Cơn mưa bất chợt đã làm dịu hẳn bầu không khí nóng bức của mấy ngày qua...Thông tin từ các báo cho biết có một vùng áp thấp có khả năng mạnh lên thành áp thấp nhiệt đới ...Có lẽ một phần nhờ nhiệt độ hạ xuống mức có thể chấp nhận được nên tôi định vào mạng ,viết lách một chút để giải toả cái tâm trạng khá nặng nề mấy ngày qua ...
Buổi sáng ngồi ở quầy lướt qua mấy tờ báo để tìm cảm hứng nhưng thấy cũng chẳng có gì mới mẻ hoặc đáng quan tâm ...Ngoài những chuyện xe cán chó , chó cán xe thì chỉ còn chuyện EURO , chuyện thi cử , chuyện mua dâm , bán độ ...Hình như phần lớn chuyện đời nay chỉ là những chuyện tào lao vô bổ ...Hiếm khi đọc được một bài viết nghiêm chỉnh ...Nhưng biết trách ai bây giờ ...Mọi người đang ra sức kiếm tiền ...Người lớn kiếm tiền kiểu người lớn , người nhỏ kiếm tiền kiểu người nhỏ ...Nói theo kiểu bình dân thì :“ Đồng tiền là Tiên , là Phật ...cơ mà “ Trong xã hội hiện đại chẳng ai cho không ai cái gì nên ai có thứ gì thì bán thứ ấy ...Học hành vốn đã khổ sở mới kiếm được cái chữ ...đến khi ra trường thì cũng phải đem cái chữ ra mà bán mắc bán rẻ gì để nuôi vợ nuôi con chứ ...Viết nghiêm chỉnh về những chủ đề nghiêm chỉnh thì không ai thèm đọc ...Mà biết chủ đề nào là nghiêm chỉnh đây ...
Nói chuyện kinh tế ư ? Chuyện ấy thì to tát quá nếu hiểu kinh tế là kinh bang tế thế ...Lại còn quá khô khan nếu hiểu rằng kinh tế nghĩa là kê ra rồi tính ...Nhìn lướt sơ toàn cảnh xã hội chỉ thấy bốn năm thứ hàng bán chạy nhất : cà phê , quán nhậu , quán ăn , shop áo quần và nhất là vé số ...Thời buổi kinh tế thị trường này mọi thứ đều được sản xuất theo kiểu “mì ăn liền “ nên văn chương cũng phải vậy thôi ...
Đọc chỉ là nhìn , nhìn chỉ để thấy ...khỏi mất công suy nghĩ ...Suy nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu , tăng huyết áp ...Đời sống có là bao đâu mà cứ phải đắn đo cân nhắc ...Thiếu gì kẻ làm giàu nhờ mạnh miệng , lanh tay , lẹ mắt ...
Nói chuyện đạo đức ư ? Thời Xuân Thu Chiến Quốc vốn chưa có nhiều hàng hoá như bây giờ vậy mà Khổng Tử cũng phải “ bó tay .com “ sau năm lần bảy lượt đánh xe đến nhà các vương công để rao giảng vương đạo , đế đạo ...Cuối cùng đành phải “back to sorriento “ để mở trường dạy học ...Kể cũng còn may là thời ấy giấy phép mở trường cũng “dễ chạy !” và các trường Đại học , Cao Đẳng , Trung cấp liên kết với nước ngoài chưa có bao nhiêu nên sự cạnh tranh cũng không đến nỗi khốc liệt ...nhờ vậy người đời sau mới còn được biết đến những “ truyền thuyết “ về “ chính danh “ như : quân quân , thần thần , phụ phụ , tử tử ..
Nói chuyện khoa học à ? Xét cho cùng thì khoa học là cái gì nếu những thành tựu của nó cũng chỉ đem lại những nguy cơ ngang bằng với những tiện ích đạt được ...Khoa học chế tạo được robot , tàu thuỷ , máy bay . bom nguyên tử... nhưng khoa học không giáo dục được một cách hành xử văn minh cho con người nên con người lại đem những sản phẩm ấy ra hù doạ nhau , trấn áp nhau , giết chóc nhau chẳng khác nào những đứa trẻ con ...ỷ mạnh hiếp yếu , cậy lớn hiếp nhỏ ...
Hay là nói chuyện âm nhạc , nghệ thuật cho nó nhẹ nhàng ...? Văn chương vốn gắn liền với nghệ thuật và âm nhạc kia mà ...Mới nghĩ đến đây thì một cơn gió mạnh thổi ngang qua ,làm bay một tờ báo xuống đất ...Tôi uể oải đứng dậy nhặt lên và trong khi duỗi tờ báo lại cho thẳng để xếp vào chỗ cũ thì mắt tôi lại lướt vào mấy cái tít lớn : “ Các diễn viên , ca sỉ ...cương quyết theo đuổi vụ kiện các tờ báo đã tung tin....” Thì ra ở ngay trong cái lĩnh vực văn hoá nghệ thuật này cũng đang xảy ra một cuộc chiến không ngừng nghỉ giữa cậu này và cô kia , ông ấy và bà nọ ....Vì thế cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết viết về cái gì để cho các bạn tôi đọc cho vui mà không hề bận tâm suy nghĩ ...
Trong một thoáng tôi chợt nhớ đến đoạn kết của Thuỷ Hử , hình như chỉ đến khi nằm mơ thì nhân vật Lư Tuấn Nghĩa mới thấy được tấm bia đề 4 chữ Thiên hạ thái bình ...Thôi thì tôi cũng đi nằm mơ mà tìm chủ đề vậy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét