Translate

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

LỜI DẠO ĐẦU CHO MỘT CÂU CHUYỆN DÀI

Tôi không biết đây có phải là thời điểm thích hợp để bắt đầu cho câu chuyện nhưng dù gì thì câu chuyện cũng đã bắt đầu ...Tôi không muốn rào trước đón sau nhưng cũng phải có đôi lời nói trước bởi vì khi đã viết ra trên blog này thì chắc chắn một số bạn bè ,người quen , người lạ ...những người quen đã trở thành xa lạ hoặc những người " trước lạ sau quen " tình cờ đọc được ...
Câu chuyện có thể là một chuyện " thường ngày ở huyện " được viết dưới dạng " chuyện nhiều kỳ và kỳ nhiều chuyện " Không hẳn là " chuyện tình " mặc dù người viết đã từng là một kẻ " si tình và đa tình thứ thiệt "...Mấy ngày gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện xảy ra " quanh quẩn trong đời " và nhận thấy rằng nếu chẳng viết ra thì tất cả những suy nghĩ ấy sẽ dần đông cứng lại và chết đi theo với cái " sức không khỏe " của mình một ngày nào đó ...Đành rằng dù có xảy ra như vậy thì cũng chẳng chết ai ...có tôi hay không thì mặt trời vẫn mọc , trái đất vẫn quay , chợ búa vẫn họp , loài người vẫn yêu nhau nơi này , đâm chém nhau nơi khác ...Đáng lẽ tôi đã khởi động câu chuyện dài này sớm hơn nghĩa là từ khi một ông bạn tri kỷ gọi điện thoại la tôi vì tôi trót lỡ dại trả lời bằng tiếng Ăng lê cho vài câu còm minh của bạn bè ...Nguyên văn những lời nói  chí lý chí tình ấy như sau : " Mi là nhà văn , mi không nên trả lời theo kiểu đó ..." Thú thật với các bạn mới nghe qua tôi đã giật mình và cũng phải thừa nhận rằng ông bạn tôi nói đúng ...nên mặc dù sướng rơn trong bụng vì mấy cái chữ : " Mi là nhà văn ..." mà không biết là trong văn nói ông bạn ấy dùng có chữ " rê " ( còn gọi là gờ ) hay không nữa ...thì tôi cũng phải " cung kính bất như tuân mạng "  .Bạn nào đang ở vào hoàn cảnh và vị trí của tôi thì các bạn sẽ hiểu tại sao tôi lại " sướng " đến thế bởi vì ở xứ ta không dễ gì được phong danh hiệu đó ...Để được gọi là " nhà văn " việc đầu tiên là bạn phải có thẻ hội viên hội nhà văn mà muốn có thẻ hội viên thì bạn phải có bài viết được đăng trên báo này , báo nọ , tạp chí này , tạp chí kia ...Chuyện viết hay , viết dở không thành vấn đề ...vả lại xét cho cùng thì cứ viết cho người ta đọc mà hiểu là đã hay rồi ...Tôi còn nhớ có một anh bạn nào đó đã nói đến từ ngữ " văn học bên lề " ...kể cũng thú vị ...Ừ nhỉ ! Tại sao lại không ? Cà phê có cà phê hộp , cà phê lề đường hay còn gọi là cà phê vỉa hè vậy thì nhà văn cũng có nhà văn vỉa hè chứ ...có sao đâu ...Cà phê vỉa hè  đôi khi lại rất ngon mà lại vừa túi tiền nên sẽ phù hợp với các " nhà văn vỉa hè " như tôi ...Thế nhưng dù có là " nhà văn vỉa hè " hay là " nhà văng " đi nữa thì tôi cũng không thích viết toàn những " chuyện vỉa hè " vì vỉa hè vốn lắm chuyện thị phi , chướng tai gai mắt ..Vỉa hè vốn là địa bàn hoạt động của mọi thành phần : từ chị buôn gánh bán bưng cho đến các nàng chân dài móng đỏ , từ bác xe thồ , xích lô cho đến các anh hùng hảo hớn thậm chí các vị cò đất , cò nhà ...Thế cho nên viết về những đề tài này không khéo sẽ biến thành cái loa không công cho mấy " hãng buôn nước miếng " vốn không hề có thương hiệu  Câu chuyện sẽ quay quanh số phận những con người ...và là những người rất đỗi bình thường trong hằng tỷ tỷ con người đã từng hiện diện  trên bề mặt quả địa cầu này ...Nhân vật của tôi không phải là một nhà khoa học với hàng ngàn  phát minh làm thay đổi cả tiến trình văn minh nhân loại như Edison , cũng không phải là những anh hùng hào kiệt với những chiến công hiển hách... bởi vì nếu như Napoleon đã từng thắng trận vẻ vang ở Austerlitz thì cũng phải thất bại chua cay ở Waterloo , tàn bạo như Tần thỉ Hoàng , Hitler ..., gian hùng như Tào Tháo , sức địch muôn người như Hạng bá Vương cuối cùng rồi cũng chỉ là con số không to tướng .Tôi không định thần thánh hóa  con người bởi vì cuộc đời này vốn đã quá nhiều thần thánh và con người chỉ có giá trị đối với con người khi có đủ chất người chứ không phải vì trở thành á thần , á thánh ...Có thể nói tất cả những gì tôi viết trong câu chuyện  rất gần với sự thực ...Nhân vật của tôi không đánh ai hết , không tranh giành với ai ,không chiếm đoạt của ai hết ...Họ chỉ sống ...Sống và yêu ...Sống để yêu ...Tôi nhớ có ai đó đã nói với tôi về Chúa và Phật rằng : Chúa và Phật không đánh ai hết  nhưng vẫn có thể nói rằng các ngài đã thắng vì tư tưởng của các ngài đã được con người suy gẫm hàng ngàn năm qua và sẽ còn tiếp tục đến hàng ngàn năm sau nữa ...Điều đó thì hiển nhiên rồi ...Thế nhưng Chúa và Phật đã thoát khỏi vòng sinh tử nên đã không còn đau nỗi đau của con người vì thế tôi cũng sẽ không viết về họ ...Nhân vật của tôi có thể là một người phụ nữ bình thường , một nông dân tầm thường chưa hề có được một bằng khen nào để treo trên vách , chưa từng được vinh danh vì những hành động dũng cảm bởi vì chính cuộc sống lặng lẽ của họ đã ẩn chứa cả một  bài thơ đẹp ...Nếu các bạn cảm thấy hứng thú thì chúng ta sẽ bắt đầu ?

  • Nghe có vẻ hấp dẫn lắm ! Đừng để mọi người chờ lâu.
    • cao
      • cao
      • Jul 7, 2012 11:56 PM
      Cám ơn bạn . Sẽ cố gắng . Hổm rày không gặp , khỏe chứ ?
  • NgânPCT
    Tới luôn bác tài!
    Đã hết 1137 chữ của bồ 1 rồi.
    Viết lý thú mới được trả tiền bằng không nhớ thối tiền lại. Hahahah
    • cao
      • cao
      • Jul 6, 2012 10:33 AM
      Bữa nay mới trả lời bạn , lý do là đường link vào blog của mình có vấn đề trục trặc sao đó nên đổ nhác . Thôi thong thả chút hỉ . Chúc vui
  • ThanhThúy.1976
    bắt đầu ... nhé chủ blog .ngày mới vui vẻ
    • cao
      • cao
      • Jul 6, 2012 10:30 AM
      Xin lỗi các bạn . Mấy bữa nay vào blog của mình mà cứ phải đi đường vòng nên đổ lười . Dùng đường link mấy bữa tìm không ra . Đã lưu trên thanh dấu trang của Google chrome rồi mà bây giờ bác ấy xóa mất .Chẳng hiểu sao nữa .
    • ThanhThúy.1976
      hiiii.... do mạng mà chủ nhà oi .cố lên nhé

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét