Translate

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

TẢN MẠN BUỔI TRƯA HÈ

                                                                          
   



Mấy hôm nay trời ĐN nóng kinh khủng , buổi trưa ở trong 

nhà mà nhiệt kế đã chỉ 38 độ ...Ngoài đường thì nắng gắt 

...Từ hồi Tết đến nay mới chỉ có vài đợt mưa rào ,mỗi lần 

chỉ khoảng 15 phút ...Hạn hán khiến cảnh và người đều khô 

và dòn như bắp rang ...chả trách các blog đều vắng tanh 

...Hình như chủ nhà bận đi biển cả rồi ...Nhưng cũng có thể 

là do các trận bóng đá của mùa giải EURO đã thu hút hết 

hồn vía của các thi sỉ , văn sỉ rồi cũng nên ...Hàng loạt quán 

cà phê mới mọc lên ngay trên những con đường vốn đã dày 

đặc quán xá vậy mà quán nào cũng có khách ...Dường như 

việc mở quán cà phê là giải pháp cuối cùng chonhiều doanh 

nghiệp làm ăn thua lỗ , cho những công nhân viên chức về 

hưu , cho những người tìm không ra việc làm ...vì thế tầm 

vóc và qui mô của các quán cà phê cũng ngày càng đa dạng 

...Kẻ có vốn thì chọn những vị trí đắc địa là ngã ba , ngã tư 

...trang bị tivi màn hình cỡ lớn , bàn ghế thì màu mè kiểu 

cách , người ít vốn thì chọn những vị trí khiêm tốn hơn , bàn 

ghế  phần lớn bằng nhựa ... Có những quán cóc chỉ cần vài 

bộ bàn , năm mười chiếc ghế  và mỗi ngày chỉ bán được 

chừng vài ba chục ly ...

Thế nhưng họ vẫn cầm cự được ngày này qua ngày khác , 

năm này qua năm khác ...Quán cà phê của con bé sau quầy 

tôi là một minh chứng cho điều này ...Tôi thường cho rằng 

bán cà phê không phải là một cái nghề nhưng rốt lại chính 

nó lại là một cái nghề nuôi sống  cho vô số người không có 

nghề nghiệp gì cả  ...Họ không cần phải đỗ Đại học , Cao 

đẳng bởi vì không thiếu những cháu đỗ Đại học , Cao đẳng 

lại phải đến xin việc bưng cà phê , rửa ly , chạy bàn cho họ 

với mức lương rất thấp ...Đời sống quả thực khó hiểu 

...Miếng cơm , manh áo đã hành hạ con người một cách tàn 

nhẫn ...Mùa hè , mùa của thi cử , mùa của chia tay , của 

hoa phượng , của ve sầu ..." Mỗi năm đến hè lòng man mác 

buồn ..." Nhưng nỗi buồn bây giờ không còn là nỗi buồn man 

mác nữa khi nhìn những cháu bé mới vừa buông chiếc cặp 

nặng trĩu là đã phải cầm xấp vé số chạy ngược chạy xuôi 

trong cái nắng chói chang của mùa hạ ...Hơi nóng của nhựa 

đường , của bê tông , của mặt trời đổ xuống những cái bóng 

nhỏ thó , phả vào mặt , vào vai ...khiến chúng đã gầy càng 

trở nên gầy hơn ...

Tôi hỏi một cháu bé khi cháu mời tôi mua vé số : " Cháu học 

lớp mấy ? "
Cháu rụt rè trả lời : " Dạ , lớp năm ..." 

Tôi tiếp : " Cháu đi bán lâu chưa ? 

-- " Dạ , mới có năm ngày ..." 

..." Ba cháu đâu ? 

-- " Ba đi xe thồ ...

-- " còn mẹ ? "

-- " Mẹ cũng đi bán vé số ...nhưng mùa hè người ta đi bán 

nhiều quá nên ế lắm ...Bác mua dùm con ít tờ ? "Tôi đáp : " 

Được rồi , từ từ đã ..." Khuôn mặt trắng trẻo và chiếc áo sơ 

mi trắng cụt tay đẫm mồ hôi với nhãn tên trường của cháu 

bé chính là lời tự giới thiệu và cũng là sự bảo chứng cho 

những lời cháu nói không phải là những lời nói dối của 

những cậu bé bán vé số chuyên nghiệp ...Tôi hỏi đùa khi 

cầm xấp vé số rút mấy tờ , vừa để ủng hộ cháu bé vừa để 

cầu may cho chính mình ...: " Lớn lên cháu muốn làm gì ? 

Cậu bé trả lời : " Cháu không biết nữa ...nhưng chỉ cần làm 

việc nào có nhiều tiền là được ..." Rồi cháu chỉ về phía toà 

nhà của một đại gia ở đàng xa : " Cháu nghe nói ông chủ 

nhà đó giàu lắm bác hả ...Sướng thiệt ...Ước chi cháu được 

vô trong đó một lần ...Cháu nghe nói trong đó đẹp lắm , sang 

lắm hả bác ..."

Tôi mỉm cười ...Không lẻ lại trả lời với nó rằng chính bác 

cũng chưa vô trong đó ...chỉ vì giá một ly cà phê trong đó 

bằng với giá một tháng uống cà phê ở quán con bé quầy bên 

cạnh ...Chắc chắn rằng chất lượng của hai ly cà phê chẳng 

hơn kém gì nhau bao nhiêu , thái độ phục vụ cũng chưa chắc

hơn nhau ...nhưng chính cái chỗ ngồi đã tạo nên khoảng 

cách rất xa về giá trị ...Đó là một thế giới khác ,có thể đó là 

cái thế giới mà cậu bé này ao ước sẽ được hòa nhập khi lớn 

lên ...Một ước mơ chính đáng nhưng cũng có thể là không 

bởi vì ngay trong cái vế mà cậu bé buột miệng nói ra : " chỉ 

cần làm việc nào có nhiều tiền là được " tôi nhận thấy đã có 

gì đó không ổn ...Nó không hề mang tính chọn lựa và ......

...Tôi không trách cậu bé vì cháu còn quá nhỏ để hiểu và nói 

cho đúng một điều nên nói . Nhưng sự lo ngại của tôi

chính là vì tôi đã thấy rất nhiều người lớn thực hiện câu nói 

của cậu bé ấy mà không một chút băn khoăn .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét