Mang cả màu xanh vạn núi đồi ,
Em gieo ý sống xuống đời tôi .
Rồi đi , không nói câu từ giã .
Hoang lạnh một vùng trăng biếc soi .
Tôi đứng nhìn theo bóng dáng em .
Xiêu xiêu về những phố hoa đèn .
Áo xanh rời rã theo triều gió .
Từng mảng hồn tan trong bóng đêm .
Từ dạo người đi ...chẳng nhớ mong ,
Chút tình hư ảo cũng qua sông .
Nhắc làm chi nữa , buồn chi nữa .
Hai đứa bây giờ thôi bước chung .
Tà áo xanh ; tha thướt với thanh thanh;Nhìn theo bóng dáng như tiên vi hành ! Mà sao tạo kiểu...nguy quá... anh...
Trả lờiXóaTất nhiên là ảnh bây giờ .
Trả lờiXóaẢnh xưa còn ? ...cũng ...mập mờ trắng đen .
Người còn ...gần sáu mươi niên,
Làm sao tạo nổi dáng tiên ...hở ...Bình ? Hì hì ..