ...rồi đến đích là... TIÊU ĐỜI đó răng !?

cao at 05/28/2012 02:52 pm
Bên Trời thả một tiếng Yêu , Nó bay loạn xạ thì Tiêu tán Đời .Đùa cho vui chút mà thôi , Chủ nhật rảnh rỗi nên ngồi viết nhăng ...Hì hì
THD at 05/27/2012 07:40 pm
Tuyệt ! cám ơn tác giả !

cao at 05/27/2012 08:00 pm
Xin cám ơn bạn đã chịu khó đọc những chuyện vụn vặt của tôi . Tất cả những gì tôi viết ngoài việc biểu lộ cảm xúc riêng thì chỉ có mục đích duy nhất là để bạn bè thư giãn một chút sau những giờ làm việc căng thẳng vì thế nếu có gì không phải ,mong bạn bỏ qua cho .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét