Translate

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2012

CUỒNG CA

                                                                             

Đi tìm chút nắng hoàng hôn ,
Nghe ngày dậy sóng
 nghe hồn ...gió lên .
Lạc dần vào cảnh Đào nguyên ,
Mơ hồ ...như đã ...
quên tên tuổi mình . 
Lặng buồn nhìn kiếp phù sinh ,
Hóa thân ...còn một chữ Tình không tan .
Nửa đời mộng ảo ...
hoang đàng
Cuối cùng ... còn nỗi bàng hoàng , ngu ngơ.
Đêm dài cứ đợi cơn mơ,
Hoàng hôn mới xuống , lại chờ bình minh .

  • Một bài thơ hay !
    Lặng buồn nhìn kiếp phù sinh ,
    Hóa thân ...còn một chữ Tình không tan .
    Nửa đời mộng ảo ...hoang đàng
    Chỉ là những nỗi bàng hoàng , ngu ngơ.
    Rất tuyệt !

    • cao
      • cao
      • Aug 3, 2012 1:46 PM
      Cám ơn bạn đã ghé thăm và chia sẻ . Phải chăng đã có một sự đồng cảm về những hữu hạn của kiếp người ? Chúc bạn an vui .
  • Hoàng Hôn Rạng Rỡ
    Hôm nay "thầy' viết thơ yêu
    Chắc ngày mai lại nồi niêu ra đường?



    • cao
      • cao
      • Jul 31, 2012 3:57 PM
      Nồi niêu đâu tội tình gì ,
      Yêu con , yêu vợ ...sợ chi ra đường .
      Yêu đời , yêu lớp , yêu trường ,
      Yêu bè bạn , lại yêu thương con người .
      Cám ơn bạn đã đùa chơi ,
      Nồi niêu còn đó , xin mời dùng cơm .
    • Hoàng Hôn Rạng Rỡ
      Tin nhau đến thế thì thôi
      Còn ai nói được đôi lời vào ra
      Chúc vui hạnh phúc hiền hòa
      Trọn đời tâm hợp như là mới quen.
    • cao
      • cao
      • Aug 1, 2012 8:07 AM
      Cám ơn lời chúc chí tình ,
      Vui buồn cũng bởi do mình mà ra .
      " Thiện căn ở tại lòng ta
      Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài "
      Rảnh thì lên sóng on line ,
      Bận thì chịu khó ôn bài : nấu cơm .
      Cõi đời muôn sự nhiễu nhương ,
      Giữ lòng thanh tịnh chắc trường thọ thôi .
      Mong rằng bạn mãi an vui ...
    ..

  • ThanhThúy.1976
    Thầy Cao ... cho TH xin sđt của Cô Cao nhé . thanks

  • BÌNH ĐỊA MỘC
    tình cờ lạc bước vào đây
    đọc thơ như thể đang ngày hoàng hôn
    mơ hồ quên những lo toan
    nửa đời mộng, nửa đời hoàn toàn yêu ...

    • cao
      • cao
      • Aug 1, 2012 7:45 AM
      Gần đây có lần bạn ấy ghé vào blog của mình nhưng khi mình vào blog bạn ấy thì chỉ có blog trắng , nên đành chịu . Vâng nếu gặp mình sẽ chuyển lời hỏi thăm của bạn .
  • cuồngtừ
    Tuyệt vời !

    • cao
      • cao
      • Jul 30, 2012 4:02 AM
      Cám ơn bạn . Chúc an vui .

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

TÂM CA 2








Sông hồn đã lặng sóng mê ,
Bước đi ...lại gặp lối về ...hoang vu
Ru đời bằng giấc mộng du ,
Cung đình , đài các cũng phù vân thôi .
Tìm đâu bóng dáng con người ,
Chảy trong tiếng nước ... giọng cười dã nhân .
Thương người ... lỡ một mùa xuân ,
Trói hồn vào cuộc trầm luân ... địa đàng .
Tình mang mang , ý mang mang ,
Nhịp đời đã lỗi ... nên đàn sai cung .


  • Vần thơ như gió qua hồ
    Lao xao dợn sóng nhấp nhô cuộc trần
    Phù du nhưng vẫn phân vân
    Buồn là ý niệm một lần mơ hoang
    Dù cho có lỡ cung đàn
    Mấy ai thoát khỏi đa mang tâm tình.
    • cao
      • cao
      • Jul 29, 2012 3:49 PM
      Đi tìm chút nắng hoàng hôn ,
      Nghe mùa xưa dậy trong hồn ...gió lên .
      Lạc vào cảnh lạ vườn Tiên ,
      Mơ hồ ...nên đã quên tên tuổi mình .
      Trăm năm một kiếp phù sinh ,
      Hóa thân còn lại chữ Tình không tan .
    • Hoàng Hôn Rạng Rỡ
      Thế gian dẫu mấy ngàn năm
      Con đường lận đận vãn trầm luân chân
      Biết đây là chốn nhọc nhằn
      Mấy ai cản được một lần ghé thăm
    • cao
      • cao
      • Jul 30, 2012 2:14 AM
      Một đời tình , mộng ... miên man ,
      Chỉ còn lại những bàng hoàng , ngu ngơ.
      Đêm dài cứ đợi cơn mơ,
      Bình minh chẳng đến lại chờ bình minh .

  • Nguyet Anh
    Lời thơ tác giả nghe rất tuyệt
    Hồn du dương tiếng nguyệt ngân nga
    Tưởng như thưởng thức hoan ca
    Cung thanh trầm bổng như là tiếng mưa.
    Thơ anh rất hay ạ.
    • cao
      • cao
      • Jul 29, 2012 3:28 AM
      Cám ơn bạn đã ghé thăm và còn để lại lời bình thơ rất ấn tượng . Cám ơn bạn nhiều . Chúc bạn an vui .
  • ThanhThúy.1976
    đọc Tâm Ca 2 .......nhớ Tâm Ca 6 của Phạm Duy
    Một cành củi khô. Một tờ lá uá
    Một hòn cuội to. Một làn bụi mờ.
    Một ngọn cỏ may. Một vài miếng giấy.
    Một hạt mưa bay. một giọt sương mai
    Cuộc đời quanh đây mừng là biết mấy.
    • cao
      • cao
      • Jul 28, 2012 3:04 PM
      Rất vui khi thấy TH vẫn yêu đời đến thế . Sao lại bảo là " Thôi kệ " ?
    • ThanhThúy.1976
      hiiiii.... có những việc mà Ta không giải quyết hay làm được ... thì sẽ "Thôi kệ" chớ biết làm sao mà cũng để tự an ủi mình thôi mà .
      chúc chủ blog cn vui vẻ hen

  • cuồngtừ
    Lục bát tuyệt vời .
    Chúc vui nhé anh Cao ơi !
    • cao
      • cao
      • Jul 28, 2012 8:01 AM
      Cám ơn bạn . Chúc bạn cũng thế . Dẫu rằng :
      Trăm , ngàn , vạn , triệu , tỷ năm .
      Cỏ cây cũng cứ âm thầm nở hoa .
  • HỒNG CHIẾN
    Ru đời bằng giấc mộng du,
    Cung đình, đài các cũng phù vân thôi.
    • cao
      • cao
      • Jul 28, 2012 8:02 AM
      Chào bạn . Cám ơn bạn đã ghé thăm . Chúc bạn luôn vui .

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

CHUYỆN TÀO LAO




( Đọc báo thấy chuyện lạ đời ,
Buồn tình nên viết khơi khơi rồi cười ..)


Mấy hôm nay trời nóng quá , nhiệt độ cứ dao động từ 35 đến 37 độ , vào buổi tối mà vẫn còn nóng từ 34 đến 35 độ ...nên chẳng viết gì thôi tạm gác chuyện mười ngàn lẻ một đêm lại ít bữa . Quạt cứ mở đủ chỗ và chạy hết  cỡ mà chỉ quạt ra toàn hơi nóng ...Muốn tránh nóng chỉ còn cách vào siêu thị để ké máy lạnh mặc dù sau đó khi ra về lại thấy nóng hơn ...Có điều dù sao cũng nhờ vào mấy chỗ phồn hoa đô hội này mà đầu óc mình mới sáng ra đôi chút ...Nhìn những sản phẩm công nghệ của nước ngoài mới thấy phục mấy nước phương Tây ...Ở châu Á thì thấy phục các chàng Nhật Bản ...Nhìn vào bản đồ thế giới rồi hồi tưởng lại mớ kiến thức hổ lốn của mình mới nhận thấy rằng dân Nhật quả cừ thiệt ...Với một lãnh thổ chỉ toàn đảo ,diện tích đất sử dụng được khá khiêm nhường , lại hứng chịu những thiên tai nhân hoạ không tiền khoáng hậu vậy mà họ đã vượt qua tất cả để trở thành một cường quốc chẳng thua kém gì các nước phương Tây ...Điều này nói lên rằng chính con người có trí tuệ mới là yếu tố quyết định của văn minh và tiến bộ chứ không phải đất rộng người đông là đủ ...Nền văn minh  của họ không ở trên cái lưỡi dù là lưỡi heo , lưỡi bò , lưỡi trâu hay lưỡi người bởi vì : " Cái lưỡi không xương nên nhiều đường lắt léo ..." Tài nguyên chính của nước Nhật chính là người Nhật và tinh thần Nhật ...Người Nhật đã làm nên điều thần kỳ và dù rằng trong quá khứ họ cũng có chút mắc míu với bàn dân thiên hạ nhưng hãy nhìn điều đó bằng ánh mắt của một hiệp sỉ nghĩa là một kẻ có tinh thần thượng võ , không dùng thủ đoạn hèn hạ để đánh thắng đối thủ ta mới thấy được cái giá trị đáng kính nể của họ 
Nhiều nước phương Tây cũng vậy : nước Pháp , nước Anh , nước Ý , nước Đức ... cũng chỉ sở hữu một diện tích vừa phải nhưng họ đã có vị trí của các siêu cường quốc ..Dân Mỹ thì sao ? Mấy chú này thì khỏi nói rồi: Mấy món đồ xách tay của các chú này có thể nói bền hết biết ...Vậy mà tuổi nước của mấy chú chỉ mới hơn hai trăm năm một chút ...Điều đó chứng tỏ các chú ấy có lương tâm không phỉnh gạt người tiêu dùng ...
Nghĩ tới đây mới thấy nghiệm ra một điều : " Hoá ra cái đạo quân tử của Khổng Tử được khai sinh ở bên Tàu nhưng lại định cư ở bên Tây ...và bên Nhật ...." Ha ha ...Thôi về nấu cơm cái đã ....

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

CHUYỆN CÔ Q.


Không biết có phải do ảnh hưởng những sự kiện xảy ra gần đây mà tôi lại bắt đầu câu chuyện dài này bằng một câu chuyện không  vui  .Đó là câu chuyện về một cô giáo trẻ , nói chính xác là cô giáo dạy cấp 2 ở một ngôi trường khá quen thuộc với nhiều anh em chúng ta .Tôi còn nhớ có người bạn đã nói rằng người Việt chúng ta thường viết về những chuyện đời , những chuyện tình trái ngang , éo le , dang dở ngược lại người phương Tây có vẻ lạc quan hơn ..
.Họ nhìn nửa ly nước họ chỉ nghĩ đó là nửa ly nước đầy chứ không nghĩ rằng đó là nửa ly nước đã cạn ...Thực tình mà nói thì tôi cũng thích cách nghĩ này thế nhưng sự đời thường không chìu ý con người , nghĩ là một chuyện mà thực tế lại là chuyện khác vả lại người phương Tây có nhiều điểm khác biệt hẳn đối với người Á đông ...Sự khác biệt này tôi không nói thì các bạn cũng đã biết :Nó bao gồm tính cách , thể chất , phong tục tập quán và nhất là hoàn cảnh xã hội .Tục ngữ có câu : " Ở bầu thì tròn , ở ống thì dài " Nỗ lực của con người chỉ có thể thay đổi phần nào số phận để giúp chúng ta có một cuộc sống dễ chịu hơn chứ không thể thay đổi được luật tuần hoàn của vũ trụ ...Chính vì thế mà các tôn giáo vẫn có chỗ đứng nhất định trong đời sống tinh thần của con người ...nhất là người Việt .

                                                                 1 


Buổi họp lớp hôm ấy kết thúc bằng việc bầu BCH hội phụ huynh học sinh ...Nhờ vào kinh nghiệm thêm một chút phán đoán chính xác và hình như còn có lợi thế về tuổi tác  nên tôi đã nghiễm nhiên trở thành Hội trưởng ...Dĩ nhiên cái chức không lương và không phận này chẳng là gì cả ...nhiều người còn sợ là vì nó có thể tạo thêm những sự bận rộn không cần thiết cho cuộc đời vốn đã quá bận rộn của họ ...những buổi họp , những lời phát biểu không thú vị bằng những phút ngủ gà ngủ gật khi nghe người khác phát biểu cơ mà . Nhưng tôi thì khác , tôi có một lý do chính đáng và tôi muốn được hưởng " phép lợi thế " trong niên khoá này ...Tôi muốn tiếp cận cô giáo chủ nhiệm ....Nói đến đây chắc nhiều bạn sẽ nghĩ thầm :" Lại thế nữa , hoá ra lão đã " tia " cô giáo rồi ư ? Nếu nghĩ thế thì các bạn đã nhầm rồi ...Dẫu chẳng phải học trò ruột của Khổng tử và cũng chưa bao giờ được phong tặng danh hiệu là " chính nhân quân tử " nhưng tôi cũng biết cái giới hạn giữa một cô giáo trẻ đẹp với một vị phụ huynh học sinh ...lại nữa sau bao nhiêu năm " lăn lộn với tình trường " gồm đủ thể loại tình : tình thật , tình hư , tình thiệt , tình giả , tình cho không biếu không ...đến bây giờ tôi đã thấm mệt ...nhưng có thể nói lý do cơ bản nhất đó là tôi đã có được một mái gia đình ấm cúng ...Vợ chồng con cái chúng tôi thương yêu nhau , tôn trọng nhau nên tôi không bao giờ có thể làm một việc gì sai quấy để đánh mất sự tôn trọng đó trong suy nghĩ của vợ con tôi ...Nhất là đứa con út , đang học lớp do cô Q. làm chủ nhiệm ...

 Vào thời điểm ấy phần lớn các thầy cô đều có dạy thêm ở nhà ...Tôi vốn không có tài hô phong hoán vũ , biến giấy thành tiền nên đành áp dụng đối sách " xa luân chiến " nghĩa là trong ba đứa con ,cứ đứa nào gần đến năm thi cuối cấp thì tôi mới tăng cường đầu tư cho nó học thêm một vài môn chính để nó có được sự tự tin cần thiết khi bước vào đấu trường ...Riêng đối với cậu út nhà tôi trong năm này tôi lại càng chú ý hơn ...Dù gì cháu cũng là con trai ... ( Nói thế không phải vì tôi trọng nam khinh nữ mà chỉ vì trong xã hội hiện tại nếu con trai mà trình độ thấp thì khó kiếm việc hơn con gái .. .)
Chắc các bạn đã hiểu cái động cơ của việc tìm cách tiếp cận cô giáo của tôi và sẵn lòng lắng nghe , thấu hiểu ...Chỉ có cách ấy tôi mới có dịp họp hành , bàn bạc nêu ra những ý kiến , kinh nghiệm của mình trong việc quản lý ...và phối hợp với nhà trường trong việc " dạy tốt , học tốt " ...một cách có chất lượng chứ còn khệ nệ lễ vật đến nhà thầy cô thì không khéo tôi sẽ làm hỏng đi tương lai con mình với những con số giả trong học bạ và phiếu liên lạc ....

 Những chuyện đại loại như vậy vốn là đề tài khá sôi nổi ở mấy quán cà phê vỉa hè và phần lớn những lời phát biểu thường không mấy hay ho bởi vì người phát ngôn là những anh xe thồ , xích lô vốn đã ấm ức do các khoản tiền phải đóng hằng năm không có tính cân đối với " mức bình quân thu nhập " hàng ngày của họ  . Dĩ nhiên những điều họ nói không phải là vô căn cứ ...nhưng không thể vì sự tha hoá , kém phẩm chất của một số giáo viên mà lại đánh giá một cái nghề cao quý như " Nghề thầy" 

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

LỜI DẠO ĐẦU CHO MỘT CÂU CHUYỆN DÀI

Tôi không biết đây có phải là thời điểm thích hợp để bắt đầu cho câu chuyện nhưng dù gì thì câu chuyện cũng đã bắt đầu ...Tôi không muốn rào trước đón sau nhưng cũng phải có đôi lời nói trước bởi vì khi đã viết ra trên blog này thì chắc chắn một số bạn bè ,người quen , người lạ ...những người quen đã trở thành xa lạ hoặc những người " trước lạ sau quen " tình cờ đọc được ...
Câu chuyện có thể là một chuyện " thường ngày ở huyện " được viết dưới dạng " chuyện nhiều kỳ và kỳ nhiều chuyện " Không hẳn là " chuyện tình " mặc dù người viết đã từng là một kẻ " si tình và đa tình thứ thiệt "...Mấy ngày gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện xảy ra " quanh quẩn trong đời " và nhận thấy rằng nếu chẳng viết ra thì tất cả những suy nghĩ ấy sẽ dần đông cứng lại và chết đi theo với cái " sức không khỏe " của mình một ngày nào đó ...Đành rằng dù có xảy ra như vậy thì cũng chẳng chết ai ...có tôi hay không thì mặt trời vẫn mọc , trái đất vẫn quay , chợ búa vẫn họp , loài người vẫn yêu nhau nơi này , đâm chém nhau nơi khác ...Đáng lẽ tôi đã khởi động câu chuyện dài này sớm hơn nghĩa là từ khi một ông bạn tri kỷ gọi điện thoại la tôi vì tôi trót lỡ dại trả lời bằng tiếng Ăng lê cho vài câu còm minh của bạn bè ...Nguyên văn những lời nói  chí lý chí tình ấy như sau : " Mi là nhà văn , mi không nên trả lời theo kiểu đó ..." Thú thật với các bạn mới nghe qua tôi đã giật mình và cũng phải thừa nhận rằng ông bạn tôi nói đúng ...nên mặc dù sướng rơn trong bụng vì mấy cái chữ : " Mi là nhà văn ..." mà không biết là trong văn nói ông bạn ấy dùng có chữ " rê " ( còn gọi là gờ ) hay không nữa ...thì tôi cũng phải " cung kính bất như tuân mạng "  .Bạn nào đang ở vào hoàn cảnh và vị trí của tôi thì các bạn sẽ hiểu tại sao tôi lại " sướng " đến thế bởi vì ở xứ ta không dễ gì được phong danh hiệu đó ...Để được gọi là " nhà văn " việc đầu tiên là bạn phải có thẻ hội viên hội nhà văn mà muốn có thẻ hội viên thì bạn phải có bài viết được đăng trên báo này , báo nọ , tạp chí này , tạp chí kia ...Chuyện viết hay , viết dở không thành vấn đề ...vả lại xét cho cùng thì cứ viết cho người ta đọc mà hiểu là đã hay rồi ...Tôi còn nhớ có một anh bạn nào đó đã nói đến từ ngữ " văn học bên lề " ...kể cũng thú vị ...Ừ nhỉ ! Tại sao lại không ? Cà phê có cà phê hộp , cà phê lề đường hay còn gọi là cà phê vỉa hè vậy thì nhà văn cũng có nhà văn vỉa hè chứ ...có sao đâu ...Cà phê vỉa hè  đôi khi lại rất ngon mà lại vừa túi tiền nên sẽ phù hợp với các " nhà văn vỉa hè " như tôi ...Thế nhưng dù có là " nhà văn vỉa hè " hay là " nhà văng " đi nữa thì tôi cũng không thích viết toàn những " chuyện vỉa hè " vì vỉa hè vốn lắm chuyện thị phi , chướng tai gai mắt ..Vỉa hè vốn là địa bàn hoạt động của mọi thành phần : từ chị buôn gánh bán bưng cho đến các nàng chân dài móng đỏ , từ bác xe thồ , xích lô cho đến các anh hùng hảo hớn thậm chí các vị cò đất , cò nhà ...Thế cho nên viết về những đề tài này không khéo sẽ biến thành cái loa không công cho mấy " hãng buôn nước miếng " vốn không hề có thương hiệu  Câu chuyện sẽ quay quanh số phận những con người ...và là những người rất đỗi bình thường trong hằng tỷ tỷ con người đã từng hiện diện  trên bề mặt quả địa cầu này ...Nhân vật của tôi không phải là một nhà khoa học với hàng ngàn  phát minh làm thay đổi cả tiến trình văn minh nhân loại như Edison , cũng không phải là những anh hùng hào kiệt với những chiến công hiển hách... bởi vì nếu như Napoleon đã từng thắng trận vẻ vang ở Austerlitz thì cũng phải thất bại chua cay ở Waterloo , tàn bạo như Tần thỉ Hoàng , Hitler ..., gian hùng như Tào Tháo , sức địch muôn người như Hạng bá Vương cuối cùng rồi cũng chỉ là con số không to tướng .Tôi không định thần thánh hóa  con người bởi vì cuộc đời này vốn đã quá nhiều thần thánh và con người chỉ có giá trị đối với con người khi có đủ chất người chứ không phải vì trở thành á thần , á thánh ...Có thể nói tất cả những gì tôi viết trong câu chuyện  rất gần với sự thực ...Nhân vật của tôi không đánh ai hết , không tranh giành với ai ,không chiếm đoạt của ai hết ...Họ chỉ sống ...Sống và yêu ...Sống để yêu ...Tôi nhớ có ai đó đã nói với tôi về Chúa và Phật rằng : Chúa và Phật không đánh ai hết  nhưng vẫn có thể nói rằng các ngài đã thắng vì tư tưởng của các ngài đã được con người suy gẫm hàng ngàn năm qua và sẽ còn tiếp tục đến hàng ngàn năm sau nữa ...Điều đó thì hiển nhiên rồi ...Thế nhưng Chúa và Phật đã thoát khỏi vòng sinh tử nên đã không còn đau nỗi đau của con người vì thế tôi cũng sẽ không viết về họ ...Nhân vật của tôi có thể là một người phụ nữ bình thường , một nông dân tầm thường chưa hề có được một bằng khen nào để treo trên vách , chưa từng được vinh danh vì những hành động dũng cảm bởi vì chính cuộc sống lặng lẽ của họ đã ẩn chứa cả một  bài thơ đẹp ...Nếu các bạn cảm thấy hứng thú thì chúng ta sẽ bắt đầu ?

  • Nghe có vẻ hấp dẫn lắm ! Đừng để mọi người chờ lâu.
    • cao
      • cao
      • Jul 7, 2012 11:56 PM
      Cám ơn bạn . Sẽ cố gắng . Hổm rày không gặp , khỏe chứ ?
  • NgânPCT
    Tới luôn bác tài!
    Đã hết 1137 chữ của bồ 1 rồi.
    Viết lý thú mới được trả tiền bằng không nhớ thối tiền lại. Hahahah
    • cao
      • cao
      • Jul 6, 2012 10:33 AM
      Bữa nay mới trả lời bạn , lý do là đường link vào blog của mình có vấn đề trục trặc sao đó nên đổ nhác . Thôi thong thả chút hỉ . Chúc vui
  • ThanhThúy.1976
    bắt đầu ... nhé chủ blog .ngày mới vui vẻ
    • cao
      • cao
      • Jul 6, 2012 10:30 AM
      Xin lỗi các bạn . Mấy bữa nay vào blog của mình mà cứ phải đi đường vòng nên đổ lười . Dùng đường link mấy bữa tìm không ra . Đã lưu trên thanh dấu trang của Google chrome rồi mà bây giờ bác ấy xóa mất .Chẳng hiểu sao nữa .
    • ThanhThúy.1976
      hiiii.... do mạng mà chủ nhà oi .cố lên nhé