Translate

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

SUY NGHĨ VỤN VỀ MÙA THU


11/24/2011 07:53 pm
Một chút mưa bay , một chút hơi lạnh và trời đầy mây xám .Vậy là đã cuối thu rồi..... 
Cuối thu ? Hình như trong hai từ này có một âm điệu vừa dịu dàng nhưng cũng vừa gợi lên một chút gì phiền muộn vu vơ ...Tôi vẫn băn khoăn mãi không hiểu tại sao chỉ với hai tiếng ngắn ngủi nhưng nó lại giàu nhạc tính đến thế . Có lẽ vì mùa thu từ nghìn xưa đã là mùa của tàn phai , của rơi rụng , của đổ nát ,của điêu tàn?..Không , không hẳn ..
Ngày xưa tôi chỉ nhìn thấy những nét thơ mộng của mùa thu bởi mùa thu thời niên thiếu gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào , những mơ ước hiền hòa và những khát khao cháy bỏng 
.Hình ảnh mùa thu của chúng tôi lúc ấy là bức tranh được vẽ bằng những màu sắc của " Tôi đi học...Thanh Tịnh ", của " Con nai vàng ngơ ngác , đạp trên lá vàng khô trong thơ Lưu trọng Lư " hoặc ảm đạm hơn một chút : " Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ ....nhạc Ngô thụy Miên "  
Tôi và những bạn bè tôi đã nhìn và lắng nghe tiếng chân bước của mùa thu bằng trái tim thơ và những cuộc tình thơ ... vì thế tôi luôn nghĩ đến mùa thu với những tình cảm đẹp nhất .
Nhưng năm nay mùa thu của đất trời lại gợi cho tôi nghĩ đến mùa thu của đời tôi , không những thế còn là cuối mùa thu rồi ...Nghĩa là đã chớm đông rồi , nghĩa là " Rét mướt mùa sau chừng sắp ngự ...Quang Dũng " nhưng tại sao tôi không buồn , không đau xót , không khổ sở vì những gì đã mục nát , đã rơi rụng , đã tàn phai ? Tại sao tôi vẫn cảm thấy  " Tiếng thu " thật trong trẻo , " Tình thu " vẫn đậm đà , " Hồn thu " vẫn làm tôi xao xuyến ...
  Mới đó bây giờ đã sáu mươi ,
 Ô hay ...đời đã cuối thu rồi .
Ngồi đây nghe tiếng nghìn xưa vọng ,
Xa khuất chân trời...mây trắng trôi . ...( trích Bài 60)

                                 


Thật là lạ ...Mấy tháng trước khi đặt bút viết những câu thơ ấy tôi đã bắt gặp ở mình một nỗi thảng thốt , một sự kinh ngạc đến rụng rời ...Một cảm giác nuối tiếc và đau xót ...còn bây giờ tôi lại thấy như mình chẳng còn bận tâm gì ...
Có phải chỉ vì tôi đang cảm thấy bất lực trước một sự thật không thể thay đổi , có phải vì tôi đang đầu hàng trước áp lực của thời gian ?
 Không , không phải ...tôi biết chắc rằng không phải như vậy mà hình như tôi đang được tái sinh , đang dần trẻ lại khi từng lớp rỉ sét trong tâm hồn mình dường như  được gột bỏ , những vết bầm trong trái tim mình đã dần được chữa lành ...Nó giống như sự phục hồi tiệm tiến của một cuộc đời  và một lộ trình mới ...Kỳ diệu làm sao , tuyệt vời làm sao ...Hình như cuối cùng tôi đã nhận ra được rằng tôi phải làm gì với chính cuộc đời mình ...
Vợ tôi đã từng nói với tôi : " Em thấy  có lẽ anh nên tiếp tục viết ...Ở tuổi anh vẫn còn nhiều thời gian để viết dù không nhất thiết là phải in hay xuất bản ...Anh cứ viết để giải tỏa stress cũng được , chứ nếu đợi cho đến khi con mình trưởng thành hết thì anh sẽ già mất , đầu óc sẽ thiếu sáng suốt , lúc ấy mới viết không khéo lại lẫn lộn lung tung ...Nếu không ai đọc thì em đọc , con mình không đọc thì cháu mình đọc để chúng biết về thế hệ ông bà của chúng ...Có một cái gì để lại cho chúng cũng hay chứ nếu để tiền thì biết bao nhiêu cho đủ ..." 
Tôi cảm động vì những suy nghĩ đơn giản của vợ tôi và bổng dưng cảm thấy mình thật hạnh phúc ...Rồi niềm hạnh phúc ấy đã được nhân lên càng lúc càng nhiều khi gặp gỡ các bạn bè trên blog , những lời phê bình thẳng thắn , những lời khen nhẹ nhàng vô tư nhưng chứa chan tình cảm đã khiến tôi hiểu rõ mình hơn ...những nụ cười ngày càng nhiều hơn , những mối quan hệ , kết giao ngày càng sâu hơn ...
 Giờ đây mùa thu đang đi qua , mùa đông sẽ tới nhưng mùa thu không chỉ có lá vàng và heo may mà còn có cả những nụ cười cởi mở ...Tôi đang tạo cho mình một thế giới riêng trong đó chỉ có tình thương yêu , lòng chia sẻ , những mối đồng cảm , tương giao kỳ diệu và dường như chính thế giới này bổ dưỡng cho thế giới kia giúp cho tôi có cái nhìn nhẹ nhàng hơn về kiếp sống , giúp cho tôi có cách nhìn thoáng đãng hơn về con người , về cuộc đời ...Blog của tôi không phải chỉ là của tôi mà còn là của bạn bè và chính nó cũng là một người bạn ...Thế giới của blog không phải chỉ là một thế giới ảo bởi vì người ta đã sống trong đó bằng cuộc đời thực , bằng chính tâm hồn mình , không màu mè , không kiểu cách , sống hồn nhiên như trẻ thơ và giản dị vì nó không đòi vé vào cửa , không tính phí ...Thế giới của blog vẫn có đầy đủ hoa lá cỏ cây , rừng núi và biển cả , có đủ mọi sinh vật trên trời dưới đất nhưng nhiều nhất là con người ...Nếu có sự chọn lọc thì thế giới blog tự nó đã có tính chọn lọc ...

TN at 11/26/2011 04:52 pm comment
Bạn để chỗ nào mình không thấy,vào mục ca nhạc tìm mãi,chắc ở trong các bài viết quá?Nhưng bài Mưa lệ thì mình biết,có phải là "Lệ mãi thương về cố hương xa vời..."Bài này lúc trước mình cũng thích lắm,nhưng mình không thích hoài 1 bản,rồi nó cũng vào dĩ vãng nhưng nó vẫn gây xúc động mỗi khi mình nhớ lại.
cao at 11/26/2011 06:56 pm reply
Đúng rồi ...Bài đó khi các bạn tôi nghe đã nhớ ĐN quay quắt ...sau đó tôi đã tặng các bạn tôi một bài thơ , các bạn ấy  cũng xúc động lắm ...Vậy mà cũng đã gần nửa năm trôi qua rồi ...Cuộc sống nhiều khi cứ như giấc mơ...Sau đó tôi có viết thêm một bài thơ khác có 2 câu :" Rót dần tinh huyết vào thơ , Có khi hóa đá mà mơ tương phùng " ...Mà thôi đang nói chuyện Ngọc Lan ...Giọng hát của ca sỉ này quả thật đặc biệt , cũng gồm đủ tài sắc nhưng " Mỹ nhân tự cổ như danh tướng , Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu " sau này có 2 câu của một thi sỉ VN : " Người đẹp vẫn thường hay chết yểu , Thi nhân đầu bạc sớm hơn ai " nhưng tôi quên tác giả rồi .
TN at 11/26/2011 03:13 pm comment
Vậy chắc đúng là Ngọc Lan tôi biết rồi.Giọng ca đó đúng là rất hay,tôi cũng rất thích.Nàng có bài này hay lắm,tôi gởi bạn nghe thử nhé.
cao at 11/26/2011 04:38 pm reply
Cám ơn bạn ...Không biết bạn đã nghe bài Mưa lệ trong thư mục ca nhạc của blog này chưa , bài hát này tôi đăng để tặng các bạn ở xa ...Nghe não nuột lắm . Mấy bài đó Ngọc Lan hát lúc chưa bị mù ...
TN at 11/26/2011 01:00 pm comment
Bạn hiểu biết nhiều nên có kén chọn 1 chút cũng là sự thường.Ngọc Lan bạn nói phải ở Mĩ không?Mình biết 1cô ca sĩ Ngọc Lan này nhưng sợ không phải,và nàng Ngọc Lan của bạn bạc mệnh như thế nào kể cho mình nghe với.Thân.
cao at 11/26/2011 01:54 pm reply
Ca sỉ Ngọc Lan mất cách đây hơn 10 năm rồi , lúc ấy cô 44 tuổi .Ngọc Lan có một giọng ca rất nhẹ nhàng và rất buồn .Những năm cuối đời mỗi khi đi hát phải có người dìu cô lên sân khấu , nhất là lúc cô hát bài " 20 năm tình cũ " Lứa tuổi chúng tôi có rất nhiều người ái mộ Ngọc Lan . Bài hát tôi đăng ở đây không phải là bài xuất sắc nhất của cô ấy nhưng nó gợi nhớ một cuộc tình học trò tan vỡ ...Bạn nghe thử .
TN at 11/25/2011 01:05 pm comment
Vậy tôi sẽ gởi bạn 1 giọng ca khác hiền hòa hơn-ca sĩ Lệ Thu.Không sao cả sở thích mỗi người sẽ phù hợp với từng người thôi.Nói với nhau những sự thật là điều rất tốt,tôi không thấy có gì phải chạm tự ái ở đây cả.
cao at 11/25/2011 04:04 pm reply
Tuyệt vời . Đúng là bài hát đã khác hẳn . Cám ơn bạn rất nhiều và xin lỗi đã làm phiền bạn như vậy ...Trước đây tôi có thu băng đĩa chọn lọc cho quầy cô em nên hình như lỗ tai tôi hơi khó chịu , chỉ cần nghe luyến láy một vài chỗ hơi chỏi là tôi nhận ra ngay , bởi vậy tôi thường thích nghe hòa tấu  và nhạc cổ điển hơn..Ca sĩ nữ tôi thích nhất là Ngọc Lan vừa do giọng ca vừa do thương cảm vì cô ấy mệnh bạc ...những ca sỉ trong và ngoài nước , kể cả nhạc nước ngoài thì chỉ có một số bài và phải đúng phong cách ...Có một điều thú vị là mặc dù trình độ tiếng Nga của tôi chỉ mới ở chỗ biết mặt chữ nhưng bài hát Triệu đóa hồng thì tôi lại chỉ thích nghe cô ca sỉ người Nga hát ...Có lẽ vì cô ấy diễn tả đúng cái hồn của bài hát ...Thôi , nói cho vui vậy thôi mong bạn bỏ qua vì cái yêu sách thiếu nhã nhặn của tôi nhé ...Thân .
NGƯỜI KẾ MÔN - HOÀNG DỤC - DƯƠNG UYỂN CHÂU at 11/25/2011 09:54 am
Thấy bạn suy nghĩ vụn nên cũng viết mấy vần thơ vụn, không biết có hào điệu được không ? 
mùa thu là mùa thu 
tại sao chia đầu cuối 
để vui buồn lẫn lộn 
cho thân tâm mòn hư 
bờ lốc cho mùa thu 
ấm sắc vàng của nắng
 như nụ cười thanh sáng 
đẹp vô ngần chân như
cao at 11/25/2011 12:33 pm reply
Xin cám ơn bạn HD , bài thơ của bạn không vụn đâu mà nó vẽ ra một khoảng trời mênh mông với tràn đầy thanh âm và màu sắc .Nối ý của bạn mình cũng viết mấy câu :
 Đã xa dần mùa thu , 
Tàu đang về ga cuối . 
Vui buồn như gió nổi  
Rồi thực sẽ thành hư .
Xin cám ơn mùa thu ,
 Đã cho lòng chút nắng 
 Để dệt thành ánh sáng . 
Soi lối về chân như .
TN at 11/25/2011 06:26 am comment
Bình yên và hạnh phúc trong suy nghĩ về mùa thu bạn nhé.
cao at 11/25/2011 12:45 pm reply
Rất cảm động với món quà của bạn , bài hát rất hay , chỉ tiếc một điều nếu do một ca sỉ khác hát thì sẽ trọn vẹn hơn ...Dù sao cũng xin cám ơn bạn vì tấm lòng của bạn . Đó mới là điều đáng quý , đáng trân trọng ...( xin thứ lỗi nếu bạn có chút phật ý , nhưng tôi không cho phép mình nói một lời giả dối ...vì nếu thế thì đâu còn là bạn nữa , phải không ? Tôi vốn không thích ca sỉ này ...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét